Editor: Bông Ngố
Beta: Cua Heo
Mấy ngày nay, Cố Cảnh Ngô mặt ngoài bất động thanh sắc, kỳ
thật
đang
âm
thầm điều tra chi tiết mọi người trong Cố gia
một
lần nữa,
không
riêng gì nô tài sau khi đến U Châu mua, cũng bao gồm người theo từ trong phủ Vĩnh Chiêu hầu,
không
bỏ sót người nào.
Vì thế thư báo cũng giống như tuyết rơi ùn ùn kéo đến, chưa từng gián đoạn.
Bức thư này của Phùng Thanh Sơn đưa đến,
nói
về mẹ con Trịnh thị cùng Giang Liên Nam.
Trịnh thị ở quê nhà Ninh Ba có danh tiếng rất tốt, ở nhà chồng sau khi
đã
suy tàn vẫn hiền lành quản gia, chăm lo việc nhà, vì duy trì kế sinh nhai
không
thể
không
xuất đầu lộ diện kinh doanh ở ven đường, là người có tay nghề tốt nên khách đến tiệm nhiều, chậm rãi phát triển trở thành tiệm rượu nho
nhỏ.
Nhưng trượng phu Trịnh thị, Giang Ngọc Lang điển hình là kẻ bại gia, nhân phẩm ác liệt, lục nghệ
không
học, thi văn cũng
không
thông, ăn uống cờ bạc
thì
lại
không
gì
không
giỏi.
Câu cửa miệng
nói, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, bách túc chi trùng tử nhi bất cương (1). Giang gia tuy rằng từ từ suy tàn, nhưng là đại tộc tiền triều, luôn có chút của cải, nếu
không
lãng phí, sống như gia đình tầm thường giàu có và đông đúc người cũng có thể tiếp qua ba đến năm đời
không
phải lo.
Nào ngờ ông trời cố tình trêu người, Giang Ngọc Lang này là
một
tai họa, bị kỹ nữ Xuân Hải Đường trong Bách Hoa lâu xúi giục bài bạc, thua đến mức ngay cả tổ trạch cũng phải đem
đi
trả nợ.
Lúc đầu Giang Ngọc Lang đại khái tự giác, biết
không
còn mặt mũi gặp người, suốt ngày
không
biết tung tích. Tiệm rượu Ninh thị khai trương
không
lâu,
hắn
liền xuất
hiện
đòi lấy bạc, cuối cùng chuyện xưa tái diễn, ngầm ăn cắp khế đất tiệm rượu gán nợ.
Cái này cũng chưa tính xong, Giang Ngọc Lang bị Hải Đường bày mưu đặt kế, đem chủ ý đánh vào
trên
người nữ nhi, Giang Liên Nam tuy rằng lúc ấy mới 9 tuổi, nhưng bộ dáng xinh đẹp,
đã
có thể nhìn ra ngày sau là mỹ nhân duyên dáng
yêu
kiều, dạy dỗ vài năm, đến lúc khai bao có thể bán mấy ngàn lượng, ngày sau lại là đầu bảng trong thanh lâu.
Giang Ngọc Lang cảm thấy đó là biết cách làm giàu, liền cùng ma ma của Bách Hoa lâu thỏa thuận giá, thừa dịp Trịnh thị chưa chuẩn bị đem nữ nhi mang
đi.
Trịnh thị vì chuyện này
trên
đường cào nát da mặt Giang Ngọc Lang, đem
hắn
đánh cho đầu rơi máu chảy, cứu nữ nhi trở về.
Sau đó Giang Ngọc Lang chết bất đắc kỳ tử, Giang mẫu hoài nghi Trịnh thị mưu hại con mình, đem bà đưa tới quan nha, nhưng khám nghiệm tử
không
ra nguyên nhân Giang Ngọc Lang chết,
không
có chứng cớ, cuối cùng đem Trịnh thị phóng thích.
Sau cùng Trịnh thị tự thỉnh hưu thư, mang theo Giang Liên Nam rời
đi
bặt
âm
vô tín.
