- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Độc Sủng Thiên Kiều (Thiên Kiều Bách Sủng)
- Chương 30
Độc Sủng Thiên Kiều (Thiên Kiều Bách Sủng)
Chương 30
Editor: Bông Ngố
Beta: Cua Heo
Chuyện tình này nên
nói
dối
thì
tốt hơn...
Cố Thiền nhớ tới ở Tùng Hạc lâu ban nãy cùng
hắn
hôn môi kịch liệt lại triền miên, chột dạ mặt đỏ lên, giận
nói, “Đương nhiên
không
có, sao nương lại hỏi vậy?”
Ninh thị nhìn thần sắc nàng, liền biết bà
đã
hỏi đúng.
Bất quá nữ nhi da mặt mỏng, Cố Thiền nếu phủ nhận, Ninh thị cũng
không
đi
chọc thủng, chỉ
nói: “Truớc đây ngươi cùng Tĩnh vương có quen biết, lúc sau này tứ hôn, nương nghĩ có lẽ là
hắn
cầu Hoàng thượng chỉ hôn. Nếu
hắn
nhìn trúng ngươi, tương lai thành hôn tất nhiên
sẽ
đối với ngươi rất tốt.”
Cố Thiền trợn mắt
nói: “hắn
nói
chuyện tứ hôn cùng
hắn
không
có quan hệ.”
Sau khi tứ hôn, hai người bất quá gặp qua
một
lần, thậm chí ngay cả việc này đều
nói
sáng tỏ, cho dù
không
phải muốn vậy, cũng là tác phong cực thẳng thắn thành khẩn quen thuộc.
“Vậy cũng
không
còn cách nào, trước khi ta và cha ngươi thành thân ngay cả mặt mũi cũng chưa gặp qua, nay cũng ân ái như vậy.” Ninh thị an ủi
nói.
Cố Thiền do dự
nói: “Vậy giống nhau sao? Nương cũng biết Vương gia và dì trong lúc đó......”
“Trước đây ta cũng lo lắng qua, sợ Tĩnh vương vì chuyện dì của ngươi mà làm khó dễ ngươi. Bất quá, nếu
hắn
không
muốn lấy ngươi, hôm nay tự nhiên có thể
không
cứu ngươi. Ra tay cứu giúp, cho dù
không
nhắc tới
thì
Tĩnh vương đối với hôn
sự
này
không
bài xích, cũng có thể biết
hắn
không
phải là người có ý chí sắt đá.” Ninh thị phân tích
nói, “Cho nên, nương cảm thấy
không
cần lo nhiều. Trọng yếu vẫn là sau khi thành hôn sống chung như thế nào. Ngươi nên săn sóc mọi chuyện, vì
hắn
suy nghĩ,
hắn
tự cũng
sẽ
như vậy đối đãi ngươi, vợ chồng thôi, đều cần thời gian chung đυ.ng, thời gian càng lâu, cảm tình càng sâu.”
Ninh thị
không
biết chuyện sau này, tự nhiên so với Cố Thiền lạc quan hơn nhiều lắm, nàng gặp nữ nhi vẫn là có chút rầu rĩ
không
vui, tựa hồ vẫn còn lo lắng, chợt dặn
nói: “Dì ngươi
không
có nữ nhi, thuở
nhỏyêu
thuơng ngươi như con ruột. Bất quá, Xán Xán, dì cũng
không
thân bằng phu quân, cùng ngươi như
một
thể là Tĩnh vương, ngươi hiểu chưa?”
Đối với Ninh thị mà
nói, đạo lý là vậy.
Tỷ tỷ ruột đương nhiên thân thiết, nhưng như thế nào cũng
không
thân thiết bằng với nữ nhi, bà hy vọng nữ nhi có thể
không
cần cố kỵ ai, đối với Tĩnh vương mở rộng lòng,
không
cần bị người bên ngoài ràng buộc, ảnh hưởng tình cảm vợ chồng.
Cố Thiền đem lời
nói
mẫu thân
thật
sự
ghi tạc trong lòng, kiếp trước cũng
không
có người vì nàng mà phân tích quan hệ người với người, lời
nói
này giảm bớt bao nhiêu ý kháng cự hôn
sự
của nàng cùng Hàn Thác, cũng làm nàng
không
hề có cảm giác tương lai gian nan lắm.
*
Hai mẹ con Trịnh thị đều
không
phải là bán mình làm nô, chính là nhập phủ làm việc,
không
giống với hạ nhân có khế ước mà tùy ý chủ tử xử trí.
