Sau khi Hoắc Dĩnh và Tiểu Điệp rơi xuống vực sâu, cứ ngỡ sẽ bị tan xương nát thịt. Nhưng thực may, dưới đáy vực không phải đất liền mà là dòng suối. Hai người họ sau khi rơi xuống, liền được dòng nước cuốn đi. Tiểu Điệp nhân lúc chưa bị mất ý thức hoàn toàn, cố gắng tiến lại gần Hoắc Dĩnh, nắm chặt lấy tay hắn.
Không biết trải qua bao lâu, khi Tiểu Điệp lấy lại ý thức thì trời đã tối.
Nhìn xung quanh, Tiểu Điệp chợt phát hiện, bản thân cùng Hoắc Dĩnh trong lúc bất tỉnh đã bị cuốn tới một nơi xa lạ. Hơn nữa, Hoắc Dĩnh mặc dù không bị tách ra khỏi nàng, nhưng khi nàng đυ.ng vào trán hắn thì phát hiện, Hoắc Dĩnh vậy mà lại bị sốt.
Có lẽ, Hoắc Dĩnh vừa mới khỏi bệnh, thân thể chưa kịp khỏe hẳn, hắn lại dầm mình dưới nước nên khiến cho bản thân ngã bệnh trở lại.
Mắt thấy gần đó có một hang động, thân hình mảnh mai của Tiểu Điệp chật vật dìu Hoắc Dĩnh lên khỏi mặt nước. Nàng cẩn thận tựa hắn một bên vai, thân thể vì chịu sức nặng mà có chút lảo đảo hướng về phía hang động mà đi.
Khi đến được hang động, trong cơn mê man, Hoắc Dĩnh luôn miệng gọi "Nhạc tỷ, Nhạc tỷ". Thậm chí bàn tay luôn nắm chặt lấy nàng, không để nàng rời khỏi.
Nghe thấy hắn gọi như vậy, ánh mắt Tiểu Điệp nhìn Hoắc Dĩnh nhất thời trống rỗng. Bất chợt, trong lòng nàng cảm giác bi thương.
Tiểu Dĩnh, ta nên như thế nào với chàng đây.
Lôi Nhạc.
Cái tên trong thời gian qua luôn ám ảnh lấy nàng.
Cứ ngỡ Lôi Nhạc không cần chàng, ta có thể lấy chân tình mình đối đãi, thay Lôi Nhạc chăm sóc chàng.
Nhưng ngay từ đầu, người kia cố tình lại là Mộc Thác Oa, không phải là Lôi Nhạc.
Lôi Nhạc, nàng ấy có thể giống như Tiểu Dĩnh, ở đâu đó vẫn luôn nhớ đến chàng.
Ta đây lấy tư cách gì để chen vào hai người?
Tiểu Điệp cười yếu ớt, giọng nàng mềm mại vang lên trấn an hắn: "Tiểu Dĩnh ngoan, ta luôn ở đây." Ta sẽ luôn ở bên cạnh chàng, chờ ngày Lôi Nhạc quay trở lại, thay ta chăm sóc chàng.
Đôi môi nàng đặt lên trán hắn, có chút lạnh lẽo, có chút run rẩy.
Cả đời này của nàng, định sẵn bị hắn vây hãm, không thể nào quay đầu nữa rồi.
Vì để Hoắc Dĩnh không phát sốt thêm nữa, Tiểu Điệp đành phải đi tìm thuốc. Sau khi đốt lửa sưởi ấm, đem tất cả quần áo Hoắc Dĩnh cởi ra phơi khô, Tiểu Điệp cẩn thận lấy cỏ khô ủ ấm cho hắn. Nhìn thấy mọi thứ đã chuẩn bị chu đáo, cảm thấy chỗ này tạm ổn, Tiểu Điệp mới an tâm quay lưng rời khỏi.
Nàng không chỉ cần phải đi lấy thuốc cho Tiểu Dĩnh, hơn nữa còn phải có thịt để cho hắn tẩm bổ.
Ở An Lạc, động vật đơn thuần vốn không tồn tại. Lúc trước, mỗi bữa ăn ở vương phủ đều có thịt, nàng không biết chúng được lấy từ đâu. Sau này nàng mới biết, chúng đều là thịt từ linh thú.
Vì vậy để có thịt, hiện tại nàng phải đi săn linh thú.
Thân hình Tiểu Điệp mảnh mai, ngay khi rời khỏi hàng động không còn ánh lửa soi sáng, nàng tựa như bị màn đêm nuốt chửng.
Lúc bị Hoắc Dĩnh đánh một chưởng, tuy hắn đã khắc chế cơ thể của mình để không tổn thương đến nàng. Nhưng Tiểu Điệp vẫn bị một chưởng đó đánh nát một bên vai, hơn nữa trong người cũng bị nội thương.
Tiểu Điệp đi được một đoạn, liền cảm thấy cổ họng ngưa ngứa muốn ho. Nàng đặt tay lên miệng ho vài tiếng, tức thì, dưới ngực truyền lên cảm giác đau nhói. Cùng lúc ấy, chất lỏng trong cổ họng nàng bị nàng ho ra, chậm rãi theo kẽ tay chảy xuống, lưu lại vệt màu đỏ của máu.
