Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Độc Sủng Thiên Kiều (Thiên Kiều Bách Sủng)

Chương 49

« Chương TrướcChương Tiếp »
Betaer: huyetsacthiensu

Ngày hai mốt Tháng giêng, kỳ nghỉ của triều đình chấm dứt, nha môn các nơi làm việc lại, Nguyên Hòa đế ban ra thánh chỉ mới nhất khi lâm triều.

Mười hai vạn đại quân của Sở vương, bị chia thành hai, lưu lại đất phong bốn vạn do kinh thành quản lý, mà tám vạn nhân mã theo Sở vương vào kinh chính thức do Tĩnh vương thống soái.

Theo đó, biên phòng thuộc trách nhiệm của Sở vương cũng đem giao cho Tĩnh vương gánh vác.

Thánh chỉ vừa ra, triều thần liền hiểu được Tĩnh vương tuyệt đối

không

có khả năng cư ngụ lâu trong kinh.

Nhưng mà, Nguyên Hòa đế đối việc lập thái tử có tính toán gì, trong lòng mọi người khó tránh khỏi còn nghi vấn.

Thái tử phải ở đông cung, cư ngụ trong kinh, hiển nhiên Nguyên Hòa đế trong thời gian ngắn cũng

không

có ý định phế Thái tử lập Tĩnh vương.

Nhưng nếu

nói

ông sinh nghi kỵ đối với Tĩnh vương, lại

không

giống.

Tĩnh vương vốn

đã

có mười bảy vạn đại quân, nay thêm tám vạn nữa, quân doanh lại ở xa kinh thành.

Ngẫm lại Sở vương vây thành mấy ngày, nếu có

một

ngày, Tĩnh vương làm ra việc giống vậy,

sẽ

khôngcó người nào có thể chế ngự được

hắn, vậy mà Hoàng thượng

không

đề phòng chút nào.

Quan văn

thì

cũng thôi, trong lòng võ quan

thì

lại

không

so đo như vậy, giao phó quyền cao cùng trọng trách, trừ tán thành năng lực Tĩnh vương, còn là xem trọng và tuyệt đối tin tưởng

hắn

sẽ

tự trọng

khônglàm loạn.

***

Năm mới nha môn nghỉ phép

một

tháng, đọng lại rất nhiều

sự

vụ còn chờ xử lý, Cố Cảnh Ngô đêm nay qua giờ Tuất còn chưa hồi phủ.

Trượng phu

không

ở nhà, Ninh thị lại

không

chịu ngồi yên, sắp xếp lại mấy ruơng đồ cũ lấy ra

mộtquyển tranh,

đi

thẳng đến tây viện.

Cố Thiền tiếp nhận bức hoạ cuộn tròn trong tay mẫu thân, vừa mở ra nhìn vào, vẻ mặt đỏ bừng, trực tiếp ném ra xa, thầm oán

nói: “Mẫu thân, người làm cái gì vậy.”

Ninh thị xoay người cầm quyển tranh trở về,

một

lần nữa nhét vào trong tay Cố Thiền, mặt

không

đổi sắc

nói: “Đương nhiên là có chỗ cần dùng đến, con có chỗ nào

không

hiểu, mẫu thân giảng cho con nghe.”

Cố Thiền lúc này cũng

không

phải là ném, đem quyển tranh cuộn tròn để

trên

đùi Ninh thị, bản thân

thìngồi lên giường, lấy khăn tay che mặt.

Nàng

không

phải

không

hiểu, chính là bởi vì

đã

hiểu nên mới càng ngượng ngùng có được hay

không.

“Con đừng xấu hổ, tân nương trước khi gả

đi

đều phải học cái này, rất bình thường.” Ninh thị lấy khăn che ra, kéo Cố Thiền đứng lên: “Trong này có tổng cộng ba mươi tư thế, mỗi ngày mẫu thân

sẽ

dạy cho con hai tư thế, vừa đúng nửa tháng, đến khi con xuất giá cũng học hết. Đến đây, chúng ta học tư thế này trước...”

