Chương 23: Đấu nhẹ nhàng

Editor: Bông Ngố

Beta: Cua Heo

Hôm sau, thư viện cho nghỉ, huynh đệ Cố Tùng, Cố Phong về đến nhà.

một

đêm trước, bọn họ

đã

nhận được tin, biết được việc tứ hôn, Cố Tùng

thì

cảm thấy rất đột ngột, còn Cố Phong lại là người vui vẻ nhất trong nhà.

“Nếu ngươi hướng tỷ phu (anh

rể)

nói

tốt vài câu,

nói

không

chừng ta còn có thể

đi

vào Huyền Giáp quân.” Cố Phong hưng phấn hoa tay múa chân

nói, người mà mình sùng bái nhất nay

đã

thành thân nhân, tương lai

không

chỉ có thể

đi

vào quân doanh của Tĩnh vương, còn có cơ hội được nhận rất nhiều chỉ điểm chân truyền,

không

khỏi cảm thán

nói: “Nhìn

một

cái chúng ta cùng tỷ phu là có duyên phận.”

Cố Thiền vốn là phiền lòng, bị Cố Phong từng tiếng “tỷ phu” mà kêu càng thêm buồn bực, bĩu môi

nói, “Cố Đồng Lâm, ngươi

đã

vui mừng như vậy,

không

bằng ngươi gả cho

hắn, như vậy cũng tốt lắm.”

Cố Phong phun toàn bộ nước trà trong miệng ra,

một

tay phủi áo,

một

tay véo hai má Cố Thiền: “nói

cái gì đâu, ngươi mới là vui mừng hóa ngu chưa, nam nhân sao có thể gả cho nam nhân.”

Nếu

hắn

không

phải nam nhân, liền thực gả thay sao?

Cố Thiền càng tức, lại

nói: “Có quan hệ gì, dù sao chúng ta bộ dạng giống nhau,

hắn

sở dĩ cứu ta, cũng là bởi vì trước

đã

gặp qua ngươi, mới nhận ra ta là người của Cố gia.”

Cố Phong tay

đang

lau nước dừng lại, hai mắt phiếm quang, trong lòng vui vẻ: “Ngươi

nói... Tỷ phu

đã

sớm có ấn tượng sâu với ta... Tỷ phu... Tỷ phu,

hắn

quả nhiên có tuệ nhãn nhìn thấy người tài,

anh

hùng hiểu được

anh

hùng.”

Cố Thiền mắt lạnh nhìn

hắn. Đồng Lâm tôn thờ Tĩnh vương, nhưng lại

không

biết tương lai

hắn

chết trong tay Hàn Thác. Thôi, gả cho Hàn Thác có lẽ có trăm ngàn

không

tốt, nhưng có

một

cái tóm lại

sẽ

không

sai, ít nhất Đồng Lâm danh chính ngôn thuận là cấp dưới của

hắn, nếu

không

tất nhiên gặp phải họa ở cửa thành quyết đấu.

*

Kinh thành ngàn dặm, trong hoàng cung, cùng lúc có người vui mừng

thì

cũng có người sầu.

Phượng Nghi cung, Ninh hoàng hậu chỉnh vạt áo ngồi ngay ngắn, mặt lạnh như sương, bên chân có phật châu màu mật trong suốt

đang

lăn, đèn đuốc chiếu ánh huy hoàng,

hiện

ra sắc thái rực rỡ, phi phàm.

Tiểu cung nữ vội vàng tiến lên nhặt phật châu, lại bị Ninh hoàng hậu lớn tiếng kêu lui, đuổi ra điện: “Phạm mama, ngươi

nói, Hoàng thượng là ý tứ gì?

hắn

biết chuyện đó...”

Cho nên tứ hôn cho nữ nhi của muội muội nhà mẹ đẻ của bà, làm cho bà

không

thể tơ tưởng hay làm gì nữa sao?

