Chương 61

Đào Nhiên đến tiệm cà phê mua 2 ly cà phê mang đi, kỳ thực cô không khát, càng không muốn uống cà phê, nhưng Hoắc Liên ngồi bên cạnh có chút kiềm nén, cô chỉ đành mượn cớ đi ra ngoài mua cà phê.

Bởi vì sau đó anh ta vẫn không nói chuyện, dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Đào Nhiên ngồi xuống bên cạnh anh ta, Hoắc Liên mở mắt, Đào Nhiên đã đem ly cà phê đưa cho anh ta.

Hoắc Liên nhận lấy, nửa đùa nửa thật: "Chỉ dùng một ly cà phê để đãi bạn thôi à ?"

Đào Nhiên cũng không có nửa phần thẹn thùng, "Có uống cũng là tốt rồi."

Hoắc Liên cười vài tiếng, cúi đầu thưởng thức cà phê.

Ngoại trừ dòng người huyên náo ở sân bay, giữa bọn họ lại rơi vào trạng thái trầm mặc .

Đào Nhiên không biết nên nói chuyện gì với anh ta đây.

Còn Hoắc Liên thì không muốn nói nhiều với cô nữa, cố gắng không có ý nghĩa.

Thời gian im lặng đối mặt nhau trôi qua chậm chạp, nhưng chính vì tốc độ chậm như vậy, thời gian cũng đã trôi qua 20 phút.

Đào Nhiên liếc nhìn đồng hồ đeo tay, mà lúc này bảng báo của đại sảnh sân bay cũng nhắc nhở chuyến bay đến nước B bắt đầu an kiểm.

Đào Nhiên nghiêng mặt nhắc nhở, "Hoắc Liên, có thể an kiểm hải quan rồi. "

Hoắc Liên như là không nghe thấy, chậm rãi thưởng thức ly cà phê.

"Ơ kìa, Hoắc Liên, anh có nghe thấy em nói không? "

"Không nghe thấy."

". . . " Đào Nhiên hận đến răng cũng đau.

Sau một lúc lâu, Hoắc Liên nói: "Anh đã đổi chuyến bay rồi, cho nên." Dừng lại, anh ta nói: "Cho em cơ hội tận tình đãi bạn đấy. "

Cô nhìn chằm chằm Hoắc Liên như có điều suy nghĩ, gằn từng chữ nói: " Em không cần cơ hội này thì làm sao đây?"

Lúc này người im lặng mà bị sặc là Hoắc Liên.

Đào Nhiên chưa từng nghĩ muốn mời anh ta ăn cơm, Mộ Thời Phong còn chờ cô ở bên ngoài đấy. Những thứ cô nợ Hoắc Liên, sau này cô sẽ đến nước B trả cho anh ta, cũng không cần vội vã.

Hơn nữa, cô còn phải tiếp tục uống thuốc của anh ta, cũng không cắt hết liên lạc được.

Hoắc Liên cũng không tức giận, nụ cười trên mặt vẫn như trước, thậm chí càng rạng rỡ hơn, "Đào Nhiên, muốn biết hình xăm bí mật trên người em là sao không?"

. . .

Trong quán cà phê.

Đào Nhiên gọi hai phần ăn đơn giản.

Hoắc Liên chậm rãi ăn, khi anh ta ăn không bao giờ làm việc, bao gồm cả nói chuyện.

Cho nên Đào Nhiên chịu đựng, nhịn tiếp.

Một phần ăn đơn giản, vậy mà anh lại ăn hơn nửa tiếng mới xong.

Còn đĩa thức ăn của Đào Nhiên thì cô chưa hề đυ.ng tới.

Ăn cơm xong Hoắc Liên càng cụt hứng, chẳng muốn nói chuyện. Cơ thể nghiêng về phía sau, tựa vào lưng ghế sô pha, rất hưởng thụ khoảnh khắc sau khi ăn uống no nê.

