Nam nhân này... quả thực là.... quá đáng sợ rồi...
Mãi một lúc lâu sau, Phượng Mặc Lẫm mới buông tha cho cổ Hứa Tiểu Lan, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve qua dấu tay bắt mắt vừa rồi hắn gây ra trên cổ nàng, đôi mắt hắn vẫn nghiêm nghị và lãnh băng như thế.
"Hứa Tiểu Lan, ta không cho phép nàng có nam nhân khác." Phượng Mặc Lẫm chậm rãi vuốt ve đôi môi sưng mọng của Hứa Tiểu Lan, khí thế bức ngườicảnh cáo. "Nàng tốt nhất nên nhớ kỹ, nếu không ta sẽ khiến cho nàng phải hối hận. Nàng đừng có nghĩ rằng có Thiên Dạ các chống lưng ta không làm gì được nàng, cũng đừng để vì nàng mà chặt đứt tương lai của tên đó."
Hứa Tiểu Lan trong lòng cả kinh. Quả nhiên, tên nam nhân biếи ŧɦái này biết rõ thân phận của nàng, hắn cư nhiên lại điều tra rõ ràng mọi thông tin về nàng như thế. Hơn nữa, nàng đã dùng thế lực của Thiên Dạ các che dấu thân phận cũng như quá khứ nhưng khi nghe hắn nói như vậy trong lòng không nhịn được cả kinh. Có thể qua mặt được Thiên Dạ các tuyệt đối thế lực phía sau của hắn rõ ràng là không có tầm thường.
“Dựa vào cái gì?” Hứa Tiểu Lan khẽ nhếch lên ý cười lạnh, vừa thản nhiên vừa trào phúng “Ngươi ghen sao? Phượng Mặc Lẫm, đừng nói với ta, ngươi có tình cảm với ta nhanh như vậy chứ?”
Đôi mắt Phượng Mặc Lẫm vẫn bình thản không chớp mắt nhìn chằm chằm xem xét Hứa Tiểu Lan, một lúc sau,môi hắn bất giác vẽ lên một chút trào phúng, “Đừng nghĩ nhiều, tiểu nha đầu, bây giờ ngươi không có tư cách?”
Quả nhiên, người đàn ông này rõ ràng không hề quan tâm đến cảm nhận của người khác, phủ nhận dứt khoát rõ ràng. Hứa Tiểu Lan đưa đôi mắt đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng, cười: “Vậy thì tốt, cũng may là không, ngày mai chờ sau khi ta rời khỏi nơi này, hai chúng ta từ nay về sau coi như không quen biết, xem như chỉ là kẻ qua đường.”
Nghe nàng nói, Phượng Mặc Lẫm liền dùng ánh mắt muốn gϊếŧ người thâm sâu trừng mắt nhìn Hứa Tiểu Lan một lúc lâu, hắn cúi người, yêu thương vỗ vỗ lên đầu Hứa Tiểu Lan: “Trí nhớ nha đầu ngươi có vẻ không tốt nhỉ, muốn dễ dàng phủ nhận mối quan hệ nhanh như vậy sao?”
Hứa Tiểu Lan lúc đầu không hiểu những gì hắn nói, vài giây sau nàng bỗng hiểu ra, nghiến răng gằn từng chữ từng câu nói: “Phượng....Mặc....Lẫm, ngươi đừng có mà quá đáng!”
“Vậy sao? Nha đầu, ngươi phản ứng chậm quá đấy.” Âm thanh lạnh lùng trong trẻo vang lên mang theo ý trào phúng.
Môi nàng lại một lần nữa bị hắn hôn lên đến nỗi hai cánh môi của nàng trở nên sưng vù đau nhức. Tên nam nhân này một khi đã hôn thì vĩnh viễn luôn mang theo sự tấn công cùng kí©h thí©ɧ cường thế,bá đạo cùng cuồng dã,khiến cho người khác không kịp thời chuẩn bị.
