Chương 17: Lại gặp mặt

Qua giờ nghỉ trưa, cô nương các nhà đã có mặt đầy đủ.

Cố Thiền, Chương Tĩnh Cầm, Phùng Loan và mười mấy vị cô nương tuổi tác

ngang nhau đang bàn cách đặt hoa dọc bờ sông trong Mẫu Đơn viện.

Trong những người này Phùng Loan là lớn tuổi nhất. Chơi cùng nhau không

chỉ coi gia thế mà cũng để ý đến tuổi tác, những cô nương trên 15 tuổi

đã đến lúc cặp kê sẽ đeo thêm một chiếc vòng nhỏ, không giống như các

tiểu nha đầu còn trẻ con khác.

Người đông nhiều chuyện, nói một lúc mới đề cập đến quy tắc đặt hoa, lại gọi nha hoàn lấy ra đàn và hoa túc cầu bằng lụa lớn nhỏ. Mới chuẩn bị

xong xuôi, Tam cô nương Lương Quế Anh của Vĩnh Thanh Vệ Chỉ huy sứ khoan thai đi đến, “Xin lỗi các vị, ta đến muộn, vừa nãy cùng mẫu thân đến

gặp An quốc công phu nhân.”

Sau khi ngồi xuống lại hỏi quy tắc.

Chương Tĩnh Cầm tranh đáp: “Hoa rơi tay ai người đó ngâm một câu thơ, để ứng với lễ tiết bắt buộc phải có chữ xuân và tên hoa, ai sai phạt

rượu.”

“Là tự mình làm thơ sao?” Lương Quế Anh hỏi lại, “ Tài văn chương của ta không tốt như các ngươi.”

“Thơ của người khác còn có nghĩa gì, cũng không phải hoàng khẩu tiểu nhi (trẻ con vô tri), trái phải không quá mấy chữ, lẽ nào không làm ra được vài từ?” Chương Tĩnh Cầm phản đối.

Có người đồng ý, cũng có người cảm thấy có thể giảm bớt độ khó, nhất thời lại tranh chấp không dứt.

Cuối cùng là Phùng Loan đứng ra giảng hòa, “Mọi người chẳng qua muốn

cùng nhau tham gia náo nhiệt, cũng không phải thi thố.” Cuối cùng nói

trích dẫn thơ của các bậc hiền nhân cũng không có vấn đề gì.

Nha hoàn bịt mắt đánh đàn, đóa hoa lụa kia chạy mấy vòng qua tay mọi người, căn bản mỗi người đều chạm qua một lần.

Chính là sợ cái gì đến cái đó, Lương Quế Anh không giỏi làm thơ, số lần

hoa lụa đến tay nàng lại nhiều nhất, mấy lần đầu còn có thể ứng phó, sau đó dùng quá nhiều thơ rồi lại không thể trùng với người khác, lần thứ

năm đến lượt, nàng nghĩ mãi không ra.

Toàn bộ con mắt hướng về nàng ta, cũng có người hô: “Phạt rượu! Phạt rượu!”

Lương Quế Anh mạnh mẽ, vẫn không nhận thua.

Đang lúc bế tắc, đột nhiên từ đâu truyền đến một câu: “Đồng tước xuân thâm tỏa nhị kiều.”(*)

Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy một tiểu cô nương xinh xinh tầm 13-14

tuổi đang đứng ở hành lang, trên người mặc chiếc áo yếm thêu hoa văn màu xanh nghệ cùng với chiếc váy hoa cỏ màu gạch cua, hai búi tóc cài trâm

Hoa Thắng nhưng vẫn khéo léo để rủ xuống vài sợi, dung mạo thanh tú diễm lệ, rung động lòng người.

Dung mạo tốt, lại biết chữ, hiển nhiên đã đọc qua sách, là tiểu thư nhà nào vậy? Tại sao từ trước đến nay chưa gặp qua?

Có vẻ nàng đang lẻ loi một mình, không có nha hoàn đi cùng, trên tay vẫn cầm một bình nhị kiều, hành động xem ra không giống như tiểu thư một

gia đình lớn.

Cô nương kia thấy mọi người thăm dò nhìn nàng, cũng không giận không sợ mà duyên dáng cười đáp.

“Ngươi là ai?” Lương Quế Anh hỏi, giọng không vui, tuy nàng vẫn chưa

nghĩ ra câu thơ nào nhưng cũng không khiến người khác đoạt mất sự chú ý.

Cố Thiền lại biết là người nào, chính là con gái của Trịnh thị Giang Liên Nam.

Đây là lần đầu tiên trong đời này nàng gặp nàng ta, so với kiếp trước trước sớm hai năm, tình cảnh cũng khác.

