Vốn đang ở dưới lầu tranh cãi với bảo vệ, Tưởng Vân Triệu khí thế kiêu ngạo, hiện tại giống như một bông hoa dại bị đốt cháy dưới ánh mặt trời, héo úa, gục đầu xuống.
Tưởng Vân Triệu nhìn thấy Mộ Thời Phong ngồi ở đối diện, đang rót nước trái cây cho Đào Nhiên, còn Đào Nhiên chống cằm, không hề chớp mắt nhìn Mộ Thời Phong, nhu tình như nước.
Hai người họ nghiễm nhiên xem anh ta cùng Hoàng Viện Viện trở thành bối cảnh trang trí.
Từ vừa rồi ở dưới lầu nói chuyện vài câu, bọn họ cũng không nhìn anh ta nữa, điều này tuyệt đối có vấn đề, có âm mưu.
Tưởng Vân Triệu càng nghĩ trong lòng càng thêm không yên ổn.
Nếu Mộ Thời Phong châm chọc anh ta, xem thường anh ta, vậy mới là trạng thái bình thường, nhưng mà hiện tại hai người này chỉ lo tình chàng ý thϊếp, toàn bộ quá trình đều không hề nhìn anh ta.
Anh ta cũng là trong tối qua mới biết Tiểu Khuynh Thành chưa chết, còn lời nói kia của Lâm Bách Xuyên, làm anh ta lập tức nghĩ tới người mà Tiểu Khuynh Thành tái giá chính là Mộ Thời Phong.
Nhớ năm đó anh ta chính là người chứng kiến tam giác ngược luyến, vì thế mà đã bị đánh rất nhiều lần.
Nếu Lâm Bách Xuyên nguyện ý nói dối với truyền thông, vui vẻ thành toàn cho Tiểu Khuynh Thành cùng Mộ Thời Phong, còn anh ta chỉ là một người ngoài cuộc, thì cũng xem như chuyện gì cũng không biết.
Chuyện anh ta lo lắng hiện tại chính là, Tiểu Khuynh Thành sẽ chỉnh anh, rốt cuộc lúc trước anh ta còn ném cô giữa đường, hơn nữa luôn muốn tán tỉnh cô.
Anh ta hiện tại đã hồi tâm, chỉ nghĩ toàn tâm toàn ý yêu vợ. Tình cảm đối với Tiểu Khuynh Thành cũng là một loại phản ứng bản năng của đàn ông đối với phụ nữ xinh đẹp, có ai không thích người đẹp, anh ta cũng không ngoại lệ.
Nhưng đó không phải là yêu.
Đương nhiên nhận ra như vậy, cũng là sau khi quen Hoàng Viện Viện, mới suy nghĩ cẩn thận.
Trước mắt, Mộ Thời Phong không phải người tốt, Tiểu Khuynh Thành cũng là kẻ vô tâm, lỡ như hai người bọn họ liên hợp lại nói ra những năm tháng tình sử phóng đảng của anh ta, cửa ải này của Hoàng Viện Viện, anh ta sẽ không thể nào lọt qua được.
Đột nhiên Hoàng Viện Viện đặt một ly trà trước mặt anh ta, nhỏ giọng nói một câu: “Anh sao vậy? Nơi nào không thoải mái sao?”
Tưởng Vân Triệu hoàn hồn, chột dạ mỉm cười: “Không có gì, chính là cảm thấy rất xin lỗi em, vốn là một ngày vui, kết quả…”
Hoàng Viện Viện làm một động tác suỵt, ánh mắt ra hiệu với anh ta, lời mất hứng đừng nói trước mặt bạn bè.
Tưởng Vân Triệu càng thêm áy náy, cắm đầu uống trà.
Còn hai người đối diện thì đang kề tai nói nhỏ, không biết Mộ Thời Phong nói gì đó, Đào Nhiên vẫn luôn cười không khép miệng được, trong mắt đều là ý cười.
Kỳ thật không phải một mình Tưởng Vân Triệu trong lòng hoảng sợ, bản thân Hoàng Viện Viện cũng là hoảng hốt. Làm thế nào cô ta cũng không thể ngờ, người đàn ông mà cô ta kết hôn sẽ có quen biết từ bé với Mộ Thời Phong, lại còn rất thân nữa.
Lỡ như, nếu như bị Tưởng Vân Triệu biết, cô ta trước kia si mê bạn thân của anh ta, Tưởng Vân Triệu sợ là trong lòng sẽ nghẹn đến chết.
