Chương 38

Trao đổi quà xong, cũng bớt giận hơn, mới cảm thấy rất đói bụng.

“Em đói bụng.” Đào Nhiên sờ sờ bụng, bụng dán sau lưng anh, để làm anh vui vẻ, “Em thỉnh anh ăn cơm nhé?”

Mộ Thời Phong lắc đầu, ngữ ý thâm sâu, “Không muốn ăn cơm, muốn ăn cái khác.”

Đào Nhiên nhất thời chưa hiểu được, cho rằng anh muốn ăn gì đó, “Được, anh muốn ăn cái gì, tối nay em đều mời.”

Mộ Thời Phong không có hảo ý ánh mắt ở trên người cô đánh giá, “Xác định chứ?”

Đào Nhiên dùng sức gật đầu: “Xác định cùng với khẳng định. Muốn ăn cái gì, để em đặt trước.”

Mộ Thời Phong không nói chuyện, chỉ đưa tay chỉ chỉ cô.

Cô không hiểu, “Hửm?”

Anh không chút để ý nói câu, “Anh muốn ăn em.”

“!!”

Mộ Thời Phong tiến lên hai bước, ôm lấy cô đang lúng túng cùng giật mình vào trong lòng, dán lên lỗ tai của cô, “Chính là em nói, tối nay anh muốn ăn cái gì, em cũng mời. Anh chọn rồi, chọn em đó, lời lúc nảy em nói còn tính không?”

“...”

Vấn đề ngốc nghếch như vậy, bảo cô trả lời thế nào đây?

Mộ Thời Phong nhẹ nhàng hôn vành tai của cô, hơi thở ấm áp phà lên tai mẫn cảm của cô, không khỏi rùng mình một cái, đôi tay gắt gao nắm chặt áo khoác của anh.

Anh lại mê hoặc cô, “Được không?”

Đào Nhiên vẫn không nói lời nào, giằng co giữa được và không được.

Trong lòng cô có hai giọng nói, một cái là của bản thân cô, một cái khác là của Tưởng Mộ Thừa. Hai giọng nói ồn ào đến dồn dập.

Cô đã đồng ý với Tưởng Mộ Thừa, chỉ nói chuyện yêu đương tinh thần.

Chính là các cặp tình nhân trẻ tuổi ở bên nhau, hormone nhảy loạn khắp nơi, lại thêm hoàn cảnh ái muội thế này, không gian một mình, tất cả những thứ này giống như một cách tự nhiên, cũng không thể khống chế.

Hai tay của Mộ Thời Phong ôm chặt hơn, bắt đầu hôn cổ, xương quai xanh của cô, rồi nói, “Đào Nhiên, em không muốn sao? Không muốn ở cùng anh sao?”

Nói nhảm.

Nếu không muốn em còn để mặc cho anh muốn làm gì thì làm à?

Nhưng mà.

Đại ca à.

Muốn làm cái gì, thì dứt khoát một chút.

Đừng hỏi em nữa, được không?

Da mặt em mỏng.

Chưa nhận được câu trả của cô, Mộ Thời Phong lại hôn lên môi cô.

Hơi dùng sức, như là trách cô trầm mặc không nói.

Đào Nhiên cũng bắt đầu chủ động hôn lại anh, chút bất mãn này của anh cũng nháy mắt tan đi.

Nụ hôn khi động tình, Đào Nhiên không tự chủ được sát vào gần anh hơn.

Mộ Thời Phong cũng buông bả vai của cô ra, tay trực tiếp thâm nhập vào trong áo len của cô, khi chạm được làn da mềm mại của cô, đầu ngón tay của anh cũng không nhịn được run một cái, còn cô thì càng thêm run rẩy.

Bàn tay từ vòng eo tinh tế chậm rãi dời lên, đi ra phía sau lưng cô, cô ý thức được anh muốn làm gì, cũng không ngăn cản, chỉ là gắt gao ôm cổ anh.

Nếu anh muốn.

Cô bằng lòng.

Ngón tay của Mộ Thời Phong ở chỗ khóa áσ ɭóŧ của cô hồi lâu, cuối cùng không bắt được trọng điểm, chưa cởi thành công.

Đành phải dùng một cái tay khác cùng hỗ trợ.

Khóa áσ ɭóŧ đã được cởi ra.

Đôi tay ấm áp của anh nhẹ nhàng vuốt ve rìa áo ngực của cô, trước sau cũng chưa vượt qua.