Giang Liên Nam chưa đáp lời đã có một bác gái áo xanh từ cửa Nguyệt động đi ra kéo nàng, “Cầm được hoa rồi sao còn không mau mang vào, các phu

nhân bên kia đang đợi đó.”

“Vẫn cho rằng là đại cô nương nhà ai, hóa ra là một hạ nhân, đúng là gà

núi giả phượng hoàng.” Lương Quê Anh châm biếm nói, kẻ hại nàng ta ắt sẽ không có lợi, nói tuyệt đối không có một chút nhân từ, “nàng ta quy củ

kém như vậy, chủ nhân nhất định là một nhà lụi bại.”

Lương Quế Anh khẩu khí không ngừng lại, cứ vậy một đường mắng luôn cả nhà Bộ chính sử Cố đại nhân.

Chương Tĩnh Cầm với Cố Thiền chơi thân, thường ra vào nhà nàng, tự

nhiên cũng nhận ra bác gái kia. Nàng nhìn Cố Thiền, lại nhìn Lương Quế

Anh không thuận mắt, miệng chậc chậc mấy cái, cố ý to giọng đáp: “Đầu

năm nay thấy người có học vấn cũng không bằng hạ nhân.”

“Ngươi nói ai?” Lương Quế Anh tức giận hỏi.

“Ta cũng hiếu kỳ là ai nha,” Chương Tĩnh Cầm tìm liên quan, “A, thì ra là một tên quê mùa.”

Câu này đúng là chạm vào nỗi đau của Lương Quế Anh.

Cha của Lương Quế Anh Lương Tam xuất thân là nông dân, thuở thiếu niên

gặp phải năm mất mùa, vì cứu tính mạng của mình mà tòng quân. Hắn là

người cơ trí, từ chức vụ thấp nhất từng bước lập công đi lên, hiện nay

làm tới chức Vệ chỉ huy sứ, mọi người trước mặt nể tình gọi một câu anh

hùng, thực ra sau lưng đều bị gọi là kẻ nhà quê do gặp may mà được, đều

là sự khinh miệt cùng tin đồn ác ý.

Vì thế người nhà Lương gia nghe không lọt ba chữ “ Kẻ nhà quê”, Lương

Quế Anh lại là người tính tình động một tý liền trở nên nóng nảy, lời

Chương Tĩnh Cầm vừa dứt, liền bị nàng nhào lên đánh.

Chỗ này đều là các nữ hài tử khuê các xuất thân cao quý, được nuông

chiều cẩn thận, nào đã thấy qua người nào la lối như vậy, trong một

tiếng đồng hồ toàn bộ rối tung không biết xử trí thế nào.

Vẫn là các nha hoàn phản ứng nhanh, có mấy người xông lên kéo ra, toàn bộ đều bị Lương Quế Anh đẩy ngã xuống đất.

Lương Quế Anh khí lực lớn, Chương Tĩnh Cầm cũng không dễ khuất phục.

Nàng hồi nhỏ thân thể không tốt, vì muốn khỏe mạnh đã luyện võ công hai

năm, không có một chút ý niệm bỏ qua cơ hội này mà trực tiếp nghênh đón

Lương Quế Anh.

Hai người đều bị ăn đòn của đối phương, cũng càng phát giận, chỉ nghe

loảng xoảng một tiếng, cả hai cùng lao vào nhau rồi đập vào lan can mà

ngã xuống hồ.

May mà nước ở đây không sâu, chỉ đến đầu gối, người cũng không đáng

ngại, chỉ là toàn thân ướt sũng. Lương Quế Anh tóc xõa tung ra, buông

thõng che hết nửa khuôn mặt, Chương Tĩnh Cầm váy ngắn bị xé mất một

mảng, cái sợi tơ màu vàng ngà đang được treo trên chiếc lá sen bên cạnh, nhìn trông thật là thảm hại.

Cả hai dù đã thu tay nhưng mắt vẫn trừng trừng nhìn đối phương.

Thuộc hạ của Lương Tam chỉ huy báo cho nhà Phương Thuấn Hoa, còn có

Phùng Loan mau chóng phân phó nha hoàn đưa các nàng lên bờ, Cố Thiền cởi chiếc áo choàng của mình khoác cho Chương Tĩnh Cầm. Mỗi người tự quay

về phòng tắm rửa xử lý, mọi người cũng không vui mà tan rã.