Trong giọng nói của Đào Nhiên đã lộ ra vài phần không kiên nhẫn, "Hoắc Liên!"

" Hửm? Sao vậy? "

Đào Nhiên: ". . . " Cảm giác vô cùng suy sụp, sao cô lại gặp phải cái tên vô lại ngàn năm này chứ.

Cô đi thẳng vào vấn đề, nếu như bạn nói chuyện lòng vòng với anh ta, anh ta có thể vòng vo tam quốc, cũng không chắc chắn nói ra chân tướng.

"Hình xăm trên vai của em, có ý nghĩa gì? "

Hoắc Liên hơi suy nghĩ, rất nghiêm túc trả lời cô: "Cảm giác rất đặc biệt, cho nên phải có bí mật rồi! Mộ Thời Phong không phải rất tài sao, em bảo cậu ta nghiên cứu một chút, cố gắng có thể nhìn ra bí mật động trời gì đấy. "

Đệt cụ nhà anh!

Hoắc Liên liếc nhìn tay, cũng gần đến giờ rồi, anh ta đứng dậy chuẩn bị rời đi. Đào Nhiên biết là chẳng hỏi được gì, nên cũng từ bỏ.

Người đàn ông này, anh ta không muốn nói, cho dù đưa anh ta hành hình thì anh ta cũng im lặng như núi.

Trước khi bước vào an kiểm, Hoắc Liên dừng bước, nhìn chằm chằm vào mắt của cô hồi lâu, nhiều lời như vậy, có nói thì cũng tăng thêm phiền mà thôi, không có ý gì.

Anh ta đưa tay nhẹ nhàng ôm cô, cái ôm này rất nhẹ dường như đã tiêu hao hết tất cả sức lực của anh ta trong cuộc đời này.

Đào Nhiên cũng không do dự, đưa tay ôm lấy anh ta, "Hoắc Liên, cám ơn anh. Anh không phải là người tốt, nhưng em biết, anh cũng không phải là người xấu."

Trước khi buông tay, Hoắc Liên ở bên tai cô nói nhỏ một câu, phát âm bằng tiếng Đức rất chuẩn.

Anh ta cho là cô không hiểu, cho nên rất nhẹ nhàng, lại xen lẫn ánh mắt tiếc nuối, lần nữa nhìn vào mắt cô, liền không chút lưu luyến đi vào cổng an kiểm.

Cho đến khi bóng lưng của Hoắc Liên biến mất ở trước mắt Đào Nhiên, cô vẫn chưa lấy lại tinh thần, bên tai vẫn lặp đi lặp lại câu nói kia.

Câu tiếng Đức kia khi cô 15 tuổi sẽ nghe hiểu.

Thẩm Lăng đã từng đọc cho cô nghe.

Một câu trong tập thơ của Hermann Hesse.

Dịch thành tiếng Trung chính là, [ Nếu có một ngày, anh hiểu được thế nào là tình yêu, vậy nhất định là bởi vì em. ]

Thời khắc máy bay cất cánh, Hoắc Liên nhìn ngoài cửa sổ vạn dặm, thành phố này, sau này anh ta sẽ không trở lại nữa.

Nhắm mắt lại, tất cả hình ảnh đều liên quan đến cô.

Giống như cô nói, anh ta không phải là người tốt.

Phải nói là anh ta không ác không được.

Bởi vì buôn lậu, chất độc, súng ống đạn được, mọi thứ anh ta đều dính vào.

Hơn nữa càng gϊếŧ người không chớp mắt.

Nhưng cô lại nói anh ta không phải là một người xấu.

Không xấu sao?

Có lẽ cũng còn có chút lương tri nhỉ !

Bởi vì anh ta là một bác sĩ, đã cứu rất nhiều mạng người.

Nếu như một khắc sau, máy bay gặp rủi ro, anh ta hiện tại muốn làm nhất là gì?

Nhất định là báo mộng cho cha nuôi, nói cho ông ấy biết, tâm nguyện của ông ấy, đã hoàn thành.

