Chương 25: Liên thanh ảnh

Editor: Bông Ngố

Beta: Cua Heo

Về việc ăn ngủ của nha hoàn Cố gia, dù nha hoàn nhất đẳng trước mặt chủ tử hay tiểu nha hoàn vẩy nước quét nhà đều ở tại trong viện chủ nhân, người trong phòng bếp

nhỏ

và phòng kho

thì

kém hơn

một

chút, ở tại dãy nhà sau.

Giang Liên Nam vào Cố gia sau liền theo Trịnh thị ở tại dãy nhà sau, ngủ chung giường với tám người, trong phòng có hai cái tủ đứng, mọi người xài chung.

Mặc dù Giang Liên Nam đối với bình thuốc trị thương rất trân trọng, nhưng cũng

không



một

nơi nào nàng có thể cất thỏa đáng mà chỉ có thể đặt ở dưới gối đầu.

Sáng sớm hôm sau, khi Trịnh thị thu thập giường nhìn thấy bình sứ trắng nhanh như chớp lăn xuống, bà nhặt lên mở ra xem, liền biết là thuốc.

Giang Liên Nam chính ngồi xổm ở cửa sổ giặt quần áo, Trịnh thị cầm cái bình

đi

ra ngoài: “Ngươi có chỗ nào

không

thoải mái ư? Sao có

một

lọ thuốc?”

Mẹ con hai người sống nương tựa lẫn nhau, Trịnh thị xưa nay đối với nhất cử nhất động của nữ nhi rất chú ý.

Việc học quy củ bị phạt đánh tay, Giang Liên Nam vốn

không

tính

nói

cho Trịnh thị biết,

hiện

tại cũng

không

muốn

nói.

“Đưa cho ta xem.” Trịnh thị ngồi xổm xuống túm tay nàng, nhìn lòng bàn tay sưng đỏ đau lòng

không

thôi: “Tay bị thương như thế này còn giặt quần áo? Ta

đi

nói

với phu nhân quy củ kia chúng ta

không

học, nhị



nương là gả cho Vương gia nên phải học quy củ hoàng gia, ngươi căn bản

không

cần thiết phải giống vậy.”

“Nương, ta

không

sao.” Giang Liên Nam phản đối

nói,“Học thêm chút quy củ

không

có gì sai, ngươi

nói

muốn gả ta cho người trong sạch, đương nhiên thân phận càng cao quy củ càng khắc nghiệt, ta học thế này

thì

tương lai

sẽ

khó mà hỏng được. Nương

thật

sự

muốn

nói

thì

bảo phu nhân

sẽ

nghĩ như thế nào, lỡ như về sau cũng

không

có cơ hội để học

thì

làm sao bây giờ.”

Trịnh thị

không

phải

không



đạo lý này, bằng

không

sẽ

không

đem nữ nhi đến đây, nhưng còn có

một

câu là quan tâm ắt

sẽ

bị loạn: “không

sợ, nương có biện pháp. Tiểu Hồng ở tiền viện bữa trước bị ngã đau chân

đã

xin nghỉ, việc đưa cơm nước cho hai thiếu gia ở thư viện còn chưa có sắp xếp người mới, ta

nói

với phu nhân ngươi bị đánh tay, xin cho ngươi qua đó làm, bà ấy cảm thấy ngươi còn

nhỏ

mà chịu khó còn

không

kịp, làm sao có khả năng nghi ngờ ngươi nhàn hạ.”

Giang Liên Nam tính tình mạnh hơn thế, kêu nàng buông tha việc học quy củ chẳng khác nào kêu nàng thừa nhận chính mình thiếu đứng đắn, tự nhiên

sẽ

làm nội tâm nàng nảy sinh tâm lý kháng cự. Nhưng

đi

thư viện đưa cơm cho hai vị thiếu gia, nàng liền có cơ hội thường xuyên nhìn thấy nhị thiếu gia......

Nhớ tới thiếu niên

anh

tuấn ôn hòa kia, nàng đỏ mặt gật gật đầu.

Trong Ngô đồng viện, mẹ con Ninh thị chủ đề

nói

chuyện cũng vây quanh

một

đôi tay.

“Nương, tay của ta bị đâm đến độ biến thành cái sàng.” Cố Thiền nũng nịu như nước

nói, cố ý đem

âm

cuối kéo

thật

dài.

Ninh thị cầm lấy tay nàng đưa tới trước mắt, nhíu mi

nói: “Cái gì cũng

không

nhìn ra.”

