Hai ngày nay Đào Nhiên đặc biệt sốt ruột, kể từ ngày tuyết rơi lớn hôm lãnh giấy đăng ký đến nay liền bắt đầu rơi không ngừng, bông tuyết rơi đầy trời, chỉ có thể cúi đầu nhìn, Mộ Thời Phong dỗ cô, nói chờ tuyết ngừng sẽ lái trực thăng đưa cô đi ngắm tuyết.
Cô tò mò hỏi Mộ Thời Phong tìm trực thăng ở đâu ra, cô đoán với giá trị của Mộ Thời Phong, muốn mua cũng sẽ là máy bay tư nhân, loại trực thăng loại nhỏ này, anh sẽ không mua, ngày thường cũng không dùng đến.
Kết quả Mộ Thời Phong trả lời cô, nói có người mặt dày mày dạn cầu xin anh dùng.
Người đầu tiên cô có thể nghĩ đến chính là Lâm Bách Xuyên, cảm giác rất sợ hãi, cảm thấy Lâm Bách Xuyên giống như có tình cảm không bình thường đối với Mộ Thời Phong vậy.
Đào Nhiên không kìm chế được khéo léo hỏi anh: “Ấy, Đại Mộ Mộ, quan hệ giữa anh và Lâm Bách Xuyên hình như không bình thường nha.”
Mộ Thời Phong đang cắt móng chân cho cô, đầu cũng không ngẩng, chậm rãi nói: “Không phải đã nói với em rồi à, anh ta tương đối dính anh. Nếu không có em, anh rất có thể sẽ chấp nhận anh ta đấy.”
Đào Nhiên: “!!”
Nâng cái chân khác trực tiếp đá lên mặt anh.
Mộ Thời Phong buông đồ bấm móng tay, bắt được mắt cá chân của cô sau đó cù vào gan bàn chân của cô.
Ngoài cửa sổ tuyết vẫn đang rơi, đêm im ắng, trong phòng lại là một tràng tiếng cười nô đùa.
Mãi đến buổi tối thứ năm, tuyết vẫn không có dấu hiệu ngừng rơi.
Cũng may hai ngày nay có con gái ở cạnh cô, cũng không có buồn chán như trong tưởng tượng.
Buổi tối sau khi Hựu Hựu cùng Mộ Tiểu Tranh tắm xong liền leo lên giường đùa giỡn, Đào Nhiên hâm nóng hai ly sữa bò bưng vào phòng, “Các bảo bối ơi, sữa bò tới rồi đây.”
Hựu Hựu cùng Mộ Tiểu Tranh liền nổi da gà, hai đứa bé nhìn nhau, hận không thể lập tức rời khỏi phòng này.
Mộ Tiểu Tranh đưa tay muốn nhận sữa bò trong tay của Đào Nhiên, Đào Nhiên không buông tay, “Bảo bối, mẹ cầm giúp con, con chỉ phụ trách uống là được.”
Mộ Tiểu Tranh rối rắm nhìn cô, rốt cuộc không nhịn được, quyết định nói, “Mẹ ơi, sao lần nay mẹ trở về lại kỳ lạ thế ạ?”
Hựu Hựu phụ hoạ theo, không ngừng gật đầu.
Đào Nhiên hơi giật mình, chẳng lẽ chuyện cô mất trí nhớ không nhớ ra bọn trẻ, bọn trẻ đã phát hiện rồi sao?
Trong lòng thầm nói không xong rồi, nghĩ phải giải thích sự kỳ lạ này thế nào, liền nghe Mộ Tiểu Tranh nói: “Mẹ ơi, trước kia em chưa bao giờ hâm sữa cho tụi con cả ạ.”
Đào Nhiên không biết nói sao nhìn bọn trẻ, cô trước kia không xứng làm mẹ như vậy sao?
Hựu Hựu tiếp lời nói, “Mẹ đều là kêu to, ‘ Hựu Hựu, rót cho mẹ ly nước, Mộ Tiểu Tranh, lạ đây đấm lưng cho mẹ! ’”
Cả đầu Đào Nhiên hắc tuyến, sao cô có thể như vậy... Thô lỗ, nhất định là bọn trẻ lừa cô rồi.
