Chương 70

Màn đêm dần buông xuống, đám người liền dừng chân tại một khoảng đất trống gần bờ suối, Mạc Ảnh cùng Sái Cổ Phong đi kiếm củi, Phi Hổ và Mặc Nhật vì đang bị trọng thương nên nằm dựa vào gốc cây nghỉ ngơi. Còn Phượng Mặc Lẫm thì bị Hứa Tiểu Lan lôi đến con suối trước mặt bắt cá.

"Phượng Mặc Lẫm, ngươi có thể nhẹ nhàng chút được không vậy? Ngươi xem cá chạy hết rồi kia kìa." Hứa Tiểu Lan nhìn đám cá bị Phượng Mặc Lẫm làm giật mình mà bơi đi xa dần mà trong lòng tiếc nuối, giọng điệu oán trách nói. Phượng Mặc Lẫm không phải bác mà chỉ nhún vai rồi đứng yên lặng chờ cho nước suối trong trở lại.

Buổi tối, sau khi ăn xong đám người liền vây lại một chỗ nghỉ ngơi cũng để nhanh chóng yểm hộ nhau nếu như bất ngờ có biến. Hứa Tiểu Lan leo lên cây cổ thụ mà đám người của Phượng Mặc Lẫm ngồi dựa vào để nghỉ ngơi. Dựa vào thân cây, Hứa Tiểu Lan nhắm mắt ngồi trong chốc lát, sau một ngày vật lộn, nàng cũng có chút cảm giác mệt nhọc. Lúc này Phượng Mặc Lẫm nhảy lên trên cành ngồi bên cạnh nàng, hắn không nói không rằng hai tay khoanh trước ngực. Nương theo ánh sáng yếu ớt của ánh trăng, khuôn mặt tinh xảo của Phượng Mặc Lẫm thoạt nhìn có chút yếu ớt, giống như một đứa trẻ không một chút dính bụi trần, thế tục vậy. Hai hàng mi của hắn nồng đậm đen dài bao trùm lấy đôi mắt phượng, mũi cao thẳng, môi bạc mỏng thoạt nhìn như cánh hoa khẽ nhếch lên. Hứa Tiểu Lan nhìn hắn đến xuất thần mà không biết rằng Phượng Mặc Lẫm đã mở mắt nhìn về phía nàng. Phượng Mặc Lẫm cong môi rồi cúi xuống đối mắt với Hứa Tiểu Lan khiến cho Hứa Tiểu Lan vì bất ngờ mà suýt chút nữa ngã xuống dưới đất.

"Tiểu Lan nhi, ta biết ta rất tuấn tú, muốn ngắm ta nói một câu, ta có thể ngồi đối diện nàng cho nàng ngắm thoải mái." Phượng Mặc Lẫm mặt không đổi sắc, hơi thở không gấp nói liền một hơi. Bị Phượng Mặc Lẫm nói trúng, Hứa Tiểu Lan đỏ mặt vội vàng đẩy gương mặt cách mình chỉ vài cen ti mét của Phượng Mặc Lẫm ra xa mình.

"Vô sỉ." Hứa Tiểu Lan làm như nói cho Phượng Mặc Lẫm nghe lại như lầm bầm quay mặt ra chỗ khác, tay vẫn giơ trên không trung. Bàn tay to lớn của Phượng Mặc Lẫm nắm lấy tay của Hứa Tiểu Lan rồi hôn nhẹ lên mu bàn tay nàng, sau đó vò rối tíc Hứa Tiểu Lan, giọng nói lạnh lùng nhưng lại có chút dịu dàng, ra lệnh: "Nghỉ ngơi đi."

Hứa Tiểu Lan đang ngủ nỗng nhiên lại mơ đến bộ dáng của Phượng Mặc Lẫm, hắn một thân sáu múi dính đầy bọt nước, mái tóc đen óng ả xõa xuống, bồng bềnh ảo diệu bao phủ lấy thân hình vạm vỡ. Vòm ngực rắn chắc rộng rãi lộ ra làn da màu nâu mật ong gợi cảm mà mê người. Phượng Mặc Lẫm đi đến bên cạnh Hứa Tiểu Lan rồi đẩy nàng đứng sát vào bức tường đằng sau, một tay cố định hai tay ở trên tường, một chân cố định chân nàng không cho nàng cựa quậy. Phượng Mặc Lẫm cúi đầu xuống hôn lên môi nàng, bàn tay tháo đai lưng của Hứa Tiểu Lan ra rồi như một con rắn luồn vào trong y phục của nàng. Từng lớp y phục bị Phượng Mặc Lẫm tháo xuống cho đến khi chỉ còn lại chiếc yếm đào che đi nơi mềm mại cùng quần dài ở bên dưới. Phượng Mặc Lẫm nhìn nàng với ánh mắt nóng bỏng rồi nhẹ nhàng đưa tay ra sau lưng trượt xuống theo đường sống lưng cởi dây áo yếm ra. Khi nơi mềm mại vừa lộ ra, Phượng Mặc Lẫm liền cúi mình xuống hôn lên đó, môi bạc hơi trượt lên trên cắn lấy xương quai xanh xinh đẹp của Hứa Tiểu Lan. Cặp bồng đào bị Phượng Mặc Lẫm xoa nắn còn lưu lại dấu tay đỏ rực.