Nhưng tên Mộ Thời Phong đáng giận kia, cô ta đã từng chèn ép anh đủ kiểu thời đại học, anh đại khái đã sớm muốn trả thù cô ta, nề hà vẫn luôn tìm không thấy cơ hội, hiện tại có một thời cơ vô cùng tuyệt vời như vậy, Mộ Thời Phong sao có thể buông tha chứ?
Vậy chỉ còn trông cậy vào Đào Nhiên cùng phe với cô ta, nhưng theo tình hình trước mắt xem ra, Đào Nhiên chắc sẽ cùng đứng trên một trận tuyến với chồng của mình rồi, sẽ giống như không quen biết cô ta.
Hoàng Viện Viện hiện tại như đứng đống lửa, như ngồi trên đống than.
Đào Nhiên uống một ngụm nước trái cây, chỉ cảm thấy rất ngon, không có bất kỳ ký ức gì. Mộ Thời Phong vừa rồi đã nói với cô, đây là nước trái cây cô thích uống nhất, chín loại rau quả cùng ép với nhau.
Người phục vụ phòng đều đi ra ngoài, chỉ còn lại 4 người bọn họ.
Đào Nhiên từ từ uống nước trái cây, nhìn về phía Tưởng Vân Triệu, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, “Tiểu Vân Vân à ~”
Nước trà trong miệng Tưởng Vân Triệu vẫn chưa nuốt xuống liền bị sặc phun ra từ lỗ mũi, anh ta liên tục ho khan, cổ và mặt đều bị sặc đến đỏ lên, câu Tiểu Vân Vân vừa rồi kia, làm cho giọng nói của anh ta suýt chút nữa mất lun.
Anh ta đã nói, Tiểu Khuynh Thành sẽ không tha cho anh ta, thế là liền bắt đầu đối phó anh ta.
Hoàng Viện Viện che dấu sự chột dạ của mình, cũng không quá nhiều sức lực đi tự hỏi vì sao Đào Nhiên lại gọi Tiểu Vân Vân buồn nôn như vậy, trong tiềm thức cho rằng bọn họ đã quen nhau sớm mấy năm, nên quen gọi anh ta như vậy.
Mộ Thời Phong cười, cười rất lớn tiếng.
Tưởng Vân Triệu thẹn quá hóa giận: “Mộ Thời Phong, cậu…!”
Bị Đào Nhiên ngắt lời, lại gọi một tiếng, “Tiểu Vân Vân ơi.”
Tưởng Vân Triệu cả người nổi da gà, khóe mắt liếc nhìn Hoàng Viện Viện, cũng nhìn không ra cô ta rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, cảm giác chuyện buổi tối về nhà ngủ dưới giường là chắc chắn rồi .
Đào Nhiên uống một ngụm nước trái cây, “Tiểu Vân Vân à, cây bút máy năm đó, em đã trả lại cho anh chưa?”
Tưởng Vân Triệu trong lòng liền chửi mẹ nó, đây là nhắc nhở anh ta, hồi trước anh ta đã phong luu cỡ nào, trên đường đều quyến rũ phụ nữ, anh ta nhịn ấm ức kia, thấp giọng nói: “Trả rồi.”
Hoàng Viện Viện thuận miệng hỏi một câu, “Đào Nhiên, quan hệ của em và Vân Triệu tốt như vậy à? Trước kia hỏi anh ấy có bạn thân nữ nào không, anh ấy thế nhưng đều nói không có!”
Tưởng Vân Triệu: “…” Vậy cả những cô em trên giường đều có thể nói ra sao?
Đào Nhiên cong miệng cười khẽ, “Quan hệ của em và Tiểu Vân Vân đâu chỉ tốt thôi ạ.” Sau đó theo bản năng nhìn về phía Tưởng Vân Triệu.
Tưởng Vân Triệu nháy mắt với cô, xin tha.
Mộ Thời Phong nhìn thấy dáng vẻ uất ức kia của Tưởng Vân Triệu, tức giận trong lòng cũng tiêu không ít, kỳ thật anh biết tình cảm Tưởng Vân Triệu đối với Đào Nhiên cũng là nhất thời, cũng không để bụng, sau khi đánh anh ra một trân, cũng không đặt ở trong lòng nữa.
Người anh hận chính là Hồng Viện Viện, năm đem anh ra làm trò cho thiên hạ, anh vẫn phải đòi lại.
