Nàng đứng trước cửa phòng giam Nguyệt Hoa, nhìn vào bên trong thấy thân hình nhỏ nhắn của Nguyệt Hoa khẽ run, nàng cắn răng nén cơn giận xuống, mở cửa đi vào.
"Nguyệt Hoa, ngươi không sao chứ?" Nàng lay nhẹ người Nguyệt Hoa giọng nói trầm xuống. Một tay lấy trong người ra lọ thuốc nhẹ nhàng bôi lên vết thương trên người của Nguyệt Hoa.
Nguyệt Hoa khẽ nhíu mày, đôi mắt hơi nhíu lại, rồi nhìn nàng, giọng khàn khàn:
"Tiểu thư, sao ngươi lại ở đây?"
"Suỵt.. Bây giờ không phải là lúc để nói chuyện này. Ngươi ngồi yên đừng động đậy, để ta bôi thuốc cho ngươi."
Nàng đỡ Nguyệt Hoa ngồi dựa vào tường, cẩn thận bôi thuốc vào vết thương cho nàng ta. Cả hai im lạng một lúc lâu, đến khi nàng bôi thuốc xong cho nàng ta, nàng thấp giọng, nói: "Nguyệt Hoa, ta xin lỗi, là ta không bảo vệ tốt em."
Nguyệt Hoa cười mỉm trấn an nàng: "Em không trách tiểu thư đâu, em với người quen nhau từ nhỏ đến giờ tiểu thư cũng phải hiểu tính em chứ. Em chịu thiệt quen rồi. Nhưng tiểu thư thì.."
"Hai chuyện này không liên quan mà."
"Được rồi tiểu thư, người mau trốn khỏi đây đu, nếu như để bọn bắt cóc đó biết được, thì tiêu thụ không trốn được đâu."
Nàng hất cằm: "Ta đây thèm vào trốn, chờ xem, ta sẽ khiến cho bọn chúng hối hận không kịp."
Không biết nàng lấy từ đâu ra một bộ hắc y mặc vào, còn bộ nàng đang mặc thì nàng đưa cho Nguyệt Hoa bảo nàng ta mặc đồ của nàng.
"Tiểu thư, canh y ở đây liệu có ổn không?"
"Cứ mặc vào, bây giờ muội sẽ cải trang thành ta, ta đi điều tra chút chuyện. Đừng lo, ta biết tự bảo vệ bản thân mình mà."
"Cẩn thận."
Nàng gật đầu ngồi xuống giúp Nguyệt Hoa dịch dung, không lâu sau đó, dung mạo của Nguyệt Hoa đã giống y hệt như dung mạo của nàng. Nàng lấy mạng che mặt đưa cho Nguyệt Hoa đeo vào rồi dẫn nàng ta vào phòng giam giữ nàng cùng những người khác.
"Hứa công tử, vị cô nương này là ai?"
Cao Linh thấy nàng cùng Nguyệt Hoa liền chạy ra rồi giúp nàng dìu Nguyệt Hoa ngồi xuống.
"Là Nguyệt Hoa, bây giờ hắn đang bị thương ta lại có việc nên không thể đem hắn đi. Ta đã cải trang cho hắn giống với dung mạo mà đám người đó nhìn thấy, chỉ cần các người không để lộ là được. Chăm sóc cho hắn giúp ta."
"Ta biết rồi, công tử cẩn thận."
Nàng ra khỏi phòng giam rồi cẩn thận khóa cửa lại. Nhưng sau đó lại gọi Cao Linh tới gần nói gì đó xong chỉ thấy Cao Linh gật đầu lia lịa.
"Hứa công tử. Có phải ngươi là Hứa công tử không?"
Nàng nghe tiếng gọi từ bên trong phòng giam, giọng nói gấp gáp xem lẫn vui mừng. Nàng quay về phía phát ra tiếng gọi, gật đầu:
"Cô nương quen ta sao?"
