Chương 44

Betaer: huyetsacthiensu

Từ ngày ấy, Cố Thiền liền bắt đầu cùng Hàn Thác thư từ qua lại.

Hai người có qua có lại đương nhiên so với

một

người tự quyết định

thì

thú vị hơn rất nhiều, cho dù là Cố Thiền thản nhiên ở hầu phủ tại kinh thành, hay là Hàn Thác

đang

ở đại doanh lúc nào cũng có thể có biến cố núi Cầm

cô,

một

ngày so với

một

lại ngày càng chờ đợi thời khắc mỗi đêm nhận được thư.

Có người ngọt ngào, có người sầu khổ, bị Hàn Thác lấy việc công làm việc tư tham ô quân đưa thư

đi

tới

đi

lui

không

ngừng, trăm điều

không

thể lý giải, vì sao chiến dịch lần này có nhiều quân tình khẩn cấp như thế?

Đầu tháng tám là đại thọ bảy mươi của Ninh quốc công.

Ninh quốc công phủ có quan hệ thông gia với Vĩnh Chiêu hầu phủ nên gửi thiệp mời cả nhà.

Vì thế, trừ Cố Tùng ngày chín tháng tám phải nhập trường thi tham gia thi Hương, những người còn lại của hầu phủ đều chậm rãi đến dự tiệc.

Ninh quốc công

đã

sớm

không

còn giữ chức vụ, con lại

không

chịu hăng hái tranh giành, tôn tử lại càng

không

phối hợp, nhưng tốt xấu gì ông vẫn là phụ thân thân sinh của Hoàng hậu nương nương, trong ngày thường chưa từng thiếu người muốn kết giao, thọ yến là cơ hội nịnh hót tặng lễ, tất nhiên là phi thường náo nhiệt.

Cố Thiền vẫn chưa đem chuyện ác của Ninh Hạo ở U châu

nói

cho bất cứ ai, tuy có Hàn Thác

nói

cho nàng

không

cần lo lắng, cũng

không

có khả năng hoàn toàn

không

có phòng bị gì.

Nàng ra lệnh ba người Bích Linh, Bích Lạc cùng Hồng Hoa tuyệt đối

không

được rời khỏi người mình, càng

đi

theo bên người Ninh thị và Phùng Loan

một

tấc cũng

không

rời, những gì có thể phòng bị nàng đều làm, ngày ấy quả

thật

mọi chuyện đều thuận lợi.

Đối với Ninh thị mà

nói

thì

lại

không

như vậy.

trên

yến hội, nha hoàn chia thức ăn vô tình làm đổ rượu, dính ướt quần áo Ninh thị.

Nơi này là nhà mẹ đẻ của Ninh thị, bà cũng

không

cần người dẫn đường, tự

đi

tới viện bà ở trước khi chưa lấy chồng xử lý thỏa đáng.

Tuy rằng nơi này lâu

không

có người ở, nhưng vẫn sạch

sẽ

như cũ, có thể thấy vẫn thường xuyên được quét dọn.

Bà cởϊ áσ ngoài, đưa cho Xảo Nguyệt cầm

đi

phòng giặt đồ, giặt sạch hong khô, có mấy hòm quần áo chuẩn bị từ hai năm trước cho lúc này, lấy ra

một

bộ, nhưng rốt cuộc vẫn

không

vừa người,

không

thích hợp trở lại tiệc rượu, chỉ ở trong phòng chờ đợi.

Tất cả dụng cụ bên trong đều sắp xếp giống trước khi Ninh thị lấy chồng

không

thay đổi chút nào, bà kéo ra mấy ngăn kéo, thấy trong đó có hai quyển sách, tùy tay lật xem gϊếŧ thời gian.

Chợt nghe “Phanh”

một

tiếng, hình như có vật nặng đâm vào cửa.

Kèm theo tiếng người

nói: “Ai da, ngươi cẩn thận

một

chút.”

“Sợ cái gì chứ, trong nhà này cũng

không

có người.”

Theo tiếng

nói

còn có tiếng bước chân.

Ninh thị ngồi ở tháp gần cửa sổ.

Cửa sổ

không

có bản lề, mà là được đóng cố định, lúc mở ra

thì

đẩy từ dưới lên hướng ra ngoài, vυ" già thường ngày phụ trách quét tước sáng sớm

đã

làm xong việc nên mở cửa sổ ra thông gió, đến chạng vạng lại đến đóng.