Khoảng khắc hai đầu lưỡi triền miên toàn bộ trời đất đều quanh mòng mòng choáng váng. Hơi thở trở nên ngày một gấp gáp, hỗn độn.
Bàn tay trắng nõn trơn bóng của Phượng Mặc Lẫm lần theo vòng eo mảnh khảnh của Hứa Tiểu Lan bắt đầu sờ soạng, nhẹ nhàng vuốt ve, lực đạo không nhẹ cũng không mạnh, cuối cùng dừng lại trước bộ ngực mềm mại của nàng, lặng yên không một tiếng động đi vào...
Lúc này ở ngoài cửa truyền đến giọng nói gấp gáp, lo lắng của Nguyệt Hoa.
"Tiểu thư, tỷ dậy chưa? Tỷ có ở trong phòng không? Nếu như tỷ không nói gì là muội sẽ vào đấy."
Chờ một hồi khôn thấy Hứa Tiểu Lan trả lời, Nguyệt Hoa liền đẩy cửa xông vào phòng, mắt thấy Hứa Tiểu Lan vừa ngồi dậy dụi mắt nhìn nàng.
"Nguyệt Hoa, có chuyện gì sao?" Hứa Tiểu Lan mặt không cảm xúc nói, tóc dài xõa xuống che đi dấu tay trên cổ. Nhưng nàng lại không cách nào che đi đôi môi sưng đỏ do hắn tạo ra. Rất nhanh, Nguyệt Hoa đã để ý thấy, liền tò mò hỏi.
"Tiểu thư, miệng ngươi sao lại sưng hết lên vậy?"
Hứa Tiểu Lan nghe Nguyệt Hoa hỏi liền bực bội nhớ đến Phượng Mặc Lẫm trước khi rời đi còn không quên nhân cơ hội ăn đậu hũ của nàng lại còn xém chút nữa đem nàng ăn sạch. May mắn thay, Nguyệt Hoa ở bên ngoài vẫn đập cửa gọi nàng nếu không....
Nghĩ đến đây Hứa Tiểu Lan liền nghiến răng nói:"Hôm qua ta mơ bị chó dại cắn, không ngờ sáng dậy đã thấy miệng đau rát."
Nói xong Hứa Tiểu Lan liền cảm thấy lành lạnh sống lưng, nhìn về phía sau lưng Nguyệt Hoa, đồng tử nàng mở to, trợn trừng lên. Phượng Mặc Lẫm hắn cư nhiên vẫn chưa đi mà đứng ở đối diện giường của nàng, đôi mắt sắc bén tỏa ra sát khí đang nhìn chằm chằm vào nàng. Môi bạc hơi nhếch lên mấp máy.
"Hứa Tiểu Lan, ta sẽ nhớ kỹ. Chờ ta xong việc trở về, ta sẽ trừng phạt nàng sau."
Hứa Tiểu Lan đọc hiểu những gì hắn nói, trong lòng không nhịn được mà gào thét. Nàng không ngờ tên biếи ŧɦái Phượng Mặc Lẫm vẫn chưa đi, hắn như là dự đoán được nằng sẽ mắng chửi hắn sau lưng hắn nên đã ở lại. Bây giờ thì hay rồi, những gì nàng nói đều bị hắn nghe thấy hết.
Nguyệt Hoa đứng phía đối diện thấy biểu tình hoảng hốt trên gương mặt Hứa Tiểu Lan liền tò mò quay lung lại. Nhưng mà nàng chỉ thấy có chú chim nhỏ từ ngoài bay vào đậu lên cửa sổ.
Nguyệt Hoa thấy vậy trong lòng tràn ngập dấu hỏi chấm, tay giúp Hứa Tiểu Lan soạn y phục để bên cạnh giường.
Hứa Tiểu Lan vì không muốn để Nguyệt Hoa thấy dấu vết trên cổ mình liền lấy đại vài lý do để Nguyệt Hoa ra ngoài, còn nàng nhanh chóng thay đồ rồi bôi thuốc. Rất nhanh sau đó, những vết hằn đỏ đã mờ dần rồi biến mất không chút dấu vết.