Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Độc Sủng Thiên Kiều (Thiên Kiều Bách Sủng)

Chương 112

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: huyetsacthiensu

Đại khái là bởi vì thực

sự

không

có người đón khách nên Tiết thị

đã

đi

lâu như vậy nhưng cũng

không

có ai hỏi thăm

một

câu.

Cố San lại ở nhà chồng chưa đến, cho nên người thực

sự

nhớ đến bà ta

thật

sự



không

có ai.

Đến lúc khai tiệc, Hồng Hoa vội vàng chạy vào báo tin, mói Nhị phu nhân bị mất tích rồi.

“một

người lớn sống sờ sờ tại sao lại đột nhiên mất tích?” Tề thị hỏi

một

câu.

“Vừa rồi lúc

đi

trên

đường từ Ngự Hoa Viên trở về, Nhị phu nhân ghét bỏ chúng nô tì đến gần bà ấy quá nên đuổi chúng nô tì ra xa, chúng nô tì lui về sau khoảng mười bước,

không

nghĩ đến bởi vì như này, đầu tiên Nhị phu nhân rẽ vào góc, đợi đến lúc chúng nô tì quay qua chỗ khác

thì

đã

không

thấy phu nhân đâu nữa.”

Hồng Hoa quỳ

trên

mặt đất, cúi đầu, nàng là nữ hộ vệ,

không

biết diễn trò, đầu cúi thấp đến mức chạm đất, càng

không

dễ dàng bị người phát

hiện

ra kẽ hở.

“Hay là lạc đường.” Hàn Thác lên tiếng “Để ta phái thị vệ

đi

tìm

một

chút, mọi người ngồi vào bàn trước

đi.”

Công cuộc tìm kiếm tiến hàng đến tận đến lúc tiệc tối kết thúc, trước khi tàn tiệc Hàn Thác còn hướng về Vĩnh Chiêu hầu cũng Tưởng lão thái thái tạ lỗi “Chắc chắn con

sẽ

ra lệnh cho thị vệ tìm kiếm suốt đêm, tuyệt đối

không

thất lễ, kính xin tổ phụ tổ mẫu yên tâm.”

Hoàng đế

đã

nói

như thế, cho dù

không

yên tâm

thì

còn có thể làm sao đây, mọi người trong Cố gia

không

thể làm gì khác hơn là lên xe ngựa về nhà.

Lúc đến có ba chiếc xe ngựa, phu thể Vĩnh Chiêu hầu ngồi

một

chiếc, phòng lớn

một

chiếc, tam phòng

một

chiếc, Cố Cảnh Ngôn

đi

đứng bất tiện

không

đến, Tiết thị chen chúc ở trong xe ngựa tam phòng.

Cố Dung cùng mấy người cháu nam cưỡi ngựa.

Lúc trở về thiếu

một

người nhưng lại nhiều thêm

một

chiếc xe ngựa,

trên

xe là Phó Y Lan và Cố Phong.

Phó Y Lan đến chậm,

không

phải là nàng cố ý trì hoãn mà hôm nay nàng mới vào đến Kinh thành.

Cố Phong trở lại Kinh thành từ mùa thu,

hắn

được Hàn Khải gọi về phụ trách thủ thành, lúc đó chuyện lớn còn chưa định, vẫn gặp nguy hiểm đương nhiên

hắn

sẽ

không

dẫn theo Phó Y Lan.

Sau đó lại ởi vì giữa hai người vẫn lúng túng cho nên mãi đến tận lúc

hắn

cùng Hàn Thác thương lượng làm sao thu xếp cho Phó Y Lan mới đón người vào.

“Lúc đó ta mắng ngươi như vậy

thật

sự

là oan uổng cho ngươi,

thật

xin lỗi.” Phó Y Lan nhìn Cố Phong, nghiêm túc

nói.

Lời này ngay từ lúc nàng biết được Hàn Thác chưa chết

đã

muốn

nói

với Cố Phong,

không

biết làm sao mà hai người vẫn cách xa nhau, hôm nay cuối cùng gặp được ở trong cung

thì

trường hợp

không

đúng, lại đông người, bây giờ cuối cùng cũng ở chung

một

chỗ, cũng

không

muốn chờ thêm nữa

thì

lập tức

nói

ra.

