- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Không
- Độc Sủng Y Phi
- Chương 49
Độc Sủng Y Phi
Chương 49
Nhìn vào chiếc hộp trong tay Phượng Mặc Lẫm, tâm tình Hứa Tiểu Lan lúc này cũng có chút phức tạp.
__________
Phượng Mặc Lẫm hờ hững liếc nhìn Hứa Tiểu Lan, đôi mắt hắn so với bầu trời xanh có phần trong trẻo hơn, so với bầu trời đêm đầy sao thì lại sáng ngời hơn. Phượng Mặc Lẫm lặng lẽ nhìn biểu tình vừa kinh ngạc vừa oán niệm của Hứa Tiểu Lan lúc này, môi hắn khẽ nâng lên một nụ cười thâm sâu khó lường.
Nhìn theo ánh mắt ngưng đọng của hắn, trên mặt của hướng lại càng biểu tình oán niệm. Phượng Mặc Lẫm khẽ cười một tiếng, mở chiếc hộp nhỏ ra, lấy viên trân châu xinh đẹp kia ra, vươn ngón tay trắng nõn trơn bóng thon dài ra, cẩn thận giúp nàng đeo lên.
Hứa Tiểu Lan ngẩn người nhìn hắn. Mãi một lúc sau, Hứa Tiểu Lan phục hồi tinh thần, gương mặt xinh đẹp dãn ra, nàng nhìn vào viên trân châu Phượng Mặc Lẫm vừa đeo lên cổ nàng.
Thì ta tên biếи ŧɦái này muốn giúp ta mang, tốt lắm.
“Cứ giữ đi, đợi khi gặp hoàn cảnh khó khăn còn giúp nàng không ít việc đâu.” Phượng Mặc Lẫm mở miệng chế nhạo.
“À, nếu vương gia đã cố ý muốn tặng cho bổn cô nương, bổn cô nương cũng không để ngươi phải mất mặt nên đành cố mà nhận vậy.” Hứa Tiểu Lan kiêu ngạo mở miệng, khóe miệng không nhịn được mà cong lên, bàn tay mân mê viên trân châu đó.
Ở góc độ Hứa Tiểu Lan đang đứng sẽ không nhận ra, khóe miệng Phượng Mặc Lẫm lúc này đang khẽ cong lên, tâm tình của hắn bây giờ không ai có thể nắm bắt được
“Phụt .. ha ha ... ha ha. " Một tràng cười theo cửa sổ truyền đến, Hứa Tiểu Lan nghe thấy liền lập tức theo bản năng quay về phia tiếng cười phát ra, gương mặt nhăn lại.
“Lăn ra đây.” Đôi mắt Phượng Mặc Lẫm đôi mắt nheo lại, giọng nói trầm khàn, không chút độ ấm, một luồng khí vương giả cường đại ngay lập tức bao phủ quanh thân hắn.
Tư Đằng trốn ngoài cửa, nghe thấy Phượng Mặc Lẫm nói, hắn biết mình không trốn thoát được liền từ chỗ ẩn nấp bước ra. Hắn đá mày nhìn về phía Hứa Tiểu Lan, dung nhân tuấn dật tuyệt mỹ, mang theo tiếng cười thật to, thêm vào đó là một chút xấu hổ nói: “Hắc hắc, thực khéo nha, rõ ràng là mới sáng sớm tinh mơ sao các ngươi lại đến thư phòng thế này? Ta chỉ tình cờ muốn tìm một cuốn sách ở đây... chỉ là tình cờ đến thôi. Cũng tình cờ xem được một đoạn kịch tình cảm a.., ha ha...”
Không tìm được sách, lại có thể thấy được một màn này coi như cũng đáng nhỉ?” Hứa Tiểu Lan âm sâu lên tiếng. Tại sao mỗi lần Phượng Mặc Lẫm trêu chọc, chiếm tiện nghi của nàng thì đều bị cái tên khốn Tư Đằng này chứng kiến toàn bộ? Điều này khiến Hứa Tiểu Lan không khỏi có chút xấu hổ.
Tư Đằng không có đáp lại, ánh mắt lại một lần nữa đánh giá nàng, rồi lại đưa mắt nhìn chằm chằm vào cổ nàng như thế muốn vạch cả cổ áo nàng ra để xem xét.
Hứa Tiểu Lan dưới ánh nhìn của Tư Đằng mặt mày trở nên khó chịu, khuôn mặt nhất thời đông cứng lại, nàng trừng mắt nhìn Tư Đằng cảnh cáo.
