Hứa Tiểu Lan cùng Nguyệt Hoa đi đến Vạn Hoa lâu chủ quản thấy nàng đi vào liền chạy ra tiếp đón rồi dẫn nàng lên lầu cuối cùng. Trước khi lên, Hứa Tiểu Lan dặn Nguyệt Hoa ở lại để nàng tùy ý chọn trang sức, còn mình theo sau chủ quản. Vừa lên đến nơi, chủ quản quỳ xuống, hai tay chắp lại.
"Lâu chủ."
"Lưu lão đầu ông đứng dậy đi." Nói đoạn lấy ra một xấp giấy trong ống áo ra."Bản thiết kế mới này, ông cho người làm đi. Còn đây là đồ dành riêng cho Nguyệt Hoa, nhớ làm cẩn thận."
"Thuộc hạ đã hiểu." Ngạc nhiên nhìn lên Hứa Tiểu Lan, Hứa Tiểu Lan như hiểu được Lưu lão đầu nghĩ gì liền gật đầu. Sau đó, Hứa Tiểu Lan đi đến bàn trà trước mặt thản nhiên châm một ly trà nhấm nháp.
"Trà ngon." Hứa Tiểu Lan đặt ly trà xuống bàn, hào phóng khen một câu rồi kêu Lưu lão đầu lấy cho mình một tờ giấy trắng cùng bút lông. Ngay lập tức, Lưu lão đầu đem giấy lên cho nàng, Hứa Tiểu Lan trầm ngâm một lúc rồi cặm cụi vẽ bản thiết kế súng ngắn. Hứa Tiểu Lan cuốn lại đưa cho Lưu lão đầu dặn kĩ nhất định phải đưa tận tay cho A Phi thúc thúc kia. Nếu để rơi vào tay kẻ khác chỉ có hại chứ không có lợi.
"Lâu chủ, còn dặn dò gì nữa không?"
"Mẫu trang sức lần này, nhớ tuyên truyền rầm rộ, ngươi làm thế nào để người trong cung cũng có thể biết đến trang sức của ta. Đúng rồi, trang sức lần này phải trả ít nhất năm mươi vạn lượng.
"Thuộc hạ đã hiểu."
Đang định nói thêm gì đó, bên ngoài truyền đến tiếng cãi vã ồn ào, Hứa Tiểu Lan buông tách trà xuống nhíu mày rồi giũ áo đi ra. Lưu lão đầu thấy vậy cũng đi theo đằng sau, lúc tới nơi là một trận hỗn loạn. Nguyệt Hoa đang bị một nữ nhân chanh chua nắm tóc đè xuống đất, trên mặt có vết thương do bị đánh. Hứa Tiểu Lan nghiến răng đi tới, gương mặt lạnh lẽo rũ mắt nhìn nữ nhân kia vẫn còn đang la lối om sòm.
"Ngươi dám giành đồ với ta sao? Ngươi biết ta là ai không?"
"Phó Dung quận chúa, cái vòng đó chúng ta thực sự không bán cho người được, nó được đặt làm riêng cho Nguyệt Hoa cô nương rồi."
"Ta muốn nó. Ta sẽ trả gấp đôi.""
"Phó Dung quận chúa, chúng ta chỉ làm ăn nhỏ, công chúa đừng làm khó ta."
"Cái vòng ngọc này, vô giá."
Giọng nói thanh thúy, lạnh lùng vang lên. Hứa Tiểu Lan tay cầm hộp gỗ được chạm khắc tỉ mỉ trong tay tên lính đằng sau Phó Dung kia không biết từ lúc nào. Nàng lấy vòng tay ra đeo vào tay Nguyệt Hoa rồi đỡ nàng dậy.
"Muội muội có gì cứ đánh trả, có gì ca ca sẽ giúp muội dọn dẹp.""
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám người đang đờ đẫn ở trước mặt, rồi tập trung lên vết thương trên mặt Nguyệt Hoa, nhẹ nhàng giúp nàng thoa kim sang dược, nàng thầm mắng Nguyệt Hoa ngu ngốc. Phó Dung sau khi định thần lại liền cười mỉm tiến về phía Hứa Tiểu Lan, nhẹ giọng.
"Vị công tử này, hình như công tử nhận nhầm người rồi. Tiện nhân này từng là tì nữ nhà Hứa Thanh Thanh mất tích bấy lâu nay. Nàng ta sao có thể.... "
"Ngươi có bằng chứng?"
Hứa Thanh Thanh đi đến, gương mặt diễm lệ, biểu hiện nhu mì, giọng nói nhẹ nhàng, nàng ta hành lễ voíw Hứa Tiểu Lan rồi mới nói;"Công tử, người này xác thực là tỳ nữ nhà ta nhiều tháng trước bỏ trốn theo nam nhân cùng tỷ tỷ ta. Nhà ta vẫn còn giữ khế ước bán thân. Bây giờ nàng ta ở đây, ta muốn đưa về cho cha thẩm vấn để tùm tung tích của tỷ tỷ."
Hứa Tiểu Lan trong phút chốc tỏa ra sát khí lạnh băng, nàng cười khẩy.
[Bỏ trốn theo nam nhân. Đúng là không từ bất cứ cơ hội nào để bôi nhọ ta.]
Hứa Tiểu Lan biểu tình lạnh nhạt sắc mặt lạnh như băng, ánh mắt lạnh lẽo của Hứa Tiểu Lan quét một vòng qua đám người Hứa Thanh Thanh cùng vị Phó Dung quận chúa kia, sau đó sắc mặt nàng lập tức trầm xuống khi nhìn thấy chiếc roi da trên tay Phó Dung. Thân thể khẽ động một chút, không ai biết Hứa Tiểu Lan ra tay từ khi nào mà trên mặt Phó Dung bắt đầu xuất hiện những nốt mẩn nhỏ sau đó những nốt mẩn to dần thành nhưng cục thịt to bằng đầu ngón út loang dần ra khắp gương mặt, máu bắt đầu từ đó rỉ ra, đám người xung quanh nhìn nàng ta kinh hãi. Ở thế giới cổ đại này là vậy, gương mặt chính là thứ quan trọng nhất đối với nữ nhân, có khi còn hơn cả mạng sống. Phó Dung sờ lên gương mặt thanh tú giờ đẫm máu, có dấu vết của da thịt bị ăn mòn, bong tróc của mình, lập tức nổi điên xông lên tấn công Hứa Tiểu Lan.
"Tên tiểu bạch kiểm đáng chết, chính ngươi đã làm việc này đúng không? Là ngươi hại ta."
Hứa Tiểu Lan nhẹ nhàng né tránh, đáy mắt lạnh lẽo chợt lóe lên tia ngoan độc. Ai bảo Phó Dung không an phận dám khiến cho mặt của Nguyệt Hoa bị thương. Đương nhiên, những kẻ làm hại đến người bên cạnh nàng đều sẽ được Hứa Tiểu Lan chăm sóc chu đáo. Hứa Tiểu Lan nắm chặt tay lại, ánh mắt kiên định, lạnh lùng mà trong trẻo.
[Người trong cung... chờ ta đến dày vò ngươi.]