"Là Kim phật ngọc hoa. Không ngờ lại là Kim phật ngọc hoa."
______
"Kim phật ngọc hoa?"
Dường như phát giác được âm thanh của nàng, Dạ Trọng Hoa nghe vậy, dường như nhớ ra điều gì lên tiếng giải thích: “Tương truyền ở khu vực biên giới thời cổ có rất nhiều loại hoa đà la, loài đà la này chia làm hai loại thứ nhất có tên là Huyết Phật Ngọc hoa có màu đỏ như máu là một loại hoa cực độc. Người trúng Huyết Phật Ngọc hoa này, sẽ có triệu chứng mờ mắt, tim đập nhanh, môi miệng khô, khô cổ đến mức không nuốt và không nói được. Chất độc tác động vào vùng bên trong đầu làm tê liệt não, có thể gây chết người sau ba ngày nếu như không được chữa trị kịp thời. Loại thứ hai công dụng hoàn toàn ngược lại là loại Kim Phật Ngọc hoa có màu trắng sữa, loại hoa này có tác dụng cải tử hoàn sinh, có điều loài hoa này theo thời gian đã dần dần biến mất. Vốn không nghĩ là loại hoa này có thật, không ngờ lại được gặp ở nơi đây.”
Hứa Tiểu Lan vốn là người rất yêu thích, hứng thú với các loại thảo dược, nghe thấy Sái Cổ Phong nói nàng liền nghĩ ngay đến việc gieo trồng loại cây này. Hứa Tiểu Lan liền quay về phía Sái Cổ Phong không khách khí nói. “Được, Kim Phật Ngọc hoa này ta nhất định phải có, ngươi giúp ta một tay được chứ?"
"Được thôi." Sái Cổ Phong nhìn bốn phía xác nhận không có nguy hiểm gì liền đi đến bên cạnh định ôm Hứa Tiểu Lan để mang nàng đến đảo nhỏ. Nhưng khi vừa lại gần Hứa Tiểu Lan, Sái Cổ Phong lại nhận được ánh nhìn lạnh lẽo, đầy sát khí đang ghim chặt trên người hắn. Bản năng mốn sống mãnh liệt thôi thúc hắn không dại dột ôm Hứa Tiểu Lan, Sái Cổ Phong lùi lại ba bước cười trừ nói. "Ta... ta rất tiếc không thể giúp gì được cho ngươi rồi."
"Để ta. Tên vô dụng đó không giúp gì cho nàng được đâu." Phượng Mặc Lẫm đi đến bên cạnh Hứa Tiểu Lan, vòng tay qua eo nàng kéo nàng lại gần mình, gương mặt trắng bệch, đôi môi khô khốc vì mất máu. Nhìn Phượng Mặc Lẫm hiện tại như thể không còn một chút sinh khí nào. Hứa Tiểu Lan thấy Phượng Mặc Lẫm đãn tỉnh lại đang ôm mình vào lòng như lại không chống cự vì sợ đυ.ng đến vết thương của hắn. "Ngươi làm trò gì vậy, mau thả ta ra, ở chỗ đông người ngươi có thể đứng đắn một chút được không?"
"Chỗ đông người?" Phượng Mặc Lẫm vừa nói, không khí trở lên lạnh lẽo, đám ngườu có mặt bắt đầu ngượng ngùng lùi về sát tường. Tuy nhiên, vẫn còn có kẻ không sợ chết mà ở lại, miệng bắt đầu lảm nhảm.
"Hứa nha đầu, ngươi không cần phải ngại ngùng. Ngươi cũng biết từ đầu đến giờ bọn ta cũng không phải là không chứng kiến cảnh các ngươi ân ái. Đúng không?" Sái Cổ Phong nói xong còn không quên quay về phía Mạc Ảnh cùng với đám ảnh vệ đang đứng tập trung ở một góc. Tất nhiên, cả đám cũng không dai dột mà chọc vào ổ kiến lửa, liền quay ra nhìn nhau một cái rồi đồng loạt lắc đầu.
"Bọn ta từ đầu vốn không thấy gì hết."