Mộ Thời Phong ở dưới bàn nhẹ nhàng dùng chân chạm vào chân của Đào Nhiên, ý bảo cô có chừng mực, có thể đến trị Hồng Viện Viện rồi.
Đào Nhiên biết ý này của Mộ Thời Phong.
Sau khi nhận được chỉ thị, tiếp tục lời vừa nảy, chỉ là chuyển đề tài, tiếp tục nói: “Em và Tiểu Vân Vân xem như oan gia, gặp mặt liền muốn cãi nhau, em không quen nhìn thấy anh ấy, anh ấy cũng không quen nhìn thấy em, anh ấy luôn cảm thấy Mộ Thời Phong quá nuông chiều em, chiều em đến hư luôn rồi, chẳng coi ai ra gì. Đúng không, Tiểu Vân Vân?”
Tưởng Vân Triệu cảm động đến rơi nước mắt, giọng điệu nghiêm nghị: “Em cũng biết mà, anh chính là người ngoài miệng thì nói giỡn vậy thôi, nào có thật sự thấy em ngứa mắt chứ.”
Đồ ăn đã lên, Đào Nhiên không cần động đũa, đều là Mộ Thời Phong đút cho cô.
Hoàng Viện Viện sớm đã quen bọn họ như vậy, lúc trước khi vào đại học, bọn họ vẫn luôn là ngược cẩu như vậy.
Đào Nhiên ăn một con tôm xong, lại bắt đầu nói chuyện phiếm với Hoàng Viện Viện, “Viện viện, em nhớ lúc ấy học đại học, chị cả ngày cứ đi theo phía sau Mộ Thời Phong, gọi anh ấy là học trưởng, bảo anh ấy giới thiệu Tưởng Vân Triệu cho chị làm quen, có chuyện này đúng không?”
Đệch mợ!
Hoàng Viện Viện hận không thể một phen bóp chết Đào Nhiên, cô ta khi nào gọi Mộ Thời Phong là học trưởng? Lại khi nào tươm tướp hỏi Tưởng Vân Triệu?
Má ơi, cô ta lúc ấy ngay cả Tưởng Vân Triệu là ai cũng không biết?
Cũng là nửa năm trước ngẫu nhiên trong một lần tụ họp, cũng là Tưởng Vân Triệu theo đuổi cô ta.
Mẹ nó bị Đào Nhiên vừa nói như vậy, giống như cô ta đối Tưởng Vân Triệu chủ mưu đã lâu, lạt mềm buộc chặt vậy.
Tưởng Vân Triệu liền kích động, “Lúc cô ấy học đại học sao biết được anh chứ?” Lúc ấy anh ta đang ở nước ngoài mà.
Mộ Thời Phong cười trộm, nhưng khó mà nói gì, bởi vì anh sợ sau khi nhiều lời, sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch "báo thù" tiếp theo của Đào Nhiên, chỉ mặc kệ im lặng lột vỏ tôm cho Đào Nhiên.
Đào Nhiên nhai kỹ nuốt chậm sau đó mới nói: “Bởi vì Viện Viện có lần nghe Mộ Thời Phong nhắc tới anh, liền sinh ra hứng thú về anh, chỉ là lúc ấy anh đang ở nước ngoài, cũng không biết có muốn về nước phát triển hay không, Mộ Thời Phong suy nghĩ mãi, vẫn là quyết định không giới thiệu hai người làm quen nhau, bởi vì chuyện tình cảm người tổn thương luôn là phái nữ.”
Ánh mắt kêu oan của Hoàng Viện Viện đã đảo qua Đào Nhiên không dưới vạn lần, nhưng Đào Nhiên lại cố tình nhìn như không thấy, chỉ lo nói.
“Viện Viện lúc ấy gọi học trưởng gọi thân thiết làm sao, kiên trì hơn nửa năm ấy nhỉ, sau đó mới từ bỏ. Không nghĩ tới hai người lại có duyên như vậy, vòng đi vòng lại, vẫn là kết hôn.”
Tưởng Vân Triệu liền khoe khoang, cũng không so đo với Mộ Thời Phong năm đó không giới thiệu bọn họ quen nhau, lại không nói có ra nước ngoài hay không, bởi vì anh ta lúc ấy đã có người yêu, cho nên đặc biệt cảm kích Mộ Thời Phong chỉ nói anh ta đang ở nước ngoài, mới có đoạn nhân duyên hôm nay của anh ta.
