Một chiếc xe việt dã màu đen dừng ven đường cách biệt thự không xa.
Lâm Bách Xuyên dựa lên cửa xe, hai chân tùy ý bắt chéo, vô cùng mệt, buồn ngủ tận xương tủy, hai tay của anh ta ấn lên huyệt Thái Dương xoa xoa.
Khi biết được cô vẫn còn sống, thần kinh căng thẳng nửa năm qua gần như thả lỏng, theo đến là sự mỏi mệt, làm thế nào cũng không xua đi được.
Vừa rồi trong xe nóng nực, anh ta chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen đã đi xuống xe, lúc này gió lạnh thổi qua, rót vào cổ áo của anh ra, thật ra cũng không phải lạnh đến tận xương, chỉ là có chút lạnh run thôi, đầu óc hỗn độn vừa rồi của anh ta cũng tỉnh táo không ít.
Nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn về hướng biệt thư. Nhìn thấy Mộ Thời Phong một mình đi ra, đáy mắt của anh ta không phân biệt được đang có cảm xúc gì.
Mất mát?
Khó chịu?
Nhớ nhung?
Đại khái đều có.
Anh ta lặn lội đường xa như vậy đến đây, không phải đặc biệt tới đón Mộ Thời Phong, chỉ là muốn nhìn thấy cô sớm một chút, nhưng cô lại...
Cô chẳng lẽ không biết anh cũng nhớ cô sao?
Mộ Thời Phong đến gần, Lâm Bách Xuyên thu hồi tầm mắt, cũng chưa nói gì, kéo cửa xe ngồi vào ghế điều khiển.
Khóe miệng của Mộ Thời Phong nở một nụ cười vô sĩ, vòng sang ghế phụ ngồi vào. Anh thong thả ung dung gài dây an toàn, không tránh được chế nhạo, “Mới một ngày không gặp, mà đã nhớ tôi như vậy rồi sao?”
Tay của Lâm Bách Xuyên đặt trên thắng xe chậm chạp chưa động, không nhìn Mộ Thời Phong, nhìn biệt thự đèn đuốc sáng trưng, lạnh giọng nói: “Mộ Thời Phong, cậu mà còn tiếp tục ồn ào nữa, thì cút ngay xuống cho tôi!”
Ha ha, Mộ Thời Phong vẫn là không nhịn được cười hai tiếng, cũng nhìn về phía biệt thự, “Có phải đang bực Đào Nhiên không ra gặp cậu không?”
Đôi môi của Lâm Bách Xuyên mím chặt, không lên tiếng, nhưng sắc mặt âm trầm vô cùng. Anh ta từ trước đến nay rất bình tĩnh, cũng chỉ có Đào Nhiên sẽ bán đứng cảm xúc của anh ta.
Mộ Thời Phong hạ cửa sổ xe, móc ra một điếu thuốc, ném một cây vào lòng của Lâm Bách Xuyên, thuốc của bản thân thì gõ gõ lên cửa xe rồi mới châm, phả ra khói thuốc nháy mắt biến mất trong bóng đêm.
Anh chậm rãi nói: “Tôi không nói cho cô ấy biết cậu ở đây.”
Động tác cầm thuốc của Lâm Bách Xuyên cứng lại, không hé răng, lấy ra một cái bật lửa từ gạt thuốc trong xe, trước kia anh ta không hút thuốc trong xe, có lúc bị nghiện thuốc lá, anh ta cũng sẽ nhịn đến khi xuống xe.
Bật lửa này vẫn là lúc trước Đào Nhiên đặt ở bên trong, khi đó bọn họ vẫn là vợ chồng, có lần cùng cô đi ra ngoài, cô không biết nghĩ tới cái gì, nói muốn hút thuốc, anh ta đã ngầm đồng ý.
Sau đó nhiều năm như vậy, bật lửa này vẫn luôn nằm ở vốn dĩ nằm trong gạt tàn thuốc toàn bụi. Anh ta cũng chưa ném.