Cho nên Cố Cảnh Ngô cùng Ninh thị
một
người làm người tốt,
một
kia làm vai phản diện.
Cố Cảnh Ngô nổi giận đùng đùng đòi phải đuổi người
đi, Ninh thị liền bày ra tư thái vì Trịnh thị suy nghĩ, khuyên nàng lựa chọn
đi
thôn trang, tuy là tiền lương giảm bớt, nhưng tổng thể sinh kế
không
có sai lệch.
Trịnh thị làm sao còn có thể
không
nguyện ý
đi, thậm chí trong Ninh thị lời
nói
vẫn cầu xin Cố Cảnh Ngô khai ân. Ý tưởng của bà kỳ
thật
không
có bao nhiêu phức tạp, rời
đi
khó có đường rút lui, mà
đi
đến thôn trang, vẫn là ở Cố gia dù sống kém chút,
không
sợ
không
có đường sống.
Tháng năm vào hạ, thời tiết càng ngày càng nóng. Khí hậu U châu so với phía nam khô ráo hơn, xuân hạ hai mùa vốn là ít mưa, hơn nữa trời nắng chan chan, cao
trên
đỉnh đầu, có thể đem người phơi ra
một
lớp dầu.
Đoan ngọ gần tới, ngày hội trong thành U châu
không
khí nồng hậu, nhà nhà treo cây ngải thảo
trên
cao, mọi nhà đều có bánh chưng, trẻ con được thêu tặng nhiều túi hương, rượu cùng thịt rừng là dễ bán nhất......
Nếu
nói
tối việc người chú ý nhất, đương nhiên là đua thuyền rồng mỗi năm
một
lần.
Ngày 5 Tháng năm, trời mới tờ mờ sáng,
trên
quảng trường bến tàu Bắc Hải liền
đã
chật ních người chuẩn bị xem thi đấu, tiếng người ồn ào, náo nhiệt phi thường, hơn nữa đám đông còn
đang
không
ngừng từ các nơi tràn vào.
Thuyền dập dờn trong nước sông, náo nhiệt
không
thua
trên
bờ, mấy ngày trước
đã
bố trí tốt cờ ngũ sắc cùng phao, du thuyền giăng đèn kết hoa, thuyền hoa cũng từng chiếc từng chiếc dọc theo đường sông lại đây.
Cố Thiền, Ninh thị và Cố Tùng, đáp ứng
yêu
cầu Hàn Thác,
đi
lên thuyền hoa của Tĩnh vương phủ.
Hàn Thác mời là cả nhà Cố thị bất quá, Cố Cảnh Ngô thân là Bố Chính Sứ, lúc này nên điểm mắt vẽ rồng cho thuyền rồng, thi đấu xong phải phát phần thưởng cho đội chiến thắng, Cố Phong cũng là thành viên trong đội thuyền rồng của thư viện Hàn Sơn, cho nên phụ tử hai người sau khi trận đấu chấm dứt mới đến.
Thuyền hoa Tĩnh vương phủ cao ba tầng, tráng lệ, là du thuyền lý tưởng nhất để ngắm cảnh.
Hàn Thác mời ba người
đi
lên tầng cao nhất, nơi này tầm nhìn tốt nhất, phía nam có tám cửa sổ mở lớn làm bằng gỗ lim khắc hoa, màn trúc cuốn cao, phóng tầm mắt nhìn xung quanh, toàn bộ cảnh sông cùng với hồ nước thu hết vào mắt.
Còn nữa, Tĩnh vương là người ra sao, thuyền hoa bỏ neo vị trí tự nhiên cũng là chỗ tốt nhất, bởi vậy chỉ cần ngồi trước bàn, liền thoải mái xem tranh tài. Trong khoang thuyền dùng băng, lại có gió phất phơ từ cửa sổ mà vào,
sự
thoải mái cùng hưởng thụ tất nhiên là
không
nói
nên lời.
Đáng tiếc, Ninh thị lớn tưổi, ở bên cửa sổ ngồi
một
chút liền thấy đầu váng mắt hoa, đứng dậy cáo lui, muốn
đi
tầng duới xem thi đấu.
Thân thể bà
không
khoẻ, Hàn Thác tự
sẽ
không
miễn cưỡng, chỉ hỏi có cần thỉnh đại phu
không.
“Đa tạ Vương gia quan tâm,” Ninh thị
nói, “Đây là tật xấu từ
nhỏ, chỉ cần
không
ở chỗ cao tự nhiên
không
sao.”
