🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Trong lúc đối mặt nhau,dường như đã hiểu rõ tất cả, Ly Yên nhíu mày, chuyển tầm mắt đi nơi khác không thèm nhìn hắn nữa.
Đáy mắt nam tử chứa đầy ý cười, pha lẫn chút bất đắc dĩ cùng cưng chiều.
"Môn chủ đại giá quang lâm, lão phu không có từ xa tiếp đón a! Tới, môn chủ xin mời ngồi." Ứng Hoài một bộ dạng phục tùng nịnh nọt cười, giọng điệu vô cùng khiêm tốn.
Ly Yên công tử Nam tử không để ý đến hắn, đi đến bên cạnh Ly Yên, kề sát vào tai nàng, phun ra nhiệt khí, nói: "Tiểu Yên của ta có nhớ ta hay không?"
Ly Yên quay đầu, trợn mắt một cái, không khỏi âm thầm mắng, Lăng Dạ Vũ chết tiệt.
Lăng Dạ Vũ cũng chỉ là nhẹ nhàng cười, nói với Ứng Hoài đang ngu ngơ không hiểu gì: "Bản chủ cùng Lưu Ly công tử rất quen, cùng ngồi là được."
Nói xong, còn không đợi Ly Yên kịp phản ứng lại, đã bế nàng lên, để cho nàng tựa vào trong l*иg ngực mình, lập tức lấy tư thế tao nhã ngồi xuống.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Ly Yên lại yên tâm thoải mái vùi đầu vào lòng Lăng Dạ Vũ, vẻ mặt nhàn hạ.
Có nơi thoải mái để ngủ như vậy, thì quản ánh mắt của bọn họ làm gì a!
Tại nơi bị che khuất, có một đôi mắt âm ngoan đang nghiến răng nghiến lợi nhìn Ly yên.
Mộc Vi Ngưng vốn định ngăn cản, chỉ là cảm giác được người này có chút quen thuộc, cẩn thận suy nghĩ một chút, rốt cục nhớ đến người này chính là Lăng Dạ Vũ, vì thế hơi nhếch miệng cười, chỉ là bị ngăn cách bởi cái khăn che mặt, nếu không không biết nụ cười này sẽ làm bao nhiêu người bị mê hoặc a.
Thượng Quan Thi Vũ bình tĩnh nhìn, bởi vì nàng biết, trừ bỏ Lăng Dạ Vũ, Huyết Hồ sẽ không dễ dàng ỷ lại người khác như vậy.
"Này, này.... " Ứng Hoài kinh ngạc đến nỗi không ngậm được miệng.
Người người đều cúi đầu thở dài, vì sao hai đại nhân vật phong hoa tuyệt như vậy lại là người đoạn tụ, ông trời thật bất công a!
Từ trước đến giờ Ứng Hoài đã gặp qua nhiều chuyện kỳ lạ như vậy, chỉ thoáng chấn kinh một lúc liền khôi phục thái độ bình thường, cất cao giọng nói: "Võ lâm đại hội bắt đầu, hiện tại vị anh hùng nào lên lôi đài trước?"
Một hồi tẻ nhạt trôi qua, rốt cục một nam tử xấu xí xoay mình lên lôi đài, kiêu ngạo nói: "Vị anh hùng nào dám lên đây so tài với ta?"
"Ta tới." Một nam tử căm giận bước lên lôi đài.
Ly Yên mở hai tròng mắt mệt mỏi ra nhìn hai người trên lôi đài, ngáp một cái, thấp giọng nói: "Chờ khi nào tới phần đặc sắc lại gọi ta."
Nói xong dựa vào l*иg ngực ấm áp tiếp tục ngủ, dưới mặt nạ màu bạc khóe miệng Lăng Dạ Vũ vô pháp cong lên, con ngươi ẩn chứa cưng chiều, hai tay ôm chặt Ly Yên.
Cao thủ đều xuất hiện ở các trận sau, mở đầu chẳng qua chỉ là làm nền thôi.
Ứng Hoài phân phó người đưa trà, ánh mắt nhấp nháy chứa đựng mưu mô.
Lúc Thượng Quan Thi Vũ ngồi ở bên cạnh đón lấy chén trà, Ly Yên liền mở to mắt, vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Thi Vũ, từ từ."
Vừa định đưa tới bên miệng, liền bị Ly Yên quát bảo ngưng lại, Tay Thượng Quan Thi Vũ liền dừng lại trên không, thắc mắc hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không, chỉ là nhớ lại này trà này ăn cùng một chút điểm tâm sẽ ngon hơn." Ly Yên cười cười,ánh mắt lườm về hướng Ứng Hoài đang khẩn trương, chậm rãi nói.
"Lão phu lập tức bảo người ta chuẩn bị điểm tâm." Ứng Hoài bừng tỉnh thở dài nhẹ nhõm một hơi, rồi căn dặn với người phía sau lưng.
Tại nơi hắn không nhìn thấy, Ly Yên âm thầm cong ngón búng ra một viên thuốc vào trong chén của mấy người Diệp Thừa Tầm, ánh mắt mấy người liền trầm xuống, lập tức hiểu rõ đã xảy ra chuyển gì.
Thượng Quan Thi Vũ lấy điểm tâm ra nhấm nháp, mấy người ở trước mặt Ứng Hoài đều đem trà uống vào.
Ứng Hoài hài lòng nhìn, du͙© vọиɠ trong đáy mắt càng lúc càng đậm.
"Không được uống, trà này có độc."
Đợi đến sau khi tất cả người trong võ lâm đều đã đem trà uống hết, thì có một tiếng quát vang lên.