Cố Thiền xấu hổ túng quẫn

một

lúc lấy hai tay che tai,

một

chốc lại lấy hai tay che mắt, hận

không

thể có thêm hai tay đồng thời che khuất hai nơi

không

xem

không

nghe.

Ninh thị vô cùng kiên nhẫn, nắm tay Cố Thiền, tiếp tục

nói: “Con đừng làm loạn, quyển tranh này là từ trong cung, bên ngoài

không

tìm đuợc, con hãy học cẩn thận, cả đời được lợi."

Ninh thị đương nhiên biết con

gái

chưa gả nên xấu hổ, nhưng đại



nương nào mà

không

phải học qua những cái này chứ.

Huống chi sau khi thành hôn cũng

không

phải chỉ xem sách

nói

chuyện mà còn phải làm

thật. Năm đó Cố Cảnh Ngô chẳng qua chỉ là

một

thư sinh, cũng

đã

ép buộc bà lăn qua lộn lại nhiều lần, Tĩnh vương là người tập võ, thân thể khỏe mạnh,

yêu

cầu chỉ có thể nhiều hơn.

“Con nghe mẫu thân

nói, năm đó dì con cũng vội như ta bây giờ, ta cũng

không

thèm để ý giống con bây giờ, nàng giảng cái gì ta cũng

không

chịu nghe. Sau khi Thành thân mới biết được bản thân mình hoàn toàn sai lầm rồi. Vợ chồng thân mật chính là chuyện lớn quan trọng nhất, cùng ăn cơm cùng ngủ, thiếu cái nào cũng

không

được, khai chi tán diệp, nối dõi tông đường đều dựa vào chuyện này. Đoan trang là đúng nhưng mà điều này cũng

không

có gì mà phải ngại ngùng.

Cố Thiền

đã

sắp

nói

không

ra lời...

Bọn nha hoàn bị đuổi ra bên ngoài, trong phòng chỉ còn hai mẹ con, Ninh thị

nói

chuyện

không

hề cố kỵ, chỉ vào bức hoạ thứ nhất

nói: “Đây là tư thế bình thường nhất, chờ đêm động phòng con hãy dùng, đêm đó con nhất định

sẽ

bị đau, tư thế này đối với nữ tử mà

nói



nhẹ

nhàng nhất, nhớ cho kĩ, đến lúc đó cho dù Vương gia muốn dùng tư thế khác cũng

không

thể đáp ứng

hắn, nếu

không

người chịu khổ chỉ có con thôi. Còn có, nếu con đau phải

nói

với

hắn, bằng

không

nam nhân

không

biết kiêng dè, con

nói

hắn

mới biết được thương tiếc con.”

Cố Thiền biết lần đầu tiên có bao nhiêu đau, bởi vì đời trước

đã

trải qua, lúc ấy nàng mơ hồ nghĩ đến bản thân

sẽ

bị đau chết ở

trên

giường, mà Hàn Thác quả

thật

giống như Ninh thị

nói,

một

chút cũng

không

thương tiếc nàng, chỉ biết

một

mặt đòi lấy.

Nghĩ đến việc đòi này mình còn phải thể nghiệm

một

lần nữa. Thân đau đớn, còn phải qua

một

lần ác mộng đêm động phòng hoa chúc, Cố Thiền

thật

sự

không

muốn lấy chồng,

thật

sự

muốn lập tức thu thập hành lý

đi

Từ Ân tự thanh tu cùng với



cô.

Đương nhiên đây chỉ là những suy nghĩ trong đầu mà thôi, việc nàng có thể làm chính là tiếp tục nghe Ninh thị giảng tư thế thứ hai, sau đó vụиɠ ŧяộʍ lắc đầu, nhanh đưa ký ức

không

tốt đẹp ra khỏi đầu.



một

số việc, muốn quên cũng

không

phải dễ dàng như vậy.

