Chương 9

“Nữ nhi, con làm sao rồi? Bị thương ở đâu vậy?”

Tô Kính Tùng vừa nhìn thấy vết máu trên người nữ nhi, dọa cho sợ đến mặt trắng không còn chút máu, lập tức đứng lên vọt đến bên cạnh nàng, lo lắng kiểm tra từ trên xuống dưới.

Đứa trẻ đáng thương, làm sao lại xấu số như vậy, luôn bị thương đây?

"Không có chuyện gì, hôm nay con đi trên đường gặp phải con hổ, thời điểm chạy trốn va phải người bị thương, máu này là của người đó." Thanh Nguyệt không sao cả cười cười, âm thầm lườm Bạch Dật Hiên bên cạnh, không có đem chuyện hai con hổ con nói ra.

Áo trắng như tuyết, cây quạt trong tay khiến trên người hắn có thêm cổ hơi thở văn nhân, mi thanh mục tú cũng coi như nam tư tuấn mỹ, chỉ tiếc đầu mày nhíu chặt cùng vẻ khinh bỉ trong mắt phá hỏng bộ mặt tốt đẹp đó, hơi thở văn nhân có vẻ hơi chua thối.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Nghe như vậy, tâm Tô Kính Tùng lo sợ cuối cùng cũng để xuống, lúc này mới nhớ tới Bạch Dật Hiên ở bên cạnh, vội vàng lôi kéo nàng đến trước mặt Bạch Dật Hiên nói: “Bạch công tử nghe nói con bị thương, hôm nay cố ý tới thăm con.”

Bạch Dật Hiên liếc mắt nhìn người bị Tô Kính Tùng kéo đến trước mặt mình, tức giận hừ lạnh một tiếng, ngồi tại chỗ không nhúc nhích, bộ dáng kia giống như người ta thiếu hắn bạc vậy.

“Tin tức của Bạch công tử thật nhạy bén nha, vết thương của ta mới khỏi có thể xuống giường, ngài lập tức liền chạy tới, thật là phí tâm của ngài.” Thanh Nguyệt thấy cái bộ dáng này của hắn cũng không có tức giận, giọng mang theo châm chọc nói.

Thời điểm vị hôn thê nằm trên giường nửa tháng không rõ sống chết, cũng không thấy hắn đến, hôm nay mới ra cửa hắn đã tới rồi, ai có thể nói cái này chỉ là trùng hợp sao?

"Biết thương thế của mình thì nên ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi, bộ dạng này của ngươi, thật là mất hết mặt mũi của phủ Thừa Tướng." Không ngờ nàng còn dám tiếng lớn tiếng nhỏ với mình, Bạch Dật Hiên bật dậy lạnh lùng quát.

Nữ nhân không nên ra cổng trước không nên bước cổng trong (ý là không được ra khỏi cửa a), có người nào như nàng, ngày ngày như bà điên chạy nhảy trên đường cái.

"Ta mất mặt thì kệ ta, mắc mớ gì tới ngươi? Cha ta không nói ta, ngươi là cái thá gì?" Thanh Nguyệt cười lạnh một tiếng, khi nói chuyện cố ý nói lớn văng nước bọt lên mặt hắn.

Nam nhân này chính là thiếu dạy dỗ, lúc nào Sở Thanh Nguyệt nàng bị người khác chỉ vào mũi mắng như vậy chứ?

"Ngươi......" Bạch Dật Hiên lau nước bọt trên mặt, lập tức như khỉ xù lông (chỗ này ta chém), cây quạt vung lên, chỉ vào nữ nhân không biết chết sống tức đến mặt mày xanh mét.

Cái rắm? Đây là lời một nữ nhân nên nói sao?

“Đừng lấy cây quạt thối của ngươi chỉ vào ta, ngươi không được giáo dục à, có hiểu lễ nghi làm khách không?” Thanh Nguyệt đẩy cây quạt trước mặt mình ra, sức lực rất lớn khiến hắn phải lảo đảo.

"Ngươi...... Ngươi quả thực là...... Không thể nói lý."

"Ngươi mới rắm chó không kêu, đến nhà người khác còn dám lớn lối như vậy, ngươi tưởng ngươi là Thiên Hoàng Lão Tử sao?"

"Ngươi......"

"Như thế nào?"

Bạch Dật Hiên nói một câu Thanh Nguyệt liền đáp một câu, dù hắn có tài ăn nói cũng không thể cãi lại nữ nhân, thật vất vả đáp lại Thanh Nguyệt một tiếng lại bị lời càn quấy của nàng uy hϊếp, tức giận đến đỏ mặt tía tai, khóe miệng co rút không nói được nửa câu phản bác.

"Hiền chất, hiền chất, không nên tức giận, không nên tức giận, đầu óc con bé bị hỏng còn chưa khỏe, không biết ăn nói, ngươi đừng để ý, chớ để ý nha." Tô Kính Tùng nhìn bộ dáng mắt lớn trừng mắt nhỏ này, đoán chừng hai người muốn trở mặt, lập tức đem Thanh Nguyệt kéo ra sau lưng, không ngừng ở trước mặt Bạch Dật Hiên cầu hòa.