Cha nuôi của anh ta là một ông già nóng tính lại rất kỳ lạ.

Bậc thầy xăm hình nổi tiếng nhất nước M, không ai sánh bằng.

Hình xăm trên vai của Đào Nhiên, là do cha nuôi đích thân làm, cũng là tác phẩm cuối cùng.

Bướm phượng, là hình xăm cha nuôi từng xăm cho mẹ.

Chỉ là mẹ và cha nuôi tình cạn duyên cạn.

Sau khi mẹ qua đời, ông già kỳ quái này đã nhận nuôi anh ta.

Năm đó là năm vui vẻ mất trong đời của anh ta, chính là đi theo cha nuôi thám hiểm thế giới mấy năm.

Sau đó, khi trưởng thành rồi, vì tranh đoạt di sản của cha ruột, không đúng, nên nói là lấy lại công bằng cho mẹ của anh ta, anh ta đi đi không trở vè.

Hai năm trước, trước khi cha nuôi chết đã nói một chuyện.

Nhiều năm trước, cha nuôi lúc thám hiểm ở rừng rậm nguyên sơ đã gặp phải nguy hiểm, sống chết trước mắt, có một cô gái đã đỡ giúp ông một phát súng.

Sau đó ở New York, bọn họ rất trùng hợp gặp lại nhau, vai của cô gái ấy bị thương rất rõ ràng, cho nên ông ta đã xăm cho cô gái ấy.

Cha nuôi cho anh ta nhìn ảnh chụp của cô gái ấy, ý tứ rất rõ ràng, cô gái ấy không phải là người tốt.

Bởi vì người tốt bình thường sẽ không xuất hiện ở rừng rậm ở tam giác vàng, bị một nhóm lính đánh thuê truy sát, hơn nữa khả năng bắn súng của cô cũng rất tốt, quan trọng nhất là trên người cô có nhiều vết thương từ súng và dao.

Nhưng cô gái ấy cũng không phải là một người xấu, bởi vì cô ở trong lúc nguy cấp, còn nghĩ đến cứu người vô tội.

Bởi vì cha nuôi biết anh ta đang kinh doanh thứ gì, kết giao với hạng người gì. Nên đã nói, nếu như ngày nào đó không thể tha được, đừng làm khó dễ cô.

Ai có thể ngờ rằng, có trời mới biết, bọn họ thực sự đã gặp nhau.

Cũng là ở trên chuyến bay từ Bắc Kinh đến nước B.

Anh ta từ trong toilet đi ra, cô thì đang chờ ở bên ngoài.

Chỉ là thoáng qua, anh ta liền nhớ kỹ gương mặt ấy. Cùng một gương mặt nghiêng nước nghiêng thành giống trong bức ảnh cha nuôi cho anh ta xem, hoàn toàn trùng khớp.

Đào Nhiên.

Một cái tên không thể bình thường hơn, đã viết lại tất cả mọi thứ trong cuộc đời không bình thường của anh ra.

"Anh ơi, anh cần gì không ạ? " Giọng nói êm tai của tiếp viên hàng không cắt đứt dòng suy nghĩ của anh ta.

Hoắc Liên quay đầu, "Một ly cà phê."

Thật ra anh ta ghét nhất là uống cà phê.

Hai lần uống cà phê trong đời đều là trong hôm nay.

*

Buổi tối Đào Nhiên tắm xong, liền nằm lỳ ở trên giường dùng quyển nhật ký ghi nhớ đồ đạc. Bởi vì chuyện hai ngày trước, cô chẳng có chút ấn tượng naog, nên chỉ có thể dùng laptop để ghi nhớ lại.

Sau khi Mộ Thời Phong xử lý xong công việc, đi đến ngồi cạnh.

Phủ lên người cô, hôn ở sau lưng của cô.

Đào Nhiên bị hôn có chút ngưa, dùng chân đá anh, "Tránh xa em một chút! Em phải viết nhật ký mà!"