Đêm nay Cố Thiền gặp ác mộng.

Trong mộng nàng cái gì cũng nhìn

không

thấy, cái gì cũng nghe

không

thấy, chỉ có thân thể bị xé rách đau đớn, mà đau đớn

không

ngừng bị tập kích, mặc kệ nàng khóc kêu như thế nào cũng

không

tha.

Vừa kinh vừa sợ, Cố Thiền cảm giác có bàn tay ấm áp vỗ

nhẹ

mặt nàng.

“Xán Xán, Xán Xán...”

Có người gọi tên nàng, ôn nhu thân thiết, gọi nàng tỉnh dậy từ trong mộng.

Cố Thiền mở mắt ra, nhìn thấy Hàn Thác ngồi ở đầu giường.

Nàng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, thân thể hành động trước ý thức, nhổm người dậy nhào vào trong ngực

hắn.

“Mơ thấy ác mộng sao?” Hàn Thác hỏi.

Cố Thiền đáy lòng tràn đầy ủy khuất cảm nhận được trong mộng, mặt cọ cọ ở trước ngực Hàn Thác, giống con mèo

nhỏ

nhẹ

nhàng “Ưm”

một

tiếng.

Hàn Thác khẽ vuốt phía sau lưng nàng trấn an.

Cố Thiền dần dần bình phục, nàng bỗng dưng nhớ tới ác mộng, đầu sỏ gây ra chính là Hàn Thác, vội vàng muốn giãy ra từ trong ngực

hắn.

yêu

thương nhung nhớ

thì

dễ dàng, chạy trốn

thì

rất khó khăn.

Hàn Thác

không

nghĩ

sẽ

thả người, trực tiếp đẩy Cố Thiền nằm lại

trên

giường, hàm trụ cái miệng

nhỏnhắn hôn lên.

Khi hai người tách ra đều thở hổn hển.

Hàn Thác tựa trán Cố Thiền,

nhẹ

giọng nỉ non: “Đại hôn xong, chúng ta liền về U châu

đi, được

không?”

Cố Thiền bị

hắn

hôn trong đầu

một

mảnh hỗn loạn, theo bản năng liền hỏi: “Sức khỏe của Hoàng thượng

đã

tốt hơn chưa?”

“Ta để Tiêu Hạc Niên ở lại trong cung điều trị thân thể phụ hoàng.” Hàn Thác

nói, “Chúng ta về U châu

đi, ta dẫn con

đi

xem thảo nguyên cùng núi Cầm

cô, phong cảnh phía bắc trong sáng bao la hùng vĩ, hoàn toàn khác phong cảnh Giang Nam tinh xảo cẩm tú, con chắc chắn thích.”

Bên trong chỉ có

một

ngọn đèn ở gian ngoài chiếu sáng, vốn

đã

tối tăm, Cố Thiền lại bị Hàn Thác đặt ở dưới thân che

đi

toàn bộ ánh sáng, lúc này thấy

không



biểu tình của

hắn, lại nghe ra ý tứ trong giọng

nói

của

hắn: “Vương gia

không

muốn ở lại kinh thành sao?”

Hàn Thác cũng

không

trả lời, ôm nàng thay đổi tư thế,

hắn

nằm ngửa, để cho nàng nửa nằm ở

trênngười

hắn.

Cố Thiền

không

hỏi tiếp nữa.

không

phủ nhận, đó là thừa nhận.

Cố Thiền

không

rõ, nếu Hàn Thác có ý với ngôi vị hoàng đế, ở lại kinh, ở lại bên người hoàng đế,

khôngphải càng có nhiều cơ hội hơn so với ở U châu xa ngàn dặm sao?

Đời trước Hàn Thác thà rằng tạo phản, bêu danh thiên cổ cũng muốn

đi

lên vị trí kia.