Luôn cảm thấy anh có hành động quá đáng nữa, vậy chính là một cách không tôn trọng đối với cô.

Anh rút tay ra khỏi áo len của cô .

Một lần nữa đem cô ôm vào trong ngực, siết rất chặt.

Giống như muốn đem cô khảm vào thân thể của mình.

Nụ hôn của anh đến càng mãnh liệt.

Sau một lúc lâu, Mộ Thời Phong rời khỏi môi cô, bế cô lên, đầu tiên là đóng cửa phòng ngủ, rồi sau đó lại tắt đèn.

Phòng ngủ nháy mắt rơi vào bóng tối.

Đào Nhiên lần đầu tiên cảm thấy bóng tối thế nhưng có thể mang đến cho cô cảm giác an toàn.

Cô giữ cổ anh, mặt dán ở trong ngực của anh, chẳng có chút bất an.

Bên ngoài ánh đèn yếu ớt bên nhà hàng xóm xuyên qua rèm cửa sổ rọi vào trong, mông lung mờ ảo.

Thỉnh thoảng còn có tiếng trẻ sơ sinh của nhà ai đang khóc lớn, trong trẻo, vang dội, đánh thẳng vào lòng người.

Bóng tối mênh mông có vẻ càng yên tĩnh.

Mộ Thời Phong đặt cô lên bệ cửa sổ .

Anh áp lên trán của cô, bởi vì nụ hôn sâu triền miên vừa rồi, hơi thở dồn dập của anh đến bây giờ vẫn chưa ổn định.

Đào Nhiên khẽ ngọ ngoạy đầu, chóp mũi cọ nhau, tê dại còn có hơi ngứa.

Cô nói: “Em có thể.”

Mộ Thời Phong lại cúi đầu hôn cô, môi lưỡi giao nhau, hôn đến nơi sâu nhất, anh vẫn chưa thỏa mãn.

Có lẽ là bị câu nói vừa rồi của cô làm cho mê hoặc.

Cũng có lẽ là bóng đêm mê ly, quá mức trêu chọc người.

Anh dán bên tai cô nói một câu, “Đào Nhiên, anh sẽ chỉ có một người phụ nữ là em.”

Như là lời âu yếm lại như là lời hứa hẹn.

Xa xôi lại tùy tiện.

Đào Nhiên vẫn chưa kịp hoàn hồn, áo len của cô đã bị Mộ Thời Phong kéo lên, áo ngực cũng bị đẩy ra, anh cúi đầu tiếp tục hôn. Nụ hôn rơi trên người cô, nhẹ nhàng mà ôn nhu, giống lông chim nhẹ nhàng xẹt qua.

Rung động, trầm luân.

Cả người Đào Nhiên như là bị dòng điện xẹt qua, loại cảm giác này không cách nào dùng lời để diễn tả, hỗn loạn thẹn thùng cùng bất lực.

Giờ phút này chuyện cô theo bản năng có thể làm, chỉ có gắt gao ôm đầu của anh, tùy ý để anh hôn.

Miệng của Mộ Thời Phong đang ăn đậu hủ, tay cũng không nhàn rỗi.

Đào Nhiên đang đắm chìm vào những cảm giác chưa từng trải nghiệm mà anh mang đến, anh từ lúc nào đã kéo quần jean của cô xuống, cô thế nhưng một chút cũng không cảm nhận được.

Khi tay của anh đang vuốt ve bên trong đùi cô, cô mới kinh ngạc phát hiện, cô đã thất thủ hoàn toàn rồi.

Còn anh à, Mộ Thời Phong vẫn áo mũ chỉnh tề.

Một từ bại hoại nhã nhặn sao có thể hình dung.

Đột nhiên Mộ Thời Phong buông cô ra, đem áσ ɭóŧ của cô gài lại, kéo áo len của cô xuống.

Ấy??

Đào Nhiên có chút ngây ngốc.

Mộ Thời Phong lại đem chiếc quần mới vừa cởi ra thong thả mặc lại cho cô.

Đào Nhiên càng ngốc hơn.

Sau khi mặc xong, Mộ Thời Phong hôn lên mặt cô, cười nhạt, “Ăn cơm thôi.”

Ấy?

Ấy??

Mẹ nó đầu anh hỏng rồi à!

