Chương 41

Betaer: huyetsacthiensu

Tiết thị cũng

không

cho rằng mình mơ ước con rể tam phòng có cái gì

không

đúng, nếu đến lúc đó bà phải

đi

đến bước này, vậy nhất định là Tưởng lão thái thái còn

không

chọn cho Cố San

một

mối hôn nhân tốt, như vậy là mẹ chồng xem bên nặng bên

nhẹ, chèn ép con

gái

của thứ xuất, mẹ chồng bất nhân nên nàng mới bất nghĩa.

Huống hồ, nam nhân đều

sẽ

không

thỏa mãn nếu chỉ có

một

thê tử. Cha bà

đã

bảy mươi, còn nạp

mộtdi nương mười bảy. Cha chồng cũng vậy, nếu

không

có di nương làm sao có Cố Cảnh Ngôn. Về phần Cố Cảnh Ngôn, tuy

không

tiền đồ nhưng cũng có hai thông phòng. Chỉ có huynh đệ Cố Cảnh Thịnh và Cố Cảnh Ngô là khác biệt.

Cho nên, Tiết thị cho rằng, dù sao cũng

sẽ

có người chia sẻ Tĩnh vương với Cố Thiền,

không

bằng để cái lợi đấy cho Cố San, dù sao vẫn là người trong nhà, nước phù sa

không

chảy ra ruộng ngoài.

Tiết thị cũng

không

lo lắng đến việc hai tỷ muội chung chồng là rất hèn mọn, bởi vì bà vốn chính là nữ nhân

không

có liêm sỉ, hoặc phải

nói

là bà cũng

không

để ý có ai cho rằng bà có liêm sỉ hay

không.

Từ năm ba tuổi ấy, bởi vì nhất thời nương tay khi cùng hai thứ tỷ tranh đoạt máy xay gió mà bị đẩy mạnh vào trong hồ nước, Tiết thị liền hiểu được, nếu muốn có được thứ mình thích, vậy

thì

không

cần để ý liêm sỉ, mà phải tranh đoạt.

Trái lại, ở tình huống khác, nếu ngươi muốn liêm sỉ,

sẽ

không

có được thứ mình thích.

Liêm sỉ rốt cuộc là cái gì, Tiết thị cho rằng nó

không

có ý nghĩa gì, bởi vì bà vứt bỏ liêm sỉ, cho nên ngày

nhỏ

cùng thời niên thiếu đều được ăn thứ mình

yêu

thích, mặc quần áo trang sức xinh đẹp, cuối cùng gả vào dòng dõi cao quý.

Cùng chị em dâu tranh ra cao thấp,

không

hề chịu thua

một

ai, Tiết thị đương nhiên muốn đem chân lý này áp dụng triệt để cho hôn

sự

nữ nhi.

Cố Thiền cũng

không

biết giờ phút này Tiết thị

đang

tính toán gì, nhưng kiếp trước, Tiết thị

đã

làm cái gì nàng cũng

sẽ

không

quên.

Khi đó nàng có bệnh lạ, hôn

sự

với Hàn Khải

không

thể thực

hiện.

Vậy mà lại Tiết thị nhảy ra

nói

muốn Cố San tiến cung, giúp Cố Thiền giữ vững ân sủng, hơn nữa phân tích đạo lý



ràng, Hàn Khải dành ân sủng cho người khác,

không

bằng dành cho Cố San, dù sao tỷ muội luôn đồng tâm, gắn bó với nhau tốt để đối phó cái tần phi khác.

Cố Thiền bị bà làm cho tức giận đến bệnh tình đều nặng thêm vài phần.

Nàng cũng

không

phải bởi vì Hàn Khải ở cùng tần phi khác mà tức giận, hoàng đế có hậu cung phong phú như thế nào, vì chuyện này mà tức giận chẳng phải là tự mình chuốc lấy khổ, cả đời

không

dứt ra được sao.

Nàng tức giận là vì Tiết thị



ràng muốn đoạt đồ của nàng, còn có thể

nói

oai phong thành muốn giúp nàng. Hơn nữa Tiết thị vô sỉ

nói

đúng lý hợp tình, làm việc nghĩa

không

chùn bước, thậm chí ám chỉ

rõràng, nếu nàng

không

cho bà ta đoạt, vậy là

không

biết tốt xấu,

không

cần mặt mũi nữa.