Du͙© vọиɠ chiếm hữu của Phượng Mặc Lẫm bất ngờ trỗi dậy, hắn từng bước tiến lên chắn trước mặt Hứa Tiểu Lan như gà mẹ bảo vệ con nhỏ,đôi mắt hiện lên ý cười nhợt nhạt, lại mang theo một tia sát khí: “Xem xong rồi thì cút đi!”
“Nhưng mà Tiểu Phượng, viên trân châu kia có phải là Thất Sắc Minh Châu không?” Tư Đằng không sợ chết bước lên hai ba bước tiến về phía Hứa Tiểu Lan, tầm mắt chăm chăm nhìn chăm chú vào cổ áo nàng, hận không thể vạch ra để kiểm tra một phen.
Trên mặt Phượng Mặc Lẫm lúc này, ngoài mặt thì vẫn ung dung tuấn nhã tươi cười nhưng bên trong lời nói đã trở nên lạnh lẽo nghe như có mùi tanh của máu quanh đây: “Từ lúc nào lá gan của Tiểu Tưngươi lại to ra thế? Hình như ta nhớ đã từng cảnh cáo ngươi không được gọi ta là Tiểu Phượng, ngươi không nhớ?"
Đối diện với cặp mắt thị huyết của Phượng Mặc Lẫm, Tư Đằng bỗng nhiên cảm thấy có chút hụt hẫng, nhưng khát vọng sống nhanh chóng lấn át sự tò mò của hắn. Tư Đằng chột dạ, hắn sờ sờ cái mũi, cười khổ nói: “Không không, là ta đã quấy rầy khoảng thời gian ngọt ngào của hai vị đây nên các ngươi....cứ tiếp tục đi.... Đừng để ý đến ta, các ngươi hãy coi ta là người vô hình..."
Tư Đằng vừa nói vừa lùi về phía cửa, trước lúc hắn rời đi thì đột nhiên dừng bước quay người lại liếc Phượng Mặc Lẫm với ý vị thâm sâu khó hiểu, cuối cùng lại lắc đầu rời đi.
Hứa Tiểu Lan theo bản năng sờ lên viên thất sắc minh châu trên ngực mình, trong lòng hiện lên một tia nghi hoặc, viên minh châu này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?
Hứa Tiểu Lan nhanh chóng rời khỏi Phượng Mặc Lẫm, sau đó trở về Hầu phủ. Một đêm không về, nếu như bị người khác phát hiện cái đang chờ đợi nàng là gì Hứa Tiểu Lan không cần nghĩ cũng biết được.
Hứa Tiểu Lan vừa bước vào nội viện liền nhìn thấy khuôn mắt tái nhợt mặt không còn chút máu của Nguyệt Hoa. Ngay sau đó, Hứa Tiểu Lan liền bị Nguyệt Hoa kéo lại nhìn tới nhìn lui nhìn từ trên nhìn xuống sợ hãi lên tiếng: “Mới sáng sớm mà người đã đi đâu vậy? Thực sự hù dọa ta chết đi được?.”
Thì ra là nha đầu kia nghĩ rằng nàng chỉ đi ra ngoài vào buổi sáng thôi, nếu không nàng sẽ lại phải khổ sở vì phải tìm lý do để nói dối Nguyệt Hoa.
Hứa Tiểu Lan nghĩ lại buổi tối hôm qua, lại nhớ đến kho bảo vật trong mật thất của An Bình quận vương phủ nàng liền rầu rĩ, tiếc nuối. Nhưng khi nhớ đến kế hoạch phản loạn vào đêm diễn ra Mẫu Đơn hội, trong lòng không khỏi lo lắng. Hứa Tiểu Lan liền trở lại phòng, ngồi yên vị trên bàn viết thư.
Nhận lấy hộp gỗ đàn nhỏ mà nàng phân phó Nguyệt Hoa giúp mình lấytrong cơ quan dưới sàn nhà. Hứa Tiểu Lan cẩn thận mở hộp ra, lấy dấu ấn của,Thiên Dạ các đánh dấu bên ngoài bức thư. Sau đó đi đến trước gương, thuần thục mở ra cơ quan. Đây chính là cơ quan truyền thư bí mật và nganh nhất của Thiên Dạ các. Những lúc dùng cơ quan này truyền tin, biểu thị đấy là tin quan trọng, khẩn cấp, chỉ có các chủ và những thuộc hạ thân tín bên cạnh nàng biết.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Không
- Độc Sủng Y Phi
- Chương 49