Thời gian hút thuốc, ai cũng chưa nói chuyện, hướng gió không ổn định, hai làn khói thuốc bị thổi giao vào nhau, cuối cùng chôn vùi trong xe không tiếng động.
Lâm Bách Xuyên ấn tàn thuốc lên cửa sổ xe, lần đầu tiên xem như không tiện tay ném tàn thuốc trên vệ đường.
Khởi động động cơ, đánh xe rời khỏi khu biệt thự.
Gió Bắc như cũ gào thét, bọn họ ai cũng chưa nâng cửa sổ lên.
Xe vững vàng xuyên qua ở màn đêm yên tĩnh, ngoài sự trầm mặc vẫn là trầm mặc.
Bật hết đèn cũng không sưởi ấm được sự lạnh lẽo trong xe.
Mộ Thời Phong đặt tay ở bên ngoài cửa sổ xe, ngón tay không tiết tấu gõ lên cửa xe, vẫn luôn nhìn những lùm cây đang lùi lại bên vệ đường.
Động tác trên tay chợt dừng lại, dời ánh mắt.
“Não của Đào Nhiên có bệnh.”
Sau đó bánh xe ma sát lên mặt đất phát ra một âm thanh bén nhọn chói tai trong đêm đen.
Mộ Thời Phong nhào về trước, gần như theo bản năng bốn mắt nhìn nhau.
Tay Lâm Bách Xuyên nắm chặt tay lái, nửa năm trước khi anh ta đưa Đào Nhiên đến chỗ Hoắc Liên khám bệnh, tuy rằng cô vẫn luôn đau đầu, mất ngủ, nhưng tình hình vẫn xem như lạc quan, lúc này mới nửa năm mà thôi, sao lại trở bệnh rồi?
Mộ Thời Phong quay mặt nhìn về phía con đường vô tận, “Ký ức của cô ấy cũng mất rồi.”
“Có ý gì?” Giọng của Lâm Bách Xuyên rõ ràng có chút run rẩy.
“Chính là ý mà cậu nghĩ đến đấy.”
Lâm Bách Xuyên không nói nữa, lại là thời gian dài trầm mặc.
Điều chỉnh tốt cảm xúc, Lâm Bách Xuyên lại chậm rãi khởi động xe, “Cô ấy không nhớ chúng ta, đúng không?”
Mộ Thời Phong trước kia đều chỉ mong có thể troll anh ta, làm thế nào có thể đả kích anh ta, thì sẽ làm ngay. Nhưng lúc này, anh lại không thể cười trên nổi đau của người khác được.
Không phải vì Đào Nhiên chỉ nhớ được anh, không nhớ được Lâm Bách Xuyên, mà hưng phấn.
Nhưng thật ra không rõ sao, có chút đồng tình Lâm Bách Xuyên.
Anh cùng Lâm Bách Xuyên tuy nói trên phương diện tình cảm là tình địch. Nhưng trong cuộc đời của đặc công, bọn họ lại cẩu huyết trở thành chiến hữu, trở thành cộng sự ăn ý nhất.
Loại ăn ý này không chỉ đến từ sự phối hợp cao khi đối phó với kẻ địch không cần dùng lời nói cũng có thể hiểu rõ đối phương, còn đến từ sự tín nhiệm lẫn nhau một cách vô điều kiện, cũng có thể đem mạng sống của bản thân giao vào tay của đối phương.
Tựa như anh cũng không lo lắng Lâm Bách Xuyên muốn giành Đào Nhiên mà đâm sau lưng anh, Lâm Bách Xuyên đối anh cũng là như thế.
Giao tình giữa anh và Lâm Bách Xuyên đã vượt qua tình thân, vượt qua tín ngưỡng, thậm chí là vượt qua sống chế, lại còn yêu cùng một người phụ nữ.
Mà bọn họ lại yêu bình đẳng, không chút nào che giấu, không ai nhường ai.
Mâu thuẫn biết bao.
