Chương 35

"Ng… Ngươi…. ngươi đừng đến gần ta. Ngươi…. ngươi có biết ta là ai không? Ngươi có tin ta bắt cả nhà ngươi vào ngục không?"

Nam nhân mập mạp bị khí thế của Hứa Tiểu Lan làm cho run sợ, giọng nói nhỏ dần rồi nén lại trong cổ họng.

Hứa Tiểu Lan che miệng lại làm bộ ngạc nhiên, nói: "Ồ, ngươi đâu phải cha mẹ ta, sao ta phải biết ngươi?"

Bị Hứa Tiểu Lan hỏi vặn lại, nam nhân mập mạp kia hung hăng trừng mắt nhìn Hứa Tiểu Lan.

Hứa Tiểu Lan cũng không buồn đếm xỉa đến nam nhân mập mạp đó liền quay người rời đi. Nhưng khi nàng vừa quay đi được ba bước, nam nhân mập mạp đó liền đứng dậy lao thẳng về phía Hứa Tiểu Lan. Cũng may, thân thủ Hứa Tiểu Lan nhanh nhẹn tránh được một đòn của nam nhân mập mạp kia còn tiện tay phế đi chỗ đó của hắn. Nghĩ đến khi hắn phát hiện thứ đó của mình không dùng được nữa, vẻ mặt Hứa Tiểu Lan trở nên hưng phấn lạ thường. Lúc này tiếng hét thất thanh của Nguyệt Hoa vang lên. Khi Hứa Tiểu Lan ngẩng mặt lên chỉ thấy nam nhân mập mạp kia dùng một tay giữ lấy Nguyệt Hoa, bàn tay mập mạp của hắn liền vuốt ve khuôn mặt trắng bệch của Nguyệt Hoa ánh mắt lộ rõ vẻ da^ʍ tà.

"Tiểu nương tử ngươi dù không xinh đẹp như nữ nhân kia nhưng mà tiểu gia ta vẫn thích."

Hứa Tiểu Lan nhìn bàn tay đang phi lễ với Nguyệt Hoa, gương mặt thoáng chốc tối sầm. Tay ngọc nắm chặt lại cố gắng đè xuống ý định muốn gϊếŧ chết tên thối nam nhân trước mặt mình. Thân thể khẽ lắc một cái, Hứa Tiểu Lan liền xuất hiện sau lưng nam nhân mập mạp kia khiến cho hắn không hề phòng bị mà đá hắn một cước. Một cước của nàng khiến cho nam nhân nặng trên một trăm kí bay một đoạn đập mạnh vào tường khiến cho bức tường kiên cố khẽ rung một cái.

Những người dân xung quanh nhìn nàng với ánh mắt sợ hãi cùng thương cảm có một số người sau khi chứng kiến cảnh này liền bò lùi về phía sau rồi bỏ chạy về nhà vì sợ liên lụy đến mình. Hứa Tiểu Lan thấy mọi người hoảng hốt chạy trốn cũng không buồn để ý đến dù sao cũng chỉ là lão bá tánh, khi đối mặt với cường hào ác bá không dám thở mạnh chứ đừng nói đến chuyện đứng lên chống lại. Họ chỉ biết nuốt những phẫn hận giấu vào trong lòng hoặc là chạy trốn để bảo toàn tính mạng của mình.

Hứa Tiểu Lan lạnh nhạt nhìn bóng lưng họ rời đi, nàng cũng lười quan tâm đến họ. Nhiệt độ xung quanh càng xuống thấp, Hứa Tiểu Lan ánh mắt rét lạnh nhìn đám người nằm la liệt dưới đất, nói:

"Các ngươi…. còn không mau cút?"

Đám người đang nằm trên mặt đường nghe vậy như vừa uống thêm nước tăng lực, lập tức bật dậy chạy về phía góc tường đỡ lấy tên nam nhân mập mạp kia đi. Trước khi đi, hắn còn không quên buông lời chửi rủa, nhưng sau khi bị Hứa Tiểu Lan trừng một cái liền quay đầu lại, cúi gằm mặt như thể hận không thể dán mặt xuống dưới đất.