Cô cười ngượng giải thích, nói lần này đi huấn luyện, có một chương trình học làm thế nào để đủ tư cách làm mẹ.
Dù sao cũng là con của cô, cũng sẽ tin ngay thôi.
Sau khi hầu hạ hai đứa bé ngủ xong, cô liền đi đến phòng sách tìm Mộ Thời Phong.
Mộ Thời Phong đang lười biếng dựa vào bên cạnh cửa sổ hút thuốc, sau khi nghe tiếng động liền dặp tắt điếu thuốc, thuận tay đóng cửa sổ, “Ngủ hết rồi à?”
“Vâng.” Cô đi qua ôm lấy eo của anh, hơi hơi ngửa đầu, “Ấy, trước kia em làm mẹ có phải rất không đạt tiêu chuẩn không?”
Mộ Thời Phong thuận thế ôm cô vào trong ngực: “Tốt lắm mà, bọn trẻ đều thích dính em, cách sống chung không giống nhau, không có nghĩa em không yêu bọn trẻ, sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”
Đào Nhiên liền đem lời Hựu Hựu nói kể cho anh nghe, Mộ Thời Phong cười, “Trước kia bọn trẻ quen xem em như nữ vương, em đột nhiên trở thành nha hoàn, bọn trẻ sẽ không quen đâu, về sau cứ tiếp tục làm nữ vương của em đi.”
Đào Nhiên nhón chân hôn anh một cái, lại nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài, “Cũng không biết khi nào tuyết mới có thể ngừng rơi đây.”
Mộ Thời Phong cũng nhìn về phía màn đêm, “Dự báo thời tiết nói ban đêm có thể ngừng rơi, ngày kia đưa em đi ngắm tuyết.”
Đào Nhiên hỏi vì sao không phải là ngày mai.
Mộ Thời Phong ý vị thâm trường ánh mắt lại không có ý tốt đánh giá cô, “Nếu em xác định sáng mai em có thể rời giường đúng giờ, anh sẽ đưa em đi.”
Đào Nhiên giả vờ đánh anh vài cái, hai ngày nay bị anh lăn lộn đến khung xương suýt chút nữa gãy mất rồi, đều là ngủ đến 2 3 giờ chiều ngày hôm sau mới thức, thức dậy cũng là Mộ Thời Phong ôm cô xuống lầu, chân cô cũng nhũn ra, không cách nào đứng vững.
Mộ Thời Phong xoa tóc cô, “Tối mai tha cho em, nghỉ ngơi thật tốt một đêm, ngày kia đưa em đi.”
Giọng nói của Đào Nhiên rất nhỏ: “Vậy tối nay anh để cho em nghỉ ngơi thật tốt nha.”
Mộ Thời Phong không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, “Không thể được.”
Anh khom lưng ôm ngang người cô, “Chúng ta lên lầu đi, bọn trẻ giao cho bảo mẫu là được. Sáng mai anh đưa bọn trẻ đến nhà của Thẩm Lăng.”
Nói hợp tình hợp lý như vậy, thật giống như Thẩm Lăng là bảo mẫu vậy.
Đào Nhiên muốn lên tiếng phản đối, ngước mắt liền nhận được ánh mắt cảnh cáo của Mộ Thời Phong, ánh mắt kia ý tứ rất rõ ràng, nếu em dám phản đối, lát nữa anh sẽ chỉnh em gấp đôi đấy.
Đào Nhiên chỉ có thể ỉu xìu dựa vào ngực anh.
Mộ Thời Phong trực tiếp ôm cô vào phòng tắm, trước tiên gội đầu cho cô, sau đó lại bảo cô ngâm chân.
Hai ngày này mỗi ngày anh đều ngâm chân massage chân cho cô nửa tiếng.
Thuốc đặt trong bồn tắm đều là anh tự mình tìm bác sĩ trung y lớn tuổi phối, nói là có ích cho tuần hoàn máu của cơ thể.
Anh không biết sau khi não của cô bị bệnh có thể cung cấp đủ máu hay không, chỉ cần có ích đối với sự tuần hoàn máu của cơ thể, cho dù là lợi ích vô cùng nhỏ, anh đều sẽ thử.
Đào Nhiên híp mắt thoải mái dựa vào ghế nằm, máy massage dưới chân massage huyệt vị có chút nhức mỏi, nhưng cơ thể cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái.