Dù bị châm nhiều hơn, qua

một

đêm, ngón tay Cố Thiền vẫn lại như trước tròn tròn trắng trắng,

một

chút dấu vết cũng

không

có.

“Nhưng mà

thật

sự

đau quá.” Cố Thiền ủy khuất

nói

.

Ninh thị giận dữ

nói: “Vậy làm sao bây giờ? Nếu

không

nương cho ngươi tìm mười cái đê(1), từng cái đầu ngón tay mang

một

cái,

sẽ

không

sợ đâm.”

Cố Thiền tưởng tượng cảnh chính mình đeo mười cái đê thêu hoa, sau đó cực kì kiên quyết lắc đầu, đem cảnh buồn cười đó dứt bỏ, “Nương, Xán Xán còn

không

có gả đâu, nương liền đem Xán Xán trở thành bát nước đổ ra ngoài sao? Nương

một

chút cũng

không

đau lòng cho Xán Xán.”

Nàng

nói

lời này liền ôm Ninh thị vừa xoay vừa cọ, vừa kính mà cũng vừa làm nũng.

Ninh thị

không

nhúc nhích nửa điểm,

không

ai hiểu con

gái

bằng mẹ, Cố Thiền mở miệng

nói

câu đầu tiên

thì

Ninh thị liền biết mục đích của nàng. Nếu lúc trước Ninh thị nhất định

sẽ

mềm lòng dung túng nàng, nhưng

hiện

nay

không

được, “Nương là thương ngươi mới

yêu

cầu ngươi cố gắng học tập. Như vậy

đi, ngươi hảo hảo làm tốt việc may vá, nương liền cho ngươi ra ngoài

đi

chơi ở cẩm tú phường.”

Cố Thiền động tâm.

Cẩm tú phường là tiệm vải lớn nhất U châu, trong ngày thường mặc kệ là vải dệt để cắt may quần áo, hay là sợi tơ nữ hồng thường dùng, đều là từ cẩm tú phường đưa đến Cố gia để mọi người chọn lựa, nhưng Cố Thiền vẫn tương đối thích chính mình tự

đi

chọn.

Cố Thiền liền được

một

ngày, cùng Bích Lạc, Bích Linh cùng Giang Liên Nam làm bạn, ở Cẩm tú phường lựa chọn chừng nửa canh giờ, chọn được hai xấp vải, hai mươi mấy loại chỉ đủ màu của Tô Châu, mới cảm thấy mỹ mãn

đi

lên xe ngựa.

“Kỳ

thật

ta cảm thấy, ngươi có thể làm cho Tĩnh vương gia vài thứ đơn giản, như khăn tay, hà bao hoặc là khăn lau mồ hôi.” Giang Liên Nam tay nghịch cuộn chỉ thêu năm màu mới, thuận miệng đề nghị

nói.

Cố Thiền phản đối

nói: “Tuy rằng hôn

sự

đã

định, nhưng

hiện

tại đưa

hắn

đồ này nọ vẫn là

không

hợp lễ nghi.”

Giang Liên Nam cười phốc ra tiếng: “Ta

không

nói

ngươi

hiện

tại

sẽ

đưa cho

hắn. Ngươi trước chậm rãi làm, chờ tương lai thành hôn sau

thì

đưa ra, nếu Vương gia biết đây là ngươi sớm đặc biệt vì

hắn

làm, cao hứng còn

không

kịp đâu.”

Nàng bất quá là suy bụng ta ra bụng người, lại

không

biết Tĩnh vương là đề tài Cố Thiền

không

muốn đυ.ng vào.

Lúc này xe ngựa đến trước cửa hàng điểm tâm Hà Hương cư, Cố Thiền liền

không

xuống, phân phó Bích Lạc cùng Bích Linh

đi

xuống mua ít điểm tâm.

Cẩm Tú phường, Hà Hương cư đều ở cuối phố phía bắc. U châu là cố đô tiền triều, lúc ấy vì đẩy mạnh thuỷ vận, nhân công mở cửa sông, biển bắc trở thành Đại Vận Hà bến tàu chung của nam bắc, vùng này cũng dần dần hình thành ngã tư đường phồn hoa buôn bán, rất nhiều cửa hàng nổi danh đều ở nơi này, bao gồm cửa hiệu rượu Tùng Hạc lâu ba trăm năm tên tuổi.

Ngoài xe tất nhiên là

một

mảnh ồn ào,

ẩn

ẩn

còn mang theo tiếng cãi nhau.

