Chương 91

Bất ngờ bị đuổi ra bên ngoài, Hứa Thanh Thanh nhìn trân trân vào đại sảnh được người của Phượng Mặc Lẫm canh chừng cẩn thận kia, đáy mắt không giấu nổi sự ghen tị. Nàng ta luôn tìm đủ mọi cách để khiến cho Hứa Tiểu Lan thân bại danh liệt nhưng mỗi lần nàng ta gần thành công thì chuyện tốt luôn đến với Hứa Tiểu Lan.

Hứa Thanh Thanh thực sự không cam tâm. Rõ ràng hồi còn nhỏ, Hứa Thanh Thanh mới là đứa con gái mà phụ thân yêu thương nhất. Nhưng kể từ khi Hứa Mặc đỗ trạng nguyên, phụ thân không còn quan tâm nhiều đến nàng nữa mà lại chuyển sự chú ý sang Hứa Tiểu Lan. Phụ thân cho Hứa Tiểu Lan học cầm kỳ thi họa với các danh sư giỏi nhất, còn Hứa Thanh Thanh nàng chỉ được những lão sư không chút danh tiếng nào đến dạy. Ngay cả bây giờ cũng vậy, Hứa Tiểu Lan được vị vương gia anh tuấn, quyền lực đến của cậu thân một bước lên mấy. Còn Hứa Thanh Thanh nàng phải thành thân với một tên nam nhân ngu dốt, lười nhác như là Trần Lạc Dương này.

Lòng đố kị giống như một con rắn độc từ từ gặm nhấm tâm trí của Hứa Thanh Thanh, nàng ta uất hận nắm chặt tay mặc cho móng tay sắc nhọn đâm vào da thịt đến chảy máu. Ánh mắt không giấu nổi sát khí nhìn chằm chằm vào căn phòng đang đóng kia, Hứa Thanh Thanh nghiến răng thầm thề nhất định phải cướp hết toàn bộ tất cả mọi thứ của Hứa Tiểu Lan. Tất cả hành động của Hứa Thanh Thanh đều rơi hết vào tầm mắt của Trần Lạc Dương. Chỉ thấy ánh mắt đen như mực của hắn chợt lóe lên tia đau xót rồi nhanh chóng biến mất. Trần Lạc Dương làm như không thấy vô thanh vô thức đi khỏi nói này vừa hay đi đến ngoài của gặp Hứa Mặc vừa ở trên triều về, trên người vẫn còn mặc bộ quan phục.

"Trần Lạc Dương, trong phủ xảy ra chuyện gì vậy?"

Trần Lạc Dương đi lướt qua Hứa Mặc sau đó chậm rãi trả lời: "Dực vương gia đến cầu thân với đại tiểu thư, tất cả những rương châu báu kia là quà mà Dực vương mang đến."

Hứa Mặc trên đường về vốn đã nghe người dân túm tụm vào bàn tán chuyện xảy ra ở trong phủ, tuy nhiên hắn không tin. Hắn vốn cho rằng Phượng Mặc Lẫm đã bị trúng cổ độc bí truyền của Tuyết quốc gϊếŧ chết, cho nên hắn không thể bào xuất hiện ở Hứa phủ để cầu thân. Nhưng khi nghe những lời Trần Lạc Dương nói, lại nhìn ra Trần Lạc Dương cũng không hề có ý định nói dối hắn, Hứa Mặc liền biết cổ độc mày vốn không hề có ảnh hưởng đến Phượng Mặc Lẫm.

Nghĩ đến việc Phượng Mặc Lẫm muốn thành hôn với Hứa Tiểu Lan, Hứa Mặc không nhịn được mà bắt đầu khẩn trương. Cho dù nàng hiện tại chỉ là một quân cờ nhỏ để hắn tùy ý lợi dụng nhưng đại sự cả đời của nàng chỉ có Hứa Mặc hắn mới là người quyết định. Còn những người khác, không có tư cách. Nghĩ đến đây, bước chân của Hứa Mặc một nhanh hơn, khi hắn đến nơi thì Hứa lão gia cùng Phượng Mặc Lẫm cũng ra khỏi đại sảnh, theo sau hai người chính là Hứa Tiểu Lan. Cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, Hứa Mặc sải bước đến trước mặt Hứa lão gia, nói: "Phụ thân, con nghe nói Dực vương gia muốn cầu thân."

