"Dưới đây có một cái động, rất có thể là động dẫn ra ngoài."
__
Nghe Hứa Tiểu Lan nói, Phượng Mặc Lẫm rất nhanh phái một ảnh vệ đi vào trong hang động để dò đường, để khi có chuyện gì thì kịp thời ứng phó. Một khắc sau, ảnh vệ đó trồi lên trên mặt nước nói cho những người còn lại biết tình hình phía cuối hang động ngầm, Phượng Mặc Lẫm mới chỉ đạo đám người còn lại nhảy xuống. Đám người nhận lệnh liền nhanh chóng xuống hồ, chỉ có Sái Cổ Phong vẫn đang đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích nhìn bọn họ.
"Sái Cổ Phong, ngươi còn đứng ở đó làm gì? Không muốn ra ngoài sao?"
Sái Cổ Phong bày bộ mặt bất đắc dĩ, nói: "Ta tự dưng muốn ở lại đây, các ngươi cứ ra ngoài đi." Nói đoạn, một tiếng ầm lớn vang lên, bụi đất trên trần hang động bắt đầu rơi xuống, mặt đất rung lắc nhẹ. Từng viên đá nhỏ từ phía trên rơi xuống dưới hồ phát ra tiếng lõm bõm. Thấy tình hình có chút không ổn, Phượng Mặc Lẫm nhanh chóng ra hiệu cho những ảnh vệ đi ra ngoài trước, bởi vì sau cuộc chiến vừa rồi, trên người bọn họ có nhiều vết thương lớn nhỏ, nếu ngâm trong nước lâu rất có thể sẽ bị nhiễm trùng.
"Xem ra ngươi không thể ở lại đây rồi. Còn không mau đi." Hứa Tiểu Lan bám vào bờ hồ nhìn xung quanh, vẻ mặt ghét bỏ có chút khinh thường: "Đừng nói với ta là ngươi không biết bơi."
Sái Cổ Phong bị nói trúng liền cười xuề, ánh mắt luống cuống liếc nhìn xung quanh. "Ta không có."
"Mau lên." Giọng nói lạnh lùng của Phượng Mặc Lẫm vang lên, đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào Sái Cổ Phong vẫn đang không có ý định nhảy xuống hồ. "Muốn chôn thây ở đây thì tùy ngươi."
"Đi thôi." Nói rồi, Phượng Mặc Lẫm kéo Hứa Tiểu Lan đi mặc cho nàng vùng vẫy. Gương mặt Phượng Mặc Lẫm lộ ra tia không vui, hắn liếc nhìn về phía Sái Cổ Phong âm thầm liệt Sái Cổ Phong vào danh sách tình địch đáng lưu ý nhất. Những nam nhân khác, Phượng Mặc Lẫm có thể tự tin dùng gương mặt, tài sản cùng quyền lực để đè bẹp bọn họ. Nhưng mà đối với tên Sái Cổ Phong không biết từ đâu chui ra, Phượng Mặc Lẫm lại có chút không an tâm. Bởi vì Hứa Tiểu Lan có vẻ rất quan tâm đến Sái Cổ Phong, mặc dù hai người mới quen chưa đầy một ngày.
Sái Cổ Phong trên bờ đột nhiên cảm thấy sống lưng có chút lạnh, hắn liền nhìn ngó xung quanh, xác nhận không có ai mởith hắt ra. Lớn tiếng gọi hai người Phượng Mặc Lẫm ở phía trước rồi chầm chậm xuống dưới hồ. Hai tay Sái Cổ Phong vẫn bám vào bờ hồ, hắn bơi men theo bờ đến chỗ mấy người. Lúc này, Mạc Ảnh từ giữa hồ bơi đến kéo Sái Cổ Phong lặn xuống dưới đáy hồ, trước khi lặn còn không quên nhắc nhở Sái Cổ Phong nín thở. Lúc hai người họ đang bơi về phía Phượng Mặc Lẫm, thì một trong số ảnh vệ còn sống sót hét lên."Sái Cổ Phong, Mạc Ảnh cẩn thận."
Hai người ngơ ngác nhìn lên trên thì phát hiện phía trên họ là những tảng đá lớn đang rơi xuống.
Và rồi...
Ùm.. Tiếng vật nặng nặng nề rơi xuống dưới khiến cho nước trong hồ bắn tung tóe khắp xung quanh. Đám người nhìn nhau rồi quyết định nhanh chóng lặn xuống, nếu như còn tiếp tục dây dưa ở đây, chỉ sợ bọn họ sẽ không ra được.