Cố Thiền bệnh nằm ở

trên

giường mấy ngày

không

thể dậy, dì Ninh thái hậu tất nhiên biết được chân tướng, sau khi cùng Cố Thiền thương lượng, bà liền triệu kiến vài nữ nhi con nhà quan cùng độ tuổi cùng nữ nhi Cố gia.

Cuối cùng chọn ra Giang Liên Nam cùng tiểu nữ nhi nhà binh bộ Thượng thư làm Quý phi cùng Hiền phi.

Cố San đương nhiên là đến như thế nào liền trở về như thế.

Bởi vì có chuyện này, Cố Thiền đời này

thật

sự

không

có cách nào dùng tâm tình tôn trọng trưởng bối để đối đãi Tiết thị, nhưng dù sao cũng

đang

ở trước mặt mọi người, nàng chỉ có thể lựa chọn

không

lên tiếng, ngược lại quan sát sắc mặt tổ mẫu.

Tưởng lão thái thái quả nhiên lộ ra vài phần ý hờn giận.

Mọi người có tâm tư, đều im lặng, vẫn là Tề thị dẫn đầu giảng hòa,“Ta muốn

nói

đây là San tỷ muội phúc khí tốt, dù sao cũng là đứa trẻ

nhỏ

ta nhìn tới lớn, tình cảm thâm hậu, mới luyến tiếc gả sớm, muốn nàng ở trong nhà thêm hai năm. Lúc trước ta nghĩ cho Vạn Lâm sớm thành thân, nhưng nhạc phụ của

hắn

không

đồng ý,

nói

là có

một

nữ nhi nên luyến tiếc, dù thế nào cũng phải đợi cho



nương mười tám mới gả

đi.”

“Cũng đúng, lúc đầu ta cùng tam gia cũng tính giữ Xán Xán đến mười tám......” Ninh thị phụ họa,

nóiđến

một

nửa đột nhiên câm miệng.

Bà tuy rằng

không

giống Cố Thiền

đã

từng tiếp xúc qua thủ đoạn của Tiết thị, nhưng nhiều năm làm chị em dâu, tâm bệnh của đối phương vẫn có thể đoán ra được

một

chút. Lời của bà, Tiết thị nghe được chỉ sợ

sẽ

biến thành ý khác.

Quả nghe Tiết thị hừ

nói: “A, ý của Tam đệ muội là

không

muốn cho Thiền tỷ nhi gả

đi,

không

sao, San tỷ nhi của ta muốn gả, vậy

thì

để cho Thiền tỷ nhi giả bệnh, tỷ tỷ gả

đi, rồi tới muội muội gả, cũng

không

phải là chưa có tiền lệ......”

Chuyện này cho dù là người ngốc cũng nghe ra được

không

thích hợp.

Phùng Loan cũng

không

ngốc, nàng liếc nhìn Cố Thiền.

Mắt Cố Thiền đảo qua Tiết thị, khóe miệng suy sụp xuống dưới chút.

Đây là động tác quen dùng của hai người khi ở U châu cùng các nữ quyến giao tiếp,

không

quen nhìn người nào hoặc là có thù cũ, lại

không

tiện mở miệng, liền dùng vẻ mặt ý bảo như vậy.

Tưởng lão thái thái đương nhiên đem hành động của hai



nương nhìn trong mắt, cho dù bà

không

biết quy ước của các nàng, cũng có thể đoán ra đại khái ý tứ. Cháu

gái

thì

không

sao, cháu dâu lại là lần đầu gặp mặt, thế nhưng Tiết thị

không

để ý thể diện đến như vậy, Tưởng lão thái thái càng thêm căm tức, lên tiếng khiển trách: “Ta thấy ngươi xem diễn nhiều rồi, nghĩ rằng mọi chuyện đều dễ dàng như hát hý khúc như vậy sao? Người mà Xán Xán gả cho là Hoàng tử, là Vương gia, đem tân nương tử thay mận đổi đào, đó là tội khi quân, cả nhà đều

sẽ

rơi đầu, làm

không

tốt còn liên luỵ cửu tộc, ngay cả nhà mẹ đẻ của ngươi cũng bị trảm......”

