Chương 12

Ngay sau khi bọn bắt cóc đem nàng vào trong xe ngựa rồi đi ra. Nàng nghe thấy tiếng bước chân của bọn chúng đi xa liền mở mắt ra. Nhìn xung quanh, nàng thấy hai cô nương bên cạnh đang nằm bất tỉnh vì tác dụng của thuốc mê. Nàng khẽ vén rèm cửa quan sát xung quanh thấy mấy tên bắt cóc quay lại và còn vác theo một cô gái. Nàng liền nằm xuống giả vờ như chưa tỉnh dậy. Tên bắt cóc đặt cô nương đó vào trong xe rồi nói với đồng bọn.

"Bây giờ đi đến chỗ đó. Ngày mai tính tiếp."

Xe ngựa lại lăn bánh, đường đi gồ ghề và xóc khiến cho nàng hơi chóng mặt. Nàng hơi cựa quậy nhưng không ngờ bị một tên trong đám người đó phát hiện.

"Đại ca, nữ nhân kia, hình như sắp tỉnh rồi. Bây giờ phải làm sao?"

"Cứ mặc kệ nàng ta, cho dù bây giờ nàng ta có tỉnh lại cũng không thể trốn thoát khỏi tay chúng ta được."

"Vâng, đại ca."

Xe đi thêm một lúc nữa thì dừng lại trước cửa một ngôi đền hoặc là miếu. Bọn người đó đem những cô nương còn đang bất tỉnh vào trong, còn một người canh chừng nàng phòng việc nàng chạy trốn. Nàng không thèm để ý đến bọn chúng mà cứ đi theo tên đằng trước vào bên trong. Khi đến căn phòng nhỏ, xung quanh căn phòng chất toàn củi, thì bọn chúng dừng lại. Từ trong phòng củi, một ni cô bước ra, hai tay chắp vào nhau liếc nhìn bọn người đó rồi ánh mắt dừng lại trên người nàng.

"Sao nàng ta lại?"

Tên cầm đầu bọn bắt cóc nói: "Thiền Âm sư thái, nàng ta tỉnh sớm hơn dự kiến nhưng kể cả có tỉnh, nàng ta cũng đâu có thoát được khỏi tay bọn ta. Ngươi xem nàng ta là cực phẩm, nhất định sẽ bán được giá cao."

Vị sư thái kia nâng mặt nàng lên chăm chú nhìn. "Đúng là cực phẩm. Các ngươi làm rất tốt. Đợt người gần đây có rất nhiều cô nương xinh đẹp. Ngày mai, các ngươi đem nàng ta tới Hương Hồn lầu cho Tôn ma ma đi."



Nàng trong lòng thầm chán ghét. Không ngờ rằng trong Phật gia lại có một người độc ác cấu kết với đám bắt cóc thực hiện buôn bán người. Nhưng nếu đã có nhiều cô nương bị bắt cóc như vậy mà quan phủ cũng không nhúng tay vào điều tra chắc chắn đằng sau đám người này là một nhân vật có quyền lực.

Tại một nơi khác..

Nam nhân hắc y quỳ xuống hành lễ với nam nhân mặc thanh y đứng trước vực núi, nói:

"Vương gia, thuộc hạ đã điều tra ra tung tích của bọn bắt cóc."

"Nói đi."

"Bọn bắt cóc gần đây hoạt động mạnh và thường nhắm vào các nữ tử tuổi từ khoảng mười ba đên mười sáu ở các thôn trang vùng ngoại thành hoặc ở những nơi ít người qua lại. Thuộc hạ còn tra được gần đây bọn chúng dám hoạt động lộ liễu hơn là vì đằng sau bọn chúng là một quý nhân nào đó ở trong cung."

Nam nhân thanh y phẩy tay ra hiệu cho thuộc hạ của mình đang quỳ phục dưới đất, hai tay chắp đằng sau lưng, cất giọng lạnh lùng mà trong trẻo.