"Hừ, đầu óc bị hỏng? Bá phụ nên hảo hảo dạy lễ giáo cho nàng, nữ nhân như vậy sao xứng với thân phận phu nhân Bạch gia ta, cáo từ." Thấy Tô Kính Tùng ăn nói khép nép nhận lỗi với mình, sắc mặt Bạch Dật Hiên mới tốt hơn một chút, nói dứt lời liền nổi giận đùng đùng rời đi.

"Bốp."

Bạch Dật Hiên vừa mới đi, một chưởng của Tô Kính Tùng liền vỗ vào trên bàn, bình trà rung động vang lên một tiếng, dọa Thanh Nguyệt giật mình, chột dạ không nói câu nào.

Kể từ tỉnh lại, ông đối với nàng liền che chở có thừa, người một nhà xem nàng như bảo bối mà nâng niu, đây là lần đầu tiên thấy ông nổi giận lớn như vậy.

"Nói, rốt cuộc con muốn như thế nào?" Ngón trỏ Tô Kính Tùng chỉ vào mũi Thanh Nguyệt, khuôn mặt râu ria run cầm cập, hiển nhiên bị tức không nhẹ.

"Con......, con không muốn thì sao, con chính là không ưa bộ dạng mắt cao hơn đầu của hắn, đã ở trong nhà của chúng ta mà còn phách lối như vậy, coi mình là trời hả." Thanh Nguyệt không cam lòng nhỏ giọng nói, chợt ngẩng đầu lên nói tiếp: "Cha, người làm gì phải ăn nói khép nép với hắn như vậy, người xem bộ dáng kia của hắn, có coi người là trưởng bối không? Người không cảm thấy bực bội sao?"

Nàng thật sự không hiểu cha đang làm cái gì, tại sao ở trước mặt người khác nói một không nói hai, lại cam nguyện ở trước mặt Bạch Dật Hiên khuất phục nịnh hót.

"Cha là vì cái gì? Còn không phải là bởi vì cha thương con sao? Còn không phải là bởi vì con thích người ta? Mỗi lần ầm ĩ liền vội vàng đi nói xin lỗi với người ta, khóc khóc kêu cha đi cùng con đi nói xin lỗi. Cha ăn nói khép nép? Ta không đánh bạc tấm mặt mo này, cái mối hôn sự này còn có thể giữ được sao?" Tô Kính Tùng càng nói càng tức giận, càng nói càng sục sôi, đến cuối cùng nước bọt bay đầy trời.

Suy nghĩ một chút tốt xấu gì ông cũng là đương triều Tả Tướng, nếu không phải vì nữ nhi này, nàng cho là ông nguyện ý chịu bẽ mặt sao.

Thanh Nguyệt thật không nghĩ tới còn có chuyện này, nhìn nam nhân trung niên trước mắt nói đến nước bọt văng tung tóe trong lòng đột nhiên đau xót, trong mắt lập tức tràn đầy nước mắt.

Cha của nàng Sở Hành Phong cũng thương yêu nữ nhi này như vậy, vì nàng cái gì cũng dám làm, nhưng đến cuối cùng.......

"Con khóc cái gì mà khóc, không có ai ức hϊếp con?"

"Cha......, thật xin lỗi." Thanh Nguyệt nói nghẹn ngào.

"Thôi, thôi, ai biểu con thích tiểu tử thúi kia? Cha chỉ ăn đôi câu cũng không mất miếng thịt nào, không có gì." Thấy bộ dạng nữ nhi lã chã chực khóc, lập tức tiếng quát mắng của Tô Kính Tùng yếu dần. Hết cách rồi, ai bảo hắn chính là không nhìn nổi nữ nhi khóc đây.

"Không, cha." Nghe đến đó, Thanh Nguyệt đột nhiên cắt đứt lời nói của Tô Kính Tùng, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn kiên định nói ra: "Lần bị thương này mặc dù con quên rất nhiều thứ, nhưng mà lại nghĩ thông rất nhiều chuyện, dù sao hắn cũng không thích con, coi như miễn cưỡng cưới con, cũng không nhất định tốt với con, người như vậy con không muốn gả, con không thể để cho cha cả đời bị người ta khinh bỉ, cả đời không ngóc đầu lên được."

Trước đó, nàng đối với Bạch Dật Hiên cũng không có tình cảm, còn về phần nhân phẩm của hắn thì tuyệt đối không thể gả rồi. Khiến người nhà theo nàng chịu vũ nhục như vậy, thật không biết trước kia Tô Thanh Nguyệt nghĩ như thế.

"A, con...... Nói thật chứ?" Không ngờ nữ nhi lại đột nhiên nói như vậy, Tô Kính Tùng nghe đến ngây người, nhất thời có chút không phản ứng kịp.

Nàng không phải thích tiểu tử thúi kia thích đến chết đi sống lại sao? Lúc đó bị thương cũng bởi vì đi cầu bùa bình an cho tiểu tử thúi kia, thế nào đột nhiên lại nói hiểu rõ mọi thứ không muốn lấy chồng?

"Dạ." Thanh Nguyệt trong lòng có chút thấp thỏm, nhưng lại như cũ dùng sức gật đầu một cái: "Con đã nghĩ kĩ, một nam nhân không tôn trọng trưởng bối, không xứng với con."

Mặc kệ Tô Kính Tùng có đồng ý hay không, dù sao nàng đã quyết định, hôn sự này nàng nhất định phải hủy bỏ.