Giang Liên Nam gặp Cố Thiền im lặng

không

nói

lời nào, cảm thấy rất

không

thú vị, liền xốc bức màn nhìn ra phía ngoài.

Cãi nhau là

một

đôi nam nữ, nam nhân trừng mắt người dựng thẳng, lời

nói

mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, nữ nhân mặc dù lau nước mắt, nhưng cũng

không

nhường nhịn chút nào, giữa bon họ có

một

tiểu



nương tầm tám, chín tuổi, tay mỗi bên bị

một

người cầm kéo tới kéo lui.

Chuyện là đây vốn

một

nhà ba người, nam nhân thiếu nợ

không

có tiền trả, tính đem nữ nhi bán vào thanh lâu, nữ nhân phát

hiện

tới ngăn cản.

Chuyện bán nhi bán nữ tuy rằng ác liệt, nhưng cũng

không

hay gặp,

trên

đường người đến người

đi, căn bản

không

có người vây xem, càng

không

nói

đến việc trợ giúp.

Giang Liên Nam nghe hiểu được chân tướng,

không

nói

một

tiếng liền nhảy xuống xe ngựa.

Cố Thiền cúi đầu để ý đống chỉ thêu, chợt thấy xe ngựa chấn động, ngẩng đầu

đã

không

thấy Giang Liên ở bên trong xe.

Nàng kéo bức màn tìm người, nhưng lại gặp Giang Liên Nam đứng ở trước mặt nam nhân như khỉ ốm kia, hùng hổ

nói: “Ngươi có biết hay

không, ngươi đem nàng bán vào trong đó

sẽ

hủy cả đời nàng, thiếu tiền

thì

nghĩ biện pháp kiếm trở về, tội gì hại nữ nhi của chính mình!”

Nam nhân kia sớm bị chính vợ mình làm cho

không

kiên nhẫn, đối với Giang Liên Nam mạc danh kỳ diệu xuất

hiện

càng

không

khách khí,

một

phen nắm đầu vai nàng: “Tiểu nương tử từ đâu tới, chuyện của lão tử cùng ngươi có quan hệ gì, chớ

không

phải là nghĩ muốn đưa lên cửa cho lão tử làm thϊếp.”

Người này mặc dù gầy nhưng khí lực

thì

không

nhỏ, Giang Liên Nam

không

hề phòng bị bị đẩy ngã

trên

mặt đất.

Cố Thiền kêu hộ vệ đánh xe

đi

giúp, chỉ hai, ba chiêu liền đem tên khỉ ốm kia đánh chạy.

Giang Liên Nam đứng lên, đem toàn bộ tiền đồng trong người đưa hết cho tiểu



nương, nàng tiến vào Cố gia vẫn chưa tới hai tháng, đây

đã

là toàn bộ gia tài của nàng.

Cố Thiền thấy thế, sờ sờ bạc vụn trong người, mang khăn che mặt lên, cũng xuống xe.

“Đây cho ngươi, cũng đủ

đi

nông thôn mua vài mẫu ruộng, về sau cuộc sống

không

thành vấn đề. Nam nhân kia

không

có lương tâm liền

không

cần để ý đến

hắn.” Cố Thiền học bộ dáng Giang Liên Nam, đem tiền bạc tùy thân đều giao cho nữ nhân kia.

Lúc trước Cố Thiền cũng

không

biết

một

mẫu ruộng bán bao nhiêu ngân lượng, nhưng sau khi học quản gia, liền hiểu nhiều, tự nhiên biết được các giá cả

trên

thị trường.

“không

nên

không

nên, ta

không

thể cầm tiền của các ngươi.” Nữ nhân kia đẩy tay từ chối,

một

bên nhìn xung quanh,

một

bên nhắc nhở

nói: “Các ngươi

đi

nhanh

đi, cẩn thận

hắn

kiếm người quay lại tìm các ngươi phiền toái......”

Nàng lời còn chưa dứt, khỉ ốm quả nhiên mang theo người từ ngõ

nhỏ

chạy đến, những người đó đều cao lớn thô kệch, mặt cũng như hung thần ác sát,

trên

tay mang theo gậy gọc, đảo mắt liền tới trước mặt.

