Betaer: huyetsacthiensu
Hàn Thác vừa hỏi vừa đẩy Cố Thiền nằm xuống.
Miếng Bạch ngọc Quan
âm
này từ khi Cố Thiền bắt đầu biết chuyện
đã
đeo, nhưng cho tới bây giờ
không
có người nào
nói
cho nàng biết rốt cuộc nó từ đâu đến, nàng đeo thành thói quen cũng
khôngmuốn hỏi thăm lai lịch của nó, chỉ nghĩ đến là do trưởng bối cầu được trong chùa miếu tặng cho.
Nghe khẩu khí của Hàn Thác, dường như là
hắn
biết lai lịch của nó.
Cố Thiền có chút tò mò.
Nhưng nàng còn
đang
giận Hàn Thác,
thật
sự
không
muốn để ý đến
hắn.
Cố Thiền dứt khoát giả bộ ngủ.
Giả vờ
một
chút sau đó lại
thật
sự
ngủ mất.
không
biết
đã
ngủ cũng bao lâu, lúc nửa đêm, Cố Thiền mơ màng cảm giác được vật to lớn nóng như lửa vẫn dán ở bên mình đột nhiên rời khỏi, nàng bỗng dưng mở mắt xoay người, nhìn thấy Hàn Thác
đang
ngồi ở bên giường xỏ giày.
Hàn Thác biết nàng tỉnh rồi,
nhẹ
giọng
nói: “Ta phải trở về, nàng ngủ ngon
đi.”
Cố Thiền
không
muốn
hắn
đi
chút nào, bàn tay
nhỏ
bé
đang
trong chăn vươn ra bắt lấy vạt áo
hắn,
nhỏgiọng kêu
một
tiếng “Vương gia”.
Hàn Thác cúi người ôm nàng, Cố Thiền thuận thế nằm trước ngực
hắn, tay
nhỏ
bé gắt gao nắm lấy vạt áo.
Có lẽ nhận thấy được Cố Thiền
không
muốn xa rời, Hàn Thác hôn vào thái dương nàng, ôn nhu dỗ: “Phụ hoàng cho phép ta ở lại kinh thành
một
thời gian, về sau ta có thể thường xuyên đến, mỗi đêm đều đến cũng được.”
Về việc sau khi đến đây làm cái gì, hai người tất nhiên là
không
nói
cũng hiểu
rõ.
Dưới
sự
canh gác nghiêm ngặt của những thủ vệ võ nghệ cao cường của Vĩnh Chiêu Hầu phủ trộm hương thiết ngọc, có
một
loại kí©h thí©ɧ khác, nam nhân trời sinh
yêu
thích mạo hiểm, Hàn Thác cũng
không
phải ngoại lệ.
Lần này còn chưa
đi,
hắn
đã
bắt đầu chờ đợi hôm sau.
Cố Thiền lại chán nản, ai muốn
hắn
trở lại chứ, mỗi người ở kinh thành đều coi
hắn
là
anh
hùng,
thật
ra ở đời trước
hắn
là nghịch tặc phản cốt, còn là
một
tên háo sắc, hái hoa tặc!
Đáng thương cho Cố Thiền dù
đã
sống hai đời nhưng lời
nói
mắng chửi người tổng cộng cũng chỉ có hai, ba từ, còn lại đều là học theo thoại bản*, lúc này cũng
không
quản thích hợp hay
không
thích hợp, cả ngừơi treo
trên
người Hàn Thác.
*话本 (huàběn): thoại bản:
một
hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.
Chân trời
đã
hơi hơi sáng lên, nếu còn kéo dài
không
đi, tỷ lệ bị thị vệ phát
hiện
cũng cao lên.
Bởi vậy Hàn Thác cũng
không
chú ý tới chuyển biến rất
nhỏ
trong cảm xúc của Cố Thiền, tay vỗ vỗ đầu nàng, liền xuống đất, lặng lẽ mở cửa phòng rời
đi.
Hôm sau, Nguyên Hòa đế lại ban thánh chỉ, mệnh Tĩnh vương tạm ở trong kinh tận hiếu, phụng dưỡng phụ hoàng.
Thánh chỉ vừa ban ra, trong triều đình bề ngoài mặc dù bình tĩnh như thường, nhưng trong lòng mọi người lại nổ tung, khó tránh khỏi đều phỏng đoán thánh ý.
Nhìn như
một
câu
nói
vô cùng đơn giản, trong đó lại chứa đựng nhiều ý tứ.
Tạm ở là khoảng bao lâu?
không
nói
rõ
ràng, vậy liền xem thánh ý.
