Thanh Nguyệt nghe vậy trên mặt xuất hiện vạch đen, không khỏi nhìn hắn từ trên xuống dười, trong tròng mắt đen sâu thẳm như đầm sau không đáy, bên trong quanh quẩn như Phật quang muốn đem người hút vào, trên môi treo nụ cười nhợt nhạt, nhưng nụ cười này lại trong đạt tới đáy mắt, giống như mang theo một cái mặt nạ, khiến người khác không thể nhìn thấu nội tâm của hắn.
Đột nhiên, nàng cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo, có cảm giác như bị dã thú xâm lược, khiến người ta không khỏi sinh lòng cảnh giác, nhưng vô luận như thế nào, cũng coi như hắn đã giúp nàng một đại ân, che giấu lòng phòng bị.
Che đậy kinh ngạc trong lòng, Thanh Nguyệt lạnh nhạt gật nhẹ đầu với hắn, liến quay lại nhìn về phía cái trán của Chư Phượng Liên bị mình đâm đến đỏ bừng, thản nhiên cười nói: "Ngươi muốn ta chỉ điểm cho ngươi, vậy ta liền chỉ điểm của ngươi một hai phần, nhưng, không phải cầm."
"Người ta giống như không cảm kích nha." Phương Thiếu Khanh chuyển thân thể tựa vào bạn tốt đầu vai, cười hề hề chế nhạo, lần đầu tiên nhìn thấy người nào đó kinh ngạc, sảng khoái a.
"Bình thường." Quân Lăng Duệ thâm thúy khó lường khinh miệt Phương Thiếu Khanh, đầu vai vừa động đánh văng cái đầu hắn đặt trên vai mình, khe nhấp một ngụm rượu ngon, tràn đầy hứng thú tiếp tục nhìn bóng dáng tản ra sức sống vô hạn đang diễn kịch trên đại diện.
Phương Thiếu Khanh nháy mắt đờ đẫn, một lúc sau mới phục hồi tinh thần lại vuốt cằm bị đau, bản thân mờ mịt vừa nhìn hảo hữu bên cạnh, vừa nhìn Thanh Nguyệt trong đại điện, trong đầu đầy nghi vấn.
Bình thường? Như vậy mà có thể bình thường hả?
"Cái... cái gì?" Chư Phượng Liên cảnh giác nhìn nụ cười mơ hồ của Thanh Nguyệt, không biết tại sao, trong lòng chợt có cảm giác xấu.
"Chờ một chút ngươi sẽ biết." Thanh Nguyệt nở nụ cười thần bí nhìn nàng ta, đột nhiên xoay người nhìn thẳng vào Thái hậu vừa mới tỉnh hồn lại, cung kính nói: "Thái hậu, mặc dù tiểu nữ đối với cầm kì thư họa một chút cũng không biết, nhưng bàn về kĩ xảo đánh người có thể xem như không tệ, vừa đúng lúc gần đây tiểu nữ mới nghiên cứu ra một loại phương pháp đánh người thành hoa nhỏ, nếu như Thái hậu không ngại, tiểu nữ liền cùng Chư tiểu thư biểu diễn cho người xem."
Đánh người thành một đóa hoa nhỏ?
Phương Thiếu Khanh ngây người, mọi người trong đại điện thì mờ mịt, Quân Lăng Đống nghe vậy lạnh run cả người, gắt gao nhìn chằm chằm cô gái đang tươi cười như hoa trên điện, hàm răng cắn chặt vang lên khanh khách. Mà phụ tử Tô gia từ từ lộ mặt ra, gương mặt tràn đầy tò mò. Chỉ có Quân Lăng Duệ không chút cử động nào uống một ngụm rượu, đối với một màn này tuyệt không ngoài ý muốn.
Thái hậu liếc nhìn Chư Phượng Liên có chút đờ đẫn, ôn hòa gật đầu với Thanh Nguyệt một cái, vẻ mặt không có gì nói: "Được, vậy ngươi liền cùng Chư tiểu thư biểu diễn một chút đi, lần đầu tiên Ai gia nghe nói đánh người còn có thể đánh ra hoa nhỏ, nếu như biểu diễn tốt, Ai gia sẽ trọng thưởng."
Ở trong thâm cung nhiều năm, có chuyện gì Thái hậu chưa trải qua, trong mắt tự nhiên cũng không có phép có hạt cát nào. Chuyện cho tới bây giờ, nàng dĩ nhiên có thể nhìn ra Chư Phượng Liên đang tính toán Tô Thanh Nguyệt, cũng biết Tô Thanh Nguyệt đây là quang minh chánh đại trả thù, chỉ là so sánh Chư Phượng Liên tiểu nhân tâm cơ, nàng vẫn thích tính cách của Thanh Nguyệt hơn, dám làm dám chịu, có thù tất báo, quan trọng nhất là, nàng không thích hợp ở nơi thâm cung.
"Tuân lệnh." Giọng nói Thanh Nguyệt vang dội cả đại điện như tướng sĩ đang lĩnh mệnh ôm quyền với Thái hậu, vẻ mặt trịnh trọng đi từng bước một về phía Chư Phượng Liên, dáng vẻ cẩn thận nghiêm túc này giống như chiến sĩ ra chiến trường, khiến Thái hậu phì cười.
Không thể không nói, nha đầu này mặc dù không có gì nổi bật, nhưng thật rất có ý tứ.
"Ngươi...ngươi làm gì?" Chư Phượng Liên nhìn Thanh Nguyệt như sát thần đi tới, hoảng sợ từng bước lui về phía sau.
