Vũ Vĩ Phong đứng ở bãi đậu xe, nhấc máy gọi vào một số điện thoại nào đó. Đối phương sau khi nghe anh nói thì rít gào.
“Mẹ nó, cậu gây họa xong lại bắt tôi đi dọn?”
Người ở đầu dây bên kia không phải ai xa lạ mà chính là Thiệu Duy Thành. Sau khi bị đối phương cúp máy, anh ta trừng mắt nhìn chiếc điện thoại trong tay, ngay cả ý nghĩ ném nó đi cũng có.
“Phó thủ lĩnh, xin ngài hãy đưa ra chỉ thị.” Tâm phúc của Thiệu Duy Thành đứng bên lên tiếng.
Lông mày Thiệu Duy Thành xoăn tít, anh ta gõ gõ mũi giày, vừa định giơ chân đạp cho tên này một đạp coi như hạ hỏa nhưng ngẫm nghĩ gì đó anh ta lại thôi, hừ một tiếng quay ngoắt người: “Còn chỉ thị gì nữa? Đến Vọng Nguyệt.”
Thiệu Duy Thành vừa rồi mới từ Vọng Nguyệt đi ra, nay lại bị điều quay lại, đó là lý do khiến anh ta bực tức. Lúc anh ta đem người đến nhà hàng Vọng Nguyệt thì đã không còn thấy bóng dáng của hai tên mà Vũ Vĩ Phong đề cập trong điện thoại đâu nữa. Anh ta nhíu mày nhìn hai vệt máu dài kéo lê tới cuối hành lang rồi biến mất, thầm nghĩ có lẽ vẫnchưa bị ai phát hiện. Không để tâm lắm, anhta cho người dọn dẹp rồi đi thẳng vào căn phòng thượng hạng gần đó.
Thiệu Duy Thành xua tay đuổi hai tên thuộc hạ giúp anh mở cửa cũng như chắn hết tầm nhìn của anh ra sau lưng. Đôi mắt chim ưng sắc bén đảo quanh một vòng khắp căn phòng. Mùi hoa nhài thoang thoảng xen lẫn mùi máu tươi khiến anh ta phải nhíu mày.
“Phó thủ lĩnh, tôi nhìn thấy trên bàn có vết máu.”
Thiệu Duy Thành đưa tay vỗ mạnh đầu tên thuộc hạ, khiến hắn ta lảo đảo suýt ngã sấp mặt.
“Anh thấy, chú mày khỏi nói.”
Thiệu Duy Thành hừ một tiếng bước tới bên bàn trà. Nhìn thấy thứ dài dài màu trắng nhuốm máu nằm trên đó, anh ta đưa tay vuốt vuốt cằm.
“Chỉ có ba ngón tay? Từ khi nào tên đó lại thiện lương như vậy?”
Đám thuộc hạ đứng sau anh ta lệ rơi đầy mặt, một số tên bị thiếu ngón tay không nhịn được đem tay mình dấu ra sau lưng. Ba ngón tay mà còn thiện lương? Vậy như thế nào mới tính là độc ác?
Thiệu Duy Thành sau khi trầm tư một hồi đột nhiên vẫy tay nói với tâm phúc của mình - Đới Thạch.
“Đem cái thứ trên bàn này bọc lại đi chôn đi.”
Đới Thạch đầu đầy hắc tuyến, bảo hắn đi chôn ngón tay? Không bằng bảo hắn đi gϊếŧ người đi.
“Lãm, cậu làm đi.”
Tên Lãm đó mặc dù không tình nguyện nhưng vẫn phải bước lên thu thập mấy thứ nhuốm máu trước mặt. Ai kêu địa vị của hắn ta không cao bằng hai người trước mặt đây?
Thiệu Duy Thành nghe thấy cũng không hề tức giận. Từ khi anh ta chính thức nhận chức phó thủ lĩnh này, bên cạnh anh ta đã tồn tại một người tên Đới Thạch. Nghe đâu gia đình Đới Thạch nhiều đời đều đi theo Tư lệnh Thiệu, ba mẹ cậu ta còn vì bảo vệ anh ta mà mất mạng nên đối với Đới Thạch, anh ta luôn luôn dung thứ, ngay cả khi có một ngày cậu ta xuống tay gϊếŧ chết anh ta đi nữa.
Cùng lúc đó. Bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Vũ Vĩ Phong cất điện thoại vào túi quần, xoay người bước lên xe.
Mắt anh hơi liếc sang người bên cạnh, thanh âm trầm thấp nhàn nhạt phát ra: “Còn sợ?”
Dạ Tuyết Ninh cắn chặt đôi môi vì sợ hãi mà trắng bệch của mình. Cô trái lòng lắc đầu. Nhưng đứng trên phương diện của một cô gái hai mươi mốt tuổi mà nói, nhìn thấy cảnh đó có thể không sợ sao?
Vũ Vĩ Phong thấu hiểu tất cả. Anh thở dài một tiếng, đưa tay kéo cô vào lòng, dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc cô: “Không phải muốn khóc sao? Khóc đi!”
