- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Độc Sủng Vương Phi - Vương Phi Bí Ẩn
- Chương 19
Độc Sủng Vương Phi - Vương Phi Bí Ẩn
Chương 19
Ban đêm, các ngôi sao thưa thớt treo lủng lẳng trên không. Gió lạnh thổi qua, từng trận rét lạnh nổi lên. Ánh trăng mờ ảo bị mây đen bao phủ, giống như không thấy mặt trời, ban đêm là lúc bóng tối thống trị, hào quang không thích hợp xuất hiện.
Lúc này bọn họ được Bạc Hề dẫn vào trong cửa động để nghĩ ngơi, chỉ nghe thấy tiếng hít thở phập phồng, tất cả đều yên tĩnh, vô cùng hài hòa.
Vốn là đang ngủ say đột nhiên Bạc Hề lại mở mắt ra, trong con ngươi phát ra ánh sáng nguy hiểm, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nhất thời trở nên âm trầm rét lạnh, khóe miệng nở ra một nụ cười thị huyết.
Hắn cầm một thanh đao chói lọi đi về phía Ly Yên, chỉa mũi đao lấp lánh vào người đang ngủ say, nữ nhân này năng lực quá mạnh mẽ, tuyệt đối không thể lưu.
Bỗng nhiên Ly Yên mở đôi đồng tử trong suốt như lưu ly ra, tản ra ánh sáng tàn nhẫn, lạnh giọng hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Tay dừng lại, khó hiểu nhìn chằm chằm nàng: "Làm sao ngươi có thể tỉnh? Sơn động này rõ ràng có mê hồn tán."
Ly Yên nhếch môi cười, "Chẳng lẽ ngươi không biết bản tiểu thư mẫn cảm với dược vật nhất sao? Muốn dùng Mê hồn tán này làm cho ta choáng váng cũng quá coi thường ta rồi."
Mặc dù Bạc Hề có nhiều độc dược, nhưng lại không có mê dược, chỉ có thể dẫn bọn hắn tiến vào cái động Mê Hồn này, trong sơn động Mê hồn toả ra đều là mê hồn dược. Nhưng mà hắn không nghĩ tới nữ nhân này lại có thể nhìn thấu ý đồ của hắn, không trúng mê dược, nữ nhân này thật sự không thể lưu.
Một viên thuốc theo đầu ngón tay bắn ra, rơi vào miệng Lăng Dạ Phong, thuốc này sẽ khiến hắn chốc lát nữa mới có thể tỉnh.
"Lăng Dạ Vũ ngươi cũng nên thức dậy đi? Không được xem diễn trò." Ly Yên sâu xa mở miệng, liếc nhìn Lăng Dạ Vũ.
Nàng đã sớm phát hiện mình không trúng mê dược, nữ nhân này, Lực nhạy cảm rõ ràng quá tốt. Hơn nữa đây là lần đầu nàng kêu tên mình, trong lòng có một loại cảm giác thoả mãn không nói nên lời.
Hắn sửa lại y phục chậm rãi đứng lên, đôi mắt sắc bén đảo qua Bạc Hề, lạnh lùng nói: "Rốt cuộc ngươi là người phương nào, vì sao muốn đưa chúng ta vào chỗ chết?"
Hắn hừ lạnh một tiếng, đau lòng nói: "Các ngươi gϊếŧ nhiều bằng hữu của ta như vậy, sao ta lại phải buông tha cho các ngươi."
Ánh mắt trong vắt, không chút nào che dấu bi thương. Động vật trên núi Mê hồn đều đã làm bạn với hắn nhiều năm nay, bọn họ vừa tới liền diệt một đám hỏa trùng, làm cho hắn đau lòng không thôi.
"Bằng hữu?" Lông mày hơi nhíu, "Ngươi nói những con hỏa trùng sao?"
"Ôi, đau đầu quá." Lúc này Lăng Dạ Phong chậm rãi mở mắt ra, vừa xoa huyệt Thái dương vừa đứng lên.
Thừa dịp lực chú ý của hai người đều đặt trên người Lăng Dạ Phong, Bạc Hề vội vàng đánh úp.
Giống như đặt tất cả chú ý lên người Lăng Dạ Phong, nhưng vẫn không có hạ thấp cảnh giác, thấy Bạc Hề động thủ, lập tức vọt đến bên người Lăng Dạ Vũ, nàng đã để lộ quá nhiều năng lực, không thể để lộ cả võ công a.