Sau khi xảy ra chuyện vừa rồi, Hứa Tiểu Lan cũng không còn có tâm trạng đi dạo phố nữa. Nàng liền kéo Nguyệt Hoa đến Vạn Hoa lâu…. kiếm tiền, bên cạnh đó nàng còn tiện tay đem Nguyệt Hoa cho Quan Tập Nguyên để hắn dạy cho Nguyệt Hoa vài chiêu phòng thân.



Trên tầng hai của tửu lâu đối diện với nơi Hứa Tiểu Lan dạy dỗ tên nam nhân mập mạp. Nam nhân mặc áo bào màu tím chống cằm vào lan can nhìn theo bóng lưng Hứa Tiểu Lan đang xa dần, hai mắt nhíu lại thành một đường thẳng, môi bạc khẽ cong lên.

[Nữ nhân này… đúng thật là thú vị.]

…………

Buổi tối…

Hứa Tiểu Lan sau khi sắp xếp cho Nguyệt Hoa giả thành mình xong, nàng liền mặc lên trên người bộ hắc y rồi lắc mình biến mất trong màn đêm.

Mất khoảng nửa canh giờ, Hứa Tiểu Lan cũng dừng chân tại hoa viên của phủ địa rộng lớn. Sau khi tìm được vị trí thích hợp, Hứa Tiểu Lan liền phi thân đến đấy. Nàng lấy ống nhòm đã chuẩn bị sẵn ra nhìn xung quanh rồi âm thầm ghi nhớ đường đi của phủ địa này. Vốn định âm thầm rời đi nhưng đột nhiên phía dưới chỗ nàng đang đứng phát ra tiếng rêи ɾỉ. Hứa Tiểu Lan mặt không đổi sắc dỡ ngòi ra lén nhìn xuống dưới. Nhưng sau đó thấy chỗ nàng đứng chỉ thấy có đống y phục vứt bừa bãi mà không thể nhìn rõ bên trong đang xảy ra chuyện gì, Hứa Tiểu Lan liền nhẹ nhàng nhảy sang bên cạnh nhìn xuống.

Ở phía dưới chính là nam nhân mập mạp bị Hứa Tiểu Lan đánh ở trên đường vào buổi sáng, dưới thân hắn là nữ tử xinh đẹp như hoa. Trên thân nữ tử đó chỉ còn có cái yếm mỏng che đi nơi mềm mại, nhưng nó lại không thể ngăn được bàn tay như bột bánh kia tùy ý nhào nặn. Gương mặt xinh đẹp của nàng ta ẩn ẩn một tầng mây hồng hồng, miệng nhỏ phát ra những âm thanh mê hoặc, hai tay nàng ta vòng qua người nam nhân kia, thở dốc nói: "Tiểu vương gia… ừm…. nô … nô gia… người mau… mau...ừm... vào đi."

Nam nhân mập mạp đen mặt, hắn cố gắng dùng kỹ năng tình thú của mình để kích phát du͙© vọиɠ. Nhìn nữ nhân xinh đẹp đang rêи ɾỉ dưới thân cầu hắn ra vào, trong lòng hắn dâng lên một cỗ lửa nóng khiến cho hắn khó chịu. Nhưng thứ đó của hắn lại không có chút dấu hiệu nào là đang ngóc dậy. Nam nhân mập mạp liền mất hứng, hắn lập tức đứng dậy mặc vội y phục rồi bỏ đi để lại nữ nhân xinh đẹp kia ở trên giường ngơ ngác.

Hứa Tiểu Lan sau khi thấy hắn đi lại nhìn xuống dưới thấy nữ nhân kia đang tự mình "dập lửa" khóe miệng cong lên tinh nghịch rồi phi thân đi chỗ khác.

Chưa đầy một khắc sau, Hứa Tiểu Lan dẫn theo một nam nhân thần trí mơ hồ, đi vào trong phòng. Nàng cười gian đốt mê hương ném vào một góc. Mê hương rất nhanh đã có tác dụng, một khiến cho một nam một nữ trong phòng rơi vào trầm mê, cùng nhau dây dưa triền miên. Còn Hứa Tiểu Lan sau khi hành sự xong cung biến mất dạng.

[Tên mập đáng chết, ngươi nên cảm ơn ta vì ta giúp nữ nhân của ngươi giải quyết nỗi tịch mịch đêm khuya.]

---------