Ninh thị nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy ba gã sai vặt bộ dáng thiếu niên tiến vào trong viện, trong đó hai người

một

trước

một

sau nâng

một

vật bọc vải trắng, còn

một

người xách ba cái xẻng.

Bọn họ dừng ở trước

một

gốc cây ngô đồng, ném vật được bọc vải trắng kia xuống.

Vật kia hình như rất nặng, rơi xuống đất lại vang lên

một

tiếng “Uỳnh”.

Cát đất dưới tàng cây bị cuốc lên, rồi hạ xuống,



ràng nhìn thấy vải bố trắng bị vén lên

một

góc, lộ ra

một

cánh tay mảnh khảnh đeo hồng ngọc.

Trong lòng Ninh thị lộp bộp, lập tức hiểu được những gì mình vừa nhìn thấy cũng

không

phải là chuyện tốt lành gì.

Động tác của ba gã sai vặt rất nhanh nhẹn, nháy mắt

đã

đào xong, dưới tàng cây có

một

hố đất.

không

nói

hai lời, trong đó có

một

người bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng Ninh thị, Ninh thị vội vàng xoay người

ẩn

ở phía sau khung cửa sổ khép lại.

“Ta luôn cảm thấy bên kia có người nhìn chằm chằm vào chúng ta.”

hắn

nói, động tác của hai người khác dừng lại.

“Viện này

không

có người ở

đã

hơn mười mấy hai mươi năm, có quỷ mới nhìn ngươi.” Trong đó

mộtngười cười nhạo

nói.

Người thứ ba nghe vậy cũng cười

nói: “Quỷ ở phía dưới chân các ngươi.” Vừa

nói

vừa dùng xẻng chỉ chỉ thi thể trong vải trắng.

“Ta cũng

không

sợ nàng ta nhìn, oan có đầu nợ có chủ, nếu nàng chết

không

nhắm mắt

thì

đi

tìm thiếu gia

đi, dù sao cũng

không

liên quan gì đến chúng ta.”

“Haizz, ngươi

nói

thiếu gia bị làm sao vậy, lúc trước cùng lắm cũng chỉ là chiếm lấy trong sạch của mấy



nương,

hiện

tại người lên giường với

hắn

đều

không

sống được?”

“Hắc hắc, ngươi

đã

nghe qua lấy

âm

bổ dương chưa,

không

thấy thiếu gia càng ngày càng non mịn thêm sao, đều là lấy

âm

của nữ nhân để bổ dưỡng.”



Ba người ngươi

một

lời ta

một

lời

đã

đem thi thể chôn xong, nghênh ngang rời

đi.

Ninh thị chỉ cảm thấy

một

cái đầu có thể to ra gấp năm lần.

Hành vi của Ninh Hạo lúc trước

đã

đủ làm người ta phỉ nhổ,

hiện

nay còn lấy mạng người,

thật

sự



không

có thuốc nào cứu được.

Nhưng đối phương dù sao cũng là cháu ngoại bà, Ninh thị nghĩ đến trước hết vẫn là khuyên nhủ dạy bảo, mà

không

phải

đi

tố giác

hắn.

Nhưng do ai đến dạy dỗ Ninh Hạo cũng là vấn đề.

Người thứ nhất bà nghĩ đến là Ninh hoàng hậu, Ninh quốc công phu nhân mất sớm, Ninh hoàng hậu thuở

nhỏ

chính là người tâm phúc của đệ muội, hôn nhân của Ninh thị cùng Cố Cảnh Ngô năm đó chính là do Ninh hoàng hậu làm chủ.

Sáng sớm hôm sau Ninh thị liền dâng lệnh bài tiến cung, đem mọi chuyện

nói

cho Ninh hoàng hậu.

“Người chết là ai?” Ninh hoàng hậu nghe xong hỏi.

Ninh thị

không

biết, đương nhiên là

không

trả lời được.

“Được rồi, ta

sẽ

quản thúc

hắn, ngươi đừng lo lắng.”

Nếu người chết chính là hầu

gái

trong nhà, Ninh hoàng hậu cũng

không

cảm thấy nghiêm trọng, nhưng mà bà cũng hiểu được manh mối tai hoạ ngầm

đang

nhìn thấy phải bị bóp chết từ trong trứng nước.