Có thể là hôm nay ở, ngày mai liền cuốn gói
đi, cũng có khả năng ở đến khi Thánh thượng khỏi bệnh.
Như vậy, như thế nào mới tính là khỏi bệnh?
Nguyên Hòa đế năm nay
đã
năm mươi lăm tuổi, người lớn tuổi khó tránh khỏi thỉnh thoảng có
một
ít tật xấu, huống chi hoàng đế còn có ít vết thuơng bị
trên
chiến trường cũng phát tác.
Cho nên, dù
không
có lần này vì bị kí©h thí©ɧ mà bệnh nặng, đương kim Thánh thượng cũng
khôngđựơc xem là tuyệt đối khoẻ mạnh.
Lời
nói
đại nghịch bất đạo, nếu muốn hoàng thượng lại
không
ốm đau, trừ phi Ngài cưỡi hạc về trời.
Chẳng lẽ Tĩnh vương muốn ở lại trong kinh cho đến ngày hoàng thượng hết bệnh?
Hoàng tử trưởng thành, phải lập phủ làm phiên vương, nhưng hoàng tử lưu lại kinh thành lâu ngày,
thậtsự
không
hợp quy củ.
Nguyên Hòa đế ý tứ hàm xúc cho nên càng thêm nhẫn nại cân nhắc.
Nhìn thấy Tĩnh vương năng lực trác tuyệt, coi trọng có thêm, sinh ra những dự định khác sao?
Hay là thấy
hắn
có năng lực, thả ra ngoài
thì
trong lòng lại bất an, cho nên mới cho phép
hắn
ở lại trong kinh, làm
hắn
mất
đi
quyền lực?
Triều thần yên lặng, giữ bình tĩnh theo dõi biến chuyển của câu chuyện, có vài người vội vàng nôn nóng
đã
bắt đầu cùng Tĩnh vương kết giao.
Đều
nói
thánh tâm khó dò, về điểm này Tĩnh vương đúng là rất an phận thủ thường.
hắn
mỗi ngày đúng giờ vào triều, sau đó liền ở lại tẩm cung Nguyên Hòag đế là Long Tê điện phụng dưỡng, chạng vạng trước khi cửa cung đóng liền rời cung, nếu tình huống của Nguyên Hòa đế hơi xấu,
hắn
cũng
sẽ
ngủ lại trong cung, ở sườn điện Long Tê điện.
Đối với đại thần cố ý nịnh bợ
hắn,
hắn
liền lạnh nhạt vừa
không
thân thiện, cũng
không
mâu thuẫn, gặp mặt
thì
nói
hai, ba câu,
không
có giap thiệp khác.
Quả nhiên là an phận thủ thường,
không
để cho người khác tìm ra nửa điểm bất mãn.
Cố Thiền tất nhiên là nhìn về những điều lạc quan.
Hoặc là
nói, nàng hy vọng chuyện này có thể có kết quả lạc quan.
Từ xưa đến nay, hoàng đế đăng cơ
không
ngoài hai phương thức, hoặc là danh chính ngôn thuận truyền ngôi, hoặc là cướp ngôi hoàng đế.
Hôn kỳ càng ngày càng đến gần, Cố Thiền cùng Hàn Thác
đã
ngồi
trên
một
thuyền, nàng tất nhiên cũng hy vọng
hắn
đi
đừờng ngay, đuợc Nguyên Hòa đế truyền ngôi, như vậy chẳng những dễ nhìn dễ nghe, còn có thể
không
xung đột cùng mẫu tử Ninh hoàng hậu.
Nếu
không, Hàn Thác lại mang binh tạo phản, đến lúc đó Tĩnh vương trở thành thủ lĩnh phản tặc, nàng nay là Tĩnh vương phi chẳng phải chính là vợ phản tặc...
Cố Thiền lắc đầu, đem danh từ mất mặt này ra khỏi đầu, nàng hai đời đều ngồi thẳng, mới
không
cần làm phản tặc.
***
Mắt thấy gần đến cuối năm, Tưởng lão thái thái theo thông lệ mỗi năm thường sắp xếp ra
một
ngày
điTừ Ân tự thăm con
gái
Cố Cảnh Huệ.
Từ Ân tự xây ở
trên
núi phía bắc cách kinh thành mười lăm dặm, là
một
ngôi chùa miếu hương khói cực thịnh, từ
một
nơi để Hoàng hậu xuất gia khi hoàng đế băng hà từ ngày Đại Ân khai quốc, dần dần biến thành chỗ phụ nhân vương thất
không
con nối dòng ở goá thanh tu.
