Chương 43

Nam nhân này trông còn đáng sợ hơn cả chủ nhân. Huhu... bản rắn thật khổ mà.

______

Phượng Mặc Lẫm ôm Hứa Tiểu Lan đi trên lối đi vắng vẻ.

Để đề phòng lính canh ở An Bình quận vương phủ, cứ môt lát Phượng Mặc Lẫm lại quay lại đằng sau quan sát, khi xác nhận không thấy bất cứ chướng ngại vật nào, sau đó liền tự nhiên, thoải mái ra khỏi hoa viên như đi dạo hoa viên nhà mình vậy.

Ra khỏi An Bình quận vương phủ, Phượng Mặc Lẫm vẫn không có ý định buông Hứa Tiểu Lan ra, bàn tay rắn chắc vẫn gắt gao ôm eo nàng từ trên mái hiên của phủ nhanh chóng đáp xuống

Trong lúc suy nghĩ miên man thì Phượng Mặc Lẫm đưa Hứa Tiểu Lan đáp xuống mặt đất an toàn, tại thời điểm đó Hứa Tiểu Lan mới giật mình nhận ra bản thân đang đứng ở một đình viện xa lạ.

Từ chỗ nàng đứng nhìn xung quanh, nhờ có ánh sáng le lói ở trong đình viện, nàng nhận ra nơi nàng đang đứng vô cùng xa hoa mỹ lệ, nơi này với nơi lần trước ở Dực vương phủ khác nhau một trời một vực. Hứa Tiểu Lan nhíu mày lại, đẩy bàn tay đang nhân cơ hội ăn đậu hũ của nàng của Phượng Mặc Lẫm ra khỏi người mình xoay người rời đi, thế nhưng cánh tay Phượng Mặc Lẫm vẫn không rời khỏi vòng eo của nàng tiếp tục giữ nàng bên người mình.

“Còn chuyện gì nữa sao?” Hứa Tiểu Lan đưa đôi mắt nhợt nhạt có chút tức giận hỏi hắn.

Ánh trăng mờ ảo lấp ló sau bóng cây đằng xa, không gian của màn đêm dày đặc như trở nên tĩnh lặng tịch mịch hơn bao giờ hết, gương mặt của Phượng Mặc Lẫm trở nên huyền ảo mặc cho gió có thổi vào. Phượng Mặc Lẫm vẫn không chớp mắt, hắn lặng lẽ cúi đầu ngắm nhìn nữ nhân trong l*иg ngực của hắn đang giương đôi mắt có chút bướng bỉnh cùng cứng đầu mắt đôi mắt với hắn.

Bất chợt hắn vươn đôi tay dài thon ngọc trắng nõn nắm lấy tay của Hứa Tiểu Lan hơi dùng sức vuốt ve bá đạo nói:“Ngươi không được đi.” Hắn nói không nhanh không chậm, âm thanh mang theo chút tà mị trầm thấp

"Tại sao ta phải ở lại đây chứ? Ngươi mau thả ta ra, ta muốn về nhà.” Hứa Tiểu Lan trừng mắt nhìn nam nhân tao nhã mà lạnh lùng trước mặt.

Trước kia, trong mắt Hứa Tiểu Lan, Phượng Mặc Lẫm là một nam nhân khi ôn nhuận trầm thấp, khi thì bá đạo cường thế, khi thì bí hiểm tâm tư khó lường. Còn hiện tại, Hứa Tiểu Lan thấy Phượng Mặc Lẫm đang đứng trước mặt nàng, có một chút cô độc ẩn giấu dưới cái vẻ bền ngoài cao ngạo thường ngày của hắn, hắn dùng đôi mắt đẹp đẽ, sắc bén đó yên lặng mà nhìn nàng khiến cho nàng sinh ra một loại cảm giác rung động chưa bao giờ có.



“Ngươi đã là người của ta, sao không biết thân biết phận một chút đi?” Mày kiếm của Phượng Mặc Lẫm đột nhiên nhíu lại, hình như có một chút phiền não.