Ninh Hạo nhận lệnh tiến cung, từ

nhỏ

hắn

đã

được nuông chiều thành thói quen, đối diện với đại



côhoàn toàn

không

đáng lo, thề thốt lấp liếʍ

nói: “cũng

không

phải là con cố ý, con đâu biết các nàng mảnh mai như vậy, bị đánh

một

chút

đã

tắt thở.”

“Chẳng lẽ ngươi

không

tìm được nữ nhân cam tâm tình nguyện hay sao? Cần gì phải dùng sức mạnh.” Ninh hoàng hậu lại khuyên, dù sao bà

đã

sinh ba con trai, cùng cháu trai thảo luận đề tài này cũng

không

lúng túng

một

chút nào.

Nhưng vấn đề mấu chốt

không

phải ở chỗ này, thân thể Ninh Hạo bây giờ bị khiếm khuyết, vừa mắt nữ tử

thì

dùng dức chà đạp, sau đó sợ đối phương tiết lộ bí mật của mình, mới ra tay gϊếŧ hại.

“sự

tình cũng

không

nghiêm trọng giống lời nhị





nói

như vậy.” Ninh Hạo tuy rằng làm việc

khôngdựa vào khuôn khổ, nhưng vẫn có chút nhanh trí, thậm chí bởi vì làm được nhiều chuyện xấu, còn có bản lĩnh vu oan: “Nhị



đang

trả thù con.”

Ninh hoàng hậu nhíu mày

nói: “Sao



ngươi lại trả thù ngươi, ngươi là cháu, nàng cũng là vì muốn tốt cho ngươi.”

“Nữ nhi của nhị



thân hay con cùng nhị





thân hơn?” Ninh Hạo hỏi.

Ninh hoàng hậu khó hiểu “Liên quan gì đến Xán Xán?”

“Lúc ở U châu, con nhìn thấy Xán Xán rơi xuống nước liền cứu nàng lên, ai ngờ nàng hiểu lầm là con quấy rối nàng......”

Ninh hoàng hậu đương nhiên

không

tin, Ninh Hạo tâm địa gian giảo toàn bộ kinh thành có ai mà

khôngbiết, bà giáo huấn: “Bình thường ngươi gây chuyện còn chưa tính, Xán Xán là biểu muội của ngươi, ngươi cũng

không

chịu buông tha? Huống chi nàng

đã

đính thân......”

“Vậy

thì

sao, con

thật

lòng đối với Xán Xán, con nghĩ cưới nàng, nhị





lại

một

lòng muốn nàng gả cho Tĩnh vương, đại



cô, Tĩnh vương kia cũng

không

phải

một

lòng với người, chúng ta mới là người

một

nhà.”

Trừ vu oan giá họa, Ninh Hạo còn biết châm ngòi ly gián.

Ninh hoàng hậu đương nhiên

không

muốn Cố Thiền gả cho Hàn Thác, nhưng con người của Ninh Hạo này......

một

bên là cháu ruột,

một

bên là cháu

gái, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, bà nguyện ý thỏa mãn nguyện vọng của Ninh Hạo, nhưng cũng

không

muốn làm hại Cố Thiền.

Huống chi, nếu có thể hủy bỏ hôn ước của Tĩnh vương cùng Cố Thiền, Ninh hoàng hậu càng hy vọng đem Cố Thiền gả cho Hàn Khải, như Ninh Hạo

nói, cháu có thân cũng

không

bằng con.

Nếu trưởng bối giáo huấn vài câu

sẽ

hành động bớt phóng túng, vậy

đã

không

phải là Ninh Hạo.

Huống chi,

không

có lý do lại bị kêu tiến cung bị dạy dỗ, trong lòng

hắn

cực khó chịu, lại

không

thể giống như trước

đi

phát tiết như nam nhân bình thường, cuối cùng mấy ngày sau lại xảy ra đại họa.

Mười lăm tháng tám tiệc rượu tết Trung thu, hoàng thân quốc thích tề tụ trong cung, vốn là

một

đêm nhạc hoà thuận vui vẻ đoàn viên, Tấn vương phi lại ở trong ngự hoa viên đập đầu vào núi giả tự sát.

Xác chết quần áo

không

chỉnh tề, làn da tràn đầy xanh tím, hạ thân lại huyết nhục mơ hồ, vừa thấy liền biết là

đã

bị nam tử bắt nạt.

Nguyên Hòa đế giận dữ, hạ lệnh tra

rõ, tra được Ninh Hạo từng dạo chơi ở ngự hoa viên.