Vì ho ra máu, sắc mặt Tiểu Điệp càng thêm tái nhợt.
Tiểu Điệp hờ hững, lấy bàn tay nhơm nhớp dính đầy máu của mình chùi vào vạt áo, xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Tựa như, thứ chất lỏng màu đỏ dính vào tay nàng vốn không phải của nàng. Tựa như, nàng như một người máy vĩnh viễn không biết đau, không biết tổn thương. Nàng lại nhấc gót chân của mình tiếp tục đi.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Tiểu Điệp cùng tìm thấy hang linh thú.
Hang linh thú mà nàng tìm thấy là một hang sói, gồm có ba bốn con.
Linh thú sói này thuộc hệ hỏa, ánh mắt chúng màu đỏ, sáng rực trong bóng đêm. Hình dáng không khác mấy với loài sói ở Trái Đất. Chỉ là, lông chúng không có màu xám mà có màu đỏ, xung quanh còn bao bọc bởi ngọn lửa xanh tím. Vì có lửa trên lông, nên người ta gọi chúng là Hỏa Lang.
Nghe thấy tiếng chân Tiểu Điệp, bầy sói vốn đang yên tĩnh đột ngột bị kinh động. Ngọn lửa trên lông chúng vốn đang lập lòe liền cháy bùng lên thành ngọn lửa mãnh liệt, soi sáng cả vài dặm xung quanh. Bọn chúng nhìn nàng, sát ý trong đáy mắt càng lúc càng tăng. Hàm răng sắt nhọn đã được nhe ra, sẵn sàng cắn đứt cổ con mồi bất cứ lúc nào. Từ cổ chúng không ngừng vang lên tiếng "grừ grừ" đe đọa.
Tiểu Điệp phòng thủ, bước chân thụt lùi về sau vài bước.
Bầy sói thấy Tiểu Điệp di chuyển thì càng gừ dữ tợn hơn. Trong bốn con, có một con ngọn lửa trên lông bùng cháy mạnh hơn những con còn lại, có vẻ như là đầu đàn. Con sói có ngọn lửa lớn ấy hướng lên trời tru một tiếng thật dài.
Tức thì, những con sói còn lại liền hướng Tiểu Điệp mà lao lên.
Tiểu Điệp niệm chú, lập tức Trói Phong nhanh chóng xuất hiện bao bọc xung quanh nàng. Những con sói lao vào nàng liền bị Trói Phong đánh bật ra.
Con sói đầu đàn dường như thông minh hơn những con khác. Sau khi bị Trói Phong đánh bật ra, nó không giống những con kia lại điên cuồng lao vào nàng.
Nó nhìn Tiểu Điệp gừ gừ, chậm rãi bước xung quanh nàng để quan sát.
Cuối cùng, dường như nó phát hiện bên vai gãy xương của Tiểu Điệp yếu hơn những chỗ khác. Nó tru một tiếng thật dài, sau đó liền công kích vào chỗ đấy.
Những con sói khác nghe thấy tiếng tru, chúng không tấn công hỗn loạn nữa mà tập trung đến vai nàng tấn công.
Tiểu Điệp thấy đám sói đang vồ đến chỗ vai mình bị thương thì liền giật lùi về phía sau phòng vệ.
Ánh mắt nàng cẩn thận liếc qua nhìn từng con một. Trong lúc đó, trên trời bỗng cuồn cuộn mây đen, chớp lóe ánh sáng.
Tiểu Điệp nhìn lên bầu trời thầm cảm thấy may mắn. Nàng phất tay một cái. Tức thì, trên trời một đạo sấm sét đánh xuống, đánh ngay trực diện vào đám sói. Đám sói bị sét đánh lập tức văng ra ngoài, cả cơ thể tê liệt không ngừng co giật.
Rất nhanh lúc sau, cả bầy sói đều tắt thở.
Lúc này, Tiểu Điệp mới giải Trói Phong Trận, tạo ra một đoản đao, tiến về phía bọn chúng.
Nàng chọn con sói nhỏ nhất trong bầy để róc thịt. Đang trong lúc róc thịt, con sói đầu đàn vốn đang nhắm mắt đột ngột mở trừng mắt ra, phóng dậy lao về phía nàng.
Tiểu Điệp đột ngột bị tấn công, nàng lách người né qua một chút. Con sói vồ đến, mục đích cắn đứt động mạch cổ nàng, nhưng vì vồ hụt, cả cánh tay phải của nàng đều bị con sói gặm lấy. Hàm răng sắt bén của nó cắn sâu vào động mạch chủ cánh tay của nàng, máu từ vết cắn từ từ tuôn ra.
Mùi tanh của máu càng kí©h thí©ɧ vị giác của con sói. Khiến cho nó càng cắn càng chặt, đến nỗi cánh tay này suýt bị nó cắn đứt.
Tiểu Điệp nhíu mi một cái, đoản đao bên tay phải của nàng biến mất, lập tức xuất hiện bên tay trái. Nàng nhẹ chuyển động cổ tay, nhanh chóng cắm phập đoản đao vào họng con sói.