"Anh đều nhớ giúp em, em căn bản cũng không cần làm chuyện vô ích." Mộ Thời Phong xuống khỏi người cô, nghiêng người nằm bên cạnh cô, chống cằm nhìn cô.

"Dùng lời văn của em, viết vào nhật ký, bản thân em nhẫn tâm độc sao?"

Đào Nhiên cầm bút đâm anh, Mộ Thời Phong cũng bất động, tùy ý cô làm loạn.

Đào Nhiên viết lên ngực anh 3 chữ đồ khốn khϊếp.

Mộ Thời Phong cười: "Anh là đồ khốn khϊếp, vậy em là gì? Vợ của đồ khốn khϊếp à?"

Cũng không cho Đào Nhiên có cơ hội phản bác nữa, kéo cô vào trong lòng, chặn miệng của cô.

Sau một lúc chơi đùa, Mộ Thời Phong vẫn còn tò mò, anh giả bộ làm hờ hững: "Em và Hoắc Liên đợi lâu như vậy là nói gì thế? Anh ta có nói xấu anh không?"

Đào Nhiên vẫn đang chăm chú viết, không tập trung trả lời: "Không có nói xấu anh, còn khen anh nữa đấy."

"Khen anh cái gì?"

"Khen anh đẹp trai á."

". . . "

Sau khi Mộ Thời Phong phản ứng, lại chỉnh cô một trận. Anh không có đánh cô, mà là cù cô, cù cô chảy cả nước mắt, rất ác liệt khiến cho cô phải cầu xin anh.

Cuối cùng Đào Nhiên chỉ có thể cầu xin anh tha thứ.

Mộ Thời Phong đem quyển nhật ký cùng bút máy ném lên tủ đầu giường, lấn người lên.

Vẫn ung dung nhìn cô.

"Hôm nay chưa vận động cùng em, thì em có tinh thần làm loạn với anh đúng không?"

Đào Nhiên liếc anh, "Mộ Thời Phong, nếu anh khiến em không vui, em sẽ không nói cho anh biết bí mật của hình xăm trên vai em."

Hình xăm.

Lo lắng trong lòng của Mộ Thời Phong.

Anh luôn cảm giác đó là một hình xăm tình nhân.

Là hình xăm của cô cùng Lục Duật Thần hoặc là Lâm Bách Xuyên.

Còn là bướm phượng nữa chứ!

Nhìn thấy con bướm đực hút mật hoa thì đã không thoải mái rồi.

Anh hỏi dò, có thể tẩy con bướm đực kia không, cũng không đau lắm đâu. Cho nên, anh muốn dành chút thời gian đưa cô đi tẩy, tránh nhìn thấy trong lòng sẽ buồn phiền.

Vẫn chưa đợi anh nói ra ý định trong lòng, Đào Nhiên lại hỏi anh, "Rốt cuộc anh có muốn biết bí mật của hình xăm không?"

Nhưng thật ra là bản thân Đào Nhiên muốn biết, Hoắc Liên không phải đã nói sao, bảo Mộ Thời Phong quan sát nhiều vào, cố gắng sẽ phát hiện ra được bí mật lớn gì đấy.

Mộ Thời Phong rất khó chịu trả lời, " Có. "

Ngón tay của Đào Nhiên sờ vai của mình, "Anh quan sát giỏi nhất, nhất là con bướm đực kia, bí mật nói không chừng đang ở trên người nó đấy ~ "

Bướm?

Còn nhắc nữa!

Mộ Thời Phong sắc mặt bình tĩnh, trong lòng lại không thoải mái, cũng không thể bộc lộ trước mặt cô, không thể làm gì khác hơn là buồn bực trả lời cô một câu.

Xoay người cô lại, anh chính là muốn nhìn xem, con bướm kia đến rốt cuộc là có bí mật gì.

Cho dù có bí mật động trời, anh đã quyết định, sáng mai anh sẽ tẩy sạch con bướm ngứa mắt này.