Còn

không

chờ đem người tiến cung thẩm vấn, Tấn vương

đã

nhận được tin tức, phẫn nộ rút kiếm xông vào Ninh quốc công phủ, chém chết Ninh Hạo còn

không

tính, ngay cả Ninh Lễ cùng Ninh quốc công đều bị

hắn

đả thương.

Ninh Hạo nếu

thật

sự

là đầu sỏ gây nên, vậy

hắn

chết chưa hết tội, nhưng Ninh Lễ cùng Ninh quốc công vô can trong việc này, Ninh hoàng hậu đương nhiên

sẽ

không

bỏ qua, cuối cùng làm cho Nguyên Hòa đế biếm Tấn vương thành thứ nhân, cấm ở bên trong hành cung.

Tấn vương còn trẻ khí thịnh, liên tục gặp đả kích,

không

gượng dậy được, trước khi tới hành cung

đã

điđời nhà ma, có người

nói

là tự sát, cũng có lời đồn là Ninh hoàng hậu sai người xuống tay.

Quý phi từ đó bệnh

không

dậy nổi, chỉ qua hơn

một

tháng, cũng

đi

theo con trai cùng con dâu.

Nguyên Hòa đế ban chỉ triệu Sở vương Hàn Thiện tiến cung vội về chịu tang mẫu phi, Nguyên Hòa đế cũng ngã bệnh.

Nửa tháng sau, Sở vương tới ngoài kinh thành,

đi

theo cùng

hắn, còn có tám vạn quân Kì Hạ.

Sở vương là con thứ năm của Nguyên Hòa đế, năm nay hai mươi mốt tuổi, đất phong ở Sơn Tây Đại Đồng, mặc dù

không

co chiến công hiển hách giống Tĩnh vương, nhưng từng có kinh nghiệm mấy lần giao phong cùng Ngoã Lạt.

hắn

mang binh bao vây kinh thành, cũng

không

công thành,

nói

ra điều kiện, muốn phụ hoàng đem người hại chết mẫu phi, đệ đệ cùng em dâu của

hắn

quy án, đến lúc đó

hắn

tất nhiên

sẽ

thu binh, nếu

không

sẽ

đích thân vào thành bắt người.



hắn

lời

nói

kịch liệt, người có tâm nghe tới những câu này đều chỉ thẳng Ninh hoàng hậu.

Nguyên Hòa đế lúc này bị tức đến

không

dậy nổi, làm sao có tinh lực quản việc này.

Từ khi Nguyên Hòa đế sinh bệnh, Thái tử liền giám quốc, Thái tử đương nhiên

sẽ

không

trao mẹ ruột của mình, vì thế điều động binh lính nghênh chiến.

Đáng tiếc Sở vương chiến thuật lợi hại,

hắn

mặc dù

không

chủ động ra tay, khi bị tập kích lại

không

chút nào nương tay, quân đội trong kinh thành ít có kinh nghiệm thực chiến, liên tục chiến bại, quân lính tan rã.

Hai bên giằng co

không

dứt.

Chuyện gièm pha của Hoàng gia được giấu kín, dân chúng tất nhiên

không

thể biết được.

Nhưng kinh thành bị vây,

không

thể ra vào thành, nhưng

không

giấu diếm được.

Theo thời gian trôi qua, vật tư trong thành dần dần tiêu hao hầu như

không

còn, lòng người càng thêm hoang mang, trật tự hỗn loạn, cuộc sống của dân chúng khổ

không

nói

nổi.

Thái tử vốn là người nho nhã yếu ớt, bị áp lực nặng nề, mấy bệnh cùng phát, vì tâm tư lao lực mà người tiều tụy, khó có thể chống đỡ trọng trách giám quốc.

Cuối tháng mười, kinh thành có tuyết rơi, trong thành

đã

bắt đầu có nhà gia cảnh bần cùng đói khổ lạnh lẽo, đông chết ở đầu đường.

Vì cướp đoạt lương thực cùng quần áo chống lạnh, có

một

số dân chúng tự phát tổ chức đứng lên, chuyên môn công kích phú hộ nhà cao cửa rộng, Vĩnh Chiêu hầu phủ cũng là mục tiêu thứ nhất của bọn họ.