"Ta muốn xem thử, quý nhân đó là ai. Còn về nam nhân mà ta bảo ngươi điều tra, ngươi điều tra tới đua rồi."

"Hồi bẩm Vương gia, nam nhân đó tên là Hứa Văn Vũ, một tháng trước tới Cao thôn sống, hiện đang hành nghề y với lại cũng không có chút tiếng tăm gì. Còn về quá khứ của hắn ta, thuộc hạ vô năng không tra ra được."

Hắn gật đầu, mày liều nhíu chặt. "Nam nhân này, có thể nối được kinh mạch của ta chắc chắn y thuật của hắn không tầm thường, ngươi tiếp tục điều tra. Còn bây giờ thì đến nơi đó thôi."

* * *



Đám người đưa nàng vào trong phòng củi, từ bên trong phòng mở ra một mật đạo dưới lòng đất. Nàng bị bọn chúng đẩy xuống căn hầm. Bên trong căn hầm dưới lòng đất là một dãy nhà giam, trong nhà giam là những cô nương trẻ tuổi ngồi bó gối, gục mặt khóc. Tên cầm đầu đưa nàng tới phòng giam thứ ba, Cao Linh cũng bị nhốt trong phòng giam đó. Bọn chúng đẩy nàng vào trong và đặt các cô nương vẫn chưa tỉnh lại vào trong rồi khóa cửa phòng giam lại. Chờ bọn chúng đi một lúc lâu, nàng đứng dậy nhìn qua các kẽ hở của phòng giam để tìm Nguyệt Hoa nhưng không thấy. Nàng quay sang phía Cao Linh, bí mật nhét vào tay nàng ta cái khăn tay thêu tên của nàng ta.

Cao Linh nhận lấy khăn tay ngạc nhiên rồi định gọi tên nàng, nàng ngay lập túc bịt miệng nàng ta lại, đưa ngón tay lên giữa môi ra hiệu im lặng.

"Cao Linh, Nguyệt Hoa đâu rồi." Nàng nói thầm.

"Nguyệt Hoa công tử bị bắt hiện tại đang bị trói ở cuối dãy nhà giam này." Sau đó, Cao Linh nhìn y phục nàng mặc trên người tò mò hỏi: "Hứa công tử, sao công tử lại mặc y phục của nữ nhân bọn ta. Công tử?"

Nàng không nói gì liền nhìn về phía các cô nương bị nhốt chung ở đây, hỏi.

"Các vị tiểu thư, các vị có biết đây là đâu không?"

Những người bên cạnh ngẩng mặt lên, đôi mắt họ sưng lên vì khóc nhiều, một trong số những người ở đó lên tiếng. "Đây là Thái Bạch Am, nơi này do Thiền Âm sư thái cai quản. Bọn ta đều là tiểu thư con quan lại bị đưa đến đây chịu phạt. Nhưng không ngờ Thiền Âm sư thái lại gây chuyện khó dễ với bọn ta, sau đó thì bà ta sai một nam nhân bắt đưa bọn ta tới đây. Bọn ta muốn trốn ra khỏi đây cũng không thể. Ngày mai bọn chúng sẽ đem chúng ta bán vào thanh lâu."

Nàng im lặng suy nghĩ kế hoạch cứu hết những nữ tử đang bị nhốt tại đây. Cao Linh thấy nàng không lên tiếng liền nói:

"Hứa công tử, huynh mau đi cứu Nguyệt Hoa công tử, Nguyệt Hoa công tử bị bọn họ đánh trọng thương rồi nhốt ở nhà lao cuối cùng. Huynh.."

Nàng nghe vậy gương mặt đen kịt, sát khí tỏa ra khiến cho không gian xung quanh lạnh buốt. Tay ngọc đưa lên cầm ổ khóa nhìn qua một lượt, một tay lấy cây trâm cài đầu. Ngay lập tức, ổ khóa mở ra. Nàng ném dây xích xuống dưới đất, hướng về phía phòng giam cuối dãy mà đi.