Chậm rãi, Mộ Thời Phong nói: “Đào Nhiên chỉ nhớ chuyện năm cô ấy 15 tuổi.”
Lại là trầm mặc.
Trầm mặc có chút đáng sợ.
Chốc lát, Lâm Bách Xuyên tự giễu: “Ha. Hóa ra chỉ là không nhớ tôi.”
Hơn 30 phút sau, trong xe vẫn luôn yên tĩnh, ai cũng chưa lên tiếng.
Đến nơi đã định, Lâm Bách Xuyên dừng xe, hỏi Mộ Thời Phong, “Chắc chắn bây giờ đi lên? Mất hơn cả buổi chiều cũng chưa thăm dò được rốt cuộc Hoắc Liên mang theo bao nhiêu người đến."
Không giống sự lạnh lùng khi nãy, Mộ Thời Phong lại khôi phục dáng vẻ thường ngày, không kềm chế được lại mang theo chút không đứng đắn, khóe miệng một câu, “Tôi còn phải trở về đón Bảo Bảo nhà tôi nữa, không có kiên nhẫn nại chờ đến nửa đêm mới đi tìm anh ta.”
Cái tên Mộ Thời Phong vô sĩ này rất trắng trợn, ở trước mặt Đào Nhiên thật ra sẽ không ngại gọi cô là Bảo Bảo, nhưng đối với Lâm Bách Xuyên, anh vĩnh viễn đều cưng chiều như vậy gọi cô là Đào Nhiên.
Lâm Bách Xuyên đối với Mộ Thời Phong, cũng là mất hết lý trí, cởi bao tay, trực tiếp ném về phía Mộ Thời Phong.
Mộ Thời Phong cũng không giận, nhìn bao tay, đem nó đặt trên bệ điều khiển.
“Bao tay này là trước kia Đào Nhiên tặng cho cậu à? Cậu nói xem cô ấy thật vất vả đại phát từ bi một lần, tặng cậu một đôi bao tay, cậu tốt xấu cũng phải quý trọng một chút chứ.”
Lâm Bách Xuyên liếc anh một cái, hừ lạnh một tiếng, đẩy cửa xe đi xuống.
Phòng tổng thống, lúc Hoắc Liên tắm xong đi ra, liền nhìn thấy hai người Mộ Thời Phong cùng Lâm Bách Xuyên đang ngồi trên sô pha, thảnh thơi thưởng thức rượu vang đỏ.
Nhìn thấy anh ta đi ra, hai người họ cũng chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn qua.
Hoắc Liên ngược lại cũng rất bình tĩnh, nhưng đáy lòng vẫn là có chút thổn thức.
Dẫu sao trước cửa phòng của anh ta cũng có 4 lính đánh thuê người nước ngoài, thân thủ cùng võ của mỗi người đều là nổi bật trong nhóm lính đánh thuê, nhưng lại dễ như trở bàn tay yên lặng không một tiếng động bị hai người bọn họ giải quyết.
Hoắc Liên đến cạnh quầy rượu cũng rót cho bản thân một ly, hai ngón tay nhấc cốc có chân dài khẽ lắc.
Mỉm cười nói: “Hai vị này tình cảm đoàn kết đúng là khiến cho Hoắc Liên tôi cảm động sâu sắc.”
Vừa nói vừa chạm ly, dùng khẩu hình miệng nói, “CHEERS!”
Mộ Thời Phong cùng Lâm Bách Xuyên thần giao cách cảm nâng chén phối hợp với anh ta, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Hoắc Liên lạnh lùng xuy một tiếng, cảm giác không thú vị, không lại tiếp tục cười nhạo.
Mộ Thời Phong lên tiếng, “Việc đã đến nước này, chúng ta không cần nói vòng vo nữa, vẫn mong bác sĩ Hoắc đưa cho chúng tôi nửa phần văn kiện bí mật còn lại, về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng, tôi cùng Lâm Bách Xuyên coi như là chưa từng gặp anh.”