Cố Cảnh Huệ mười sáu tuổi gả cho thế tử Duyên quận Vương làm vợ, hai người là thanh mai trúc mã, cảm tình sâu đậm, ai ngờ
không
quá ba năm thế tử bệnh qua đời.
Cố Cảnh Huệ chịu
không
nổi đả kích, thương tâm quá độ, thai nhi năm tháng trong bụng cũng
khônggiữ được.
Vì vong phu túc trực bên linh cữu
một
năm, nàng liền tự xin đến Từ Ân tự thủ tiết, đến nay
đã
hơn sáu năm.
Đồng hành cùng Tưởng lão thái thái là Cố Thiền cùng Cố San.
Tưởng lão thái thái mặc dù
không
thích Tiết thị, nhưng vẫn cố gắng hết sức đối xử bình đẳng với các cháu
gái, chỉ là Cố San tính cách khô khan, thường thường
một
ngày cũng
không
nói
được mấy câu, tất nhiên
không
bằng Cố Thiền hoạt bát làm người thích.
Tổ tôn ba người tới chùa lúc còn chưa kết thúc buổi tụng kinh buổi sáng.
Trước khi vào Từ Ân tự dâng hương hoặc là thăm viếng phải được cho phép mới được tiến hành, lúc này tự có người tiếp khách dẫn ba người tới phòng khách hậu viện.
Sau khoảng nửa canh giờ, Cố Cảnh Huệ mặc đạo bào đẩy cửa vào, nàng để tóc tu hành, tóc dài búi
trênđỉnh đầu thành kế, lấy trâm ô kim Phù dung cố định, trừ cái đó ra
không
mang theo cái gì khác,
trênmặt
không
son phấn, vẻ mặt đạm mạc nghiêm túc.
Nhìn thấy Tưởng lão thái thái, Cố Cảnh Huệ hai tay tạo thành chữ thập hành lễ, Cố San Cố Thiền hướng
cô
vén áo thi lễ.
Sau khi ngồi xuống, nàng trước tiên mở miệng hỏi trước: “một
năm
không
gặp, mẫu thân có khoẻ
không?”
“Vẫn như cũ, tinh thần rất rốt, chỉ là trời mưa
thì
chân có chút đau.” Tưởng lão thái thái lôi kéo tay nữ nhi
nói, “Chuyện của Sở vương vài ngày trước, ở
trên
núi có bị ảnh hưởng
không?”
Cố Cảnh Huệ
nhẹ
giọng
nói: “không
sao, đồ ăn đều là trong chùa tự trồng được, chưa chịu hỗn loạn, còn lại những chuyện khác, người thanh tu cũng
sẽ
không
nghĩ ngợi.”
“Vậy
thì
tốt.” Tưởng lão thái thái gật đầu, lại hỏi mọi việc ở trong chùa của Cố Cảnh Huệ, ân ân cần cần, việc lớn việc
nhỏ
đều
không
bỏ sót.
Cố Cảnh Huệ kiên nhẫn đáp lại, chỉ
nói
là cuộc sống thanh tu
không
có chỗ nào
không
tốt.
Tưởng lão thái thái nghe vào trong tai, cũng
không
nghĩ như vậy, chỉ cảm thấy nữ nhi gầy hơn so với lần trước nhìn thấy, khuôn mặt tiều tụy tái nhợt, chỉ hận
không
thể đem người mang về trong nhà.
Bà chỉ có
một
nữ nhi Cố Cảnh Huệ, trong ba đứa con lại
nhỏ
tuổi nhất, thuở
nhỏ
là được nuông chiều lớn lên, coi như là được gả cho lang quân như ý, tưởng rằng được viên mãn
không
uổng
một
đời, sao biết được vận mệnh
sẽ
biến chuyển đến bộ dáng này.
Phong tục Đại Ân nghiêm cẩn, đối với nữ tử chưa gả trinh tiết nặng như sinh mệnh, nhưng đối với nữ tử
đã
từng thành thân lại khoan dung nhiều lắm, cùng cách tái giá, quả phụ tái giá cũng
không
phải là chuyện hiếm.
Nhưng phong tục dân gian cùng quy củ hoàng thất cho tới bây giờ đều
không
có chút liên quan nào, Cố Cảnh Huệ gả vào hoàng gia, mặc dù tang chồng khi nàng mới chỉ có mười chín tuổi, cũng
không
có quyền gả lần hai. Tương lai của nàng chỉ có hai con đường: Ở quận vương phủ thủ tiết hoặc là tới Từ Ân tự làm bạn với hương đèn.