Đào Nhiên không thèm suy nghĩ nói một câu, “Anh cứ như vậy mà muốn ăn cơm à!”

Mộ Thời Phong chợt bật cười, “Thì ra có người còn nóng vội hơn anh nha.”

Đệch cụ nhà anh!

Đào Nhiên tức muốn hộc máu đấm lên ngực anh.

Sau đó, rốt cuộc cũng không có sau đó nữa, bọn họ cứ như vậy thật sự ăn cơm.

!!

Thì ra Mộ Thời Phong trước đó đã làm xong cơm, cháo trắng đơn giản, còn có hai món rau. Giống như anh chỉ biết làm cháo trắng, chỉ biết rau trộn dưa chuột, còn có một cái rau trộn khổ cúc.

Thật ra cô muốn nói, mùa đông, đều là ăn rau trộn.

Đầu óc tám phần là úng nước, hoặc là ấm đầu rồi.

Lại còn ăn cùng cháo trắng nữa chứ.

Vừa ăn vừa mắng anh não tàn.

Nghĩ đến hành vi quyết liệt lúc nảy của anh, cô thật muốn đem hai đĩa rau kia úp lên đầu anh.

Ăn cơm xong, Mộ Thời Phong bắt đầu thu dọn chén đũa.

Đào Nhiên liền đi phòng ngủ gọi điện thoại cho Tưởng Mộ Thừa ở Thụy Sĩ, báo cáo với anh hành tung hôm nay của cô, còn nói chơi một lát nữa sẽ về biệt thự ngay.

Lại cùng nói chuyện videocall với ông bà ngoại một lúc, cuối cùng điện thoại lại giao cho Tưởng Mộ Thừa.

Tưởng Mộ Thừa hỏi, “Xem ra hôm nay tâm tình không tồi, nhận được quà gì rồi?”

Chuyện gì cũng không thể gạt được anh ta, Đào Nhiên đem hai bảo bối nhận được khoe trước mặt Tưởng Mộ Thừa, hỏi, “Cậu ơi, có đẹp không ạ?”

Tưởng Mộ Thừa gật gật đầu, không hề keo kiệt mà tán thưởng, “Rất không tệ. Độc đáo, ý nghĩa đặc biệt.”

Đào Nhiên vẻ mặt đắc ý, lại hỏi: “Cậu ơi, cậu không tặng quà cho con à?”

Tưởng Mộ Thừa ngẩn ra: “Thẩm Lăng không nói với con, quà trên cây thông Noel đều là cậu chuẩn bị à? Còn cậu ta chỉ là phụ trách đem cây thông Noel trang trí trong sân thôi.”

Đào Nhiên: “...” Thì ra Thẩm Tiểu Tam chỉ bỏ sức không bỏ tiền nha.

Mẹ nó!

Tưởng Mộ Thừa nói câu, “Chuyển lời lại với Thẩm Lăng, nói dối thì sẽ trả giá lớn.”

Con mới không thèm chuyển lời đâu, hai người tương sát nhau, con thấy vậy vui lắm :)

Nói chuyện phiếm một lúc, Tưởng Mộ Thừa lại hỏi cô, “Đại khái khi nào trở về, về nhà gọi cho cậu, cậu đọc sách cho con nghe.”

Còn phải kiểm tra?

Hai ngày này đều ở cùng biệt thự với Thẩm Lăng, Tưởng Mộ Thừa cũng không gọi điện thoại về hỏi thăm cô.

Đêm nay anh ta thế nhưng chủ động muốn tra xét, xem ra Thẩm Lăng là muốn chơi suốt đêm không trở về nhà.

“Cậu ơi.” Đào Nhiên kéo dài âm, “Con ở mổ mình sợ lắm.” Ừm, chủ yếu là muốn ở cùng với Đại Mộ Mộ.

Tưởng Mộ Thừa đã sớm nhìn thấu tâm tư nhỏ này của cô, “Cậu đã dặn người giúp việc, hai ngày này ở cạnh phòng con. Còn có vệ sĩ, trong nhà hơn mười người hầu hạ con, con có gì phải sợ chứ. Tối mai cậu sẽ bay về, hôm sau sẽ về đến nhà.”

Đào Nhiên bất đắc dĩ lên tiếng, lại nói đông nói tây hàn huyên một lúc, sau đó trong nhà bà ngoại có khách đến, Tưởng Mộ Thừa lúc này mới ngắt video.