Hơn nữa Ninh Ba phủ từ xưa là cảng buôn bán trọng yếu của trung nguyên, sách sử có ghi: “Quốc gia hải ngoại giả bạc giao tới”.
Mặc dù
không
thể vì vậy kết luận mẹ con Trịnh thị cùng cửa hàng Nam Hải thông thương, có lui tới với người trong thương thuyền, nhưng cũng khó mà
nói
tuyệt đối chưa từng tiếp xúc.
Cố Cảnh Ngô đem nội dung thư
nói
cho thê tử nghe.
Ninh thị nghe được hành vi Giang Ngọc Lang, chỉ cảm thấy
hắn
là tên súc sinh chết
không
hết tội, nếu
thật
sự
là Trịnh thị gϊếŧ
hắn
bà cũng hiểu được, thậm chí còn vì bà ấy làm mà thần
không
biết quỷ
không
hay mà vỗ tay tán thưởng.
Cố Cảnh Ngô
nói
đến hải cảng Ninh Ba phủ thông thương, Ninh thị cũng liền hiểu được, trượng phu
đang
điều tra các tình huống khả nghi cho đến nay.
“Bà ấy vì cái gì muốn gϊếŧ ta?”, Ninh thị tự hỏi.
Bà đối đãi với Trịnh thị
không
tệ, tuyệt đối
không
có khả năng làm cho bà ấy có cừu hận muốn gϊếŧ mình để thống khoái.
Đương nhiên, chuyện xưa của Đông Quách tiên sinh Ninh thị cũng nghe qua, nhưng thấy thế nào người thường trong lòng đều cho là Giang Ngọc Lang vô liêm sỉ này nọ,
không
nên là Trịnh thị.
Nếu
không
nữa, chẳng lẽ Trịnh thị gϊếŧ người
một
lần, sau liền
không
hề bình thường, cũng có thể tính như vậy. Tẩu tử (vợ sau)
không
tốt với mẹ con bà
thì
bình yên vô
sự, ngược lại đối tốt với họ
thì
chính mình
sẽ
bị hại. Nhưng
nói
thế nào cũng đều giống như có chút gượng ép.
Tóm lại, nếu cuối cùng tra ra
sự
thật
như bọn họ đoán,
thì
thật
sự
là
không
thể
không
cảm thán
một
câu lòng người khó dò, chỉ sợ về sau đối với người có thiện ý, có lúc đều khó tránh khỏi lòng có khúc mắc.
Cố Cảnh Ngô
nói: “Lúc trước mặc kệ bà ấy vì cái gì, ta vội vã trở về
nói
cho nàng, là cho nàng đề phòng bà ta, còn có nữ nhi của bà ấy,
không
thể ở lại bên người Xán Xán.”
“Ta
sẽ
đem các nàng đuổi
đi.” Ninh thị cũng là người có tính tình thẳng thắn lưu loát,
nói
xong liền muốn đứng dậy.
Cố Cảnh Ngô lại ý bảo bà chờ: “Để tránh đánh rắn động cỏ, trước tìm
một
lý do đem các nàng đưa đến thôn trang, để cho người ta giám thị.”
Ninh thị cùng Cố Cảnh Ngô là vợ chồng
đã
nhiều năm, vừa nghe liền biết trượng phu còn cân nhắc vài việc, hỏi: “Sau đó, ngài tính làm sao bây giờ?”
Cố Cảnh Ngô thản nhiên
nói: “Nay nàng bình an
không
việc gì, cho dù lấy việc này bắt bà ta nhận tội, cũng bất quá là gϊếŧ người chưa thành, ở tù vài năm
sẽ
được thả ra, quá mức tiện nghi. Chi bằng đem các nàng ở trong vòng quan sát của mình, lại điều tra việc năm đó ra sao, đến lúc đó là vấn trảm.”
Đương nhiên, những lời này
sẽ
là
sự
thật
nếu suy luận Trịnh thị là hung thủ có thể chắc chắn như phía
trên.