Tưởng Vân Triệu chọt Hoàng Viện Viện, “Nhanh lên kính học trưởng của em một ly.”
Khốn khϊếp, kính cái con khỉ á! Bà đây nhớ năm đó đều là gọi anh ta là học đệ!
Thấy Hoàng Viện Viện bất động, Đào Nhiên lại nói: “Viện viện à, lúc em học lớp 9, chúng ta đã quen nhau đúng không? Em còn nhớ rõ là chị ở trên đường đến căn tin…”
“...” Hoàng Viện Viện sắp ấm ức gần chết, Đào Nhiên đây là muốn bới gốc rễ của cô ta mà.
Năm đó, cô ta còn không phải ở trên đường đến căn tin hỏi Đào Nhiên, Mộ Thời Phong có chia tay với Hoắc Tinh chưa, sau lại còn gửi thư tình cho cô, bảo cô đưa cho Mộ Thời Phong.
Bị buộc bất đắc dĩ, Hoàng Viện Viện cầm ly rượu trước mặt, không cam lòng cầm lấy cái ly, “Học…” Từ trưởng kia làm thế nào cũng không thể thốt ra được, năm đó cô ta quen gọi học đệ, mỗi tuần đều phải gọi mấy lần, khi đó uy phong lắm.
Mộ Thời Phong nâng ly rượu, vẫn ung dung nhìn chằm chằm cô ta, ánh mắt tựa như đang nói, Hồng Viện Viện, thành thật một chút, vợ của tôi có nhiều cách trị trị cô lắm đấy.
Hoàng Viện Viện ho khan vài tiếng, hắng giọng, cắn răng nói: “Học... trưởng, em kính anh.”
Mộ Thời Phong đắc ý cười khẽ, học giọng điệu của Đào Nhiên, “Viện viện à, anh còn đang suy nghĩ em lúc trước gọi anh là học trưởng, lại gọi nhiều thêm mấy lần cho anh nghe một chút.”
……
Một bữa cơm trôi qua, Hoàng Viện Viện cùng Tưởng Vân Triệu đã ăn no, còn Đào Nhiên cùng Mộ Thời Phong ăn vẫn chưa đã thèm.
Sau khi ăn xong, Đào Nhiên muốn cùng Hoàng Viện Viện tâm sự, Mộ Thời Phong cùng Tưởng Vân Triệu rất hiểu ý đi ra ngoài hút thuốc.
Đợi bọn họ vừa đi, Hoàng Viện Viện liền ném đi bộ dạng thục nữ lúc nảy, vài bước đi tới, vỗ Đào Nhiên một cái, chưa hết giận còn ở trước ngực Đào Nhiên sờ hai cái.
Đào Nhiên hai tay ôm đầu xin tha.
Hoàng Viện Viện vỗ một cái vào gáy cô, “Đào Nhiên à, năm đó uổng công chị yêu thương em, đúng là thất vọng mà!”
Năm đó ngoài chèn ép Mộ Thời Phong, cô ta đối với Đào Nhiên thật sự rất tốt.
Lúc mới bắt đầu biết Mộ Thời Phong thích Đào Nhiên, mà không phải đồng tính luyến ái, cô cũng tức giận, càng khổ sở nhiều hơn, nhưng khi Đào Nhiên chủ động đến xin lỗi cô ta, cô ta cũng liền tha thứ.
Thứ tình yêu cưỡng cầu không với tới được này, cô ta cũng có sự kiêu ngạo của cô ta, cô ta cũng chẳng kém hơn ai, chỉ là Mộ Thời Phong không phải ý trung nhân trong cuộc đời của cô ta mà thôi.
Sau đó, cô ta có mối tình đầu, gặp được một chàng trai khiến cho trái tim của cô ta đập thình thịch, thời niên thiếu yêu thầm ngây ngô ấy, cô ta cũng hoàn toàn buông bỏ.
Cô ta cảm ơn lúc trước bản thân không có dây dưa, không có oán hận, cho nên cô ta nhận được càng nhiều.
Hoàng Viện Viện lại nhẹ nhàng ôm Đào Nhiên, “Con nha đầu chết tiệt em đấy, mấy năm nay cũng không liên lạc với chị, cho rằng em vẫn sống tốt, nhưng cuối cùng cũng đã qua rồi, em cùng Mộ Thời Phong vẫn là ở bên nhau.”