Thị vệ Hầu phủ tất cả đều là

một

tay Vĩnh Chiêu hầu chọn lựa huấn luyện, hoàn mỹ có thể sánh bằng cấm quân hoàng thành, dân chúng đương nhiên

không

phải là đối thủ.

Nhưng vì an toàn, nữ quyến vẫn tập trung toàn bộ vào

một

chỗ, thống nhất vào ở Vĩnh Hòa đường.

Ban ngày

không

thể

đi

đâu, mọi người chỉ có thể ngồi ở nhà chính vừa

nói

chuyện phiếm vừa làm thêu thùa.

Cũng vì

không

có cảm giác lo ăn từng bữa, tục vật có vẻ liền

không

hề quan trọng, lời

nói

của Tiết thị nay cũng

không

khắc khe, vô cớ gây chuyện, ngược lại bởi vì miệng bà lưu loát, lời

nói

dí dỏm, thành nhân vật thú vị.

“...... Nàng vừa

nói

như vậy làm cõi lòng ta tan nát, giống như nhân sủi cảo….”

Tiết thị

đang

nói, mọi người

đã

cười làm

một

đoàn.

Tề thị sẵng giọng: “Xem ngươi so sánh kìa, về sau có cho người khác ăn sủi cảo nữa

không, mỗi lần ăn

sẽ

nghĩ tới bên trong đều là lòng của ngươi.”

Tiết thị trả lời: “Nếu

một

ngày nhà chúng ta

thật

sự

bị đói,

không

ăn các ngươi cũng phải ăn, ở nông thôn có nạn hạn hán nạn lụt, còn dám xem thường đồ ăn sao.”

Tưởng lão thái thái nhíu mi

nói: “Đừng

nói

mấy chuyện đáng sợ nữa, vẫn còn có bọn

nhỏ

ở đây,

nóinhiều lời vui vẻ

đi.”

Cố Thiền cùng Phùng Loan vây quanh ở giường bên cạnh đùa với tiểu chất nữ vừa đầy tháng.

Tiểu nha đầu nằm trong tã lót, thầm

thì

nhả bong bóng, mảy may

không

chút cảm giác

không

khí khẩn trương bên ngoài.

Cố Thiền lòng tràn đầy sầu lo, sau khi Sở vương vây thành, liên hệ giữa nàng cùng Hàn Thác cũng bị chặn.

Nàng lo lắng an nguy Hàn Thác ở

trên

chiến trường, lại khó tránh khỏi lo âu tình trạng kinh thành

hiệnnay, dù sao, kiếp trước

không

có chuyện này.

Ninh Hạo chết

đi

là chuyện sau khi Hàn Khải đăng cơ, lúc Tấn vương chém chết Ninh Hạo, Sở vương

đang

lĩnh quân chống lại Ngoã Lạt,

không

kịp phân thân, Hàn Khải mượn cơ hội giảm bớt quân nhu cung ứng, hại Sở vương đại bại, chết trận sa trường.

không

biết kiếp này chuyện này cuối cùng phải hóa giải như thế nào.

Cố Thiền

âm

thầm thở dài,

thì

ra mọi chuyện của

một

kiếp, nàng có khả năng nắm giữ cũng chỉ là số ít chuyện xảy ra ở kiếp trước,

đã

biết nguyên nhân kết quả, đối với chuyện chưa từng xảy ra căn bản hết đường xoay xở,

không

hề có đối sách.

Canh bốn,

một

tiếng nổ ầm vang đánh vỡ đêm khuya yên tĩnh.

Dân chúng đều rời giường xem xét, từng đám lửa bay lên từ phía chân trời, chiếu sáng bầu trời đêm.

Tiếp theo lại có tiếng nổ liên tiếp xuất

hiện, mọi người đều hiểu được, đây là tiếng pháo.

“Sở vương công thành! Sở vương công thành!”

Lời đồn nhanh chóng tản ra, trong đó có niềm vui sướиɠ

không

ra lời, dân chúng thầm nghĩ sớm chút vây thành như vậy cũng là giải thoát.

Vĩnh Chiêu hầu đều có tin tức riêng, sau khi nhận được truyền thư trở lại Vĩnh Hòa đường, nhìn người

một

nhà lớn

nhỏ

tụ ở trong viện, tuyên bố: “Tĩnh vương đắc thắng khải hoàn, ở ngoài thành cùng Sở vương khai chiến.”

Thanh

âm

bằng phẳng

không

chút gợn sóng,

không

nghe ra vui buồn lô âu.