Tiết thị liếc mắt, bĩu môi

nói: “Con

nói

giỡn cùng Tam đệ muội mà thôi.”

Trong lòng càng thêm thầm hận mẹ chồng bất công.

Chuyện này

thật

sự

là oan uổng cho Tưởng lão thái thái.

Tiết thị cho bà là mẹ cả

không

phúc hậu, hạ nhân dưỡng ra tính tình quả

thật

không

vừa mắt Tưởng lão thái thái.

Đầu tiên, Tưởng lão thái thái từ

nhỏ

đã

được giáo dục

một

đạo lý vô cùng quan trọng đó là: Người

mộtnhà đoàn kết để đối ngoại, phải tránh đấu tranh nội bộ, càng kiêng kị vì tư lợi mà tổn hại lợi ích của gia tộc, cái gọi là gia hòa vạn

sự

hưng.

Tiếp theo, Tưởng lão thái thái chú ý quy củ, làm chủ mẫu mọi chuyện đều theo quy củ, con vợ cả thứ xuất, thúc bá huynh đệ, vật chất đều xử lý

sự

việc công bằng, hạ nhân trong nhà, mọi người tự nhiên an phận.

Nhưng mà, cả hai điều Tiết thị đều vi phạm.

Từ trước đến nay vẫn chỉ phạm vào điều thứ nhất, khắp nơi tranh, mọi chuyện đoạt, chưa bao giờ biết an phận thủ thường là gì.

Hôm nay càng có tiền đồ, ngay cả con rể của tam phòng cũng nhớ thương, hơn nữa vừa thấy chỉ biết là

đã

nhớ thương lâu ngày, nếu

không

lời

nói

kia sao

nói

được lưu loát rành mạch như vậy. Đây là điển hình đấu tranh nội bộ, hơn nữa

không

để ý hậu quả.

Tưởng lão thái thái cũng muốn hạ hỏa

một

chút.

Cố San cho tới bây giờ còn chưa đề cập đến hôn

sự, có thể trách bà sao?

Thứ nữ con vợ kế sinh đích nữ, tuy

nói

cùng là đích nữ, cũng là

nói

dễ nghe ngoài miệng mà thôi.

Nếu, cha thứ nữ có thể có chút tiền đồ, nuơng thứ nữ có thể có chút phẩm cách, có lẽ còn có thể có người đến kết thân.

Vấn đề là, vòng luẩn quẩn các gia đình cao quý trong kinh thành cũng

không

lớn, nhà ai với ai đều có thể xảy ra vài mối kết thân, nhà ai

không

biết chuyện nhà khác, Cố Cảnh Ngôn

không

hề có tiền đồ, tính nết của Tiết thị, chỉ cần là người có mắt đều

sẽ

không

thích, đương nhiên liên luỵ đến hôn nhân của con

gái

nhà mình.

Bằng lương tâm mà

nói, Tưởng lão thái thái đối Cố San

thật

sự



không

tồi, lúc trước đứa

nhỏ

vừa sinh ra, bà nghĩ tuy rằng

không

có huyết thống cùng mình, nhưng dù sao cũng là



nương hầu phủ, tương lai gả ra ngoài đại biểu là thể diện Vĩnh Chiêu hầu, đương nhiên muốn dạy dỗ

thật

tốt,

không

thể để Tiết thị làm hư.

Vì thế, Tưởng lão thái thái liền đem Cố San giữ ở bên người dạy dỗ.

Nhưng mà, Tiết thị

không

cảm kích, cho rằng đây là Tưởng lão thái thái khi dễ bà, chia rẽ hai mẹ con bà ta. Hơn nữa, Tưởng lão thái thái dạy Cố San, Tiết thị chướng mắt, khác hoàn toàn

một

trời

một

vực với quan niệm của bà ta, bà ta cho rằng mẹ chồng

đang

muốn đem khuê nữ của bà ta dạy hư.

Tưởng lão thái thái cũng

không

phải thánh nhân, nếu lòng tốt bị người ta cho rằng là lòng lang dạ thú, bà cần gì phí sức, đơn giản đem Cố San trả lại cho Tiết thị.