Cô ta không ngờ tới Đào Nhiên sẽ chia tay Mộ Thời Phong, bất ngờ như vậy không kịp đề phòng, năm 2 đại học, cô ta còn đang chờ sau khi tốt nghiệp sẽ tặng lì xì cho họ, không nghĩ tới tình yêu đồng thoại của thái tử cùng công chúa đột nhiên im bặt.
Từ sau đó, cô ta rốt cuộc cũng chưa gặp lại Đào Nhiên, Mộ Thời Phong cũng thôi học rời đi.
Thẳng đến sáng nay xem tin tức, mới biết được mấy năm nay Đào Nhiên đã trải qua những chuyện gì.
Đào Nhiên vỗ vỗ vai của Hoàng Viện Viện, “Em không sao đâu, hiện tại không phải rất hảo sao?”
Hoàng Viện Viện thở dài, ngồi xuống chỗ lúc này Mộ Thời Phong đã ngồi.
Chế nhạo Đào Nhiên: “Về sau sẽ không than một tiếng liền ra nước ngoài chứ?”
Đào Nhiên cười: “Nếu em ra nước ngoài, chị có thể hỏi học trưởng của chị hành tung của em mà.”
Hoàng Viện Viện: “……”
Đào Nhiên buông tay: “Được rồi, em sai rồi, về sau cũng không dám nữa.” Giọng điệu của cô thản nhiên, khóe miệng cong lên, “Viện Viện, em nói chị nghe chuyện này, não của em có bệnh, ngoài những chuyện năm 15 tuổi, những chuyện khác em đều không nhớ rõ.”
Sau đó Đào Nhiên đem tất cả những chi tiết bệnh tình của cô đều nói một lần.
Ý cười trên mặt của Hoàng Viện Viện cứng đờ, nhận ra mỗi chỗ đều có lỗ hổng.
Sau một lúc lâu, cô ta mới cắt ngang, “Đào Nhiên, đừng nói giỡn với chị mà.”
Tay của Đào Nhiên phủ trên mu bàn tay của cô ta, “Chị đừng lo, chị nhìn em đi cho dù em không có ký ức, nhưng chị vẫn là ở trong ấn tượng của em, ba mẹ của em đều không có, mà chị lại có.”
Đáy mắt của Hoàng Viện Viện có chút sương mù, tầm mắt càng ngày càng mông lung.
*
Trên đường trở về, Mộ Thời Phong không có lái xe, cùng Đào Nhiên dắt tay nhau tản bộ trở về.
Mộ Thời Phong quấn cô kín mít, áo lông rất dày, mũ khăn quàng cổ bao tay, cô chỉ lộ ra hai con mắt.
Anh còn luôn hỏi: “Em có lạnh không?”
Đào Nhiên lắc đầu, đem khăn quàng cổ kéo xuống, lộ ra cái miệng, “Em đã nói chuyện em bị bệnh với Hoàng Viện Viện.”
Mộ Thời Phong mĩm cười, “Thêm một người bạn ở bên cạnh em cũng là chuyện tốt.” Kỳ thật lúc nảy Đào Nhiên bảo anh đi ra ngoài hút thuốc, anh liền biết cô muốn làm gì, anh cũng không ngăn cản.
Hoàng Viện Viện là bạn thân nhất của cô khi học đại học, nếu Hoàng Viện Viện có thể cùng cô giải sầu, nhiều chuyện quá khứ, cũng chưa chắc là chuyện xấu.
Cô hiện tại không có ký ức cũng không muốn cùng người khác giao lưu, hiếm thấy cô còn nguyện ý cùng Hoàng Viện Viện bộc lộ tình cảm.
Mộ Thời Phong ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, có ánh trăng, ngày mai sẽ là trời nắng, sau khi mặt trời lên tuyết sẽ tan ra rất nhanh, anh vẫn chưa kịp dẫn cô đi ngắm tuyết mà.
“Bảo Bảo, ngày mai đưa em đi ngồi trực thăng nhé.”
Đào Nhiên đang vịn vai anh đi trên đường đá, thất thần hỏi anh: “Tại sao muốn ngồi trực thăng?”
Mộ Thời Phong hơi giật mình, ký ức của cô sẽ không đến 72 tiếng cũng không tới chứ?
“Anh đã đồng ý đưa em ngồi trực thăng ngắm tuyết.”
Đào Nhiên nghiêng mặt, ánh mắt mê mang, “Chuyện khi nào ạ?”