Chính là đời trước căn bản

không

có cơ hội cho

hắn

ở lâu trong kinh thành, vì sao đời này Nguyên Hòa đế muốn giữ

hắn

lại,

hắn

ngược lại

không

muốn chứ?

Chẳng lẽ,

hiện

tại

hắn

quả

thật

không

có ý gì với ngôi vị hoàng đế?

Ý nghĩ này chợt lóe ra trong đầu, Cố Thiền cả kinh ngẩng đầu nhìn Hàn Thác,

hắn

nhắm mắt lại, thần sắc bình tĩnh.

không

nhìn ra cái gì.

Nhưng có thể cảm giác được hôm nay tâm tình

hắn

không

được tốt.

Ngày thường lúc Hàn Thác đến đây, mặc kệ là chơi xấu cũng tốt, bắt buộc cũng được, đều phải chiếm hết tiện nghi mới bằng lòng bỏ qua. Hôm nay lại chỉ là hôn

một

cái,

hiện

tại

một

tay ôm lấy nàng,

mộttay cầm lấy ngón tay nàng thưởng thức, quân tử

không

giống người mà nàng vẫn biết.

Cố Thiền

một

lần nữa chôn đầu ở trong ngực

hắn.

Nếu suy đoán của nàng đoán là

thật, đời trước rốt cuộc là

đã

xảy ra chuyện gì khiến cho

hắn

thay đổi ý định.

Hàn Thác

hiện

tại quả

thật

không

có hứng thú đối ngôi vị hoàng đế.

không

phải

không

muốn

đi

lên vị trí quyền lực cao nhất, mà là

hắn

có việc càng muốn làm hơn

Cho dù là từ trong sử sách đọc được, lúc

nhỏ

đã

trôi qua, hay là chuyện

đã

xảy ra trong hai tháng ngắn ngủn của lần hồi kinh này, đều khiến Hàn Thác hiểu được, nếu muốn

đi

lên ngôi vị hoàng đế tuyệt đối

không

thể thiếu các loại tranh đấu gay gắt.

không

phải

hắn

sợ, cũng

không

phải

không

có tự tin,

hắn

chính là

không

vui.

Hàn Thác thích cuộc sống hào hùng hơn.

trên

chiến trường cũng coi trọng mưu lược, cũng coi trọng lòng người, đó là đối với dị tộc đối với địch nhân, thắng là vui sướиɠ, thua cũng có hào hùng.

Ở kinh thành, những việc làm vì vị trí kia, chỉ có thể làm cho người ta cảm thấy áp lực.

Nhưng mà, ngày ấy cùng phụ hoàng

nói

chuyện, Hàn Thác cảm thấy được, tương lai

không

nhất định theo ý nguyện của mình mà thành.

***

Thời gian nửa tháng thoáng

một

cái

đã

qua, đảo mắt liền đến ngày đại hôn mùng tháng hai.

Trời còn chưa sáng, Cố Thiền

đã

bị Bích Lạc cùng Bích Linh từ lôi dậy từ trong chăn ấm áp, mơ mơ màng màng bị đưa đến phòng tắm.

Trong bồn nước tắm có rải hoa, ngâm mình trong đó có thể ngửi thấy hương thơm tùng trúc, sau khi tẩy

đi

“Tà khí”

trên

người, nàng lại bị kéo ra khỏi bồn tắm, mặc bộ quần áo hồng, rồi trở lại phòng ngủ.

Người Toàn phúc

đã

chờ ở trước bàn, trong tay cầm

một

mâm sủi cảo, thấy Cố Thiền

đi

ra, trong miệng

nói: “Ăn sủi cảo, nhiều con nhiều phúc.”

Cố Thiền ngồi ở ghế, Bích Lạc cầm thìa bạc gắp sủi cảo cho nàng, tổng cộng ăn ba cái là coi như

đãhoàn thành.

Tiếp theo đó là tục chải tóc*.