Hoắc Liên cười: “Mộ Thời Phong, người đầu óc không tốt lắm chính là Đào Nhiên, anh mới ở cạnh cô ấy một buổi trưa, đã bị lây bệnh cũng bắt đầu nói năng lộn xộn à? Xin lỗi, tôi nghe không hiểu lời anh nói.”
Mộ Thời Phong liền đoán được Hoắc Liên sẽ không dễ dàng như vậy thừa nhận anh ta chính là ông chủ đứng sau tập đoàn kia, càng sẽ không ngầm thừa nhận bản thân đã giành được phần văn kiện bí mật kia của họ.
Mộ Thời Phong uống cạn ly rượu vang đỏ, tầm mắt nhàn nhạt đảo qua gương mặt của Hoắc Liên, “Cần gì phải như thế? Như vậy sẽ không thú vị đâu.” Ném ly rượu lên bàn trà, lần nữa nhìn phía anh ta, “Nói điều kiện của anh đi.”
Hoắc Liên nhẹ nhàng lắc lư ly rượu, giả vờ nghe không hiểu, không nhanh không chậm nói: “Điều kiện? Tôi là bác sĩ, cứu người là trách nhiệm thiêng liêng của tôi, không phải thành lập trên cơ sở lợi ích.”
Mộ Thời Phong khẽ xùy, “Đừng quá tham lam. Nói chuyện tâm bình khí hòa với anh đã là nhượng bộ lớn nhất của Mộ Thời Phong tôi rồi đấy, nếu không phải thấy anh đã cứu Đào Nhiên một mạng, anh cho rằng anh có cơ hội cùng chúng tôi ngồi ở đây uống rượu nói chuyện phiếm?”
Hoắc Liên lười biếng dựa vào cạnh quầy rượu, dùng tốc độ nói bình thản mà trầm ổn mà cực chậm nói: “Có cơ hội uống rượu nói chuyện phiếm hay không thì tôi không biết, nhưng tôi biết Đào Nhiên không rời xa tôi.”
Cố ý tạm dừng, “Khi cô ấy sống không cách nào rời khỏi tôi! Bệnh tình của cô ấy chỉ có tôi có thể khống chế được.”
Ánh mắt sắc bén của Lâm Bách Xuyên quét về phía anh ta, phản ứng đầu tiên chính là: “Anh đã cho Đào Nhiên uống thuốc gì?”
Hoắc Liên thưởng thức một ngụm rượu vang đỏ, “Đương nhiên là thuốc trị bệnh rồi.” Xoay người buông ly rượu, lập tức đi đến ngồi xuống đối diện hai người bọn họ.
Vẫn lười biếng dựa vào lưng ghế sô pha, “Thuốc này cũng không rẻ đâu, tôi đã tốn hết mất trăm triệu ÚD đấy, thuê chuyên gia đỉnh nhất mới nghiên cứu chế tạo ra được.”
Bàn tay của Lâm Bách Xuyên suýt chút nữa bóp nát ly rượu.
Mộ Thời Phong vẫn luôn không lên tiếng, ánh mắt càng ngày càng trầm, mùi vị bị uy hϊếp trắng trợn, rồi lại bó tay không thể làm gì này mẹ nó thật không dễ chịu.
Đàm phán thất bại, anh đứng dậy, ra hiệu với Lâm Bách Xuyên, “Đi thôi.”
Đi tới cửa, bàn tay dừng trên nắm cửa, Mộ Thời Phong lại xoay người, “Bác sĩ Hoắc, đến cuối cùng, có lẽ cái gì anh cũng đều không lấy được.”
Hoắc Liên ‘ Ồ ’ một tiếng, nói, “Đóng cửa dùm nhé, cảm ơn!”
Xe việt dã, bọn họ tựa lưng vào ghế ngồi, chưa rời đi ngay, Mộ Thời Phong lấy một hộp thuốc đưa đến trước mặt Lâm Bách Xuyên, Lâm Bách Xuyên xua xua tay, “Không hút, trong miệng phát đắng.”