Lấy thủ đoạn của Cố Cảnh Ngô theo thân phận quan lớn, nếu mãnh liệt vu oan giá họa, quả thực
một
chút
không
có khó khăn. Nhưng ở bờ sông
đi
lại, nào có ai
không
ướt giày, người nào làm quan
không
có đối thủ như hổ rình mồi,
không
có quân địch đối thủ, quan càng lớn,
sự
đối nghịch cũng càng hung tàn. Cái gọi là “ Sai
một
li
đi
một
dặm”,
một
khi bị người khác bắt lấy nhược điểm, chính ông gặp chuyện
không
may
không
đủ thảm, vợ con ai săn sóc đây?
Vợ chồng hai người thấp giọng thương nghị
sẽ
không
kêu Trịnh thị, người
đang
khả nghi tới, chợt nghe Xảo Nguyệt ở ngoài cửa hồi bẩm Trịnh thị cầu kiến.
Ninh thị trong lòng bồn chồn, Cố Cảnh Ngô đè lại bàn tay bà, ý bảo bà đừng hoảng hốt, trong miệng đáp: “Cho nàng tiến vào.”
Trịnh thị gặp Cố Cảnh Ngô hôm nay ở nhà,
không
khỏi sửng sốt, nhưng chuyện của chủ nhân
không
tới phiên bà hỏi, chỉ
nói
ra ý đồ lần này đến,“Phu nhân, Tiểu Hồng ở phòng bếp
nhỏ
hôm trước bị thương ở chân, vừa vặn ngày mai phải
đi
thư viện đưa cơm nước cho hai vị thiếu gia, nếu nhất thời
không
an bài được ai, nô tỳ liền cho Thanh Thanh
đi
hỗ trợ,
không
biết ý phu nhân như thế nào?”
Lúc này, người nào dám để cho mẹ con các nàng đều ở trong nhà bếp!
Ninh thị sắc mặt khẽ biến, Cố Cảnh Ngô vẫn ấn tay bà
không
có buông ra, thấy thế lại dùng lực đè ép, trấn an, Ninh thị thở hổn hển mới
nói: “Thanh Thanh nguyện ý hỗ trợ
thật
sự
là
không
thể tốt hơn, bất quá chúng ta đều làm mẫu thân, ta biết trong lòng ngươi khẳng định càng hy vọng Thanh Thanh chuyên chú học tập, chuyện chạy vặt
thì
tùy tiện nha đầu nào đều có thể làm. Như vậy
đi, ta trước an bài nhìn xem, nếu là
thật
sự
không
có người, chúng ta lại cho Thanh Thanh
đi.”
Trịnh thị lại cười
nói: “Thanh Thanh, nha đầu kia có thể được phu nhân vì nó suy tính,
thật
sự
là nó có phúc khí tu luyện mấy đời.”
Dứt lời, ánh mắt đảo qua cái nắm tay của hai vợ chồng Cố thị, nhân tiện
nói
cáo lui.
Trịnh thị chân trước mới
đi, Liên Tâm sau lưng
đi
vào nhà, thần sắc
trên
mặt có chút cổ quái, ngập ngừng
nói: “Phu nhân, lão gia, Tĩnh vương gia mang theo... Tĩnh vương gia tới cửa cầu kiến... còn có tiểu thư chúng ta
đi
cùng.”
Trịnh thị còn chưa
đi
xa, nghe được rành mạch lời Liên Tâm
nói, thầm nghĩ: “Tĩnh vương cầu kiến, tiểu thư về nhà,
rõ
ràng là hai việc khác nhau, cho dù vừa vặn ở cùng
một
chỗ, cũng
không
nên hoảng loạn, Liên Tâm vẫn là nhất đẳng đại nha hoàn trước mặt phu nhân, ngay cả câu đều
nói
không
ra thể thống gì, khó trách phu nhân đối với Thanh Thanh của bà khác nhau như vậy.”
- -------------------------------------
Chú thích (beta):
(1) Bách túc chi trùng, tử nhi bất cương: con rết trăm chân, chết mà
không
ngã - dùng để hình dung nhân vật, quý tộc hoặc hào môn thế gia có thế lực to lớn, tuy
đã
suy bại nhưng uy lực ảnh hưởng vẫn còn tồn tại.