Hai người này, có cần bạo lực như vậy không?
__
"Sái Cổ Phong, cẩn thận phía sau." Mạc Ảnh vừa đẩy lùi một xác sống lại vô tình hướng về phía Sái Cổ Phong đang đánh liền hô to. Sái Cổ Phong nghe thấy liền giật mình nhưng cũng kịp thời định thần lại né đòn tấn công của xác sống. Nhưng không may, Sái Cổ Phong lại bị kiếm chém vào tay, cũng may vết thương không có sâu lắm.
Sái Cổ Phong ôm vết thương cắn răng nén nhịn cơn đau, tay kia nắm chặt chủy thủ đâm về phía xác sống.
Roẹt…. Tiếng chủy thủ sắc bén vung trong không gian, đầu của xác sống vừa làm Sái Cổ Phong bị thương bay lên trên không trung. Máu đen từ đó bắn tung tóe vào mặt, y phục của Sái Cổ Phong, hắn thấy y phục của mình vì máu thịt của xác sống làm bẩn liền bày ra vẻ mặt khó chịu. Không quan tâm nhiều đến vết thương trên cáng tay, Sái Cổ Phong lao đến phía đám xác sống, vừa vung chủy thủ, vừa mắng chửi.
"Bọn xác sống khốn khϊếp, dám làm bẩn y phục của ta, ta gϊếŧ chết các ngươi."
"Bọn chúng chết rồi."
Hứa Tiểu Lan nhảy lướt qua Sái Cổ Phong thuận tiện nhắc nhở hắn, ánh mắt lạnh lùng, trong trẻo khẽ liếc nhìn vết thương trên tay Sái Cổ Phong.
Tạm thời chưa có dấu hiệu gì.
Một khắc sau, cả đoàn người đã giải quyết hết toàn bộ đám xác sống. Lúc này, vết thương trên tay Sái Cổ Phong cũng bắt đầu có dấu hiệu mưng mủ. Hứa Tiểu Lan nhanh chóng đi đến dùng ngân châm phong bế kinh mạch để tránh chất độc lan rộng hơn.
"Ngươi cố nhịn một chút, chất độc là từ chướng khí thâm nhập vào cơ thể qua vết thương. Cũng may vừa rồi có uống thuốc kháng độc, nếu không chỉ sợ..."
Hứa Tiểu Lan lấp lửng nói, nhưng ai cũng biết Hứa Tiểu Lan đang nói đến chuyện gì. Sắc mặt ai nấy cũng đen kịt lại. Trải qua đợt tập kích vừa rồi, bọn họ cũng có đôi chút cảm giác bất an. Sức mạnh của đám xác sống này, không chênh lệch nhiều lắm với ảnh vệ mà Phượng Mặc Lẫm dẫn theo trong chuyến đi này. Xem ra, nhiệm vụ lần này lành ít dữ nhiều. Hơn nữa, có thể dưới mắt triều đinh gϊếŧ hại nhiều người như vậy chắc chắn không phải thế lực tầm thường.
Giúp Sái Cổ Phong giải độc xong, Hứa Tiểu Lan liền đưa cho mọi người bình thuốc giải mới giúp mọi người tránh nhiễm độc có độc tính mạnh hơn.
Càng đi sâu vào trong, đoàn người phát hiện thêm ba hố chôn xác nữa, ngoại trừ Phượng Mặc Lẫm ra, ai nấy đều mặt mày trắng bệch khi nhìn thấy hố xác. Hứa Tiểu Lan cố đè nén dạ dày đang
nhộn nhạo, gương mặt thanh tú tái nhợt đi trông thấy. Lúc này Phượng Mặc Lẫm đột nhiên khoác vai nàng kéo nàng úp mặt vào ngực mình, thản nhiên nói. "Không cần nhìn."