Sau khi cúp máy, Đào Nhiên giống như trái cà chín nằm trên bàn.

Mộ Thời Phong đã tắm xong, mặc áo tắm dài ngồi ở mép giường, “Lại bị lãnh đạo tẩy não?”

“...” Đào Nhiên ngồi dậy, “Cậu của em một lát nữa muốn kiểm tra.”

Mộ Thời Phong an ủi cô: “Hiện tại còn sớm, 2 giờ sáng anh đưa em về, Noel chơi đến 2 giờ cũng không tính là quá đáng.”

Đào Nhiên gật gật đầu, cũng đành phải như vậy thôi.

Chỉ là không biết tối nay Mộ Thời Phong sắp xếp hoạt động gì, là đưa cô đi ra ngoài HAPPY, hay là ở trong nhà ăn nước miếng của nhau.

Mộ Thời Phong kéo cô ngồi lên đùi mình, cúi đầu mổ vài cái lên môi cô, trưng cầu ý kiến của cô, “Anh ôm em đi tắm nhé?”

“... Không cần, em tự tắm được.” Giọng nói nhỏ đến mức bản thân cô suýt chút nữa cũng không nghe thấy.

Dáng vẻ ngoan ngoãn hiếm thấy của cô, Mộ Thời Phong nhìn mà trong lòng có chút mềm mại.

Anh cũng không kiên trì nữa, lại đem cô trói ở trong ngực lẳng lặng ôm lên.

Ai cũng không nói chuyện, cảm nhận được hô hấp cùng hơi thở của nhau, hồi lâu sau, Mộ Thời Phong mới buông cô ra, ý bảo cô có thể đi tắm.

Đào Nhiên ý thức được kế tiếp sẽ thật sự xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng cũng không bài xích.

Vẫn cảm thấy cả đời này bọn họ sẽ không chia xa nữa, cho nên sớm một ngày muộn một ngày ở bên nhau, thì có cái gì khác nhau?

Cô cầm áo ngủ cùng nội y đi vào phòng tắm.

Mộ Thời Phong tắm xong cũng chưa đóng vòi sen, tiếng nước chảy ào ào che lấp nhịp tim của bản thân.

Trong phòng tắm chật hẹo, sương mù dầy đặc, rất ấm.

Tuy rằng không bài xích chuyện tiếp theo, nhưng vẫn có chút sợ.

Đang sợ rốt cuộc có phải sẽ đau đến tê tâm liệt phế không.

Cô vẫn luôn ở phòng tắm kỳ cọ hơn nửa tiếng cũng chưa đi ra ngoài.

Mộ Thời Phong đi đến gõ cửa, “Đào Nhiên, không phải dùng nước của nhà em, em không đau lòng phải không, tắm một cái mà cũng lâu như vậy?”

Đào Nhiên rầu rĩ nói, “Xong ngay ạ.”

Ra khỏi phòng tắm, mặt của Đào Nhiên cũng bị hấp thành tôm lớn, ửng hồng.

Đầu chưa gọi, nhưng lọn tóc nhỏ nước, vẫn đang nhỏ từng giọt từng giọt, giọt nước dọc theo gương mặt chậm rãi chảy xuống.

Có thể là không cẩn thận dính nước, cổ áo ngủ cũng ướt một mảng lớn.

Ngũ quan tinh xảo, đường cong cơ thể duyên dáng, mê hoặc tất cả.

Cô trước sau đều cúi đầu, ánh mắt ngó loạn.

Hơi nước trong phòng tắm cũng tản ra, như là mây mù lượn lờ ở bên người cô.

Đẹp đến mức có chút không chân thật.

Trong lúc nhất thời ý loạn tình mê.

Yết hầu của Mộ Thời Phong khẽ lăn, cánh tay dài duỗi ra, ôm ngang cô lên, đi đến phòng ngủ.

Đào Nhiên gắt gao ô chặt cổ anh, ngay cả hô hấp cũng cực lực áp chế.

Mộ Thời Phong đặt cô trên giường, chính anh cũng theo đà ngã lên người cô, rõ ràng cái gì cũng chưa có làm, nhưng hô hấp của hai người đều không ngừng dồn dập.

Đào Nhiên tuy rằng khẩn trương, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, hỏi anh, “Anh mua cái kia chưa?” " Áo mưa" từ này cô vẫn chưa làm được mặt không đỏ tim không đập mà trực tiếp nói ra.