Lời vừa dứt, Hứa Mặc nhìn thấy gương mặt Hứa lão gia tràn ngập vui vẻ, giọng điệu khàn khàn vội vàng nói: "Mặc nhi, vừa rồi ta cùng Dực vương gia có bàn về chuyện hôn sự với Lan nhi, hôn lễ dự định sẽ tổ chức vào trung tuần tháng tám, cách hiện tại cũng chỉ hơn một tháng. Ngươi xem, thân làm đại ca nên chuẩn bị tốt tất cả đi." Nói rồi, Hứa lão gia vui vẻ rời đi.

Biết mình không thể làm lay chuyển Hứa lão gia, Hứa Mặc chỉ đành cúi đầu nhận mệnh. Mặc dù chuyện này không có trong kế hoạch của hắn, nhưng mà hắn tự tin bản thân có thể khống chế tốt. Nếu như không thể gϊếŧ chết Phượng Mặc Lẫm, vậy thì hắn sẽ thông qua Hứa Tiểu Lan hạ độc thủ biến Phượng Mặc Lẫm thành con rối mặc cho hắn sai khiến. Nhưng mãi sau này Hứa Mặc mới biết bản thân hắn không thể khiến cho Phượng Mặc Lẫm trúng độc được. Bởi vì nhờ có loại thuốc Hứa Tiểu Lan chế ra đã giúp cho cơ thể của Phượng Mặc Lẫm bách độc bất xâm.



Phượng Mặc Lẫm nán lại Hứa phủ một lát rồi nhanh chóng trở về giải quyết công chuyện, một bên khác hắn cho người nhanh chóng chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết cho hôn lễ sắp tới.

Ban đêm, Minh Vương phủ...

Minh Vương quỳ gối xuống trên đất, trước mặt hắn là một nam nhân mặc áo choàng đen che kín cả khuôn mặt. Nam nhân kia không có ý để Minh Vương đứng dậy mà chỉ thản nhiên uống trà. Hết một tuần trà, Minh Vương cuối cùng cũng không nhịn nổi lên tiếng: "Tôn giả, chuyện ngày đã hứa liệu có thể..."

Nam nhân mặc hắc y chậm rãi ngắt lời Minh Vương: "Chuyện ta đã hứa tất nhiên sẽ làm được. Ngày diễn ra Mẫu Đơn hội, thập bát trưởng lão Tuyết quốc cũng sẽ đến trợ giúp ngươi, ngươi không phải lo."

Khóe miệng Minh Vương lúc này cũng cong lên, hắn nhìn nam nhân thần bí đang xoay xoay lệnh bài của Tuyết quốc trong tay, đáy mắt hiện lên tia nham hiểm. Chờ cho nam nhân mặc hắc y kia đi khỏi nơi này, Minh Vương mới gọi thủ hạ thân cận của mình đến bàn kế hoạch. Minh Vương vốn là kẻ không muốn quỳ gối dưới chân bất cứ ai, nhưng mà người thần bí trước mặt hắn chính là người của Tuyết quốc, đương nhiên hắn sẽ không ngu ngốc mà đắc tội với nam nhân đó.

Tuyết quốc, vốn là quốc gia đã tồn tại được ngàn năm, mặc dù trong thập quốc, không ai biết quốc gia này ở đâu. Nhưng hoàng gia các đời đều được truyền khối ngọc bài có khắc biểu tượng của Tuyết quốc. Lại nói, chỉ một người dân bình thường của Tuyết quốc thực lực cũng đã trong hàng cao thủ của cao thủ rồi. Tuy mạnh là vậy, nhưng so với Tuyết quốc, Ngạo Vân quốc lại càng mạnh hơn. So với Ngạo Vân Quốc, Tuyết quốc tuy cũng là truyền thừa ngàn năm, nhưng lại giống như những tên hề nhảy nhót không đáng để bọn họ nhìn đến. Minh Vương muốn dựa vào chuyện hợp tác với Tuyết quốc lần này để tìm ra vị trí chính xác của Tuyết quốc, từ đó thông qua Tuyết quốc tìm ra Ngạo Vân quốc.

Lúc này, thủ hạ bên cạnh của Minh Vương đột nhiên lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Minh Vương: "Vương gia, ngày hôm nay Dực vương gia đã đến Hứa gia cầu thân. Nhưng thuộc hạ lại thắc mắc, Dực vương cùng đại tiểu thư Hứa gia đó gặp nhau khi nào? Thuộc hạ cũng nghe nói vị đại tiểu thư này từ khi trở về Hứa phủ chưa từng bước chân ra ngoài."

Minh Vương vẻ mặt hờ hững, chậm rãi nói: "Tiếp tục giám sát, có bất cứ động tĩnh gì thì báo cho ta. Thời điểm này nhất định không được để xảy ra bất cứ sai sót gì."

"Thuộc hạ tuân lệnh."