“không

sao.” Cố Phong phất tay

một

cái, thể

hiện

mình

không

để ý “Là do ngươi

không

biết nội tình, cũng

không

thể trách ngươi.”

“Nhưng mà, ta còn suýt nữa gϊếŧ chết ngươi…” Phó Y Lan nắm chặt góc áo, càng nghĩ càng bất an, may mà nàng

không

thành công nếu

không

sẽ

làm xáo trộn kế hoạch của tỷ phu, ảnh hưởng đến chuyện lớn.

Tính tình nàng ngay thẳng, lúc này lại cho rằng Cố Phong là

anh

hùng hảo hán, phải thẳng thắn kết bạn nên

nói

ra những lời trong lòng “Ngươi biết ta hận

không

thể gϊếŧ ngươi cũng

không

chịu

nói

là do ngươi

không

sợ chết, cảm thấy nhất định là ta

không

gϊếŧ được ngươi hay là ngươi

không

tin tưởng ta có thể giữ bí mật?”

trên

yến tiệc Cố Phong có uống rượu, vốn có chút hoa mắt chóng mặt, bị Phó Y Lan hỏi như vậy

thì

đầu càng đau.

Tại sao nữ nhân lại phiền phức như vậy?

thật

sự



hắn

tình nguyện cưỡi ngựa đánh trận, sảng sảng khoái khái, thậm chí là mười lần làm mật thám cho tỷ phu cũng tốt hơn là ứng phó với tiểu



nương cứ léo nha léo nhéo bên tai.

Đặc biệt là Phó Y Lan này, lúc nàng cầm kiếm đòi gϊếŧ

hắn

hắn

cũng

không

cảm thấy gì, lúc này nàng lại mềm mại hỏi

hắn

làm

hắn

thế nào cũng

không

được tự nhiên.

Xe ngựa

không

lớn, hai người ngồi đối mặt nhau, đầu gối gần như là chạm vào nhau, khuôn mặt nàng thành khẩn lại có chút bất an gần trong gang tấc, Cố Phong đột nhiên cảm thấy

trên

người khô nóng, còn có nỗi kích động muốn sờ

một

cái vào hai gò má của nàng…

thật

sự



hắn

quá say rồi.

Cố Phong vén rèm cửa xe ngựa để gió lạnh thổi vào cho tỉnh rượu.

Phó Y Lan

không

hề phòng bị, đột nhiên bị gió lạnh thổi ho khan mấy cái.

“Ngươi

không

sao chứ?”

Cố Phong

không

chút suy nghĩ liền ngồi sang bên cạnh Phó Y Lan, đưa tay muốn vỗ lưng giúp nàng.

Mắt thấy tay kia

đã

sắp chạm vào sống lưng Phó Y Lan

hắn

bỗng nhiên ý thức được động tác này

khôngthỏa đáng, cái gọi là nam nữ thụ thụ bất thân, bọn họ

đã

nói



chỉ giả làm

một

đôi phu thê cho nên

không

thể mượn cơ hội chiếm tiện nghi.

Tay rụt trở về nhưng tầm mắt vẫn dính vào mép tóc Phó Y Lan, trong cổ áo lộ ra

một

khối da thịt trắng nõn…

Thân thể thậm chí còn sinh ra

một

loại gây rối nào đó cực kỳ bí

ẩn…

Cố Phong thất kinh, vội vã nhảy về lại chỗ ngồi phía đối diện,

không

ngờ dưới chân trơn trượt, may mà thân thủ

hắn

nhanh nhẹn, chống được vào hai bên chỗ ngỗi mới miễn cưỡng

không

bị ngã ra.

“Ngươi

không

sao chứ?”

Phó Y Lan vẫn phát

hiện, thân thiết hỏi.

“Khụ.” Cố Phong điều chỉnh tư thế ngồi thẳng người lên, hắng cổ họng, cười cười vờ hào phóng “Từ trước đến giờ đều khỏi phải

nói.”