Cô nghĩ, mặc dù từ đó nói rất khó hiểu, nhưng anh hẳn là có thể hiểu.

Mộ Thời Phong gật gật đầu, “Mua, mua từ lâu rồi.”

Đào Nhiên: “...” Bên tai nóng lên.

Mộ Thời Phong chủ động thẳng thắn thành khẩn, “Sau khi xác định quan hệ với em, anh liền chuẩn bị rồi.”

Anh đúng là cẩn thận thật nha.

Mộ Thời Phong duỗi tay từ trong ngăn kéo của bàn sách lấy ra, quơ quơ trước mặt cô.

Đào Nhiên xấu hổ quay mặt đi nơi khác, không dám nhìn thẳng anh.

Mộ Thời Phong cố ý trêu chọc cô, “Lát nữa giúp anh đeo nhé.”

Lúc này, mặt cô giống như bầu trời đỏ rực tháng 6, rực rỡ mỹ lệ.

Mộ Thời Phong chỉnh tối đèn đầu giường, trong bóng tối có chút ánh sáng yếu ớt, có thể miễn cưỡng thấy rõ biểu cảm thẹn thùng trên mặt cô.

Đào Nhiên bảo Mộ Thời Phong tắt đền, anh từ chối, kêu cô che mặt lại.

Mộ Thời Phong nói anh muốn nhìn thấy cô xinh đẹp nở rộ dưới thân anh.

Anh cúi đầu bắt đầu hôn cô, hết sức kiên nhẫn, dịu dàng hôn, từng chút một cắn nuốt lý trí còn sót lại của cô.

Quần áo trên người Đào Nhiên không biết đã cởi ra từ khi nào.

Cô như con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển đêm, cuồng phong sóng lớn, cô không phân biệt rõ phương hướng, tìm không thấy con đường từng đi qua, bản năng sinh tồn nhắc nhở cô phải nắm chặt lấy thanh gỗ trước mặt.

Mộ Thời Phong chính là thanh gỗ đưa cô vào bờ.

Chuyện tốt đẹp nhất trên thế gian này chính là hai người yêu nhau, thân mật cơ thể, thẳng thắn đối diện nhau.

Giờ phút này, tất cả những từ ngữ trau chuốt hoa lệ đều không thể hình dung sự kỳ diệu này.

Hai tay của Đào Nhiên gắt gao nắm chặt ra giường.

Ra giường vốn ngay ngắn hiện tại ở dưới người cô nhăn thành một đống không ra hình dạng.

Cô cắn môi, híp mắt, cảm thụ đầu lưỡi của anh lướt qua mỗi một tấc trên da thịt cô, mang đến cho cô cảm giác kí©h thí©ɧ cực hạn, muốn kêu, muốn lớn tiếng kêu lên, rồi lại ép bản thân nhẫn nhịn.

Loại cảm giác muốn sống không được muốn chết không xong này, làm cho tất cả lý trí của cô sụp đổ.

Cuối cùng cô nghe được tiếng kêu tà mị, tiếng kêu kia làm cho cô kích động đến muốn chui xuống đất.

Nhưng Mộ Thời Phong giống như rất hài lòng với tiếng kêu của cô, chơi xấu trêu chọc cô, hành vi của cô đã không chịu sự khống chế của đại não nữa rồi.

Không kiềm chế được kêu thành tiếng.

Chỉ là nụ hôn của anh, đều làm cho cô sống không được chết không xong.

Sau đó cô làm thế nào cầu xin anh, cô nghĩ cả đời này cô cũng không quên được.

Những lời đó bình thường khó mà có thể nói thành lời, cô thế nhưng cũng nói ra, lúc bắt đầu cô không bằng lòng nói, Mộ Thời Phong liền cố ý giày vò cô.

Kỳ thật chính Mộ Thời Phong cũng sắp không kiềm chế được, nhưng vẫn muốn nhìn cô chịu thua, cuối cùng là cô bị giày vò đến tước vũ khí đầu hàng.

Làm đủ bước dạo đàu, anh sờ đến " áo mưa" bên gối, thật sự ép cô đeo áo mưa nhỏ cho anh.

Đào Nhiên ở trong lòng mắng anh một vạn lần biếи ŧɦái.