“Ngươi nói cái gì? Hứa Tiểu Lan ta là người của ngươi từ khi nào?” Quả nhiên vừa rồi mới đồng cảm với hắn được một chút thì giờ lại trở mặt ngay tức khắc. Vừa rồi nhìn thấy khuôn mặt anh tú của hắn, nàng thiếu chút nữa thì động lòng với hắn.

“Dưới tán cây quỳnh hoa, bên khe núi giả trong An Bình quận vương phủ.” Phượng Mặc Lẫm bá đạo xoa đôi môi mềm mại đỏ thẫm của Hứa Tiểu Lan, “ Nụ hôn đính ước.”

“Đó là tình thế bắt buộc.”

"Vậy thì, nụ hôn trong khuê phòng của nàng trước kia thì sao? Nếu ta nhớ không lầm, chúng ta cũng đã ngủ cùng nhau, nàng còn muốn phủ nhận sao?"

Hứa Tiểu Lan nghe đến đây thì tức giận, nàng giơ chân lên đạp vào chân hắn một phát. Phượng Mặc Lẫm bị đạp đau khẽ nhíu mày lại, sau đó, khóe miệng kéo lên nhìn tiểu bất điểm trong lòng cười nhẹ.

"Đêm đó là do tên biếи ŧɦái nhà người đột nhập vào phòng ta ép buộc ta."

“Vậy bây giờ thì sao?” Vừa dứt lời, Phượng Mặc Lẫm cúi người xuống, hôn thật mạnh lên đôi môi mềm mại, đỏ mọng của nàng.

Hứa Tiểu Lan trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên, nhìn thẳng vào tên nam nhân đang tấn công mạnh mẽ khoang miệng của nàng, nàng với hắn mắt đối mắt nhìn nhau, hắn đưa lưỡi quấn lấy môi nàng đôi mắt mang theo ý trêu chọc.

Hơi thở nam tính trên người Phượng Mặc Lẫm bao vậy cánh mũi nàng, hắn giống như cây thuốc phiện dụ dỗ nàng cùng hắn phạm tội, nàng có cảm giác như cả linh hồn nàng đều bị hắn nuốt chửng

Sau đó hắn hôn rất nhẹ, vô cùng ôn nhu, tựa hồ như chuồn chuồn nước lướt qua, chờ cho Hứa Tiểu Lan phục hồi lại tinh thần Phượng Mặc Lẫm mới lưu luyến rời khỏi hai cánh môi anh đào của nàng, đưa mắt nhìn thẳng vào nàng. Hứa Tiểu Lan thấy miệng hắn bất giác cong lên tỏ vẻ hài lòng, sống mũi cao thẳng tắp kết hợp với đôi mắt phượng của hắn tạo nên một bức tranh chân dung hoàn mỹ tuyệt đẹp giờ phút này hắn vẫn không chớp mắt nhìn nàng, chờ đợi đáp án của nàng

“Ngươi... ngươi đây là ức hϊếp người quá đáng.” có cảm giác bị trêu đùa tức giận lên tiếng.

"Ta không có trêu đùa nàng, những gì ta nói với nàng đều là thật lòng. Còn nữa, ta cho phép nàng gọi tên ta, nàng hãy nhớ kỹ ta là Phượng Mặc Lẫm..." Phượng Mặc Lẫm không nhanh không chậm sửa sang lại mớ tóc hỗn độn của Hứa Tiểu Lan, ngữ khí bá đạo cường thế ngữ không để cho nàng có cơ hội cự tuyệt, “Bởi vì đây chính là tục danh phu quân tương lai của nàng.”



Âm thanh lạnh lẽo của hắn giờ đây có chút nhu hòa đi, đáy mắt hiện lên một tia thản nhiên, ôn nhu lại âm sâu không lường trước được.

"Ta đây mới không thèm nhớ tên ngươi." Hứa Tiểu Lan theo bản năng phản kháng.