Bằng

không

như thế nào liên tục mấy năm trước đây

không

thấy động tĩnh, nay lại đột nhiên hạ chỉ tứ hôn?

Nhưng lại gạt bà, làm Hoàng hậu, làm người bên gối của hoàng đế, bà biết tin là do U châu truyền về mới biết được.

“Nương nương, chuyện đó bí mật, người liên quan từ lâu đều đền tội, bệ hạ

không

biết

sự

tình.” Phạm mama là hồi môn của Ninh hoàng hậu, là tâm phúc ba mươi năm: “Chính là

sự

tình giống vậy chỉ có lần này thôi.”

Ninh hoàng hậu hừ

nói: “Chẳng lẽ trơ mắt nhìn

hắn

không

công lấy

đi

nhiều năm tâm huyết của ta?”

Bà là Hoàng hậu, tự nhiên

sẽ

để ý đến người nhà.

một

nhà em rể bà cũng chiếu cố

không

ít, bất quá là vì cho tương lai hai con có nhiều thêm trợ lực. Huynh đệ và cháu nhà mẹ đẻ nàng nhiều phá gia chi tử (con nhà giàu ăn chơi trác táng, phá hoại), ngược lại Vĩnh Chiêu hầu phủ đều là hào kiệt, càng làm bà xem trọng, nhưng nay lại muốn toàn bộ tiện nghi cấp cho con của nữ nhân kia, cục tức này bà sao nuốt trôi.

“Nương nương đừng vội, theo lão nô biết, cho dù thành vợ chồng, cũng chưa chắc hoà thuận, Tĩnh vương chưa hẳn có thể mượn được thế lực Vĩnh Chiêu hầu phủ. Hơn nữa nghĩ lại từng bước, tam phu nhân cùng nhị



nương từ trước đến nay thân cận nương nương, nhị



nương thiên chân rực rỡ, tâm vô thành phủ,

nói

không

chừng tương lai còn có thể đảm đương làm cơ sở ngầm của nương nương, trở thành trợ lực của nương nương cũng

không

chừng.” Phạm mama

nhẹ

giọng khuyên nhủ.

Ninh hoàng hậu rất nhanh tỉnh táo lại, Phạm mama

nói

đúng, bà lại trù tính lần nữa, mà

không

phải tự làm loạn đường

đi

nước bước chính bản thân mình.

*

Đầu tháng, Nguyên Đồng đế theo thường lệ tới ngủ ở Phượng Nghi cung.

Chuyện Hàn Thác cùng Cố Thiền tứ hôn, Nguyên Đồng đế quả

thật

cố ý gạt Hoàng hậu, nhưng

không

phải vì nghi kỵ cái gì.

Hoàng hậu từng đề cập qua cố ý đem cháu

gái

gả cho Lão Thất, chỉ vì hai người tuổi còn

nhỏ, cho nên chưa từng

nói

qua. Nếu cho Hoàng hậu biết lão Tam cố ý lấy



nương đó, Hoàng hậu chưa hẳn đáp ứng.

Đây là lần đầu tiên Lão Tam cầu ông...

Trong các đứa con, Nguyên Đồng đế thích nhất Hàn Thác. Bởi vì mẹ đẻ của

hắn, cũng bởi vì

hắn

giống mình nhất. Mà Hàn Thác thuở

nhỏ

mất mẹ, tính tình lãnh đạm, xưa nay cùng người

không

thân cận, ngay cả ông là phụ hoàng cũng chịu liên luỵ.

Đêm đó nhận được thư của Lão Tam, Nguyên Đồng đế tâm tình tốt,

thì

ra đứa con này

không

phải là

không

thân cận ông, có đại

sự

vẫn nguyện ý thổ lộ tiếng lòng với ông.

Nhiều năm nay, tình thương của cha

không

có chỗ phát tác đột nhiên trào ra, Nguyên Đồng đế hạ quyết tâm thỏa mãn nguyện vọng của con, lúc này liền sai người đem học sĩ Hàn Lâm viện từ trong chăn lôi ra viết thánh chỉ, lại lệnh Lương Thần Quang suốt đêm ra khỏi thành,

đi

ngựa

không

ngừng chạy tới U châu.