Trái tim của Mộ Thời Phong co rút lại, cô thật sự không nhớ được, tối thứ 5 cô vẫn cứ nhắc mãi chuyện này, lúc này mới qua 48 tiếng mà thôi, cô liền chẳng nhớ gì nữa.
Mộ Thời Phong đem cô ôm vào trong ngực, “Rất nhiều năm trước đã đồng ý với em.”
Giọng điệu của Đào Nhiên rõ ràng đã thả lỏng, cô cho rằng đầu óc của mình lại không xong rồi.
Ngẩng đầu nhìn anh cười, “Em đã nói sao, nhất định là chuyện rất lâu trước đây rồi.”
Mộ Thời Phong cười cười, không nói gì nữa.
Nắm được một bàn tay của cô, mười ngón đan nhau, nhét vào túi áo khoác của anh, cùng cô sóng vai chậm rãi đi về phía trước.
Trên đường náo nhiệt vô cùng, ven đường cảnh vật một mảnh tiêu điều.
Đào Nhiên đầu dựa vào vai anh, đầu óc trống rỗng, không thể nghĩ được tương lai, cũng nhớ không được quá khứ, điều duy nhất có thể bắt lấy chính là người đàn ông bên cạnh này.
“Đại Mộ Mộ.”
“Hửm?”
“Không có gì.”
Lại qua vài giây.
Cô gọi, “Đại Mộ Mộ.”
“Ừm.”
Đào Nhiên cười khanh khách hai tiếng.
Khi đi ngang qua một tiệm thuốc, Đào Nhiên nhớ tới cái gì đó.
“Đại Mộ Mộ, chúng ta hai ngày này đều không có dùng biện pháp an toàn đâu.”
Mộ Thời Phong trong lòng hung hăng nhói một cái.
Giọng nói có chút khàn khàn, “Không sao, có thai thì chúng ta sinh thôi.”
Đào Nhiên quay đầu đi, vui vẻ không khép miệng được. Cô cũng thật sự rất muốn sinh thêm cho anh một đứa nữa.
Mộ Thời Phong nhìn bóng đêm mông lung.
Trời đêm, rất hoang vắng.
Cũng như trái tim của anh vậy.
Trước kia anh cảm thấy trên đời này là không có gì mà anh không thể cho cô được.
Nhưng hiện tại anh cái gì cũng không thể cho cô.
Sức khỏe.
Vui vẻ.
Ký ức.
Đứa con.
Anh hết thảy đều không cho được.
Trước kia khi được nghỉ, anh đưa cô đi đua xe, 3 giờ sáng, anh đem biển số xe gỡ xuống, tốc độ nhanh đến mức như sắp lao đến gặp Diêm Vương.
Vừa lơ đãng liền đυ.ng phải trước xe.
Sống chết bên nhau chính là cảm giác kí©h thí©ɧ như vậy.
Khi đó cô thích ăn bánh quai chèo Thiên Tân.
Anh lái xe chở cô đi một chuyến, thật giống như đi dạo ở siêu thị dưới lầu một vòng.
Tốc độ nhanh đến mức khiến cho người khác tức điên.
Nhưng hiện tại anh không cách nào để cho cô ôn lại những ngày tháng niên thiếu sôi nổi ấy nữa.
Bởi vì hiện tại còn sống quan trọng hơn tất cả.
Anh còn đưa cô cô đi cưỡi ngựa.
Cô thích nhất cưỡi ngựa.
Tư thế hiên ngang trên lưng ngựa, mặc cho ai nhìn đều nhịn không được rung động. Anh thường nghĩ, nếu cô sinh ở thời cổ đại, nhất định là một nữ tướng quân không ai sánh bằng.
Còn anh, nhất định là hộ vệ trung thành nhất của cô.
Cho nên sau đó mặc dù chia tay, anh vẫn thành lập câu lạc bộ cưỡi ngựa, xây dựng trại nuôi ngựa. Chỉ tiếc lần đầu tiên cô đến nơi đó cưỡi ngựa, không phải là đi cùng anh.
Khi đó cô đã là vợ của Lâm Bách Xuyên.
Cảnh tượng gặp mặt lúc ấy, cho đến nay, anh vẫn còn nhớ như in.
Lâm Bách Xuyên là như thế này giới thiệu bọn họ: “Đây là tổng giám đốc của tập đoàn Bách Tư, Mộ Thời Phong. Đây là vợ của tôi, Đào Nhiên.”
Còn anh thì sai?