Nữ nhân kia vui mừng chạy tới chỗ nàng, tay nắm lấy tay nàng. Nàng thấy vậy liền rút tay ra khỏi, cúi đầu.
"Cô nương nếu không có gì thì ta đi trước, ta còn có chuyện gấp."
"Công tử không nhớ tiểu nữ sao? Tiểu nữ là Lam Sương, chúng ta đã từng gặp nhau ở huyện Cấn. Khi đó công tử đã giúp Lam Sương không bị con trai của quan huyện bắt về làm thϊếp."
"Ta nhớ rồi. Ta đi trước, các ngươi cứ coi như không có chuyện gì xảy ra. Ta sẽ cứu tất cả các ngươi ra ngoài."
Nói rồi nàng chạy nhanh về phía của hầm đi ra ngoài.
Nàng hơi hé cửa phòng củi nhìn xung quanh, khi xác đinhn rõ bên ngoài không vó người thì mới đi ra sau đó liền phi thân lên nóc nhà quan sát địa hình của nơi này.
Lúc này, một thanh kiếm từ phía sau kề cổ nàng, một đạo khí tức lạnh lẽo tỏa ra xung quanh. Chủ nhân của thanh kiếm với giọng nói lạnh tanh, chậm rãi nhả ra từng câu từng chữ.
"Ngươi là đồng bọn của đám bắt cóc?"
Nàng khựng lại sau đó kẹp hai ngón tay vào lưỡi kiếm đẩy thanh kiếm ra, giọng điệu có phần cợt nhả.
"Vị đại ca này, gan nhỏ như ta sao có thể bắt cóc người được chứ? Huống hồ người nhà ta cũng đang bị bắt giam ở đây. Là ngươi.."
Nàng quay lại, ngạc nhiên khi nhìn thấy nam nhân trước mặt, sau đó. Liền nhớ lại ngày hôm đó liền lùi lại xuay người bỏ chạy.
Người đó không nhanh cũng không chậm nhún chân một cái liền chặn trước mặt nàng, nàng bất ngờ dừng lại liềm trượt chân ngã lăn xuống dưới, hai mắt nàng nhắm tịt. Y thấy vậy liền nhảy xuống dưới đỡ lấy nàng rồi hất nàng lên trên mái.
"Aiya.. Đau. Này, ngươi có biết thương hoa tiếc ngọc là gì không hả? Đau chết ta rồi."
Y khoanh tay trước ngực, nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới rồi nói: "Ngươi không phải hoa, cũng chẳng phải ngọc sao ta phải thương tiếc. Huống hồ ta không hứng thú với nữ nhân, nam nhân lại càng không."
Nàng ai oán lườm hắn, đúng dậy phủi bụi trên người sau đó liền đi tới trước mặt nâng cằm hắn, ánh mắt gợϊ ȶìиᏂ.
"Nhưng ta có hứng thú với ngươi."
Hắn tay kéo thanh kiếm ra khỏi vỏ, nàng thấy vậy liền nhún người lùi ra xa hắn khoảng bôn, năm bước.
"Có gì thì từ từ nói, cần gì phải động tay động chân."
"Ngươi là ai?"
Nàng nhương mày, tay vuốt vuốt cằm làm bộ đăm chiêu: "Không phải ngươi cho người điều tra ta sao? Ta nghĩ ngươi cũng đã biết ta là ai, cần gì phải hỏi chứ?"
Hắn nheo mắt dò xét nàng xong cũng không phủ nhận chờ nàng nói tiếp.
"Ngươi đến đây để điều tra vụ bắt cóc, đúng không? Ta chắc ngươi là một nhân vật không tầm thường, ta với ngươi có thể làm một giao dịch được chứ?"
"Nói đi."
"Ngươi cứu người, ta sẽ giúp ngươi chữa bệnh. Thấy thế nào?"
"Ngươi có thể trị khỏi bệnh của ta?"
"Cũng không chắc là có thể trị khỏi hoàn toàn. Nhưng cũng sẽ giúp ngươi nối liền kinh mạch."