Về phần Hoàng hậu, ông lại tuyển



nuơng tốt khác cho Lão Thất, các phương diện cũng

không

so với tức phụ (con dâu) lão Tam

không

kém bao nhiêu.

Rốt cuộc cũng là bất công với con, bạc đãi thê tử, Nguyên Đồng đế nhìn thấy Ninh hoàng hậu

thì

chủ động đề cập: “Hôn

sự

Lão Tam cũng

đã

vui mừng an bài, trẫm cuối cùng buông được

một

tâm

sự, kế tiếp nên cho Lão Ngũ cùng Lão Thất tuyển phi, Hoàng hậu trong lòng có chọn được người thoả đáng chưa?”

Ninh hoàng hậu mỉm cười

nói: “Ta đây cũng nên chọn tốt, còn phải cùng quý phi muội muội thương lượng

một

chút, ban đầu

sẽ

chỉ tuyển vài người cho Hoàng thượng xem qua, cho ngài quyết định.”

Ngũ hoàng tử Hàn Triết là con của quý phi Dương thị, năm nay mười lăm, so với Ninh hoàng hậu Thất hoàng tử Hàn Khải lớn hơn hai tuổi, đầu năm vừa phong Tấn vương.

“Ân, cũng cần lo lắng tới tâm ý của bọn

nhỏ, dù sao cũng là cùng ở cả đời, bọn họ thích mới được.” Nguyên Đồng đế nghĩ nghĩ, lại dặn

nói.

“Nô tì hiểu được.” Ninh hoàng hậu vừa tự tay hầu hạ Nguyên Đồng đế thay quần áo, vừa khó khăn nghĩ, ngươi

không

biết ta cùng Khải nhi xem trúng Xán Xán,

hiện

tại đem nàng gả cho người khác, còn

nói

đến tâm ý chúng ta cái gì.

Nhưng bà cũng

sẽ

không

nói

ra miệng, hoàng mệnh khó cãi, Nguyên Đồng đế nếu

đã

quyết định, bà nếu biểu

hiện

ra chút thầm oán chỉ làm Nguyên Đồng đế

không

vui, vẫn là nên đơn giản biểu

hiện

hào phóng hiền lành: “Bất quá nô tì có

một

chuyện lo lắng, Xán Xán có thể hầu hạ Tĩnh vương, đó là phúc mấy đời nàng

đã

tu luyện, thϊếp làm dì thay nàng vui vẻ. Chính là, Xán Xán tuổi còn

nhỏ, nhất thời

không

thể thành hôn, Tĩnh vương bên người cũng

không

thể thiếu người hầu hạ, nô tì nghĩ,

không

bằng năm nay tuyển tú nữ chọn vài người đưa qua. Hoàng thượng ý ngài như thế nào?”

Ninh hoàng hậu là người từng trải, muốn vợ chồng cách lòng, hữu dụng nhất đó là phân sủng. Người bên ngoài còn khó

nói, muội phu (em rể) Cố Cảnh Ngô chưa bao giờ nạp thϊếp, đó là bởi vì muội muội

không

muốn, Cố Thiền thuở

nhỏ

chịu ảnh hưởng cảu mẫu thân, chưa trải đời làm sao hiểu thấu. Hoàng gia

không

phải gia đình bình thường, cho dù Cố Thiền tương lai làm Tĩnh vương chính phi, cũng

không

có khả năng ngăn cản Hoàng thượng vì Tĩnh vương thêm cơ thϊếp, huống chi

hiện

nay.

Lời này Nguyên Đồng đế nghe xong

thật

hưởng thụ, ông

một

lòng bày ra tình thương của cha, chuyện liên quan Hàn Thác cực kì để bụng,

không

đến nửa tháng sau, đạo thánh chỉ thứ hai liền đưa đến U châu.