Anh lúc ấy nói gì nhỉ?
Anh làm bộ không quen biết cô, nói: “Lâm phu nhân, ngưỡng mộ đã lâu.”
Người phụ nữ anh yêu, anh lại phải gọi một tiếng, Lâm phu nhân.
Khi đó bọn họ đều là diễn viên giỏi nhất, mặc dù trong lòng đã là sóng gió mãnh liệt, mặt ngoài vẫn còn phải gió êm sóng lặng. Năm ấy, ba người bọn họ là như thế nào dày vò nhau, anh hiện tại nghĩ đến đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Những ngày tháng gian nan nhất đều chịu đựng được, cho rằng cuộc đời còn lại, anh sẽ có đủ thời gian để bù đắp những năm tháng tiếc nuối ấy.
Nhưng ngày vui vẫn chưa bắt đầu, cô lại bị phán tử hình.
Anh cảm giác chính mình sắp chịu không nổi nữa.
Đã có lúc, anh một lần cho rằng bản thân không còn có cái gì để mất đi, bởi vì chuyện cô kết hôn với người khác như vậy anh đều chịu đựng được, còn có cái gì là có thể làm anh tuyệt vọng.
Thì ra vẫn còn, thứ gọi là tuyệt vọng hơn cô không yêu anh.
Đó chính là thế giới này không hề có cô.
“Ông xa, anh đang nghĩ gì đấy?” Đào Nhiên nghiêng đầu hỏi anh.
Mộ Thời Phong cúi người, rất nhẹ nhàng hôn lên môi cô, “Anh đang nghĩ em nói không chừng đã thật sự mang thai, sinh cho anh một đứa con trai.”
Đào Nhiên khóe mắt đuôi lông mày đều ngập tràn hạnh phúc, “Tại sao nhất định phải là con trai chứ?” Con gái không phải rất tốt sao, ai cũng nói con gái là tình nhân nhỏ của cha, ngày nào đó cô thật sự không còn nữa, ít nhất còn có hai tình nhân nhỏ ở bên cạnh anh.
Mộ Thời Phong: “Bởi vì giấy nợ đấy.”
Đào Nhiên ngưng cười, anh vẫn còn nhớ chờ con trai của bọn họ kết hôn, cô sẽ trả anh gói thuốc kia. Nhưng cho dù sinh con trai, cũng đợi không được ngày con trai kết hôn.
Cô gượng cười, “Đại Mộ Mộ, như vậy nha, trước tiên em mua thuốc trả cho anh, chờ con trai kết hôn, em lại sẽ mua trả cho anh nữa, thế nào? Thế nào cũng đều là anh lời rồi.”
“Không được!”
Đào Nhiên mếu máo.
Bóng đêm càng ngày càng đậm, trước mắt cô một mảnh tối tăm, nhìn không thấy ánh sáng.
Cô hít sâu, đổi đề tài.
“Đại Mộ Mộ, bóp tiền có thể đưa em xem không?” Cô vẫn luôn tò mò, nơi đặt ảnh chụp kia, rốt cuộc là đặt ảnh chụp của ai.
Mộ Thời Phong cũng biết cô muốn xem cái gì, kỳ thật cô đã sớm xem qua, lên lớp 10 lần đó cô đã nhìn lén, sau khi xem xong còn khoe khoang rất lâu.
Chỉ là cô đều không hề nhớ.
Lấy bóp tiền ra đưa cho cô, vẫn là bóp tiền lúc trước cô tặng cho anh, anh thường xuyên đưa đi bảo dưỡng, còn rất mới.
Đào Nhiên mở bóp tiền, đập vào mắt chính là một tấm ảnh chụp chung, thời gian rất xa, xa đến mức cô đã không còn nhớ nữa, chỉ là hai đứa nhỏ trên ảnh, cô nhìn trông rất quen.
Sao cô có thề chụp hình chung với Mộ Thời Phong khi còn nhỏ chứ? Hơn nữa năm 15 tuổi trong trí nhớ, cô cũng không nhớ rõ cô đã từng thấy qua tấm ảnh chụp như vậy.
Lòng bàn tay của cô nhẹ nhàng vỗ về hai khuôn mặt trên ảnh chụp, cô bé gái mũm mĩm, cậu bé trai rất cao, rất soái khí, dáng vẻ lạnh như băng. Nhưng hai người đứng chung một chỗ, không có chút cảm giác không hợp nào cả.
