Chương 16

"Tạm biệt nha, vương gia ngươi nhớ bảo trọng. Túi bạc này coi như tiền công của ta. Hẹn không gặp lại."

"Hứa Văn Vũ.. Ngươi.. Muốn chết."

Phương Tu Kiệt đứng nguyên tại vị trí, âm thanh qua từng kẽ răng mà rít ra. Cơ thể to lớn vì bị điểm huyệt mà không thể cửa động. Y hiện tại bị một cỗ tức giận lan tràn trong tâm phế, y muốn ngay lập tức cho nam nhân này một chưởng mà đánh gục. Nhưng cho dù Phương Tu Kiệt có cố gắng thế nào cũng không thể tự mình giải huyệt đạo đã bị Hứa Tiểu Lan phong bế.

"Ta đương nhiên là không muốn chết. Vương gia à, đừng hở tý là đòi mạng ta. Ta sợ."

Hứa Tiểu Lan ôm lấy ngực trái, chớp chớp mắt ngây ngô nhìn Phương Tu Kiệt, cợt nhả thêm hai ba câu rồi lập tức rời đi. Phương Tu Kiệt không làm gì được nàng đành trơ mắt nhìn nàng khuất dần trong màn đêm tịch mịch.

Đưa Cao Linh cùng Nguyệt Hoa trở lại Cao thôn an toàn nhưng lại bị Lam Sương bám đuôi quyết đi theo nàng bằng được. Trên đường về, Hứa Tiểu Lan thành trung điểm để hai nữ nhân tranh sủng. Điều đáng nói là sau sự việc lần này, Cao Linh đối với Hứa Tiểu Lan càng thêm ân cần, mà mỗi lần nhìn thấy Hứa Tiểu Lan, Cao Linh liền đỏ ửng hai gì má. Hứa Tiểu Lan ban đầu còn không để tâm nhưng tình hiện tại thật là làm khó nàng mà. Hứa Tiểu Lan cảm giác được, nếu như nàng cứ để hên như vậy thì mọi chuyện sẽ phát triển đến mức không thể cứu vớt được.

"Tiểu Linh ta có chuyện muốn nói."

"Ừm.. Hứa công tử, ta cũng có chuyện muốn nói với công tử."

Hứa Tiểu Lan mày liễu nhíu chặt rồi nhàn nhạt nhả ra vài chữ. "Để ta nói trước. Ta nói xong rồi thì ngươi hãy nghĩ xem có nên nói chuyện mà ngươi định nói ra không."

Cao Linh hơi ngạc nhiên xong cũng gật đầu, ánh mắt chờ mong nhìn Hứa Tiểu Lan chằm chằm tưởng chừng như nếu Cao Linh chớp mắt một cái người trước mặt sẽ biết mất.

Hứa Tiểu Lan hít một hơi thật, đôi mắt rũ xuống, chầm chậm nói: "Cao Linh, có một chuyện mà ta giấu ngươi. À không đúng, giấu tất cả mọi người. Ta là nữ nhân. Ta vì trốn khỏi sự truy sát của kẻ thù mà phải cải trang bảo toàn tính mạng." Hứa Tiểu Lan dặm mắm thêm muối làm cho sự việc thêm nghiêm trọng. Cao Linh đứng chôn chân tại chỗ, hai tai ù ù, da đầu căng ra. Nàng thuyết phục bản thân không tin những gì Hứa Tiểu Lan nói, hoảng loạn bám vào tay áo Hứa Tiểu Lan.

"Văn Vũ công tử, huynh đang lừa ta phải không? Huynh nói như vậy chỉ để ta. Ta không tin."



"Ta.."

"Ta không muốn nghe." Cao Linh nói đoạn hai tay bịt tai chạy đi.

Hứa Tiểu Lan thở dài day day trán, nàng không ngờ Cao Linh lại phản ứng dữ dội như vậy. Gọi Nguyệt Hoa đang nấp ở một góc nghe lén ra cầu nàng ta cho góp ý nhưng không ngờ lại bị Nguyệt Hoa giáo huấn một hồi. Hứa Tiểu Lan hết chịu nổi rầu rĩ nói.

"Nguyệt Hoa, em đừng có trách ta nữa, ta cũng đâu có muốn chuyện này xảy ra. Em mau nghĩ cách giúp ta giải quyết chuyện này đi."

Nguyệt Hoa hất hàm, gương mặt thanh tú lộ ra tia đắc ý. "Tiểu thư chỉ cần trở về thân phận cũ là được."

"Không được, nhỡ may đám người Hứa gia đó biết chúng ta ở đây thì sao?"

"Vậy thì tiểu thư tự giải quyết đi."

Hứa Tiểu Lan cắn cắn môi, nói nhỏ như muỗi kêu.

"Được rồi. Chúng ta chuẩn bị lên đường đi, dừng lại đây cũng khá lâu rồi."

* * *

Sau ngày hôm đó, nàng tới nhà Cao Linh từ biệt nhưng không gặp được nàng ta. Đưa cho Cao Quyền thuốc chữa bệnh của Cao lão gia cùng sách thuốc mà Hứa Tiểu Lan tự mình soạn ra còn có một phong thư gửi riêng cho Cao Linh. Dặn dò y thật lâu rồi rời đi. Hứa Tiểu Lan đến Cao thôn thật nhanh và đi cũng rất mau không chút lưu luyến. Cao Linh khi nghe Cao Quyền kể lại, cười khổ nhận lấy phong thư từ tay Cao Quyền, nàng cũng không vội mở ra xem mà coi nó như trân bảo lưu giữ.