Mộ Thời Phong chế nhạo anh ta, “Là đắng lòng à.”
Lâm Bách Xuyên không thèm để ý đến anh.
Mộ Thời Phong vốn đã rút ra một điếu, nhất thời cũng không có tâm tư để hút, lại bỏ điếu thuốc trở lại hộp. Cơ thể ngửa về sau nhắm mắt dưỡng thần, giữa mày che dấu không được mệt mỏi.
Anh nói: “Chờ nhiệm vụ này kết thúc, lấy được văn kiện bí mật kia trong tay của Hoắc Liên, tôi sẽ xin thủ lĩnh từ chức, mệt rồi, không làm nổi nữa.”
Cũng không muốn mỗi ngày đều sống những ngày tháng trên lưỡi đao họng súng. Vì nhiệm vụ này, suýt chút nữa anh đã liên lụy đến mạng sống của Đào Nhiên, một chút cũng không đáng giá.
Tín ngưỡng trước kia, anh cũng không cần, trong cuộc đời còn lại, anh cũng chỉ muốn an ổn trải qua cùng Đào Nhiên. Cuộc sống đặc công thần thánh mà lại thần bí này, anh muốn từ giả nó.
Chỉ là Hoắc Liên hiện tại khó đối phó, anh đoán không ra một phần nhỏ văn kiện bí mật quốc phòng mà Hoắc Liên nắm giữ rốt cuộc muốn trao đổi với họ cái gì.
Mất đi một phần nhỏ văn kiện bí mật quốc phòng kia, kỳ thật cũng sẽ không mang đến ảnh hưởng lớn cỡ nào cho quốc gia, bởi vì văn kiện bí mật quan trọng đã được anh cùng Lâm Bách Xuyên lấy về.
Nhưng rốt cuộc vẫn sẽ có an toàn hay tai hoạ ngầm, mà anh cùng Lâm Bách Xuyên cũng quyết không cho phép nhiệm vụ cuối cùng trong sự nghiệp của bản thân để lại vết nhơ.
Cho nên chuyện của Hoắc Liên nhất định phải giải quyết sạch sẽ, không thể có bất cứ sai lầm gì.
Nếu là trước kia, anh cùng Lâm Bách Xuyên đã sớm giải quyết người này, đâu đến lượt Hoắc Liên vô sỉ uy hϊếp bọn họ. Nhưng hiện tại không giống vậy, Hoắc Liên đã nắm chính xác được điểm yếu của anh cùng Lâm Bách Xuyên, là Đào Nhiên.
Hoắc Liên thiếu tiền sao?
Không thiếu.
Anh ta gần như khống chế ngầm 3 phần 4 thị trường buôn lậu Âu Mỹ, rất nhiều quốc gia cùng đoàn thể đều là mua vũ khí đạn dược ở chỗ của anh ta.
Hoắc Liên thiếu phụ nữ sao?
Càng không thiếu.
Anh ta hẳn là sẽ không thích Đào Nhiên, nếu thật sự thích, thì sẽ chiếm cho riêng mình, cũng sẽ không ngàn dặm xa xôi đưa cô trở về.
Vậy thì anh ta rốt cuộc đang muốn cái gì?
Kẻ địch khó đối phó nhất, đó là kẻ địch không có điểm yếu.
Đột nhiên, bàn tay của Lâm Bách Xuyên dùng sức ấn lên còi xe, tiếng còi xe inh ỏi vang lên trong đêm. Anh ta đáp lời của Mộ Thời Phong, “Tôi cũng xin từ chức.”
Mộ Thời Phong như cũ vẫn nhắm hai mắt, “Ồ, cậu cứ không rời xa tôi như vậy? Tôi đi đến đâu cậu đều muốn đi theo đến đấy. Không làm thì không làm thôi, tôi có tiền, không ngại nuôi thêm cậu nữa.”
“Cút!”