Duyên phận của bọn họ thì ra còn sớm hơn cô nghĩ.
Sau khi cô xem xong lại không khỏi có chút hoài nghi, “Ngươi đây là P ở bên nhau à?”
Mộ Thời Phong véo khuôn mặt cô, “Sờ qua rồi thì liền không thừa nhận?”
Sờ qua???
Đào Nhiên ấn đường nhíu chặt, tua lại ký ức trong đầu, cô đã từng sờ qua?
Đệt, nghĩ tới, lúc ấy trong bữa tiệc sinh nhật 7 tuổi, cô đã từng sờ soạng cái ấy của một cậu bé nói cô mập, hính như còn nói câu, oa, rất trơn nha.
Thì ra là Mộ Thời Phong!!!
Ánh mắt sắc bén của cô bỗng chốc bắn về phía anh, “Anh lúc ấy dám chê em!”
Mộ Thời Phong: “……” Anh thật không nghĩ tới cô vẫn còn nhớ những chi tiết nhỏ này.
Đào Nhiên lại chất vấn: “ Trước khi em tặng anh bóp tiền, bóp tiền kia của anh đặt ảnh của ai?”
Mộ Thời Phong: “……”
“Nói đi, có phải chột dạ rồi không?”
Mộ Thời Phong bất đắc dĩ cười khẽ, anh ngoài ảnh chụp của cô, còn có thể đặt ảnh của ai?
Chỉ vào bóp tiền: “Bức ảnh này trước đó còn một tấm nữa, chính là tấm trước kia em nhìn thấy.”
Đào Nhiên kích động, vẫn là hình của cô.
Tấm hình nghiêng mặt này một chút ấn tượng cô cũng không có, tóc cũng rất ngắn.
Ngẩng đầu, ánh mắt đều là mê mang, “Đây là hình khi nào của em?”
Mộ Thời Phong cất bóp tiền, thả lại vào túi tiền.
“Khi em học lớp 9.”
Đào Nhiên ngẩn ra, phản ứng lại, liền kích động, ôm lấy anh, trong giọng nói đều là khoe khoang: “Hừ hừ, thì ra anh đã có mưu đồ gây rối với em rồi nhỉ?”
Mộ Thời Phong một đầu hắc tuyến, mưu đồ gây rối?
So đo làm gì với một người ngữ văn không tốt như cô?
Có thể sử dụng thành ngữ đã không tệ rồi.
Anh không phủ nhận, “Ừm, đã sớm muốn rước em về nhờ làm vợ rồi.”
Đào Nhiên đem mặt chôn ở trong lòng ngực của anh, vẫn luôn ha ha ha cười không ngừng, bả vai cũng run lên.
Đây là đắc ý nhường nào chứ.
Con đường về nhà cũng không dài, nhưng đi được một nửa, Đào Nhiên liền không muốn tự đi nữa, dong dong dài dài, một bước đều phải bước nửa ngày, toàn bộ cơ thể đều treo ở trên cánh tay của Mộ Thời Phong.
Mộ Thời Phong đương nhiên hiểu tâm tư nhỏ này của cô, liền ngồi xổm xuống cõng cô.
Trời tối như vậy, trên con đường này, cõng cô thế này.
Bọn họ đã đi qua vô số lần.
Giọng nói của Mộ Thời Phong rất nhẹ, “Bảo Bảo, ngày mai anh đưa em đi trực thăng nhé.”
Đào Nhiên có chút do dự, “Nhưng… Em đã đồng ý với Hoàng Viện Viện, ngày mai muốn bồi chị ấy đi dạo phố, em cũng đã lâu rồi chưa đi dạo quá phố.”
“Muốn đi à?”
Đào Nhiên cằm gác ở đầu vai của anh, giọng nói rất nhỏ: “Vâng.”
“Được, lần sau tuyết rơi nữa, anh lại đưa em đi ngắm.”
Anh hiện tại yêu cầu cũng không cao, chỉ hy vọng cô có thể chống được trận tuyết rơi lần sau.
Trở về tiểu khu đã khuya, trên con đường nhỏ yên tĩnh chỉ có tiếng gió thổi rít qua.
Đột nhiên có tiếng còi xe vang lên, phá vỡ không gian trầm tĩnh của tiểu khu.
Theo âm thanh nhìn sang, vẻ mặt của Mộ Thời Phong cứng lại, Hoắc Liên đẩy cửa xe bước xuống, chầm chậm đi về phía bọn họ.