Mọi người cả kinh, vội vàng ném chén trà trên tay xuống mặt đất, nhưng đã quá muộn, toàn bộ đều đã nuốt xuống.
"Cung chủ cũng chớ nói lung tung, trà của lão phu sao lại có độc?" Ứng Hoài cố gắng duy trì bình tĩnh hỏi nữ tử che mặt kia.
"Không tin à? Vậy thỉnh các vị ấn vào đan điền của chính mình, thử xem có gì cảm giác?" Cô gái che mặt cười lạnh một tiếng, nói.
Nghe vậy, mọi người vội vàng ấn một cái đan điền, từng đợt đau đớn liên tục kéo đến, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt chất vấn nhìn Ứng Hoài.
"Độc mà các vị trúng phải chính là Thất Nhật Tán, hiện giờ độc sẽ không phát tác, nhưng chỉ cần võ lâm đại hội vừa kết thúc, trên đường các vị trở về sẽ không hẹn mà gặp cùng chết oan chết uổng, người hạ độc sẽ đạt được dã tâm xưng bá võ lâm."
Cô gái che mặt êm tai nói tới, thành công khơi dậy tức giận của mọi người, giấu ở dưới khăn che mặt khóe môi gợi lên một nụ cười âm trầm quái dị.
"Ứng Hoài trang chủ, dã tâm của ngươi thật đúng là lớn a!" Một nam tử trào phúng nói.
"Đừng nói với hắn nhiều như vậy, nhanh bảo hắn đưa giải dược ra, nếu không chúng ta đều sẽ chết oan chết uổng."
Vừa dứt lời, mọi người phản ứng mãnh liệt như nước chảy cuồn cuộn la hét đòi giải dược.
"Người hạ độc không phải Ứng Hoài trang chủ, mà là một người khác." Ngay lúc tràng diện sắp khống chế không nổi, thì nữ tử lại một lần nữa mở miệng chậm rãi nói.
Đôi mắt sáng long lanh như ngọc Lưu Ly của Ly Yên nhìn chằm chằm nử tử che mặt, nàng cảm giác dường như đã từng quen biết nữ tử này, hơn nữa trên thân nữ tử này có một cỗ âm u chi khí, chắc chắn là luyện cái loại tà công gì đó, vừa rồi Ứng Hoài gọi ả ta là cung chủ, mà trong võ lâm ngoại trừ Ngưng Yên Cung ra thì chỉ còn lại Ly Hận Cung vừa mới nổi lên mà thôi.
Ly Yên nở một nụ cười lạnh, Ly Hận Cung? Hận Ly? Cung chủ này chắc là cố nhân của nàng rồi.
"Vậy ngươi nói đi, ai là người hạ độc?" Một nam tử lớn tiếng hỏi.
Nữ tử che mặt mỉm cười, ánh mắt xẹt qua hàn ý, khẽ mở môi đỏ mọng nói: "Lưu Ly công tử."
Một câu vang dội khắp cả sơn trang, trong nháy mắt cục diện liền trở nên xôn xao.
"Lúc các ngươi ầm ĩ muốn lấy dược, nhóm người Lưu Ly công tử bọn hắn lại ngồi thản nhiên như vậy, không phải bọn hắn không để ý đến sinh tử, mà chính là Lưu Ly công tử hạ độc, hắn đã sớm đưa giải dược cho mấy người còn lại."
Nói xong, dục cùng bảo vệ, Ly Yên thờ ơ nhìn nữ tử che mặt không nói gì,toàn thân Lăng Dạ Vũ phát ra hàn ý, lạnh lùng nói: "Vì sao Lưu Ly công tử phải hạ độc? Người người đều biết Lưu Ly công tử không màng danh lợi, khinh thường tranh đoạt, vị cô nương này sợ là ngươi vu hãm người tốt đi."
Ánh mắt nữ tử che mặt lạnh nhạt, không có chút khẩn trương, hé mở môi đỏ mọng, nhưng lại nện xuống một quả bom.
"Bởi vì, Lưu Ly công tử căn bản chính là nữ tử."
Tiếng nói vừa dứt, mọi người liền hút vào một trận không khí, đồng loạt nhìn về phía Ly Yên, như muốn tìm ra manh mối từ gương mặt nàng.
"Nữ tử? Cô nương thật sự là nói đùa, ai chẳng biết Lưu Ly công tử chính là một nam tử tuấn mỹ?" Ly Yên nghe vậy chậm rãi cười nói, mặt không đỏ tim không đập mạnh nói hết, thậm chí còn tự kỷ một phen.
"Ha ha!" Cô gái che mặt cười trào phúng, nói: "Mọi người trong thiên hạ đều bị mù, chỉ biết Mộc Ly Yên của Lăng Dạ quốc là xấu nữ, nhưng lại không biết nàng ta chính là Lưu Ly công tử, một gương mặt lừa gạt tất cả mọi người trong thiên hạ."
Ả vừa dứt lời, mọi người đều ngạc nhiên mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Ly Yên nhìn giống như muốn khoét ra một cái động trên đó vậy.
Lăng Dạ Vũ lạnh lùng quát lớn: "Nực cười, Lưu Ly công tử chính là Lưu Ly công tử, sao lại có thể nói là một nữ tử."
"Vậy Lưu Ly công tử có dám cởϊ qυầи áo ra ở trước mặt mọi người để chứng minh hay không?" Nữ tử che mặt không để ý đến Lăng Dạ Vũ, con ngươi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ly Yên, trong đáy mắt u tối nồng đậm hận ý.