Phó Y Lan ngẩn ra, sau đó mới nhớ đến

hắn

nói

tiếp chủ đề vừa rồi.

Cố Phong còn đoạn sau chưa

nói

“Khi đó ngươi là bị tình thế bức bách,

không

thể

không

gả cho ta, hỗ trợ cho thân phận của ta, quả

thật



đã

lập đại công cho đại nghiệp của tỷ phu. Ta

đã

thương nghị với tỷ phu, huynh ấy

sẽ

khen ngợi công lao của ngươi, phong cho ngươi danh hiệu Quận chúa, như vậy

thìchúng ta có thể danh chính ngôn thuận mà hòa ly, cũng

không

thiệt thòi cho danh tiết của ngươi, đến lúc đó

sẽ

chọn cho ngươi

một

người đàn ông oai hùng bất phàm đệ tam của Đại Ân làm trượng phu.”

Đoạn đầu cũng

không

có gì lạ, Phó Y Lan cũng

không

thèm để ý, chỉ để ý đoạn sau “Tại sao lại là đệ tam.”

“Ha ha ha..” Hơi rượu bắt đầu bốc lên đầu Cố Phong, biểu

hiện

chính là chưa

nói

đã

cười khúc khích, cười xong mới đáp “Đệ nhất đương nhiên là tỷ phu, thứ hai là phu quân

hiện

tại của ngươi, cho nên…”

Còn chưa

nói

xong câu

nói

đã

xuống ghế ngủ thϊếp

đi.

Phó Y Lan khẽ nhếch miệng, nửa giật mình nửa bất đắc dĩ, nhìn gáy

hắn

một

lát, nghe tiếng ngáy đứt quãng của

hắn, những

sự

sùng bái đối với những

anh

hùng hào kiệt, đau lòng đối với những người

không

thay đổi ước nguyện ban đầu bị khuất phục

đã

biến mất cuối cùng chỉ còn lại

một

suy nghĩ: nếu

trên

tay nàng có

một

cây chủy thủ đúng là rất muốn gϊếŧ

hắn

một

lần nữa…

***

Trong Phượng Nghi cung, người đàn ông oai hùng bất phàm, ưu tú tin cậy đệ nhất Đại Ân cũng

đã

say rượu.

Có điều, Hàn Thác may mắn hơn so với Cố Phong,

trên

giường có kiều thê nhuyễn ngọc ôn hương, có thể danh chính ngôn thuận mà nhận lấy

sự

chăm sóc và đùa giỡn.

một

bát canh giải rượu hai người cùng nhau uống.

Chia thế nào đây?

Cố Thiền giơ bát cho Hàn Thác uống

một

ngụm,

hắn

ngậm lấy

một

ngụm rồi cúi xuống bắt lấy miệng

nhỏ

của nàng, mớm số canh giải rượu trong mồm mình cho nàng…

Sau đó, Cố Thiền căn bản là

không

uống rượu nhưng so với người say rượu kia

thì

cảm giác chếnh choáng càng nặng, mặt càng hồng, thở càng dốc.

“Hoàng Thượng, đừng làm loạn…”

thật

vất vả nàng mới có thể từ khe hở giữa bờ môi của hai người mà

nói

một

câu.

“Xin nghe theo ý chỉ của Hoàng Hậu Nương Nương.”

Hàn Thác

nhẹ

nhàng trả lời nhưng mà đến cuối cùng bát canh giải rượu này cũng

không

có cách nfo uống hết được.

Môi

hắn

một

đường di chuyển xuống phía dưới, lướt qua cái cằm khéo léo của Cố Thiền, lại lướt qua cần cổ

nhỏ

bé mềm mại của nàng, cuối cùng rơi vào chỗ

không

thể

nói. Đây cũng chưa hết,

hắn

phát huy kỹ xảo học được từ con

gái, chỉ dùng đôi môi

đã

đẩy ra vạt áo của Hoàng Hậu Nương Nương, sau đó cắn

một

cái… vào nơi ấm áp nhất.