Tưởng lão thái thái cũng chỉ có thể
âm
thầm thở dài, nhìn hai cháu
gái
còn chưa xuất giá, liền
nói
cho Cố Cảnh Huệ nghe hôn
sự
của các nàng.
Hơn
một
năm trước hôn
sự
của Cố Thiền
đã
được định ra, Cố Cảnh Huệ tất nhiên
đã
sớm biết, lúc này chẳng qua là làm tròn bổn phận của
một
người
cô, giáp mặt dặn dò
một
phen.
“Cái khác con
không
sợ, chỉ là sau khi thành hôn muốn cùng Tĩnh vương định cư ở U châu, chỉ sợ ít có cơ hội cùng người nhà gặp mặt, con còn chưa từng thử
một
mình rời nhà, khó tránh khỏi
cô
tịch bất an.”
Cố Thiền êm tai
nói
tới sầu lo trong lòng mình.
“Sợ cái gì, con
sẽ
mang theo vài ma ma cùng tiểu nha hoàn, đến lúc đó còn sợ
không
có người
nóichuyện với con sao. Nhớ nhà
thì
viết thư về, nếu
không
thì
kêu tam tẩu đến thăm con.” Cố Cảnh Huệ ôn nhu an ủi, “Hơn nữa, nghe
nói
Tĩnh vương là
một
người tuổi trẻ tài cao, có được người con rể như này là nhà ta
đã
tích đức.”
Hôn
sự
của Cố San là gần đây mới được định ra, nhà trai là sĩ tử được đề cử thi Hương năm nay, chỉ là trong nhà bối cảnh
không
rất tốt, việc hôn nhân với Vĩnh Chiêu Hầu phủ này là trèo cao
Nàng bị Tiết thị nhắc tới nhiều lắm, khó tránh khỏi lòng có bất mãn,
không
thiếu được ở trong lời
nói
lộ ra ý đồ.
Cố Cảnh Huệ lại
nói: “Xuất thân có trở ngại gì chứ? Hôm nay là gia đình cao quý
thì
như thế nào? Nếu năm, ba năm trước cũng chưa biết là xuất thân gì đâu, chằng qua là gặp may đúng dịp mới được như ngày hôm nay. Trong nhà chúng ta có bãn lĩnh như vậy, nâng đỡ
cô
gia là bình thường. Đến lúc đó hai người các ngươi sống chung với nhau qua ngày,
hắn
còn có thể quên mất ngươi sao?”
Cố San thấy
cô
cùng mẫu thân giải thích hoàn toàn khác nhau, trong miệng khúm núm đáp ứng, trong lòng lại khó xử,
không
biết phải tin ai mới tốt.
Lúc về
đã
gần hoàng hôn, là thời điểm trong thành náo nhiệt nhất của
một
ngày,
trên
đường người đến xe
đi, xe ngựa khó tránh khỏi
đi
chậm hơn,
không
thuận lợi như ban ngày.
Đến chợ đèn hoa
trên
đường lớn, dứt khoát
rõ
ràng
không
đi
được, dừng ở nửa đường.
Cố Thiền
nhẹ
nhàng vén
một
góc mành xe, quan sát tình huống bên ngoài, chỉ thấy rất nhiều sạp
nhỏven đường, có bán bánh mật kẹo mạch nha, có bán đường tranh tượng người, còn có các loại tạp hoá, đầy đủ mọi thứ, phía trước từng quán đều treo đèn l*иg màu đỏ,
thì
ra là chợ đêm năm trước.
Chợ đêm nhiều người, nhìn xa ra có từng đoàn người nối đuôi nhau, xe ngựa muốn từ đây
đi
qua đó là tuyệt đối
không
có khả năng, phu xe cố hết sức quay đầu ngựa lại, định chọn đường khác
đi.
Thỉnh thoảng có bọn
nhỏ
tóc để chỏm tụ tập năm ba đứa chạy ngang qua xe ngựa, trong tay giơ chong chóng hoặc là mứt quả ghim thành xâu đỏ au, người người mặt mang sắc mặt vui mừng, thần thái bay lên, trong miệng còn hát ca dao.
“... Lục ca chết, Ngũ Ca loạn, nhị ca ốm yếu vô lực quản, Tam ca về, giải ưu khốn (ưu sầu+khó khăn), chân long Thiên tử giáng xuống U thành......”
Cố Thiền nghe được
rõ
ràng,
trên
mặt trong nháy mắt biến sắc.