Mộ Thời Phong cười vài tiếng, “Nếu tôi cút thật, cậu chắc chắn sẽ khóc đấy.”
Lâm Bách Xuyên mở điều hòa, mở chính là gió lạnh.
Mộ Thời Phong đột nhiên trợn mắt, nhíu mày nhìn Lâm Bách Xuyên, “Cậu điên à?”
Lâm Bách Xuyên hừ lạnh một tiếng, điều chỉnh thành gió ấm.
Hỏi: “Kế tiếp muốn đối phó với Hoắc Liên thế nào? Đầu óc của tôi bây giờ chẳng nghĩ được gì.”
Mộ Thời Phong chế nhạo nói: “BOSS Lâm à, cậu đúng là đề cao tôi mà, cậu cũng không biết, thì sao tôi biết chứ?”
“Mộ Thời Phong, cậu mẹ nó thật...” đê tiện.
Mộ Thời Phong ngáp một cái, giọng điệu lười nhác, “Hoắc Liên hiện tại là dầu muối không ăn, đoán là thứ anh ta muốn chúng ta sẽ không đồng ý đưa, cho nên anh ta áp dụng chiến thuật quanh co. Trước tiên lạnh nhạt với anh ta, để cho anh ta đi tìm chúng ta.”
Lâm Bách Xuyên cũng đang có ý này, nhưng lo lắng của anh ta chính là: “Thuốc trước kia Đào Nhiên uống nếu thực sự có vấn đề, chúng ta sẽ rất bị động, sẽ luôn bị anh ta dắt mũi đi.”
Mộ Thời Phong trầm mặc, không nói tiếp, chuyển đến đề tài khác, miệng lưỡi đùa giỡn: “Sau khi xin thủ lĩnh từ chức, cậu phỏng chừng cũng nhàn rỗi khó chịu, công ty của cậu có nhiều trợ thủ đắc lực như vậy giúp cậu làm việc, cũng không cần cậu hao tâm tổn trí. Tôi đúng lúc mua một nơi trồng rau củ ngoài ngoại ô, nếu không về sau đi theo tôi làm ruộng đi?”
“Không có thời gian nhàn rỗi như vậy đâu!”
Mộ Thời Phong nhíu mày: “Nghe giọng điệu của cậu, còn có cách phát tài tốt hơn nữa à? Nói nghe chút đi, có tiền mọi người cùng kiếm mà.”
Lâm Bách Xuyên chặn họng anh: “Ta muốn đi học y, khoa ngoại thần kinh, chữa bệnh cho Đào Nhiên!”
" Ồ! Lâm Bách Xuyên, cậu nói xem kiếp trước tôi và cậu có phải đều là phi tử của Hoàng Thượng, hay là hai chị em giúp đỡ nhau cùng đi lên hay không? Còn Đào Nhiên chính là hoàng đế phong lưu bất nhân bất nghĩa hay không, chúng ta âm thầm hại chết cô ấy, cô cảm thấy rất oan ức, đời này liền làm một người phụ nữ, tìm chúng ta tính ân oán kiếp trước. Mà chúng ta bởi vì chột dạ, liền vẫn luôn bị cô ấy ăn sạch sẽ.”
Lâm Bách Xuyên vẻ mặt cạn lời, “Mộ Thời Phong, Hoắc Liên nói không sai, đầu óc của cậu tám phần là hỏng rồi!”
Mộ Thời Phong vẫn cười, nửa năm, cũng chưa từng có lúc thư giản như đêm nay.
Rất mệt, mệt đến nỗi híp mắt cũng có thể ngủ.
Lâm Bách Xuyên lái xe rời khỏi khách sạn, xe bay nhanh, dọc theo ánh đèn sáng bên đường chiếu vào trong xe, tối đến mức nhìn không rõ.
Thình lình, Mộ Thời Phong nói một câu, “Tối nay tôi đưa Đào Nhiên đến tìm cậu cùng Hựu Hựu.”