__
Rào rào…
Mặt hồ phẳng lặng bỗng có gợn sóng, từ dới đáy hồ, một đoàn có mười người ngoi lên đang chầm chậm bơi về phía bờ hồ.
"Đúng là mạng lớn, thoát chết trong gang tấc." Sái Cổ Phong ngồi phịch trên mặt đất ôm ngực nói. Nhớ đến việc bản thân suýt chút nữa chôn thây trong ngôi đền cổ, hắn liền rùng mình một cái. Cũng may Sái Cổ Phong phản ứng mau lẹ kéo Mạc Ảnh bơi ra chỗ khác. Lúc này, Sái Cổ Phong làm như nhớ ra chuyện gì đó, hắn liền quay sang trừng mắt nhìn Phượng Mặc Lẫm.
"Phượng Mặc Lẫm, ngươi lúc đó dám bỏ mặc bọn ta."
"Nếu các ngươi không tránh được, thì chứng tỏ các ngươi là phế vật vô dụng. Người bên cạnh ta đương nhiên sẽ không phải là phế vật."
Bầu không khí thoáng chốc trở nên ngượng ngập, đám người nghe Phượng Mặc Lẫm nói chỉ biết cười trừ rồi nhìn đi chỗ khác.
[Cái tên độc miệng này.]
Đám người sau khi nghỉ ngơi lấy lại sức lực mới đi ra khỏi hang, vừa ra bên ngoài liền phát hiện bọn họ đang ở trong một khu rừng.
"Phi Hổ, Mặc Nhật hai ngươi đi lên trước dò đường. Sái Cổ Phong, Mạc Ảnh đi về hướng đông....." Phượng Mặc Lẫm nhìn xung quanh chầm chậm nói, không hiểu sao tự nhiên hắn có một dự cảm không lành.
"Thuộc hạ tuân lệnh."
Đám ảnh vệ tay chắp thành quyền ở trước ngực đồng thanh nói rồi nhanh chóng dùng khinh công đi mất. Còn lại Sái Cổ Phong sau khi nói thầm gì đó với Phượng Mặc Lẫm xong thì cũng chia nhau ra các hướng khác nhau mà đi. Đến khi hai người Phượng Mặc Lẫm và Hứa Tiểu Lan dò đường trở lại thì phát hiện lại phát hiện cảnh vật cây cối xung quanh có điểm khác thường, kì quái, cơ hồ thấy không rõ lắm. Nhanh chóng gạt cảm xúc bất ân trong lòng, Hứa Tiểu Lan quay về phía Phượng Mặc Lẫm đang dựa lưng vào một gốc cây cổ thụ gần đấy. Phượng Mặc Lẫm một tay giữ vào gốc cây, gương mặt hắn tái nhợt đi. Nhìn thấy cảnh này, Hứa Tiểu Lan liền nhớ đến Phượng Mặc Lẫm vẫn còn đang bị thương chưa khỏi, nàng liền nhanh chóng tiến lên đỡ lấy hắn.
Phượng Mặc Lẫm dùng sức mạnh mẽ ôm Hứa Tiểu Lan vào trong lòng, môi chợt tái nhợt bày ra nụ cười khổ sở, trong mắt mang theo một cảm giác vô cùng thất bại, phượng mâu khinh mị, nói: "Nàng lại muốn trốn tránh ta, đúng không? Có phải nàng chán ghét ta?" Phượng Mặc Lẫm nâng cằm Hứa Tiểu Lan lên, nhìn thẳng vào mắt nàng, hắn đưa ánh mắt lạnh như băng buồn bã nhìn chằm chằm Hứa Tiểu Lan. Như thể Phượng Mặc Lẫm đang muốn nhìn thấu tâm tư, thấu tận đáy lòng nàng giờ phút này đây nghĩ gì về hắn, nàng coi hắn là cái gì. Đôi mắt hắn lạnh lẽo như băng trên đỉnh núi tuyết, tà khí trên người hắn phát ra nồng đậm, khuôn mặt đen lại. Phượng Mặc Lẫm vẫn còn nhớ rõ, gương mặt lo lắng của Hứa Tiểu Lan dành cho hắn lúc còn lạc trong trong ngôi đền, ngay cả từng lời nói khi ấy của nàng cũng khiến hắn thấy ấm áp, hắn cứ tưởng rằng nàng đã dần chấp nhận hắn. Nhưng khi đối mặt với sự quan tâm của Hứa Tiểu Lan, hắn luôn cảm thấy có chút kỳ quái nhưng cũng không để tâm nhiều, cho đến khi thoát ra khỏi ngôi đền, nàng liền giữ khoảng cách với hắn.
"Nàng mau trả lời ta, nàng chán ghét ta phải không?"