*

Trong phòng khách, Chương Tĩnh Cầm đã tắm rửa xong, thay bộ quần áo sạch sẽ, tay cầm cốc trà gừng, vừa uống vừa bàn: “Lần đầu trông thấy loại

người này, nói trắng ra chẳng qua dựa vào phụ thân, bản thân chả có bản

lĩnh gì, lại còn kiêu ngạo hống hách...”

“Được rồi, được rồi,” Phùng Loan ngắt lời nàng, “ngươi cũng không phải người tốt làm việc tốt gì, không được quên đâu.”

Thực ra Phùng Loan cũng không nhìn thuận mắt Lương Quế Anh, chỉ là nàng

tính tình trầm tĩnh, cho nên không có thể hiện ra ở trước mặt Lương Quế

Anh mà thôi.

Gia đình tôn quý đối xử với hạ nhân thường không quá tàn nhẫn, hạ nhân

phạm lỗi gì dựa vào lỗi đó mà xử tội, có thể đánh, có thể phạt, thậm chí trực tiếp bán đi, nhưng lại không làm nhục họ bằng lời nói, bởi vì như

vậy là làm mất mặt người làm chủ nhân. Nếu truyền ra ngoài còn bị các

gia đình cùng cấp bậc coi thường, cô nương chưa xuất giá nếu để người

ngoài biết được làm chuyện như vậy, tương lai sẽ khó mà gả được cho nhà

nào tốt.

Cố Thiền cũng không thích như thế, lại lo lắng Lương Quế Anh cho người

truyền ra, hỏi Chương Tĩnh Cầm: “Ngươi không sợ nàng ta tìm bá phụ bá

mẫu cáo trạng chứ?”

Chương Tĩnh Cầm không quan tâm đáp: “Sẽ không, mẫu thân ta từ trước tới

nay luôn bao che cho ta, chỉ có phụ thân thôi, dù sao ông ấy đã phái

người truyền tin cho mẫu thân rằng hôm nay không đến được rồi.”

Nha hoàn đang cầm khăn khô lau đầu cho Chương Tĩnh Cầm, không cẩn thận

dùng lực mạnh hơn, nàng cau mày, phân phó cho người mang lò đen lên,

tiếp tục đáp: “ Ông ấy hôm nay so với ta còn xui hơn.”

Phụ thân Chương Tĩnh Cầm Chương Hòa Phố là Đề hình án sát sử của phủ U

Châu, cùng thuộc một trong tam ty với Cố Cảnh Ngô, sáng sớm nay cũng đến phủ Tĩnh vương gia yết kiến, ai ngờ Tĩnh vương gia bỗng nhiên đổi chủ

ý, lệnh cho tất cả cùng đến vườn Bách hoa thưởng hoa rồi nghị sự. Chương Hòa Phố vừa vào Vương phủ, vẫn chưa ngồi ổn định lại ngược lại đi lên

xe.

Xe mới đi được mấy bước, liền đυ.ng phải một đại cô nương.

Nói đυ.ng cũng không hẳn, phu xe nói là nàng ta tự quỳ ra đấy, sợ bọn hắn đi mất.

Đại cô nương kia luôn mồm kêu oan ức, cầu đại nhân minh oan.

Chương Hòa Phố hỏi mấy câu, thì ra chỉ là một chuyện nhỏ trộm gà bắt chó trong quận Thông Châu, loại chuyện này đã có Tri quận mở đường xử lý,

nếu không cũng có Tri phi, nói thế nào cũng không cần đến đường đường

Tam phẩm An sát sử đại nhân tự mình xuất mã, nhưng Tĩnh vương điện hạ

bên cạnh mắt đã lạnh đi rồi.

Tuy nói mệnh quan được triều đình bổ nhiệm không đến lượt Vương quản,

nhưng người ta dù gì cũng là con trai ruột của hoàng thượng, trước mặt

hoàng thượng có thể thuận miệng nói mấy câu, làm không tốt thì tiền đồ

nửa đời sau của ông coi như khóa lại. Chương Hòa Phố đã qua 40 tuổi vẫn

ngày ngày mong chờ làm quan trên kinh thành, do vậy không thể không tự

mình cố gắng biểu hiện thật tốt.

“Ông ấy về đợt này nhất định sẽ bận mấy ngày, cứ cho là biết chuyện cũng không giáo huấn ta được, chắc lại sẽ kêu mẹ đi quản giáo ta, kết quả

chẳng phải như nhau sao.” Chương Tĩnh Cầm đắc ý đáp.

Chương Tĩnh Cần lời nói thoải mái tự tại, Cố Thiền cũng không quá để ý

chuyện nhỏ này nữa, nhưng trong lòng nàng vẫn có chuyện lo nghĩ, một

chốc là Giang Liên Nam, một chốc là Hàn Thác.