Con sói bị đau, nó gầm rú một tiếng, cơ hồ mất kiểm soát mà nhả tay nàng ra. Tiểu Điệp chớp thời cơ, bèn lộn người tránh sang chỗ khác.
Con sói bị đâm đau, liên tục lắc lắc cái đầu. Nó muốn gỡ đoản đao đang cắm sâu trong cổ họng nó ra, giúp cho nó dễ thở hơn.
Trong lúc con sói đang loay hoay với đoản đao, Tiểu Điệp lộn người ngồi dậy. Nàng phất tay một cái, một đạo sấm sét khác lại trên trời đánh xuống. Đạo sấm sét lần này so với lần khác càng to hơn, càng uy mãnh hơn. Trực tiếp đánh cho con sói trợn tròng mắt, không kịp nhúc nhích mà chết ngay tại chỗ.
Sau khi róc thịt với lấy da sói xong, Tiểu Điệp mới lảo đảo đứng dậy, đi trở lại về phía hang động.
Trong hang động, Hoắc Dĩnh vốn nằm trong đó lại đột ngột biến mất, chỉ còn để lại bộ quần áo cùng đống lửa. Tiểu Điệp giật mình, vội bước nhanh vào. Nàng vừa đi lòng vòng xung quanh hang động vừa kêu tên hắn: "Tiểu Dĩnh!"
Đáp lại nàng, chỉ có tiếng vọng lại của chính mình.
Tiểu Điệp chợt có linh cảm không hay, giọng nàng kêu tên hắn càng lúc càng gấp. Nhưng vẫn như cũ, không có giọng nói nào đáp trả lại lời nàng. Nàng không dừng lại, vẫn tiếp tục tìm kiếm như cũ.
Bất chợt, tại vách hang động, nàng phát hiện một dấu vết bị kéo lê.
Tiểu Điệp cúi người xuống, theo dấu vết kia không ngừng ấn ấn xuống đất. Trong lúc ấn, có một chỗ đất bị trủng là cơ quan. Cơ quan bị nàng ấn, lập tức chỗ Tiểu Điệp đang ngồi xổm liền bị rơi xuống.
Vì sự việc xảy ra bất thình lình, hơn nữa lại đột ngột bị rơi xuống như vậy khiến cho nàng cảm thấy chóng mặt. Phải mất một lúc sau, Tiểu Điệp mới cảm thấy bình thường trở lại thì bên tai nàng lại vang lên giọng nói non nớt của một bé gái: "Ông ơi, ông ơi. Lại có người rơi xuống nữa này!" Giọng bé gái vô cùng kích động, dường như không nghĩ sẽ có người bị rơi xuống.
Nhưng Tiểu Điệp rất nhanh nắm bắt được mấu chốt trong lời nói.
Lại?
Nếu vậy, nàng không phải người duy nhất rơi xuống đây. Người rơi xuống trước nàng, rất có thể là Tiểu Dĩnh.
Trong góc khuất, một bé gái trạc mười tuổi từ từ hướng nàng mà bước ra. Bé gái mắt long lanh vô cùng tò mò nhìn Tiểu Điệp.
"Trạc nhi, lại đây con." Trong bóng tối, một giọng nói của ông lão đột ngột vang lên.
Nghe ông gọi, bé gái nén lại tò mò của mình, không nhìn nữa, chạy lon ton về phía phát ra giọng nói. Cũng trong góc khuất đó, một ông lão từ từ bước ra, đi theo sau là đứa bé ban nãy được gọi là Trạc nhi.
Cả hai người bọn họ, trên người đều chi chít phù chú. Phù chú này không chìm mà là nổi trên người bọn họ. Phù chú trên người ông lão có màu trắng, còn trên người Trạc nhi thì bốn màu vàng, xanh lá, xanh lam, nâu.
Tiểu Điệp nhìn thấy thì không khỏi kinh ngạc, nàng không hiểu ý nghĩa của những phù chú này là gì.
"Tiểu cô nương, ngươi đang tìm người?" Ông lão nhìn Tiểu Điệp hỏi.
Nàng quả thật đang tìm Tiểu Dĩnh. Nghĩ vậy, Tiểu Điệp không lưỡng lự liền gật đầu.
Ông lão không nhanh không chậm, giọng ồ ồ vang lên: "Tiểu tử, ra đi."
Trong bóng tối, một bóng người nữa thật sự bước ra. Bóng người này to lớn, dần dần để lộ ra khuôn mặt của mình.
Nhìn người này, nàng không khỏi kinh hỉ. Bởi vì, hắn quả thật là Hoắc Dĩnh.
Hoắc Dĩnh ánh mắt trầm tĩnh nhìn nàng, khóe môi ẩn ẩn hiện hiện nụ cười.
Bước chân vốn định bước lên của Tiểu Điệp bất chợt dừng lại. Nàng không kìm được chằm chằm nhìn hắn, thật lâu sau nàng mới thấp giọng gọi hắn, giọng nói chứa đầy nghi hoặc: "Tiểu Dĩnh?"