Hứa Tiểu Lan đối mặt với những quan tâm của Phượng Mặc Lẫm, trong lòng có chút ấm lên. Lần này nàng không chống cự lại hắn. Phượng Mặc Lẫm dường như biết được thay đổi nhỏ trong nàng, khóe miệng không nhịn được mà cong lên.
Tiếp tục đi thêm một đoạn, đoàn người bắt gặp một ngôi đền thờ trong rừng. Đến gầm khu vực đền thờ, mùi hôi thối của thịt rữa tỏa ra càng nồng đậm. Cả đoàn người phong bế khứu giác, sau đó liền đi vào bên trong. Ảnh vệ đem ba người Phượng Mặc Lẫm ở trong rồi vào trong.
Ở ngoài cửa đền, Hứa Tiểu Lan bất ngờ phát hiện có kí hiệu hình bông tuyết, nàng nhíu mày trong lòng có chút bất an khó tả. Tuy nhiên nhưng điều này không qua nổi ánh mắt sắc bén tựa chim ưng của Phượng Mặc Lẫm. Đôi mắt màu hổ phách không chút gợn sóng cảm xúc, bàn tay to lớn nắm lấy tay Hứa Tiểu Lan trấn an nàng. Hắn cũng nhìn thấy kí hiệu hình bông hoa tuyết bắt mắt đó, tuy trong lòng hơi ngạc nhiên nhưng biểu tình bên ngoài trước sau như một không chút thay đổi.
"Tất cả cẩn thận, nơi này rất quỷ dị, coi chừng có mai phục hoặc cơ quan."
Nói đoạn bắt đầu di chuyển.
Khu đền thờ rộng lớn giống như một mê cung, mặt đất nhầy nhụa vết máu, vết thịt thối rữa. Có nơi còn có dấu hiệu của đánh nhau.
Xem ra đã từng có người đến đây.
Ầm... Ầm...
Tiếng động lớn vang lên, ngôi đền rung lắc dữ dội, đoàn người bị tách ra, Hứa Tiểu Lan cùng Phượng Mặc Lẫm bị rơi vào tầng hầm của khi đền. Khi cứ nghĩ rằng mình sẽ bị rơi thật đau trên nền đất, đột nhiên vòng tay to lón đưa ra ôm lấy nàng. Gương mặt góc cạnh, không chút tì vết như một bức tranh sơn dầu của các danh họa thời cổ, đôi mắt hổ phách lạnh lùng nhưng khi nhìn nàng lại đột nhiên trở nên ấm áp. Nghĩ đến đây, trái tim Hứa Tiểu Lan bỗng đập lỡ mất một nhịp. Nhưng ngay sau đó, nàng lại dập tắt cảm xúc ngổn ngang trong lòng.
Phượng Mặc Lẫm lấy từ trong ngực ao ra một viên da minh châu lớn bằng bàn tay, ánh sáng mờ ảo từ viên da minh châu phát ra tuy chỉ đủ để soi rõ chỗ hai người một chút nhưng có còn hơn không. Kéo Hứa Tiểu Lan đến bên cạnh mình, Phượng Mặc Lẫm liền tiến về bức tường phía trước mặt. Trên tường là tranh vẽ một nam một nữ đang luyện công, bên cạnh tranh vẽ là một loại chữ cổ, mà loại chữ này Hứa Tiểu Lan không đọc được cũng chưa từng nhìn thấy qua.
"Phượng Mặc Lẫm, ngươi có biết trên tường viết gì không?"
"Đương nhiên là ta biết. Nàng có muốn biết không?" Phượng Mặc Lẫm nhướng mày, đáy mắt lộ ra tia cợt nhả. Hứa Tiểu Lan lúc này chỉ có để ý đến bức bích họa trước mặt nên không thể thấy biểu tình của Phượng Mặc Lẫm. Nàng không nghĩ nhiều gật đầu một cái.
"Vậy thì hôn ta đi. Hôn ta rồi ta nói cho nàng biết."