Dạ Tuyết Ninh trước đó đã cố gắng kìm nén để nước mắt không chảy ra, nhưng mà chỉ một câu nói cùng hành độngnày của anh, mọi sự kiên cường mà cô cố gắng tạo dựng đã hoàn toàn sụp đổ.Hai tay cô nắm chặt vạt áo trước ngực anh,bật khóc.
Cơ thể cô mỏng manh, run rẩy. Nước mắt của cô thấm ướt một mảng lớn trước ngực anh, cô khóc, ra sức khóc cho tới khi mệt mỏi mà ngủ thϊếp đi.
Vũ Vĩ Phong cúi đầu nhìn người con gái ngủ say trong lòng mình. Trên mi cô còn vương vài giọt nước mắt.Anh đưa tay giúp cô gạt chúng đi. Chợt cảm thấy trước ngực mình man mát, anh cúi đầu nhìn, khuôn mặt tuấn tú đen lại.
Đáng chết, Dạ Tuyết Ninh, em lại dám coi áo anh như giẻ lau lau nước mắt?
Dạ Tuyết Ninh không biết mình về nhà bằng cách nào, có lẽ Vũ Vĩ Phong đã dùng xe đưa cô về.Đến khi cô đói bụng mà mò dậy thì ngoài trời đã phủ một màu đen như mực.
Bà Dạ bưng thức ăn từ trong bếp ra, nhìn thấy cô thì lo lắng chạy tới hỏi: “Tuyết Ninh, con thấy sao rồi? Có thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Ông Dạ đang ngồi xem ti vi, nghe thấy bà Dạ hỏi cũng lo lắng quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới.
Dạ Tuyết Ninh chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cô chớp chớp đôi mắt to tròn, hồ nghi hỏi: “Con bị làm sao?”
“Vĩ Phong nói con suýt chút nữa bị xe đυ.ng, sợ hãi quá mà khóc ngất đi. Cái con bé này, đi đường cũng không cẩn thật, may mắn không có xảy ra chuyện gì, may mắn, may mắn.” Bà Dạ càng nói càng ngẹn ngào, tay bà nắm chặt tay cô run rẩy chứng tỏ trước đó bà đã rất hoảng sợ.
Cô rất ít khi nhìn thấy bà như vậy. Bình thường bà luôn tỏ ra gắt gỏng với cô, nhưng khi nghe tin cô gặp nguy hiểm, bà cũng rất sợ hãi. Đó là mẹ ruột của cô, người mẹ mà cô đã nhiều lần hồ nghi không có quan hệ máu mủ ruột thịt. Cô cảm động ôm chầm lấy bà.
Ông Dạ nhìn thấy cảnh này chỉ lắc đầu cười tiếp tục xem phóng sự.
Dạ Tuyết Ninh buông bà Dạ ra. Chợt nhớ đến Vũ Vĩ Phong, cô hỏi: “Sao con không thấy Vĩ Phong vậy?”
“Thằng bé sau khi đưa con về thì nói công ty còn có vài việc cần xử lý nên đã đi luôn sau đó rồi.” Bà Dạ nói xong nắm tay cô kéo tới phòng ăn. Để cô ngồi trên ghế còn bà thì đi vào bếp bê mấy món còn lại ra.
Chẳng hiểu sao linh cảm của cô mách bảo rằng anh sẽ không trở lại công ty.
“Sao mình không đợi anh ấy về cùng ăn vậy?”
“Vĩ Phong nói cả nhà cứ ăn cơm trước, nó sẽ ăn ở bên ngoài.” Ông Dạ cầm điều khiển liên tục chuyển kênh, vu vơ đáp một câu.
Cô “à” một tiếng coi như đã hiểu, vươn người bắt đầu xới cơm.
Sau khi khóc một trận rồi ngủ thϊếp đi, cô lúc này nhớ lại một cảnh máu tanh cùng mùi thuốc súng đó đã không còn quá đáng sợ nữa. Như cô đã nói từ trước, cô sẽ không bao giờ sợ con người anh.
Đêm xuống, gió thoảng qua, mùi máu tanh lại càng nồng nặc.
Vũ Vĩ Phong tay cầm dao ngẫu hững xoay hai vòng. Dưới ánh đèn, màu đỏ chói mắt từ con dao từng giọt từng giọt nhỏ xuống hòa vào mặt đất tỏa ra thành một đóa hoa thập phần xinh đẹp.
“Làm ơn... tha... tha mạng.” Tiếng thều thào như hết hơi từ dưới vọng lên.
Vũ Vĩ Phong đưa mắt nhìn ba tên anh cho là tội đồ nằm sấp dưới chân mình, mày kiếm hơi nhíu lại.
“Thêm mỗi đứa một cái chân đi.” Đứng dựa bên khung cửa, Thiệu Duy Thành tay vuốt vuốt cằm, vô tội nhả ra một câu như vậy.
Ba tên nằm dưới đất nghe anh ta nói, khuôn mặt vốn đã trắng bệch giờ cắt không còn một giọt máu, cơ thể của bọn chúng run lên bần bật, theo bản năng bò về phía sau cách anh ta thật xa.