Sau khi làm xong cô đem đôi tay nóng ran có dính chút dịch xoa lên mặt anh, rồi sau đó thì như binh lính anh dũng hy sinh, đôi mắt của cô nhắm chặt, hai tay đặt song song bên người, năm ngón tay hơi cuộn tròn.

Chờ đợi thời khắc bão táp tiến đến.

Cả người cô không tự chủ rùng mình, sợ hãi như con nai nhỏ nhắm chặt hai mắt, sự hồi hộp xưa nay chưa từng có. Tất cả mọi thứ suýt chút nữa khiến cho Mộ Thời Phong mất hết lý trí.

Cô còn nhỏ như vậy, mười lăm tuổi.

Là một đứa bé.

Anh đang làm cái gì thế này?!

Đào Nhiên ở trong lòng bắt đầu đếm ngược, thầm đếm một hai ba... Giữa bọn họ trước kia là sấm sét vang trời, cuồng phong thổi loạn, vốn cho rằng sẽ là mưa to gió lớn.

Nhưng cô vẫn đếm đến một trăm, Mộ Thời Phong đang chống trên người cô vẫn chưa có bất kỳ động tĩnh gì.

Đào Nhiên chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt trầm tĩnh của Mộ Thời Phong đang nhìn chằm chằm cô ngây ngốc.

“Thời Phong, sao vậy?”

Chuyện chính anh không làm, ngây ngốc cái gì vậy!

Mồ hôi trên trán của Mộ Thời Phong rơi lên mặt cô, anh điều chỉnh hô hấp, “Bảo bảo, đợi em lớn thêm chút nữa, đủ 18 tuổi đã.”

Đào Nhiên nhìn vẻ mặt kiềm chế lại mang theo chút tự trách của anh, vừa rồi đợi nửa ngày cũng không thấy anh có động tĩnh. Căn cứ vào kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm, chẳng lẽ người này... Cô đột nhiên bật cười, “Đại Mộ Mộ, anh có phải... Không tìm được chỗ đó không?”

Sau khi nói xong hai tay che mặt, không dám nhìn anh.

Sau đó bả vai của cô bị Mộ Thời Phong hung hăng cắn, ngay sau đó cô lại bị anh tẫn cho một trận.

Cuối cùng cô cười chảy cả nước mắt.

Mộ Thời Phong đầu tiên là đen mặt, cuối cùng bản thân cũng bất đắc dĩ bật cười.

Nhưng cô dám xem thường anh như vậy, về sau anh phải ở trên giường trừng trị cô một trận mới được.

Đào Nhiên cho rằng anh nói chờ cô 18 tuổi, chỉ là cho bản thân một đường lui, cô cũng hiểu được, rốt cuộc thể diện của người đàn ông này còn lớn hơn mạng.

Cô câu lấy cổ anh, chủ động hôn anh, xoa diệu thằng nhóc của anh lúc nảy vì căng thẳng đã cương lên.

Mộ Thời Phong mặc cho nụ hôn lộn xộn của cô, hai tay du ngoạn sau lưng anh. Cô hôn từ mắt đến mặt anh rồi lại đến yết hầu của anh.

Anh cúi người đè lên người cô, gắt gao ôm cô.

“Bảo bảo, muốn phải không?”

Đào Nhiên: “...”

Đại ca, không thể vu khống người khác như vậy nha.

Rõ ràng là anh khẩn trương vô cùng, em mới vỗ về anh, sao anh có thể đổi trắng thay đen?

Cô không nói lời nào, Mộ Thời Phong cho rằng cô là ngầm thừa nhận.

Anh lại kiên nhẫn hôn cô, từ đôi mắt, cái mũi, miệng, xương quai xanh, một đường xuống phía dưới. Anh hôn lên rốn của cô rất lâu.

Giống như môi anh đi đến những nơi mềm mại nhất của cô vậy.

Đào Nhiên toàn thân tê dại, ức chế không được run rẩy, hai tay mặc dù là nắm lấy ra giường đều không cách nào kiềm chế được sự run rẩy kịch liệt từ lục phủ ngũ tạng phát ra.

Cô còn nói, “Mộ Thời Phong, anh không phải có thói quen sạch sẽ sao?”

Mộ Thời Phong không để ý đến cô, tiếp tục hôn.

Dùng đầu lưỡi làm cô cảm nhận trãi nghiệm cực hạn giữa sống và chết.

Khi cả người cô đều co rút, nhỏ giọng khóc nức nở, Mộ Thời Phong mới đứng dậy, ôm cô gắt gao ở trong ngực.