Bàn tay nắm tay lái của Lâm Bách Xuyên không khỏi căng thẳng, bởi vì giọng nói khô khốc, tiếng cũng hết sức trầm thấp, trong giọng nói che dấu không được kinh ngạc, “Cô ấy biết tôi và Hựu Hựu?”
Mộ Thời Phong uể oải, hai mí mắt đập vào nhau, một chút sức lực cũng không có, chậm chạp nói.
“Ừm. Dù sao cô ấy hiện tại cái gì cũng đều không nhớ rõ, cho nên tôi đã nói dối cô ấy, nói Hựu Hựu là con trai cô ấy cùng cậu sinh ra. Kỳ thật tôi vốn chỉ muốn nói với cô ấy, cô chỉ sinh Mộ Tiểu Tranh, Hựu Hựu là cậu nhận nuôi, không có quan hệ huyết thống với cô ấy.”
Nói rồi khẽ thở dài một cái, “Lại cảm thấy làm như vậy đối với cậu cùng Hựu Hựu không công bằng. Đúng rồi, nói trước với người nhà của cậu một tiếng đi, đừng để đến lúc đó vạch trần sẽ không tốt.”
Đáy mắt sâu thẳm của Lâm Bách Xuyên hơi gợn sóng, trong lòng càng quay cuồng mãnh liệt.
Anh ta tiêu hóa từng câu từng chữ trong nội dung này, mặc dù nhìn con đường phía trước, nhưng trước mắt là mơ hồ, cũng may xe trên đường này cũng không nhiều lắm.
Vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ phun ra hai chữ, “Cảm tạ.”
Lần đầu tiên anh ta nói ra lời cảm ơn chân thành từ tận đáy lòng.
Mộ Thời Phong đã là ngáp hết cái này đến cái khác, không lên tiếng trả lời lời cám ơn của anh ta.
Lâm Bách Xuyên dừng vài giây, nói tiếp: “Không cần chào hỏi, ngay cả ba mẹ của tôi đều cho rằng đứa bé kia là Đào Nhiên sinh, trừ cậu ra, Quý Dương còn có người nhà của Đào Nhiên, người ngoài cũng không biết Hựu Hựu là tôi nhận nuôi.”
Trước kia sau khi ly hôn với Đào Nhiên, anh ta giấu diếm người nhà, cũng đi nước ngoài, người trong nhà mơ hồ cảm giác được thân phận đặc biệt của anh ta cùng Đào Nhiên, cũng không quản anh ta.
Một năm sau anh ta đưa con trai trở về, nói với cha mẹ của anh ta, đây là con của anh ta và Đào Nhiên, còn nói Đào Nhiên bởi vì nhiệm vụ trong người, cũng chưa về.
Có lẽ thật đúng là duyên phận, Hựu Hựu cùng anh và Đào Nhiên thật ra có vài phần tương tự nhau, cha mẹ cái gì cũng tin.
Kỳ thật ý định ban đầu của anh ta không phải lừa gạt cha mẹ, nhưng anh ta biết ngoại trừ Đào Nhiên anh ta sẽ không tái hôn nữa, không cách nào cho cha mẹ một đứa cháu trai một đứa cháu gái, chỉ có thể bất hiếu như vậy.
Mộ Thời Phong nghe anh ta nói như vậy cũng không khỏi kinh ngạc, ngày thường bọn họ thường xuyên gặp mặt, giữa đàn ông với nhau cũng sẽ không bàn đến chuyện trong nhà, anh luôn cho rằng Lâm Bách Xuyên đã nói rõ tình hình thực tế với người trong nhà từ lâu.
Lâm Bách Xuyên nghiêng mặt hỏi anh: “Mộ Tiểu Tranh thì sao? Có bao nhiêu người biết thân thế của con bé?”