“Không thèm nhớ. tên ta?” Phượng Mặc Lẫm mạnh mẽ đem cánh tay thon dài của mình kéo nàng về phía hắn, cúi đầu nhìn nàng, hít một hơi thật sâu như muốn cảm nhận hết hương thơm tỏa ra trên người nàng, khóe miệng tà mị cười, nhẹ nhàng phun ra một câu. “Đêm nay nháo loạn An Bình quận vương phủ, ta nghĩ chắc ngươi sẽ không hy vọng bản thân mình trở thành tên thích khách đó đâu?”

“Ngươi đây là đang uy hϊếp ta?" Hứa Tiểu Lan tức giận, nghiến răng nói nhưng âm thanh vẫn thản nhiên không một chút cảm xúc.

Phượng Mặc Lẫm lại tỏ thái độ ôn hòa cùng cường ngạnh đáp: “Nếu như ngươi phản kháng.”

Phượng Mặc Lẫm giơ tay lên đánh thẳng vào ngực hắn mặc dù nàng biết với sức lực của nàng, đánh hắn chỉ là giúp hắn gãi ngứa, lớn tiếng biện minh, “Rõ ràng các người mới là thích khách, còn muốn vu oan lên người ta, các người quả thực vô liêm sỉ.”

Phượng Mặc Lẫm có chút giật mình,khóe môi cười như không,có ý tốt nhắc nhở nàng: “Ai bảo ngươi nơi nào không đi lại tìm đến cửa An Bình quận vương phủ? Hửm?”

“Đưa ra điều kiện đi.” Hứa Tiểu Lan bình tĩnh chăm chú nhìn hắn, “Đương nhiên, chuyện gả cho ngươi, việc đó sẽ không có khả năng. Tin ta đi, nếu cưới ta, quý phủ sẽ không tránh khỏi tai ương đâu.”

“Nàng càng như vậy, ta càng muốn thú nàng.”Đáy mắt Phượng Mặc Lẫm hiện lên một tia trêu chọc, “Tai họa à? Ta sẽ chống mắt chờ xem."

“Ngoài điều kiện này ra, cho dù là gϊếŧ người phóng hỏa, ta đều có thể giúp ngươi. Ta cũng có thể đem chút tin tức hôm nay nghe ngóng được trao đổi với ngươi.” Gương mặt nàng nháy mắt trở nên nghiêm túc, những gì nàng nghe thấy trong mật thất thực ra không có chuyện này nàng cũng sẽ nói cho Phượng Mặc Lẫm. Dù sao thì đây cũng là chuyện nhà của hắn. Hơn nữa chuyện này có liên quan đến cái chết của đại ca nàng ở kiếp trước hay không, nàng cũng không chắc chắn lắm.

Gương mặt Phượng Mặc Lẫm tựa hồ có chút khó xử, hắn nghiêng đầu nghĩ ngợi, ngẩng đầu nhìn lại gương mặt bình thản như không của Hứa Tiểu Lan kia đột nhiên nảy ra ý định muốn trêu chọc nàng trầm giọng nói: “Vậy, đêm nay ở lại hầu hạ ta.”

Đột nhiên một cơn đau nhói truyền vào đại não, bén nhọn đau đớn làm cho Hứa Tiểu Lan mồ hôi lạnh chảy ròng, thiếu chút nữa ngất ngất lịm. Nàng một tay ôm lấy đầu, cắn răng nhịn cơn đâu. Trong đầu nàng từng hình ảnh xa lạ lại quen thuộc hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết. Hứa Tiểu Lan biết, đây chính là toàn bộ kí ức kiêó trước của nguyên chủ, cuối cùng nguyên chủ cũng đã an tâm để nàng biết được hết tất cả mọi chuyện. Trong những ký ức đó, Hứa Tiểu Lan thấy hình ảnh Yến Kinh hoang tàn sau Mẫu Đơn hội, biên cương lại bị Đột Quyết tấn công. Tình hình lúc đó hung hiểm vô cùng, mà kẻ đã gây ra chuyện này không ai khác chính là Minh Vương - chiến thần cao cao tại thượng trong lòng dân chúng Đông quốc.