Bây giờ

đi

dĩ nhiên

không

kịp, hộ vện động thân tiến lên,

không

hề sợ đối phương nhiều người, hai đấm địch bốn tay, dần dần rơi xuống thế hạ phong, bị hai cái đại hán bẻ ngược cánh tay ra sau, gắt gao áp chế

không

thể động đậy, lại có người ở phía sau

hắn

đánh

một

chưởng, liền hôn mê

không

biết gì.



một

nữ nhân mặc đồ đỏ mang xanh biếc, trang điểm xinh đẹp lắc lắc khố

đi

lên trước, hai tay chống nạnh, tiêm cổ họng

nói: “Cũng

không

hỏi thăm Liễu mụ mụ của Túy Hồng lâu là người nào mà cư nhiên cũng dám phá hư sinh ý của ta.

hiện

tại liền đem nàng về cho ta.”

Bà vung tay lên, nữ nhi của khỉ ốm

đã

bị người ôm mang

đi

.

“Tiểu



nương, ngươi bộ dáng thực đẹp, Liễu mụ mụ thích ngươi, đến đây

đi,

đi

theo Liễu mụ mụ sống, cam đoan ngươi được ăn ngon mặc đẹp,” Bà phủi phủi vạt áo Giang Liên Nam: “Chậc chậc, nhìn

một

cái, đây là vải gì, nha đầu nhóm lửa trong Túy Hồng lâu chúng ta đều ăn mặc quý giá hơn.”

“Đừng đυ.ng ta!” Giang Liên Nam ghét bỏ hất tay Liễu mụ mụ ra.

Liễu mụ mụ cười

nói: “Đáng

yêu, tiểu



nương tính tình

thật

lớn, bất quá

không

quan hệ, nam nhân liền

yêu

thích dạng này, đến đến đến, đem nàng cũng mang về, cẩn thận

một

chút, đừng làm bị thương khuôn mặt xinh đẹp này.”

“Buông!” Giang Liên Nam giãy dụa

không

ngớt, bỗng dưng nhìn Cố Thiền

một

cái, dùng hết hơi sức kêu, “Ngươi có biết chúng ta là ai

không? Nàng là tiểu thư của Bố Chính Sứ, là Tĩnh vương phi tương lai, ngươi dám xằng bậy, Cố đại nhân cùng Tĩnh vương

sẽ

không

bỏ qua cho ngươi.”

Liễu mụ mụ sắc mặt thay đổi, xoay tròn ánh mắt nhìn Giang Liên Nam, Cố Thiền, còn có hộ vệ kia

trên

người qua lại vài lần, liền khôi phục bình thường: “thật

coi thường Liễu mụ mụ ta chưa biết nhìn mặt sao? Vương phi xuất môn, còn

không

gõ chiêng dẹp đường, thị vệ sắp xếp dài cả 1 con phố, nào như các ngươi keo kiệt như vậy. Bất quá ngươi

nói

điểm ấy

thật

tốt, lỡ như Vương phi tới đón khách gặp rủi ro, chính là ta phải xem qua, giữa ban ngày che mặt, hay là do cái mặt rỗ

không

dám ra gặp người.”

Bà đưa tay đến vén khăn của Cố Thiền, Cố Thiền liền trốn tránh, liền có đại hán từ phía sau

đi

lên bắt lấy nàng.

Mắt nhìn thấy tránh

không

khỏi, đột nhiên

không

biết từ chỗ nào đến có hai người,

một

người bắt lấy cổ tay Liễu mụ mụ trước mặt Cố Thiền, người còn lại ở phía sau nắm lấy cổ tay đại hán kia, chỉ nghe “Răng rắc” hai tiếng vang, xương cổ tay hai người

đã

bị bẻ gẫy.

Cố Thiền thấy



người tới, đúng là Lý Vũ Thành cùng Lâm Tu.

“Ta là cận vệ của Tĩnh vương, ngươi ở đây bịa đặt sinh

sự, giả mạo Vương phi, toàn bộ đưa quan xử trí!” Lý Vũ Thành lên tiếng, nháy mắt liền có mười thị vệ

đi

ra, đem Liễu mụ mụ và vài tên đại hán trói lại, bịt miệng, ném lên xe ngựa Cố gia, Giang Liên Nam cũng

không

được buông tha mà bị áp giải lên.

“Nhị



nương, mời qua kia

nói

chuyện.” Lý Vũ Thành đánh thế võ, Cố Thiền liền bị

hắn

cùng với Lâm Tu

một

trái

một

phải mang d0i, người

không

biết tình hình thoạt nhìn rất giống như bị áp giải.

đi

ra hơn mười bước là Tùng Hạc lâu, Lý Vũ Thành bước chậm

một

chút, “Nhị



nương, Vương gia mời ngài

đi

lên gặp.”

Cố Thiền ngẩng đầu, thấy trước cửa sổ lầu hai, Hàn Thác gương mặt

âm

trầm chợt lóe qua.