Lúc ấy Cố San

đã

tám, chín tuổi, tổ mẫu dạy gì đều nhớ hết, kết quả lại được mẹ ruột dạy đạo lý hoàn toàn tương phản, tiểu hài tử làm sao xử lý được

sự

xung đột, làm theo cả hai, quả thực

không

biết nên làm gì mới tốt,

nói

một

câu

đi

một

bước đều phải cân nhắc nửa ngày, vốn tính tình lúc trước

đã

khônghoạt bát lanh lợi, bây giờ càng thêm trầm mặc.

Tiết thị làm ầm ĩ như vậy, Tưởng lão thái thái cũng có chút ý mệt mỏi,

nói

với Ninh thị: “Dọc đường

đicũng mệt mỏi, thời gian cũng

không

còn sớm, các ngươi nghỉ tạm

một

chút, đến giờ cơm rồi đến đây. Đầu xuân viện của các ngươi vừa được sửa chữa, ngươi xem xem còn cần cái gì, đều

nói

với đại tẩu ngươi.”

Việc bếp núc trong phủ

đã

sớm giao cho Tề thị, Tưởng lão thái thái tuy rằng vẫn là người có tâm, nhưng cũng

không

để ý

sự

tình cụ thể.

Mọi người lập tức cáo lui.

Vĩnh Chiêu hầu phủ trăm năm cơ nghiệp, đương nhiên mua nhà khí phái so với Cố gia ở U châu nhiều lắm, hơn nữa nhà cửa Giang Nam, coi trọng phong vận, cũng

không

giống phương bắc quy hợp chỉnh sân sắp hàng.

Cố gia có 3 người con, sau khi lập gia phân cho mỗi người

một

sân, Cố Cảnh Thịnh ở Tùng Phong viện, Cố Cảnh Ngôn ở Trúc

âm

viện, Cố Cảnh Ngô

thì

ở Mai viện, từ khi còn

nhỏ.

Cố Thiền cùng Phùng Loan theo Ninh thị trở lại Mai Viện. Vợ chồng Cố Cảnh Ngô ở tại nhà giữa, huynh đệ Cố Tùng Cố Phong hai người phân ra hai bên nhà, Cố Thiền ở tại tây viện, so với Tình Lam Tiểu Trúc tất nhiên là

nhỏ

hơn nhiều, nhưng miễn cưỡng cũng tính là tiểu viện, lớn hơn chút so với hai đứa

nhỏkia.

Sân vẫn có người vẩy nước quét nhà, lại đuợc sửa chữa qua, hoàn toàn nhìn

không

ra dấu vết lâu ngày

không

có người ở.

Cố Thiền được Bích Lạc hầu hạ tắm nước ấm, đổi qua y phục,

hiện

đang

ngồi

trên

giường khắc hoa gỗ lim.

Trước giường có giá treo đồ, phía ngoài là

một

gian nhà gỗ nho

nhỏ, nhà gỗ có cửa sổ cùng rào chắn, hình thành hành lang gấp khúc, ngoài hành lang vừa đóng cửa, tách thành

một

khu vực.

Cố Thiền nhìn ngoài cửa, ghé vào

trên

đầu giường đánh giá bốn phía, với cha mẹ huynh đệ mà

nói

là rời nhà chưa tới hai năm, mà nàng, từ

nhỏ

tới lớn

đã

là 7 năm chưa từng đặt chân vào phòng này.

Kiếp trước sau khi bị dì đón vào trong cung, ngẫu nhiên cũng

sẽ

hồi hầu phủ, nhưng đều là bồi tổ phụ mẫu

nói

chuyện, chưa từng qua đêm.

Khi đó cũng

không

cảm thấy gì, giờ phút này trầm tĩnh lại, mới phát

hiện

kỳ

thật

thật

là nhớ.

Cố Thiền đem mặt chôn ở trong chăn mới, trong mũi tràn đầy hương vị nắng mới tươi mát, dần dần buồn ngủ.

Trước khi ngủ, ý nghĩ cuối cùng

hiện

lên trong đầu nàng là:

đã

ba ngày chưa nhận được thư của Hàn Thác, chẳng lẽ cuối cùng

hắn

cũng chán ghét, quyết định

không

đáp lại thư mình,

không

viết thư cho mình nữa?