"Sai, ta chỉ là không thích bị người khác bôi nhọ mà thôi. Bach Dật Hiên, lá gan của ngươi thật ra cũng lớn chứ không phải vừa, cư nhiên còn dám chạy vào trong viện của ta?" Thanh Nguyệt đưa mũi kiếm tới trước ngực hắn, lạnh giọng nói: "Ngươi cho rằng đây là nơi nào?"
"Tiểu thư, không được, không được a!" Quản gia vừa thấy tình thế này thì sợ tới mức ứa mồ hôi lạnh, vội vàng vọt lên, run rẩy khuyên.
"Cút!" Thanh Nguyệt không nghĩ rằng quản gia lại xông lên ngay lúc này, lập tức trừng mắt, hướng về phía hắn gầm lên giận dữ, ánh mắt đằng đằng sát khí kia khiến quản gia sợ tới mức thân thể cứng đờ, không dám tiến lên nửa bước.
Không phải hắn chưa từng thấy đại tiểu thư tức giận, nhưng chưa bao giờ hắn cảm thấy đáng sợ như vậy, ánh mắt kia giống như muốn gϊếŧ người, làm người ta không rét mà run.
"Tô Thanh Nguyệt, ngươi như bây giờ còn dám nói không phải thẹn quá hóa giận?" Bach Dật Hiên lạnh giọng hừ hừ, lòng còn sợ hãi nhìn mũi kiếm trước ngực, rồi lại nhớ tới cái gì đó, ưỡn thẳng lưng, khinh thường nói: "Ngươi ngoại trừ đánh nhau là thì còn làm được cái gì? Trong kinh thành này ai chẳng biết mấy hôm trước ngươi bỏ trốn với nam nhân? Còn không biết xấu hổ nói ta bôi nhọ ngươi?"
"Ngươi có dám đảm bảo những lời này toàn bộ đều là thật sự, không có nửa câu giả dối?" Thanh Nguyệt không nghĩ rằng hắn sẽ đột nhiên ưỡn ngực, hơi ngạc nhiên.
Nhớ rõ lần trước lúc hạ sính lễ, kiếm nàng vừa ra vỏ là hắn thiếu chút nữa đã bị dọa nằm sấp xuống rồi, hôm nay sao lại không sợ?
"Ta đường đường là quân tử, đương nhiên sẽ không có nửa câu hư ngôn." Bach Dật Hiên ngẩng cổ, thề son sắt.
"Tốt." Thanh Nguyệt chờ chính là những lời này, lợi kiếm đột nhiên chọc về phía trước một phát, hùng hổ doạ người hỏi: "Vậy ngươi có dám thề, nếu những lời đồn đó có nửa câu giả dối thì Bạch gia ngươi sẽ đoạn tử tuyệt tôn, không được chết tử tế, vĩnh viễn luân hồi thành súc vật hay không?"
"Ngươi......" Bị chọc cho ngực đau xót, Bach Dật Hiên còn chưa kịp kinh sợ đã bị lời nói kế tiếp của Thanh Nguyệt làm á khẩu không trả lời được, sắc mặt trắng bệch.
Những lời này cũng quá ác độc đi!
"Ngươi không phải quân tử sao? Thề đi chứ? Hay là trong lòng ngươi có quỷ, sợ?" Thấy sắc mặt hắn nháy mắt đã thay đổi, Thanh Nguyệt keng một tiếng thu hồi kiếm, hừ lạnh: "Bạch Dật Hiên, ngươi muốn từ hôn thì làm ơn giống như nam nhân đường đường chính chính mà từ, dùng loại thủ đoạn đê tiện này, thật sự đúng là tên trơ trẽn."
"Ngươi đừng có mà ngụy biện!" Bach Dật Hiên gắt gao trừng mắt nhìn nữ nhân này, hận không thể bầm thây vạn đoạn nàng, khuôn mặt lại càng lúc xanh lúc trắng.
Lời nói của nàng không lưu tình chút nào, ánh mắt càng làm cả người hắn không được tự nhiên, hắn chính là tài tử nổi danh kinh thành, mà nàng chẳng qua chỉ kẻ kiêu ngạo ương ngạnh, nổi tiếng là ác nữ, có tư cách gì dám nói hắn như vậy?
"Có phải ngụy biện hay không trong lòng ngươi tự rõ, ta cũng vậy." Thanh Nguyệt nhàn nhạt trả lời: "Bạch Dật Hiên, đừng tưởng rằng ta đang ăn vạ ngươi, nói thật, chỉ bằng những hành động của ngươi cũng đã khiến ta thật sự khinh thường."
"Ngươi......" Nàng châm chọc mỉa mai thật sự quá mức chói tai, Bạch Dật Hiên khi nào thì bị người khác coi khinh như vậy, lập tức vừa muốn tức giận lại đột nhiên dừng lại, cười lạnh nói: "Ngươi đừng có mà giả bộ thanh cao ở đây, bất quá chỉ là tiện nhân ai cũng có thể làm chồng, thân mình này cũng không biết đã ngủ với bao nhiêu người rồi. Ta khinh!"
Thanh Nguyệt nghe đến đó, trong lòng đột nhiên nảy lên lửa giận nghi ngút, nàng bước tới gần hắn, lạnh giọng quát: "Ta ngủ với rất nhiều người? Ai có bằng chứng? Hôm nay nếu ngươi không cho ta một công đạo, cho dù có kiện lên Kim Loan điện ta cũng muốn Bạch gia ngươi phải trả đại giới."
Tuy rằng nàng không phải Tô Thanh Nguyệt chân chính nhưng cũng không chấp nhận được việc người khác vũ nhục nàng như vậy, hôm nay nàng cũng coi như đã thấy rõ, nam nhân này thuộc kiểu chó gặp ai cũng cắn, một khi đã như vậy cũng đừng trách nàng không lưu tình.