"Là ngươi muốn ta chỉ điểm ngươi, ta đây là đang hoàn thành tâm nguyện của ngươi, huống chi Thái hậu cũng đáp ứng." Thanh Nguyệt cũng mặc kệ nàng ta có sợ hay không, mấy bước đã đến trước mặt nàng, một tay lôi nàng trở lại, rất không hài lòng nói: "Ngươi đừng lui về phía sau, tốt xấu cũng phải phối hợp với ta một chút, như vậy mới có thể đánh ra một đóa hoa nhỏ hoàn mỹ, Thái hậu mới ban thưởng cho ta chứ."
Chư Khánh Khôn vừa ngây người, không ngờ Thái hậu đã đồng ý, nhìn nữ nhi bị kẻ thù của con bé níu giữ, muốn ngăn cản nhưng lại không dám chống lại chỉ ý của Thái hậu, chỉ có thể lo lắng dậm chân.
"Ta... ta cảnh, cảnh cáo ngươi..." Chư Phượng Liên dùng sức muốn đẩy Thanh Nguyệt đang níu chặt tay mình ra, nhưng trước sau không cách nào rung chuyển được, lập tức rối loạn tâm thần, há mồm định cảnh cáo kết quả liền bị Thanh Nguyệt vỗ một cái vào đầu.
"Câm miệng!"
Thanh Nguyệt hung tợn thét to một tiếng, sau đó buông lỏng cổ áo của nàng ta ra, đôi tay đột nhiên nắm chặt đầu của nàng ta, quơ tới quơ lui xem xét kỹ lưỡng khuôn mặt kiêu ngạo của nàng ta, nghiêm túc đến mức giống như Phật đang nhìn trân phẩm tuyệt thế.
Bất qua trong chốc lát, Thanh Nguyệt như là ngộ ra cái gì đó gật gật đầu cho thấy trong lòng nàng đã có chủ ý, buông ta ra lùi về sau một bước, thời điểm mọi người ở đây không biết nàng muốn làm cái gì, đột nhiên nàng vung đôi tay lên điên cuồng tát vào mặt Chư Phượng Liên.
"Ba ba......"
Chỉ một thoáng, cả đại điện chỉ còn lại tiếng tát tay thanh thúy vang lên, khiến sắc mặt mọi người trong đại điện xanh mét, tất cả đều không nhịn được dùng đôi tay bảo vệ mặt của mình. Đặc biệt là Bạch Dật Hiên, càng thêm trợn tròn đôi mắt, hận không thể lập tức xông lên giải cứu.
Đầu óc Chư Phượng Liên có chút ngất, lại thấy nàng đột nhiên cười quỷ dị xông lại phía mình, nàng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, nhất thời trên mặt truyền đến từng trận đau đớn, lỗ tai bị rung động kêu ong ong.
Hồi lâu, Thanh Nguyệt thở hổn hển ngừng lại, nhìn kỹ khuôn mặt bị đánh của Chư Phương Liên, giống như không vừa ý lắm, nhìn lại hai tay của mình, đột nhiên nắm chặt quyền không hề bào động đánh về phía trước một lần nữa, Chư Phượng Liên bị đánh khiến đầu óc choáng váng bị một quyền này nhất thời lảo đảo lùi lại mấy bước, thiếu chút nữa ngã nhào trên đất, tóc tai xốc xếch, gương mặt sưng đỏ, dáng vẻ nhếch nhác đâu còn phong thái diễm lệ như lúc đầu? Mà Thanh Nguyệt thấy thể tiến lên xem kỹ một phen, lúc này mới thỏa mãn gật gật đầu, cười tủm tỉm cúi đầu với Hoàng đế cùng Thái hậu bị ngây người phía trên đại điện.
"Thái hậu người xem, có phải rất giống hoa nhỏ hay không?"
Một câu thức tỉnh người trong mộng, lúc này Thái hậu mới phục hồi tinh thần, tận lực duy trì thần thái ung dung nhìn về phía gương mặt Chư Phượng Liên, hai bên mặt hồng hồng tất cả đều là dấu tay, bất quá, nhìn rất giống hoa nhỏ, dấu tay là cánh hoa, một quyền cuối cùng là tâm hoa, hình ảnh này nếu không nhìn kỹ còn tưởng rằng là vẻ hoa lên mặt.
Chư Phượng Liên thật vất vả mới đứng vững được, ánh mắt quét qua mọi người trong điện đang nhìn mình, khuất nhục bụm mặt nước mắt chảy xuống
Từ đây về sau, khiến nàng sao có thể ra ngoài gặp người?
"Ừ, là thật giống." Một hồi lâu, Thái hậu mới nuốt ngụm nước miếng, cứng ngắc gật đầu một cái.
Nàng biết Thanh Nguyệt là cố ý muốn giáo huấn Chư Phượng Liên, nhưng thật không ngờ nàng xuống tay nặng như vậy.
"Vậy tiểu nữ có thể nhận được phần thưởng của người không?" Thanh Nguyệt lập tức tươi cười rạng rỡ, ánh mắt sáng trong hỏi.
Chư Khánh Khôn nghe xong lời này giận đến thiếu chút nữa đã hôn mê, tức giận nhìn chằm chằm sau lưng Thanh Nguyệt, nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người, hắn sớm đem nữ nhân không biết trời cao đất rộng này chặt làm trăm mảnh rồi.
"Ách......" Thái hậu dĩ nhiên cũng nhìn thấy vẻ tức giận của Chư Khánh Khôn, chần chờ nhìn về phía Hoàng đế.
Đều nói đánh cho phải nhìn mặt chủ, hôm nay Chư gia coi như là mất hết mặt mũi rồi, cái này nếu còn ban thưởng cho Tô Thanh Nguyệt, Chư Khánh Khôn còn không lập tức trở mặt?