Cô ở trong lòng ngực anh hết khóc lại nháo.

Mộ Thời Phong tùy ý cô đánh vào ngực mình, dán lên tai cô, “Thoải mái không?”

Mặt của Đào Nhiên đỏ đến mức có thể lấy máu, người đàn ông này sao lại có thể đem lời nói như vậy nói đứng đắn thế này chứ.

Mộ Thời Phong cúi đầu hôn lên nước mắt nơi khóe mắt của cô bởi vì vui vẻ mang đến, hôn cái trán ướt đẫm mồ hôi của cô, mồ hôi ướt đẫm mái tóc cô.

Cuối cùng hôn vào sau tai cô, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô, anh nhẹ giọng nói, “Em đã xem như là người của anh rồi đấy.”

Đào Nhiên đem mặt chôn vào hõm vai của anh, cả người anh toàn mồ hôi, nhưng cô vẫn có thể ngửi được mùi hương độc nhất trên người anh.

Cô tham lam trầm mê trong đó.

Cô nghĩ, cô được sinh ra nhất định là vì gặp được anh.

Gặp được một Mộ Thời Phong chỉ thuộc về cô.

Mộ Thời Phong ôm cô trở mình, một lần nữa đem cô ôm vào trong ngực, mồ hôi trên người cả hai vừa dính vừa ướt, cô cũng chẳng còn sức lực, “Ôm em đi tắm đi.”

Anh híp mắt lại lẳng lặng ôm cô một lúc, mới ôm cô đến phòng tắm tắm sơ qua, khi ôm cô về lại phòng ngủ, cô cũng đã mơ màng sắp ngủ.

Một bộ dáng hưởng thụ thỏa mãn.

Mộ Thời Phong nhẹ nhàng cắn một cái lên cằm cô, miệng cô lẩm bẩm một câu, trở mình, tiếp tục ngủ.

Anh lại về phòng tắm tắm nước lạnh, lúc này mới dập tắt ngọn lửa trong cơ thể.

Đi vào phòng khách, mở cửa sổ, gió đêm lạnh làm đầu óc anh tỉnh táo không ít.

Anh móc ra một điếu thuốc ngậm bên miệng, lấy bật lửa của cô ra châm thuốc.

Gió thổi tới, khói thuốc lại bị thổi về phòng khách.

Anh đem điếu thuốc đặt ở cửa sổ, đi đến đóng cửa phòng ngủ lại, rồi lại trở về đứng cạnh cửa sổ.

Sáng Noel đặc biệt náo nhiệt, giống như thế giới của anh vậy.

*

Chờ Đào Nhiên mơ mơ màng màng mở mắt ra, trong phòng rất sáng, nhìn trái ngó phải, Mộ Thời Phong không ở trên giường.

Cô duỗi tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường, sau khi nhìn thấy thời gian cả người liền đổ mồ hôi lạnh, tiêu đời rồi, đã là 7 giờ sáng hôm sau rồi.

Cô vậy mà cả đêm chưa về.

Lần này Tưởng Mộ Thừa còn không gϊếŧ cô sao.

Cô bật ngồi dậy, phát hiện phòng không phải phòng ngủ nhỏ trong chung cư của Mộ Thời Phong. Cô lúc này mới có vài phần bình tỉnh, cô về đến biệt thự khi nào, sao một chút ấn tượng cũng không có nhỉ?

Cô xoa xoa đầu có chút đau, đầu óc vẫn nhớ vụn vặt, ngoại trừ cái phòng ngủ nhỏ xinh đẹp kia, những thứ khác đều không nhớ nổi.

Rửa mặt xong, thay xong quần áo người giúp việc đã chuẩn bị, Đào Nhiên liền vội vàng đi xuống lầu.

Người giúp việc đã chuẩn bị xong điểm tâm phong phú, biết cô khi ăn không thích có người đứng bên cạnh, người giúp việc thấy cô xuống lầu liền lui về phòng của mình.

Đào Nhiên vừa ăn cơm, vừa xem điện thoại, lật xem nhật ký cuộc gọi, trong cuộc gọi nhỡ, còn có cuộc gọi Tống Tử Mặc tối qua gọi cho cô, nhỡ 5 cuộc.

Thời gian cuộc gọi cuối cùng là 2 giờ 50 sáng.