Lúc này, Hứa Tiểu Lan giật mình tỉnh dậy, nghĩ đến cảnh mình vừa mơ thấy liền vội vàng lắc lắc đầu, nàng muốn nhanh chóng loại bỏ cái ý nghĩ xấu xa đó trong đầu. Hứa Tiểu Lan thật không ngờ, bản thân lại ở đây mơ về việc cùng Phượng Mặc Lẫm làm chuyện đó, trong đầu bất giác nhớ đến cảnh tượng trong mộng xuân vừa rồi, gương mặt xinh đẹp thoáng chốc đỏ bừng lên. Chợt Hứa Tiểu Lan nhăn mày lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nàng nhắm mắt cảm nhận mùi hương nhàn nhạt bay trong không khí, sau đó Hứa Tiểu Lan liền mở mắt ra.

[Mùi này là mùi của hoa Đại cà dược (*), còn có mê hồn hương.]



Hứa Tiểu Lan nhìn xung quanh phát hiện Phượng Mặc Lẫm ngồi yên tại chỗ, mắt nhắm nghiền lại. Thấy vậy, nàng liền đưa tay định gọi Phượng Mặc Lẫm dậy nhưng mà lại bị một bàn tay to lớn chặn lại. Phượng Mặc Lẫm ra hiệu cho Hứa Tiểu Lan, đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía rừng cây.

Lúc này, Hứa Tiểu Lan cũng như phát giác ra điều kì lạ, nàng nhìn theo hướng mà Phượng Mặc Lẫm nhìn vào liền phát hiện cây cối trong khu rừng đang từ từ di chuyển, mà dòng suối các bọn họ một thước dường như rộng ra, nước dưới suối cũng dâng cao lên.

"Chuyện này... Sao có thể?" Hứa Tiểu Lan cả kinh mắt chữ O mồm chữ A, nàng quay về phía Phượng Mặc Lẫm khẽ nói. Phượng Mặc Lẫm không nhìn Hứa Tiểu Lan, mắt phượng đen như mực vẫn nhìn về phía trước nhưng tâm trí của hắn hiện giờ không còn đặt vào hoàn cảnh trước mắt. Vừa rồi, khi Phượng Mặc Lẫm vẫn đang đứng canh mọi người ngủ liền phát giác cây cối trong rừng bắt đầu chuyển động, hắn cũng hít phải mê hương rồi rơi vào ảo giác. Khi ở trong mộng cảnh, hắn thấy bản thân và Hứa Tiểu Lan đang động phòng hoa chúc, nhưng Phượng Mặc Lẫm nhanh chóng phát hiện có điểm kì quái, hắn liền tĩnh tâm đè nén khối xúc cảm khô nóng đang cuồn cuộn trong người. Cuối cùng, Phượng Mặc Lẫm cũng phát hiện sự tồn tại của mê hồn hương đang từ từ ảnh hưởng đến thần trí của bọn họ. Phượng Mặc Lẫm phong bế khứu giác lại, làm như vẫn đang chìm trong mộng cảnh để tiếp tục xem xét tình hình hiện tại.

Một khắc sau khi hắn thoát khỏi mộng cảnh mà mê hồn hương tạo ra, Phượng Mặc Lẫm liềm cảm nhận được Hứa Tiểu Lan ở bên cạnh mình cũng đã tỉnh. Hắn liền hé mắt nhìn sang phía nàng đúng lúc Hứa Tiểu Lan cũng đưa tay ra, vậy là Phượng Mặc Lẫm nhân tiện nắm lấy tay nàng.

______

(*) Đại cà dược hay còn gọi là Cà độc dược cảnh, tên khác là kèn trumpet của thiên thần (Angel"s Trumpet) tên khoa học là Brugmansia. Nguồn gốc Nam Phi. Tất cả các bộ phận của cay đều có chứa độc tính cao đặc biệt là hạt và lá. Brugmansia rất giàu scopolamine, hyoscyamine và một số loại alkaloid khác gây ra những ảnh hưởng đến hệ tiêu hóa, tê liệt cơ trơn, nhịp tim nhanh, khô miệng, tiêu chảy, đau nửa đầu, ảo giác thị giác và thính giác và cuối cùng dẫn đến cái chết. :(((

Nguồn: Wikipedia