*

Tiệc Bách hoa buổi tối được mọi người khen ngợi không ngớt, An quốc công phu nhân thậm chí cho cầu kiến người đã làm ra cao lương mĩ vị này.

Có thể được An quốc công phu nhân ưa thích, đấy chính là cơ hội tốt

không nên lãng phí, Ninh thị người cho gọi Giang Liên Nam cùng đi lên.

Tại U Châu, An quốc công phủ chỉ đứng sau Tĩnh vương phủ, là gia đình

tôn quý xếp thứ hai. Năm đó khi Tĩnh vương gia còn nhỏ lần đầu ra chiến

trường, đã phong An quốc công làm phó tướng, có thể nói chính ông đã dạy nên một vương gia bách chiến bách thắng ngày nay. Hơn nữa, việc Tĩnh

vương gia vô cùng kính trọng ông là điều ai cũng biết, vô hình đã nâng

cao vị thế của phủ An quốc công.

An quốc công phu nhân đã ngoài 40, bộ dáng hiền từ, nhìn Giang Liên Nam

nói: “Đứa trẻ ngoan, nghe nói các món ăn trong tiệc Bách hoa là do ngươi nghĩ ra?”

“Không phải tất cả ạ, lúc trước con là người đề ra, sau đó phu nhân nhà

con đã chỉ ra mấy món không phù hợp và đổi lại.” Giang Liên Nam đáp vô

cùng thành thực.

Không tham công, không trốn tránh, An quốc công phu nhân đối với Giang

Liên Nam hảo cảm hơn ba phần, hỏi nàng nhiều hơn vài câu, cứ thế hỏi đến thân thế của nàng ta.

Giang Liên Nam đều trả lời không kiêu ngạo, không siểm nịnh.

An quốc phu nhân thưởng cho nàng ta một chiếc vòng ngọc bích, ra tay hào phóng, khiến mọi người kinh ngạc. Mặc dù vậy, Giang Liên Nam vẫn như cũ khiêm tốn, khiến cho mọi người càng tán thưởng.

*

Vào ban đêm, các tiểu cô nương còn có một hoạt động cuối cùng: xách đèn hoa thần đi dạo trong miếu Hoa thần phụ cận.

Miếu Hoa thần nằm trong tường của vườn Bách hoa, cuối ngày trước khi

khai tiệc, vườn Bách hoa đã được dọn dẹp sạch, ngoại trừ các tăng lữ

Diên Thọ tự, còn có các khách quý của các gia đình tôn quý thành U Châu, không có khách vãng lai nên hết sức an toàn, tự nhiên có thể yên tâm du ngoạn.

Đội ngũ đi dạo gồm Cố Thiền cùng rất nhiều cô nương khác, không có các

nha hoàn đi theo, chỉ đồng hành cùng các bạn hữu, cùng các tăng nhân đi

trước dẫn đường.

Đội ngũ càng lớn, ánh đèn rực rỡ hòa cùng hoa đỏ cây xanh.

Đến trước cửa miếu Hoa thần, Cố Thiền đột nhiên bị một viên đá nhỏ ném

trúng, đá tuy nhỏ nhưng đánh lên người cũng rất đau, nàng quay đầu nhìn

quanh muốn tìm kẻ nào làm chuyện xấu như vậy, lại nhìn thấy Hàn Thác

đang đứng ở cửa chính của đình viện bên trong miếu, cười vẫy nàng.

- ---------------------------------------

Chú thích (Editor):

(*): Trích từ bài thơ cổ “Xích Bích” của nhà thơ Đường Đỗ Mục

赤壁懷古

折戟沉沙鐵未銷,自將磨洗認前朝。東風不與周郎便,銅雀春深銷二喬。

Xích Bích hoài cổ

Chiết kích trầm sa thiết vị tiêu,

Tự tương ma tẩy nhận tiền triều.

Đông phong bất dữ Chu lang tiện,

Đồng Tước xuân thâm toả nhị Kiều.

Dịch nghĩa

Mũi kích gãy nằm trong cát, sắt chưa mòn hết,

Tự tay mình mài rũa, đã nhận thấy dấu vết triều đại vừa qua.

Gió đông ví không thuận tiện cho chàng Chu Du,

Thì cảnh xuân thâm nghiêm của đài Đồng Tước đã khoá chặt hai nàng Kiều.

Xích Bích là một khúc sông trên Trường Giang thuộc tỉnh Hồ Bắc. Đời Tam

Quốc, nguyên soái Chu Du nhờ gió đông nổi lên mới dùng hoả công đốt cháy các chiến thuyền của Tào Tháo.