Lăng Dạ Vũ che chở nàng, so chiêu với Bạc Hề, tuy Bạc Hề là một đứa bé, chân tay đều nhỏ, nhưng thân thủ nhanh nhẹn, ra tay rất tàn nhẫn.
"Đã xảy ra chuyện gì? Sao hai người lại đánh nhau với Bạc Hề vậy?" Lăng Dạ Phong vẫn không rõ chân tướng nên sốt ruột hô lên.
"Hắn muốn gϊếŧ chúng ta, không thể lưu hắn." Ly Yên lạnh lùng nói.
"Hắn chỉ là đứa bé, lại không có thù oán gì với hai người, làm sao có thể muốn gϊếŧ các ngươi?" Vẻ mặt không tin của Lăng Dạ Phong, làm Ly Yên tức giận đến lửa trong lòng vọt thẳng lên.
Ly Yên xoay mặt đi, chẳng muốn giải thích với hắn nữa.
Võ công của Lăng Dạ Vũ thật sự là sâu không lường được, Bạc Hề dần rơi vào thế hạ phong."Phốc." Bị lăng Dạ Vũ đánh một chưởng trúng ngực, Bạc Hề lảo đảo lui ra phía sau vài bước, phun ra máu tươi.
"Ngươi sao rồi?" Thấy Bạc Hề bị đả thương, Lăng Dạ Phong vội vàng đi qua dìu hắn lên, tình cảm lo lắng mà không lời nào có thể nói được.
Nhãn châu xoay động, bày ra bộ dạng người bị hại,đáng thương vô tội, than thở khóc lóc: "Ca ca, là tỷ tỷ kia muốn gϊếŧ ta, ta mới đánh trả."
Bởi vì vừa mới thổ huyết mà lưu lại vết máu, tay nhỏ lôi kéo Lăng Dạ Phong, huyết châu lặng yên không một tiếng động thấm vào trong cơ thể hắn, mà hắn hoàn toàn không biết.
"Sao các ngươi có thể đối xử với một hài tử như vậy a?" Lăng Dạ Phong Nghiêm mặt chất vấn hai người, trên mặt tràn đầy đau lòng.
Ly Yên trợn trắng cả mắt, một bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Ngươi sao lại ngốc như vậy a? Rõ ràng là hắn đang lợi dụng ngươi."
"Ngươi cái nữ nhân độc ác này, ta sẽ không tin tưởng lời của ngươi." Lăng Dạ Phong hắng giọng giận dữ hét lên.
"Phong, thật sự là hắn lợi dụng ngươi." Đôi mắt thấm hàn ý, Lăng Dạ Vũ nhàn nhạt lên tiếng.
"Thất hoàng huynh, sao huynh cũng giúp nữ nhân này? Ta mặc kệ, hai người nhất định phải để cho hắn đi, muốn mạng của hắn trước hết hãy bước qua xác ta."
Vẻ mặt Lăng Dạ Phong quyết tuyệt, thần sắc kiên định, nghiễm nhiên một bộ dáng kiên trì.
Hai người liếc nhau, đều đã nhìn thấy được vẻ không biết phải làm sao ở trong mắt đối phương.
Ngay lúc hai người dùng ánh mắt để trao đổi với nhau, Lăng Dạ Phong đã lén để cho Bạc Hề chạy. Bạc Hề nhảy lên, lắc mình một cái đã không thấy người nữa, trong lòng cười nhạo, cái tên này thật là ngu xuẩn.
Thấy Lăng Dạ Phong để cho Bạc hề chạy thoát, Lăng Dạ Vũ bảo trì trầm mặc, chỉ là trong con ngươi tràn ngập vô nại.
Mà Ly Yên lại cười lạnh châm chọc: "Hi vọng lòng tốt của ngươi có thể có được báo đáp."
Một đêm ngủ ngon, buổi sáng Ly Yên lại bị lăng Dạ Vũ đánh thức, nàng âm thầm oán thầm, Lăng Dạ Vũ này đã thành cái đồng hồ báo thức, chính là cái đồng hồ báo thức lạnh như băng, rét lạnh thấu xương.