Mộ Thời Phong cầm khăn lông lau tóc ướt của cô, đem khăn lông đặt lên lưng ghế, bắt đầu massage đầu cho cô.
Lực đạo trên tay anh lớn, “Nếu đau, thì nói một tiếng.”
Đào Nhiên cắn chặt răng, “Không sao ạ.” Hai tay của cô không tự giác nắm chặt tay vịn của ghế dựa, cùng anh nói chuyện phiếm, " Ông xã ơi, anh có biết chứng đau đầu này của em là bị gì không?”
Tay của Mộ Thời Phong hơi dừng, dừng được 2 3 giây, lại tiếp tục massage cho cô, “Trước kia khi em tập huấn đặc công đã bị rồi, khi đó giấc ngủ mỗi ngày cũng không được 3 tiếng.”
Đào Nhiên nửa tin nửa ngờ, “Nhưng anh cùng Lâm Bách Xuyên không phải đều rất khỏe sao?”
Giọng điệu của Mộ Thời Phong rất thản nhiên, “Bọn anh là đàn ông, thể chất của đàn ông vốn là khỏe hơn phụ nữa các em.”
Đào Nhiên gật đầu, giống như đã hiểu.
Nhưng công việc tự ngược như vậy, sao cô không hề chùn bước mà tham gia nhỉ? Đã vậy còn tình nguyện vứt bỏ tình cảm năm đó của cô cùng Mộ Thời Phong, lúc ấy nhất định là đầu óc bị hỏng rồi.
“Ông xã ơi, năm đó em chia tay với anh, anh có hận em không?”
Có hận không?
Đương nhiên là hận rồi.
Suýt chút nữa còn hận chết cô.
Cho nên sau khi cô đi, anh liền đem chung cư cùng tất cả những thứ có liên quan đến cô ném vào thùng rác.
Nhưng đi chưa được mấy mét, liền quay trở lại thùng rác nhặt chúng ra.
Đối với hành động không có tiền đồ như vậy, anh liền an ủi chính mình, anh nói anh không thể chấp nhất cùng một người phụ nữ lòng dạ lang sói lại phụ lòng, như vậy trông anh giống như không được dạy dỗ.
Sau đó, cô kết hôn cùng Lâm Bách Xuyên, ý niệm lúc đó của anh cũng là tìm một người phụ nữ kết hôn, hà tất gì phải chấp nhất với một người phụ nữ đã vứt bỏ anh lại còn chà đạp tình cảm của anh nữa chứ.
Mà khi thật sự có người phụ nữ tới gần anh, anh lại bài xích như vậy, còn mặt dày vô sỉ nghĩ, nếu cô sống cùng Lâm Bách Xuyên không hạnh phúc, sau khi ly hôn muốn quay về bên anh, mà anh lại đúng lúc có người phụ nữ khác, cô phải làm sao bây giờ?
Cho nên, anh liền chờ cô vậy.
Những năm đó, anh chính là hèn mọn như vậy.
Một khoảng thời gian rất dài sau đó anh đều đặt giả thiết, nếu cô không phải đặc công, không phải bởi vì chấp hành yêu cầu nhiệm vụ chia tay với anh, cũng không phải bởi vì hiểu lầm mới cùng Lâm Bách Xuyên kết hôn, anh vẫn sẽ tha thứ cho cô, chấp nhận cô quay về bên anh không?
Có lẽ vẫn chấp nhận.
Từ lúc bắt đầu yêu cô, anh liền nghĩ tới vợ của anh ngoại trừ cô còn có người phụ nữ khác. Tựa như lần đầu tiên từ trên khán đài cõng cô xuống, anh là muốn ở bên cô cả đời.
Hồi lâu đều không có động tĩnh, Đào Nhiên mở mắt nhìn anh, “Đại Mộ Mộ, sao anh không nói gì thế?”
Mộ Thời Phong hoàn hồn, “Không muốn nói, bởi vì những lời này em đã từng hỏi trăm ngàn lần rồi, cho nên lười nói nữa.”
Đào Nhiên bĩu môi, không thích nói thì thôi.
Nhưng lại chưa từ bỏ ý định, “Vậy trước kia anh trả lời em thế nào?”