Mày kiếm Vũ Vĩ Phong chợt giãn. Ngay lúc anh ta cho rằng Vũ Vĩ Phong sẽ xuống tay thì chỉ thấy anh vứt con dao xuống đất, lấy khăn giấy lau tay rồi xoay người rời đi.
Ba tên nằm dưới đất kia thấy mình ngoài ý muốn thoát khỏi một kiếp nạn đều thi nhau thở phào nhẹ nhõm.
“Ơ... “ Thiệu Duy Thành mồm há hốc có chút không tin vào mắt mình nữa. Chỉ có vậy?
“Phó thủ lĩnh, giờ làm sao?” Đới Thạch một thân véc đen không biết từ đâu bước tới hỏi.
Thiệu Duy Thành lấy tay đẩy cằm dưới lên. Anh ta đưa mắt nhìn ba tên “cảnh sát” của Diệu Huyền bang bắt đầu suy tư. Nghĩ thế nào anh ta cũng thấy có gì đó không đúng. Vũ Vĩ Phong chỉ đòi Liên Hoa ba ngón tay, nay đến ba tên thuộc hạ của Diệu Huyền bang cũng chỉ lấy của chúng mỗi đứa một cái mũi? Đúng là có chỗ nào đó sai sai rồi.
“Phó thủ lĩnh!” Đới Thạch thấy anh ta quá nhập tâm bèn cao giọng.
Thiệu Duy Thành mày rồng nhíu chặt, rất muốn giơ chân đạp cho tên tâm phúc của mình mấy đạp. Có phải ngày thường anh dung túng cậu ta quá độ đến lúc cậu ta muốn cưỡi lên đầu anh rồi, phải hay không?
Thiệu Duy Thành trừng Đới Thạch một cái, hắng giọng: “Nếu Vĩ Phong đã không gϊếŧ chúng vậy thì ném chúng ra ngoài đường tự sinh tự diệt đi.” Nói xong anh ta túm lấy áo khoác cũng rời khỏi.
Đới Thạch không biết mình đã làm gì nên tội mà bị trừng. Hắn ta đưa tay gãi gãi mũi, gượng gạo cười.
Đêm xuống, ngoài trời lác đác mưa thu.
Trong căn phòng một màu tối đen như mực, cửa sổ khẽ khẽ bị đẩy ra, ánh sáng dịu nhẹ theo đó chiếu vào.
Dạ Tuyết Ninh nằm trên giường trở mình mấy lần đều không sao ngủ được. Đã gần nửa đêm rồi mà Vũ Vĩ Phong vẫn chưa về, cô thấy lo...
“Lạch cạch.”
Nghe tiếng động, cô sợ hãi ngồi bật dậy, đang định phi thân xuống giường thì hồ nghi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bắt đu trên bệ cửa sổ, cô không chắc chắn hỏi: “Vĩ... Phong?”
Bóng dáng cao lớn đó nhảy xuống khỏi cửa sổ, đi vào phòng. Vì anh đứng ngược hướng với ánh sáng nên cô không nhìn rõ khuôn mặt anh, nhưng linh tính mách bảo cô rằng, đó là người trong lòng cô đang nghĩ tới.
Vũ Vĩ Phong hơi nghiêng người để ánh sáng bao phủ trọn vẹn thân người anh. Anh bình tĩnh kéo cửa sổ đóng lại, nhẹ nói: “Sao còn chưa ngủ?”
“Sao anh lại trèo cửa sổ?” Dạ Tuyết Ninh không trả lời anh mà hỏi lại.
Vũ Vĩ Phong nào muốn trèo cửa sổ, nếu không phải đêm đã khuya sợ đánh thức ông bà Dạ, anh lại phải bám cột như vậy sao?
Nói mới nhớ, cô từ trên giường phộc dậy bật đèn, kéo tay anh quan sát một lượt từ trên xuống dưới. Nhìn tới ống quần của anh, mặt cô trắng bệch: “Vĩ Phong, anh... bị thương à?”
Vũ Vĩ Phong hồ nghi cúi đầu nhìn thấy ống quần mình có vết máu, chắc là do lúc ở Phong Thành bang bị máu của mấy tên đó dính phải. Anh đang muốn nói không phải thì bắp chân chợt thấy lạnh. Anh mở choàng hai mắt, khó tin nhìn cô gái trước mặt.
Dạ Tuyết Ninh ngồi xổm xuống nền nhà, vén ống quần anh lên cao. Nhìn thấy chân anh không sao, cô thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy tắt điện.
“Lần sau đừng về khuya như vậy nữa. Em sẽ lo.”
Dạ Tuyết Ninh leo lên giường, kéo chăn chùm kín đầu. Cô không hỏi anh ở đâu lại có vết máu đó, cũng không yêu cầu anh giải thích với cô về sự việc sáng nay. Cô cứ thế đi ngủ, biết anh đã bình an trở về phòng cô đã hoàn toàn yên tâm. Cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến đưa cô đi gặp Chu Công.
Vũ Vĩ Phong vẫn lặng im đứng giữa phòng, chằm chằm nhìn cô gái trên giường, đáy mắt anh thoáng phức tạp, một hồi lâu sau mới di chuyển đi vào nhà tắm.