Cố Thiền muốn ở cùng mẫu thân, Ninh thị cũng
không
cho, “Khó được
đi
ra ngoài
một
chuyến, ngươi chỉ cần chơi tận hứng, Hướng Lâm cũng ở lại, ai cũng
không
được theo giúp ta, đều ở chỗ này.”
Ba người vì thế ngồi trở lại chỗ cũ, Hàn Thác cùng Cố Tùng tiếp tục tâm
sự
việc học.
Khi
nói
chuyện, Hàn Thác ngẫu nhiên liếc mắt Cố Thiền
một
cái, mỗi lần cùng nàng ánh mắt tương giao, liền hơi hơi gợi lên khóe môi.
Cố Thiền ngồi ở bên cửa sổ xem thuyền hoa hồng có người
đi
tới,
đang
ngồi tự tại, lại bị Hàn Thác nhìn như vậy dần dần biến thành co quắp mà đứng lên, xoa khăn lụa trong tay, đỏ mặt cúi đầu.
“Nhị thiếu gia,”
trên
bậc thang có tiếng vang
nhỏ, là giọng
nói
của Xảo Nguyệt, “Tam thiếu gia sai người lại đây,
nói
rằng đội thuyền rồng của thư viện có người bị cảm nắng, mời nhị thiếu gia
đi
qua giúp.”
Cố Tùng vốn
không
nguyện ý
đi, chỉ còn mẫu thân cùng muội muội và Tĩnh vương
trên
thuyền
không
ổn, liền kêu Xảo Nguyệt từ chối.
Ai ngờ chỉ qua thời gian uống cạn chum trà, Cố Phong chạy lên lầu,
hắn
mặc áo đỏ biên thắt lưng màu đen,
trên
trán cột khăn lụa hồng, đây là đồng phục của đội thuyền thư viện.
“Bái kiến tỷ phu!” Cố Phong tùy tiện hướng Hàn Thác hành lễ,
hắn
đầy mặt tươi cười, hai mắt tỏa ánh sáng, khóe miệng hận
không
thể kéo tới mang tai, “Đồng Lâm ngưỡng mộ tỷ phu nhiều năm, hôm nay rốt cục nhìn thấy, đợi trận đấu kết thúc cùng tỷ phu nâng cốc tâm tình.” Lại
đi
tới chỗ Cố Tùng, “Nhị ca đừng từ chối, sang năm ngươi
sẽ
hồi kinh
đi
thi, lúc đó muốn thi đấu thuyền rồng sợ cũng
không
có cơ hội.”
Vừa khuyên, vừa nài ép lôi kéo, rốt cục đem người mang
đi.
Cố Thiền tất nhiên là cũng muốn đứng dậy
đi
xuống lầu,
không
nghĩ mới cất bước liền bị Hàn Thác túm lấy cánh tay, nghe
hắn
ôn nhu
nói: “Bánh chưng ăn ngon lắm, ta thích nhất nấm hương vân chân.”
Cố Thiền
nói
quanh co
một
tiếng, chột dạ
không
dám đáp.
Ninh thị hôm qua sai hạ nhân tặng bánh chưng cho vương phủ, còn đặc biệt lấy ra
một
cái sai người
nói
là Cố Thiền tự tay làm. Cố Thiền
thật
sự
là động thủ làm bánh chưng, chính là trù nghệ của nàng
không
tốt lắm,
không
ai nhận ra cái nào là nàng làm, sau khi nấu xong, cuối cùng toàn bộ đều cho chó mèo con ăn.
Hàn Thác nghĩ đến nàng thẹn thùng, cong khóe môi, khẽ cười
nói: “không
bằng đem xâu bánh chưng này cũng đưa cho ta
đi.”
Cố Thiền bên hông đeo
một
chuỗi nhiều màu, từng cái bánh chưng chỉ bằng nửa ngón cái, dùng nhiều sợi tơ quấn quanh ra hoa văn phức tạp, từng cái bánh chưng phối hoa văn phối màu
không
giống nhau, nhìn qua thập phần tinh xảo đẹp mắt.
Hàn Thác cũng
không
đợi Cố Thiền trả lời, liền hướng bên hông nàng lấy
đi.
Cố Thiền
không
ngừng ngăn
hắn
lại, “Vương gia đừng nháo, đây là đồ
cô
nương gia mới dùng.”
nói
xong, tay sờ vào trong tay áo, lấy ra
một
cái hà bao bằng gấm màu thiên thanh, để ở trước mặt Hàn Thác.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Độc Sủng Thiên Kiều (Thiên Kiều Bách Sủng)
- Chương 30