"Các ngươi... " Sái Cổ Phong nhìn đám người Mạc Ảnh thầm khinh bỉ, trong lòng cảm thán.
[Một đám nhát gan, các ngươi có còn mặt mũi không?]
"Đây gọi là thức thời." Mạc Ảnh mấp máy nói.
Sái Cổ Phong trừng mắt nhìn đám người không biết đến Phượng Mặc Lẫm đã đứng đằng sau lưng hắn từ khi nào. Khi Sái Cổ Phong quay lưng ra đã thấy Phượng Mặc Lẫm đứng nhìn mình, môi bạc hơi cong lên nở nụ cười âm hiểm. Sái Cổ Phong có dự cảm không lành liền lùi về sau nhưng lại bị Phượng Mặc Lẫm bắt lại. Sau đó thì... không còn sau đó nữa, Sái Cổ Phong bị Phượng Mặc Lẫm bắt ngảy sang hòn đảo nhỏ giữa hồ nước đào Kim Phật Ngọc hoa về cho Hứa Tiểu Lan.
Sái Cổ Phong đi đến bờ hồ nhìn bốn phía xung quanh, khi không thấy có bất kỳ nguy hiểm gì, hắn mới dùng khinh công nhẹ nhàng bay qua hồ nước đáp xuống ngay giữa nơi Kim Phật Ngọc hoa. Sau khi chân Sái Cổ Phong chạm đến mặt đất thì ngay lập tức ngồi xổm xuống, đưa tay cẩn thận gạt những bông hoa cỏ dại xung quanh hoa Kim Phật Ngọc ra. Sau đó, hắn chậm rãi đến dưới gốc hoa Kim Phật Ngọc, nhẹ nhàng nhấc ra khỏi mặt đất. Hoa Kim Phật Ngọc vốn là loài cây rễ cọc cho nên rất dễ dàng nhổ lên.
n
Sái Cổ Phong nhìn hoa Kim Phật Ngọc trên tay mình, tâm trạng trở nên vui vẻ, hưng phấn. Hắn cũng không có ý định ở lại đây lâu thì đột nhiên trong nháy mắt trời đất rung chuyển. Bốn hòn đảo nhỏ quanh hồ bắt đầu quay cuồng, như một mê trận đang chuyển động. Mặt nước trên hồ xuất hiện những cái xoáy nước đang điên cuồng đem những hòn đảo nhỏ hút vào, cả căn phòng cũng bắt đầu chấn động, đắt đá trên trần cũng có dấu hiệu muốn sập xuống.
Sái Cổ Phong khó khắn lắm mới thoát khỏi hòn đảo nhỏ, hắn đứng trước mặt Hứa Tiểu Lan đưa cho nàng cây hoa Kim Phật Ngọc rồi cảnh giác nhìn xung quanh. Chỉ thấy bốn phía tường bị nứt, từng tảng đá lớn rơi xuống. Mấy người nhìn ngau rồi không nói nhiều trực tiếp đi ra khỏi căn phòng nhờ bức tường bị thủng một lỗ lớn kia. Vừa đi, đám người vừa phải tránh những tảng đá lớn từ trên trần rơi xuống, vừa phải tráng ám khí phóng ra do cơ quan trong tàn tích đã được khỏi động toàn bộ.
"Chết tiệt, sao cơ quan lại bị khởi động lúc này chứ." Mạc Ảnh vừa chém đứt đôi một mũi tên bay đến vừa lùi lại dựa lưng vào Sái Cổ Phong nói.
"Có thể là do người tạo ra cơ quan trong ngôi đền này để bảo vệ Kim Phật Ngọc hoa tránh để Kim Phật Ngọc hoa bị trộm mất."
"Các ngươi mau lại đây." Hứa Tiểu Lan được Phượng Mặc Lẫm ôm trong lòng vẫy tay gọi đám người đang chật vật vì bị ám khí tấn công. Nhưng hai con người kia có vẻ rất nhàn hạ vì nới bọn họ đang đứng không bị ảnh hưởng bởi ám khí. Đám người nhìn nhau rồi một đường tránh ám khí mà phi thân đến.
"Các ngươi ở đây từ lúc nào?"