Phượng Mặc Lẫm nhìn xung quanh phát hiện trên tường có một cái bệ đặt nến lớn, hắn nghi hoặc nhìn vào rồi thử xoay cái bệ đó. Ngay lúc này, tiếng cửa đá di chuyển nặng nề vang lên, hắn nhìn về phía phát ra tiếng động rồi quay về phía Hứa Tiểu Lan đang ngồi bệt đằng sau.
"Đi thôi."
"Ừm.." Hứa Tiểu Lan gật đầu ngoan ngoãn đi theo sau Phượng Mặc Lẫm.
Hai người một trước một sau men theo dãy hành lang tối tăm ẩm thấp. Hứa Tiểu Lan cảm nhận được giày của mình đang giẫm lên thứ gì đó dính dính, khi nàng nhìn xuống dưới đất xem thử thì phát hiện toàn bộ mặt đất toàn là máu. Mặc dù trước kia Hứa Tiểu Lan là bác sĩ quân y, lại chứng kiến không biết bao nhiêu cảnh đáng sợ nhưng từ khi bước vào khu vực này, Hứa Tiểu Lan mới cảm thấy những gì nàng từng chứng kiến trước kia không ghê rợn bằng nơi đây.
"Thấy khó chịu sao?" Cảm thấy Hứa Tiểu Lan có chút bất thường, Phượng Mặc Lẫm dừng lại tay xoa mặt nàng nói. Hứa Tiểu Lan gạt tay Phượng Mặc Lẫm ra rồi quay mặt đi chỗ khác hờ hững noi một câu không có gì sau đó chạy lên đi phía trước Phượng Mặc Lẫm. Hành động này của Hứa Tiểu Lan như đang kéo dài khoảng cách giữa hai người. Trái tim Phượng Mặc Lẫm chợt co thắt, trong lòng có chút mất mát, khó chịu. Nhưng Phượng Mặc Lẫm nhanh chóng đá bay cảm xúc đó chân hơi dùng lực một chút đã đứng bên cạnh Hứa Tiểu Lan.
Hai người đang đi chợt nghe thấy tiếng người noú liền núp vào một góc tối để thăm dò, Phượng Mặc Lẫm hé mắt nhìn ra liền phát hiện đám người Mạc Ảnh đều bị bắt và trói hai tay treo lên không trung bằng dây xích. Sắc mặt của mấy người ai nấy đều tái nhợt, khóe miệng có dính máu tươi.
"Trương trưởng lão, ông xem mấy con chuột này xử lý thế nào?" Nữ ngân ngồi trên ghế cao nhìn xuống ông lão đang quỳ trên nền đất, đáy mắt lóe lên tia thị huyết.
"Thiếu chủ, ta ... ta sẽ luyện chúng thành khôi để là vũ khí chiến đấu cho chúng ta. Bọn chúng ai nấy đều là cao thủ cho nên sẽ tạo ra khôi có sức chiến đấu cao hơn khôi được tạo ra từ những dân làng kia."
Nữ nhân ngồi trên ghế cao, tay chống cằm vẻ mặt lười nhác, lạnh lùng nói: "Trương trưởng lão, tốt nhất là nên như lời ngươi nói, nếu không đừng có trách ta độc ác." Nữ nhân đoa nói xong thì biến mất giống như chưa từng xuất hiện. Ông lão họ Trương sau khi nữ nhân đó đi cũng không đứng dậy, hai tay chắp thành quyền ở trước ngực, cúi đầu hô.
"Thuộc hạ đã hiểu. Cung tiễn thiếu chủ."
Một lúc sau, lão đầu bước đến chỗ đám người Mạc Ảnh nhìn lướt qua một hồi, sau đó hắn lấy ra cái chuông khẽ lắc nhẹ. Từ trong bóng tối đi ra là một bầy xác sống, tuy nhiên so với mấy con xác sống bên ngoài, mấy con xác sống này có vẻ linh hoạn hơn, ngoại hình cũng dễ nhìn hơn nhiều.
Hai người Phượng Mặc Lẫm phong bế hơi thở nhìn chằm chằm vào bên trong nhưng cũng không quên cảnh giác xung quanh.
"Các ngươi ở đây xanh chừng bọn chúng, ta đi bắt nốt ba con chuột nhỏ đang lẩn trốn. Nghe rõ chưa?"
Một con xác sống gật đầu, có vẻ như nó chính là thủ lĩnh của đám xác sống còn lại. Sau khi lão già đó đi, hai người cũng từ trong góc bước ra. Bốn mắt nhìn nhau rồi khẽ thở hắt.
Xem ra hai người phải nghĩ cách để đem đám Mạc Ảnh ra ngoài toàn vẹn.
"Phượng Mặc Lẫm, Hứa Tiểu Lan.... Hai nguoi chưa bị bắt? Như vậy thật may quá." Sái Cổ Phong không biết từ chỗ nào nhảy ra, nhỏ giọng nói. Gương mặt tuấn tú tái nhợt lại, trên mình toàn là vết thương đã thâm tím. Hứa Tiểu Lan nhanh chóng giéo tay Sái Cổ Phong giúp hắn bắt mạch.
Hứa Tiểu Lan vừa chạm vào mạch của Sái Cổ Phong, mày liễu liền nhíu chặt lại. Sái Cổ Phong bị nộp thương không nhẹ,lại thêm mấy vết thương do đao kiếm để lại đã khiến cho hắn bị khí độc xâm nhập vào cơ thể. Cũng may trước đó đã uống thuốc giải độc của Hứa Tiểu Lan cùng với một thân y thuật nên mới miễn cưỡng giữ lại mạng sống. Hứa Tiểu Lan lấy ra ngân châm rồi quay về phía Phượng Mặc Lẫm nói.
"Phượng Mặc Lẫm, ngươi có thể giúp ta canh chừng được không? Bây giờ ta sẽ cưỡng chế giúp Sái Cổ Phong dẫn độc ra ngoài cơ thể.
Phượng Mặc Lẫm gật đầu, gương mặt u ám đi lên phía trước ba bước, trước khi đi còn không quên liếc Sái Cổ Phong một cái khiến cho Sái Cổ Phong sợ hết hồn. Sái Cổ Phong bị Phượng Mặc Lẫm trừng liền dở khóc dở cười. Nsm nhân này có cần phải ghen đến như vậy hay không? Ta đâu có ý định cướp tiểu nương tử của ngươi.
Hứa Tiểu Lan không nói gì đưa tay cởi ái Sái Cổ Phong xuống nhưng bị hắn giữ lại.
"Tiểu nha đầu, ngươi định làm gì vậy? Sao lại cởi y phục của ta ra?"
"Cởi y phục mới nhanh chóng chữa trị thương thế cùng đẩy độc trong cơ thể ngươi ra được. Ngươi tốt nhất là nghe theo ta đi." Hứa Tiểu Lan mặt không đổi sắc nói. Nhưng nàng lại không ngờ đến, câu nói này của nàng đã thành công chọc giận bình giấm di động ở đằng sau.
Phượng Mặc Lẫm hai mắt tối sầm, toàn thân tỏa ra sát khí kinh người, ánh mắt như muốn gϊếŧ người phóng thẳng về phía Sái Cổ Phong.
"Tiểu Lan nhi, nàng vừa nói nàng định làm gì tên này cơ?"