Cố Thiền gần như là đặt bát canh giải rượu trong tay lên giường, may mắn là mổ tay Hàn Thác còn nhãn rỗi, dửng dưng ném cái bát ra bên ngoài trướng.

“Xoảng”

một

tiếng,

một

cái bát sứ men xanh mạ vàng cứ như vậy mà tan xương nát thịt.

Hoàng Hậu Nương Nương

trên

giường cũng

không

khá hơn cái bát kia chút nào, giống như

một

con mòi bị rơi vào miệng sói đói, mặc cho miệng cùng móng vuốt sói sờ soạng lại gặm cắn cũng

không

có cách nào chống lại được. Hoặc là, con mồi cũng vô cùng hưởng thụ,

không

muốn thoát ra chút nào.

Áo ngủ bằng gấm

đã

bị lật lên, Cố Thiền cũng thoát lực, mềm nhũn thành

một

vũng bùng, nằm nhoài trong lòng Hàn Thác thở dốc.

Hàn Thác vẫn chưa

đã

thèm, nhưng cũng biết mọi việc phải có chừng mực, mắt thấy Cố Thiền cần được nghỉ ngơi nửa khắc

thì

cũng tùy nàng, chỉ

một

tay ôm lấy cái eo

nhỏ

nhắn,

một

tay lại tuần tra dọc thân thể nàng, chọc cho nàng thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu sợ hãi tránh né.

“Hoàng Hậu đừng nghịch…”

hắn

bắt chước giọng điệu của nàng.

Cố Thiền

không

nói

gì.

Rốt cuộc là ai

đang

làm loạn?

Đáng trách là mình bị Hàn Thác chơi đùa

không

còn chút sức lực nào, chỉ phun ra hai chữ ngắn ngủi “Thϊếp

không…”

“không? Vậy là ai luôn chạm vào trẫm?” giọng điệu Hàn Thác đàng hoàng trịnh trọng, trong lòng lại mừng rỡ thoải mái.

Mệt cho

hắn

còn có mặt mũi

nói

ra câu đấy, nếu

không

phải là

hắn

vẫn nắm lấy nàng, quấy rồi nàng, nàng bị ngứa muốn trốn tránh

thì

tay chân sao lại chạm vào người

hắn

chứ…

Cố Thiền vừa tức vừa giận, siết nắm tay đập lên ngực

hắn

một

cái.

“Ơ!” Hàn Thác cố ý gào lên đau đớn

một

tiếng “Hoàng Hậu

đang

mưu đồ ám sát trẫm sao?”

“Đúng

thì

sao?”

“Vậy

thì

trẫm muốn trấn áp thích khách…”

Hàn Thác

nói

xong nghiêng người áp Cố Thiền xuống dưới thân…

“Hoàng Thượng, để thϊếp nghỉ ngơi

một

lát.” Cố Thiền cầu xin.

Hàn Thác cũng

không

phải cưỡng ép nàng, nắm eo

nhỏ, lại vươn tay, lần thứ hai hai người trao đổi vị trí cho nhau… vẫn

không

tách rời.

“Hoàng Thượng, Nhị thẩm thế nào rồi?” Cố Thiền muốn phân tán lực chú ý của Hàn Thác liền nhắc đến

một

đề tài

không

quan trọng.

“Trước tiên cứ giam giữ bà ta, dọa bà ta sợ, sau đó lại gọi mấy người Lâm Tu đến thẩm vấn,

không

sợ bà ta

không

nói

thật.”

“Vậy nếu là

sự

thật, Hoàng Thượng định xử lý bà ta như thế nào?” Cố Thiền lại hỏi.

“Nàng

nói

xem?”

Cho dù có tội hay

không

Hàn Thác cũng

không

phải muốn bằm thây vạn đoạn nhưng mà

hắn

cho rằng chuyện này còn phải xem ý của Cố Thiền.

“Để cho bà ta sao này

không

bao giờ có thể tiếp tục làm ác nữa là được.” Cố Thiền đáp.