Gió nhẹ trộn lẫn một mùi hương thơm ngát xông vào mũi, mùi thơm ngát kia ẩn chứa các loại hương hoa tạo thành một loại hương thơm đặc biệt, làm lòng người vui vẻ, gân cốt toàn thân trên dưới thả lỏng, một loại cảm giác thoải mái sung sướиɠ.
"Đây có thể là mùi của thất thải liên hoa, chúng ta đi theo mùi hương này là có thể tìm thấy." Ly Yên nhẹ giọng nói.
"Đi." Lăng Dạ Vũ gật đầu, nhàn nhạt nói.
"Gϊếŧ chúng, gϊếŧ chúng... " bỗng nhiên Lăng Dạ Phong cảm thấy có một loại âm thanh ma quái khống chế đầu óc, suy nghĩ không theo ý mình, một trận đau đầu đánh úp lại, thân thể lảo đảo lui ra sau vài bước.
"Phong." Lăng Dạ Vũ thấy hắn có chút lạ, lo lắng hỏi, Ly Yên cũng dừng bước lại, sau khi nhìn cảm thấy có gì đó không đúng, nhanh nhẹn đi về phía bọn hắn.
Nháy mắt, hốc mắt Lăng Dạ Phong trở nên đỏ bừng, lóe ra thị huyết, trên mặt phủ đầy sát khí, một chưởng lực liền hướng về phía Lăng Dạ Vũ đánh tới.
"Cẩn thận." Ly Yên kêu lên, nhắc nhở.
"Phốc.... " phun ra một ngụm máu tươi xuyên qua khăn che mặt, tạo thành một độ cung mỹ lệ chậm rãi rớt xuống.
"Ngươi...." khuôn mặt luôn luôn không chút thay đổi Lăng Dạ Vũ ôm lấy thân thể đang rơi xuống của nàng, trừng to mắt, biểu tình kinh ngạc. Nàng, nàng vậy mà không để ý sinh mệnh vì mình mà cản một chưởng này.
Ly Yên chịu đựng đau đớn trong ngực truyền đến âm thầm mắng, MD, nàng sao lại xui xẻo như thế, định chạy qua giúp hắn, ai biết chân vấp phải tảng đá ngã sấp lên trên người Lăng Dạ Vũ, còn giúp hắn cản một chưởng.
Không thể không nói, đây thật sự là một cái hiểu lầm mỹ lệ a.
Gian nan mở miệng: "Hắn hẳn là bị khống chế, mau đánh choáng hắn."
Lăng Dạ Vũ lo lắng nhìn nàng, gật đầu, nhẹ nhàng để nàng xuống, lấy tốc độ của tia chớp đánh ngất Lăng Dạ Phong.
"Ngươi như thế nào?" Đôi đồng tử đen đầy lo lắng, cũng ẩn chứa sự nghi hoặc, "Vì sao ngươi lại cản một chưởng kia thay bổn vương?"
Nàng có thể nói nàng không cố ý à? Nàng có thể nói đây là ngoài ý muốn sao? Có thể sao?
Không thể giải thích, Ly Yên đành phải bày ra vẻ mặt thâm tình nhìn hắn, ôn nhu nói: "Bởi vì ngươi là tướng công của ta a!" Nói xong ở trong lòng nàng hung hăng ói ra một lần, ghê tởm a! Đều đã nổi cả da gà. ( =)))
Tuy không quá tin vào những lời này của nàng, nhưng ở trong lòng vẫn nổi lên gợn sóng, trêu chọc chỗ sâu nhất trong lòng.
Con ngươi hiện lên cảm xúc phức tạp, thấp giọng nói: "Ngươi bị thuơng nghiêm trọng như vậy, bổn vương giúp ngươi chữa thương!"
"Không cần." Vừa nghe hắn nói những lời này Ly Yên liền vội vàng cự tuyệt, vô nghĩa, nếu để hắn vận công giúp nàng chữa thương chẳng phải sẽ biết nàng có võ công sao! Chống lại ánh mắt nghi hoặc của Lăng Dạ Vũ, mỉm cười nói: "Bản thân ta có dược, ăn rất nhanh sẽ khoẻ lại."
"Được, vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt, bổn vương đi xem Phong đã."
Lời của tác giả:
Mọi người có đoán được Thái Tử Phi ở chương trước là ai hay không a.? Không ngược được nữ chủ, chỉ có thể ngược nam phụ nữ phụ.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Độc Sủng Vương Phi - Vương Phi Bí Ẩn
- Chương 19