"Vấn tóc"

không

chỉ là chải tóc vấn tóc, mà là trang điểm toàn bộ phần đầu, còn phải se mặt, vẽ lông mày, tô son thoa phấn… vv

"Se mặt" là dùng chỉ mỏng se

đi

lông tơ

trên

mặt tân nương, làm gương mặt trở nên láng mịn.

"Vấn tóc" là

một

nghi thức phi thường tỉ mỉ. Chải đầu phải dùng lược mới, người hỗ trợ “vấn tóc” cần phải là người "Toàn Phúc" (tục xưng là "Hảo mệnh lão" và "Hảo mệnh bà"), nghĩa là người này lục thân đều còn đầy đủ, nhi nữ mãn đường. (Lục thân bao gồm: cha, mẹ,

anh

(chị), em, vợ (chồng), con)

Ngoài ra, nhà mẹ đẻ còn

sẽ

mở tiệc mời khách, qua đó có thể phần nào thấy tính long trọng của khâu "vấn tóc".

Còn nhiều nghi lễ trước và sau khi thành thân, mọi người tham khảo ở đây:

TruyenHD

Cố Thiền vốn vẫn ảm đạm buồn ngủ, đợi những sợi chỉ se

đi

lông tơ

trên

mặt, lập tức bị đau mà tỉnh lại.

Sau cùng, người Toàn phúc lấy lược bí, dính dầu vừng,

một

bên chải tóc Cố Thiền,

một

bên

nói

lời cát tường: “một

chải chải hết đầu, phú quý

không

cần sầu; Hai chải chải hết đầu, vô bệnh lại vô ưu; Ba chải chải chải hết đầu, nhiều con lại nhiều thọ; Lại chải chải đến cuối, cử án lại tề mi; Hai chải chải đến cuối, bỉ dực cộng song phi; Ba chải chải đến cuối, vĩnh kết đồng tâm bội; Có đầu lại có cuối,

một

đời cùng phú quý...”

Búi tóc xong lại cài

một

đóa hồng hoa lên búi tóc.

Lúc này đến phiên bọn nha hoàn ra tay hầu hạ Cố Thiền, thay quần áo, trang điểm chải tóc, mỗi

mộtviệc đều long trọng rườm rà hơn so với ngày thường.

Lễ phục vương phi có quy định, trung y màu tím, áo ngoài màu hồng, đội khăn voan hình Phượng thêu bằng chỉ vàng, đai lưng gắn ngọc, trang sức lấy hoa văn hình Phượng làm chủ,

trên

giày gắn nạm ba viên ngọc trai to bằng ngón cái. Mũ Phượng có sáu đóa hoa mẫu đơn, lá làm bằng ngọc bích;

trên

đỉnh gắn

một

đôi Phượng bằng vàng trong miệng ngậm

một

chuỗi ngọc rủ xuống tận vai.

Chờ mặc xong váy cưới (giá y), trời

đã

sáng, Cố Thiền đội mũ Phượng nặng cả mười cân

đi

ra, đến Vĩnh Hòa đường bái biệt các vị trưởng bối,

không

thiếu được Ninh thị cùng Tưởng lão thái thái khóc thành

một

đoàn, đám người Tề thị

đã

ở bên cạnh

đi

theo gạt lệ.

Lớp trang điểm

trên

mặt vì khóc mà bị nhòe

đi, tất nhiên phải được dặm lại, khi người Toàn Phúc nhét vào trong tay nàng thỏi vàng bạc, kéo đầu khăn voan xuống dưới, trừ phạm vi nửa thước bên chân còn lại

không

nhìn được cái gì.

Sau đó Cố Tùng cõng nàng lên kiệu hoa, lắc lư rời Vĩnh Chiêu hầu phủ.

Cố gia nhị tiểu thư từ hôm nay

đã

trở thành Tĩnh vương phi.
« Chương TrướcChương Tiếp »