Hàn Thác cau mày

nói

“Chỉ thị này của Hoàng hậu Nương Nương phạm vi có chút rộng, bọn thuộc hạ

sẽkhông

biết cần làm gì.”

Người chết

không

thể làm ác, mất tay mất chân cũng

không

thể làm ác, cải tà quy chính cũng

không

thể làm ác, rốt cuộc là làm như thế nào?

“Ta chỉ muốn, trong nhà nhiều trẻ con như vậy, đừng để cho bà ta có cơ hội làm hại chúng là được.”

Cố Thiền cũng có chút nhức đầu.

Ví dụ

nói

về nàng, năm đó Tiết thị cho dù làm ác nhưng cũng

không

thật

sự

hại đến nàng, hơn nữa cũng nhờ vậy nàng mới quen Hàn Thác, ma xui quỷ khiến mà đạt được khởi đầu tốt đẹp.

Hơn nữa

một

đời này cuộc sống của nàng

không

tính là thuận buồm xuôi gió nhưng cũng là hữu kinh vô hiểm (có kinh sợ nhưng

không

nguy hiểm), đến bây giờ Hàn Thác đăng cơ, nàng làm Hoàng hậu, còn sinh hai đứa con đáng

yêu.

Đối với

một

người phụ nữ, có thể

nói



đã

đạt được kết quả may mắn nhất cũng hạnh phúc nhất.

Sống trong cuộc sống hạnh phúc như vậy

sẽ

không

có tâm địa cứng ngắc, chỉ có thể ngày càng mềm mại, cái gì mà trả thù ghi hận hoàn toàn

không

tồn tại trong lòng nàng.

Lại nghĩ đến, Vĩnh Chiêu hầu phủ nhiều đứa trẻ như vậy nhưng Tiết thị vẫn luôn

không

có cháu ngoại, Cố Thiền chỉ sợ bà ta vì vậy mà sinh ra ỹ nghĩ xấu xa, làm ra chuyện

không

thể cứu vãn.

Hàn Thác nghe nàng

nói

chuyện

đã

không

còn thở hổn hển

thì

bàn tay lại từ từ

đi

xuống, ngoài miệng lại

nói

“Lúc này

đã

hiểu



rồi.”

thật

ra vừa rồi

hắn

chỉ thuận miệng hỏi nàng thôi,

hắn

còn

không

hiểu Cố Thiền sao, làm sao nàng có thể trả thù hại người được chứ, ngược lại vẫn nên là

hắn

đi

làm thôi.

Cố Thiền lại phát

hiện

bàn tay

không

an phận của

hắn, vội hỏi “Hoàng Thượng, chúng ta gác đêm

đi.”

“Ừ, gác đêm thôi.” Hàn Thác mặt dày đáp “không

hoạt động

sẽ

mệt mỏi, buồn ngủ, hoạt động

thì

tinh thần mới có thể tỉnh táo đến khi trời sáng.”

Cái gì?

Đến khi trời sáng?

Cố Thiền cảm thấy mình nhất định

sẽ

bị dằn vặt đến chết…

Đường đường là Hoàng hậu Nương Nương, cuối cùng lại mệt chết ở

trên

giường…

không

biết đến lúc đó Hoàng đế bệ hạ có mặt mũi sống

một

mình

không?

Nàng vẫn còn muốn

nói

gì nữa

thì

miệng

đã

bị ngăn chặn, chỉ có thể phát ra tiếng ‘Ư ư’

nhỏ

vụn.

Hai người

đang

quấn quít thành

một

đoàn chợt nghe ngoài điện có tiếng bước chân gấp gáp, theo sau là tiếng Từ Cao Lục “Bệ hạ, thần có chuyện quan trọng cần báo.”

Hàn Thác hơi có chút thiếu kiên nhẫn, nhưng mà nếu

thật

sự

không

có chuyện gấp

thì

Từ Cao Lục nhất định

sẽ

không

không

có mắt mà đến đây quấy rầy Đế Hậu thân thiết, chỉ đành

nói

“nói.”

“Từ Ninh Cung bị cháy, thế lửa rất lớn, tình huống đáng lo!”
« Chương TrướcChương Tiếp »