“Tình hình cũng gần giống với cậu, cha mẹ của tôi cũng cho rằng đứa bé là Đào Nhiên sinh, tôi cùng Mộ Thời Cảnh liên kết lại lừa gạt bọn họ, hơn nữa mấy năm nay, thời gian Mộ Tiểu Tranh sống ở nhà của Thẩm Lăng cùng Tưởng Mộ Thừa tương đối nhiều, bọn họ càng tin tưởng không nghi ngờ.”
Lúc sau bọn họ cũng chưa nói tiếp, đề tài này quá mức trầm trọng.
Mộ Thời Phong nghiêng mặt nhìn ngoài kiến trúc cửa sổ, còn một đoạn nữa mới đến biệt thự, lại tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Yết hầu có chút khô khốc, anh duỗi tay nói với Lâm Bách Xuyên: “Đưa tôi chai nước.”
Dáng vẻ như đại gia, tâm trạng của Lâm Bách Xuyên cũng coi như không tệ, cũng không so đo với anh ta, kéo tủ lấy cho anh một chai nước suối.
Mộ Thời Phong vẫn nhắm mắt, vặn nắp bình, đầu hơi ngẩng, cả chai nước toàn bộ chảy vào dạ dày. Sau đó lại đem chai rỗng đưa tới trước mặt Lâm Bách Xuyên, thản nhiên phân phó: “Ném cái chai này giúp tôi.”
Anh giơ cao, chặn tầm mắt nhìn đường của Lâm Bách Xuyên, Lâm Bách Xuyên thô lỗ hất tay anh ra, giọng điệu rất không kiên nhẫn: “Mộ Thời Phong, cậu đủ chưa?”
Mộ Thời Phong cười: “Chưa đủ.”
Nói xong liền đem chai nước ném vào lòng Lâm Bách Xuyên.
Cái chai theo chân của Lâm Bách Xuyên, lăn xuống bên chân. Lâm Bách Xuyên không muốn chấp nhặt với kẻ điên, bất đắc dĩ lắc đầu, chuyên tâm lái xe.
Khi chờ đèn đỏ, Lâm Bách Xuyên nói tiếp đề tài lúc nảy, tiếp tục tỏ rõ thái độ của bản thân.
Giọng điệu trầm ổn kiên định, rất thản nhiên: “Mộ Thời Phong, tôi sẽ không bởi vì cảm kích cậu mà từ bỏ việc tranh giành với cậu.”
Mộ Thời Phong ồ một tiếng.
Anh không trông cậy vào Lâm Bách Xuyên có lòng tốt từ bỏ Đào Nhiên. Bởi vì Lâm Bách Xuyên cũng giống anh ta, mấy năm nay đã yêu Đào Nhiên đến tận xương tủy.
Đào Nhiên chính là mạng sống của bọn họ.
Có ai có thể dễ dàng vứt bỏ mạng sống của mình đâu?
Nếu Đào Nhiên hiện tại ở bên cạnh người đàn ông khác, anh cũng sẽ không chút do dự đoạt về.
Anh mặc kệ đạo đức gì cả.
Anh chỉ biết là, anh không thể không có Đào Nhiên.
Cho nên anh đặc biệt hiểu rõ Lâm Bách Xuyên.
Anh ta không cách nào biết trước cuộc tình tay ba phức tạp này sẽ kéo dài đến khi nào, có lẽ là đến ngày bọn họ chết đi. Cũng không dám nói, nói không chừng khi đến một thế giới khác, bọn họ vẫn sẽ tiếp tục tranh giành nhau.
Anh lười biếng lên tiếng, “Lâm Bách Xuyên, tôi không trông cậy vào lòng lang dạ sói của cậu có thể có lương tâm.” Dừng lại một chút, lại nhắc nhở anh ta: “Đào Nhiên hiện tại không nhớ cậu, đối với cậu cũng không có chút cảm tình nào, cậu nói xem cậu lấy tự tin ở đâu tranh giành với tôi?”
Giọng nói của Lâm Bách Xuyên nhàn nhạt, rồi lại rất chắc chắn: “Tôi sẽ làm cho cô nhớ lại tôi.”