Trước kia trả lời cô thế nào saoo?
Có rất nhiều phiên bản.
Mỗi khi cô hỏi như vậy, anh liền nói: “Anh chưa từng trách em, lấy đâu ra tha thứ?”
Đương nhiên dài nhất lại làm ra vẻ nhất chính là đoạn thuộc lòng kia:
“Bảo bảo à, tâm nhĩ bên phải của anh yêu em, tâm nhĩ bên trái của anh hận em, tâm thất bên trái đang nhớ em, tâm thất bên phải đang đánh em. Dù sao mặc kệ là trước đây, hay là hiện tại, hai tâm thất hai tâm nhỉ của anh đều là của em. Thật ra vốn không tha thứ ngươi, thật sự cũng không sao cả, nhưng tâm lý có khi sẽ nghĩ đến em đã từng vì người đàn ông khác vứt bỏ anh, tâm lý của anh sẽ không cân bằng, một khi không cân bằng liền sẽ hận em, một khi hận em liền muốn đánh em, sau đó chính là nhớ em, nhớ em còn không phải là yêu em sao, nếu yêu em, vậy khẳng định sẽ không trách em, cho nên làm sao nói có tha thứ hay không chứ? Bất kể lúc nào, cách nói của anh đều không mâu thuẫn, bởi vì bảo bảo là người duy nhất của anh mà, hận hay yêu đều là duy nhất.”
Đoạn ân ái này khiến cho anh đến bây giờ nhớ đến cũng không khỏi tê tái da đầu, lúc ấy anh làm sao thốt ra được nhỉ.
Dù sao đặt vào hiện tại, anh không có dũng khí nói những lời buồn nôn như vậy.
Đào Nhiên thấy anh ngây người, lại hối thúc anh, “Mau nói cho em biết đi, lúc ấy anh trả lời em thế nào?”
Mộ Thời Phong cốc lên đầu cô, “Không nói cho em biết, em tự mình nhớ đi.”
Đào Nhiên, “...” Nếu em có thể nhớ ra được, em còn thèm hỏi anh à?!
Massage đầu gần hai mươi phút, cánh tay của Mộ Thời Phong cũng bắt đầu có hơi mỏi, liền dùng tay búi tóc của cô lên thành một cục trên đỉnh đầu.
“Em ngâm chân thêm lát nữa đi, anh đi mở nước tắm cho em.”
“Vâng.” Dừng chút Đào Nhiên lại nói: “Ông xã ơi, em muốn uống nước.”
Mộ Thời Phong đã chuẩn bị xong nước ấm trong phòng tắm cho cô, cô có một thói quen, khi tắm phải uống mấy ngụm nước. Anh đưa chai nước đã mở nắp cho cô, “Súc miệng trước đi.” Lại cầm một chậu rửa mặt giúp cô chứa nước súc miệng.
Súc miệng xong, Mooh Thời Phong lại đem một bình giữ nhiệt khác đưa cho cô, “Nước ấm, không nóng đâu, có thể trực tiếp uống.”
Hầu hạ cô uống nước xong, Mộ Thời Phong đi mở nước tắm.
Mọi thứ đều chuẩn bị tốt, anh ôm cô từ ghế nằm đến bồn tắm đứng, rất kiên nhẫn cởϊ qυầи áo cho cô.
Đào Nhiên chống lên bờ vai của anh, “Ông xã ơi, quên nói với anh chuyện này, chiều nay cậu gọi điện thoại cho em, nói ngày mai bảo em cùng anh tham gia tiệc rượu cuối năm của Trung Viễn, còn nói đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi, giọng điệu vô cùng ngang ngược. Anh nói xem... em có nên đi không?”
Sau khi nói xong, cô không hề chớp mắt nhìn chằm chằm gương mặt của Mộ Thời Phong, sợ bỏ qua bất kỳ một biểu cảm nào của anh.
Bởi vì tổng giám đốc của tập đoàn Trung Viễn chính là Lâm Bách Xuyên, cho nên cô có chút do dự, không biết trong lòng của Mộ Thời Phong có không thoải mái hay không, nếu Mộ Thời Phong có một tí không vui, cô liền từ chối Tưởng Mộ Thừa.