Chương 25

Sau khi cúp điên thoại, bên tai của Đào Nhiên vẫn còn có chút nóng.

Cô nghĩ không ra sao Mộ Thời Phong có thể nói một câu âu yếm rất đơn giản nói thành chân thành như vậy.

Cảm giác lúc này giống như đang bay trên may vậy, bao quát vạn vật chúng sinh.

Hồi lâu mới khôi phục lại hô hấp, ném điện thoại xuống rồi đi đến tủ đồ tìm quần áo.

Lục tung đồ trong tủ lấy hết tất cả loại quần áo có phong cách và kiểu dáng khác nhau ra, thử hết bộ này đến bộ khác.

Vintage.

Đơn giản dịu dàng.

Thục nữ.

Còn có hơi cá tính một chút.

Cuối cùng quấn quýt rốt cuộc Mộ Thời Phong sẽ thích kiểu gì.

Cô cầm một bộ quần áo lên, bạch bạch bạch chạy xuống lầu, Tưởng Mộ Thừa đang ở trong phòng khách xem tin tức tài chính và kinh tế.

Cô đem quần áo chất trên ghế sô pha, cầm một chiếc đầm len trắng bó sát người lên, thêm một chiếc áo khoác ngắn màu sẩm, ướm thử trên người cho Tưởng Mộ Thừa xem.

"Cậu, bộ này đẹp không? Dùng con mắt thẩm mỹ đàn ông của cậu nha." Cô nín thở tập trung.

Đôi mắt của Tưởng Mộ Thừa nhàn nhạt nhìn lướt qua, không có nói ra được hay không.

Đào Nhiên vội vàng đem quần áo ném qua một bên, lại đang trong đống quần áo tìm một bộ quần short.

Chỉ nghe Tưởng Mộ Thừa ở phía sau nói rằng: "Khoảng thời gian trước không phải con có mang về một chiếc áo bông màu trắng à?"

Đào Nhiên quay đầu, "À. " Chiếc áo đó là của Mộ Thời Phong mua.

"Mặc chiếc áo đó đi! "

Hở?

Một chiếc áo bông đơn giản, bình thường đến mức không thể bình thường hơn, mặc rồi sẽ không toát được khí chất cũng không lộ dáng người, mặc nó không phải là tự phát danh hiệu mỹ nữ sao?

Thấy anh ta không có ý qua loa, cô gằn từng chữ, "Cậu chắc chắn chứ?"

Tưởng Mộ Thừa gật đầu, "Tin cậu không sai đâu."

Nhưng mặc quần áo Mộ Thời Phong tặng đi hẹn hò với anh, cảm giác có chút cố ý lấy lòng không?

Nhưng cuối cùng cô vẫn mặc chiếc áo bông màu trắng mà Mộ Thời Phong mua.

Chân váy bút chì màu đen, phối thêm một đôi giày ống thấp.

Nếu không phải dáng người của cô đẹp, dáng dấp không tệ, mặc bình thường như thế, ném vào trong đám người, trong nháy mắt bị dìm ngập không thấy tăm hơi đâu cả rồi.

Lúc chạy đến công viên, chỉ mất có 45 phút.

Ven hồ.

Mộ Thời Phong đang ngồi trên ghế gỗ phơi nắng, cánh tay đặt tùy ý trên lưng ghế, lười biếng tự đắc.

Cô chạy chậm qua.

Không có nửa phần rụt rè.

Anh vẫn chưa đúng lên đón tiếp hay là ôm cô một cái, sau khi ánh mắt đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới xong, vỗ vỗ lên chỗ trống bên cạnh mình, ý bảo cô đi sang đây ngồi.

Cô ngồi sát xuống chỗ của anh, trong nháy mắt bị mùi hương chỉ có trên người của anh vây quanh, cánh tay của anh vẫn như cũ đặt ở sau lưng ghế của cô, cô giống như bị anh ôm vào trong ngực.

Câu nói đầu tiên của anh là, "Thích bộ đồ này à?"

Cô hơi ngửa đầu, "Bình thường a ! Em không có nghiên cứu gì với quần áo cả, cũng không để ý như thế, là đồ của anh mua, cho nên rất đặc biệt."

Giọng nói của anh mang theo cưng chìu, "Ha, nịnh nha."

". . . "

Anh thuận thế ôm cô vào trong ngực.

Kỳ thực anh cũng hiểu được bộ quần áo này bình thường, cô mặc lên, liền có một dáng vẻ vô cùng đặc biệt.

Cô vùi trong ngực của anh, nhẹ nhàng vuốt ve cái cằm của anh, có chút cảm giác đâm tay, lại đưa bàn tay đến trước mặt anh.

"Mộ Thời Phong, trả tiền lại cho em?"

Anh liếc nhìn cô, "Tiền gì cơ?"

" 998."

"Nếu đã đưa rồi, thì không có lý do lấy về được."

"Không được, quần áo là anh tặng em, không thể nhận tiền của em nha."

Anh như có điều suy nghĩ, ngón tay nhẹ nhàng quấn lấy tóc của cô, "Em coi như tiền tiêu vặt tháng này phát cho anh không được sao?"

Tiền tiêu vặt?

Giống như vợ của Đàm lão đầu sao?

Mỗi tháng phát mấy trăm, ví tiền hơn hai trăm đều muốn ly hôn?

Cô có chút ngượng ngùng, khuôn mặt không tự chủ cọ cọ trong ngực của anh, giọng nói yếu ớt: "Vậy sau này mỗi tháng em đều phát cho anh 998 tiền tiêu vặt."

Đãi ngộ này mạnh hơn Đàm lão đầu nhiều rồi đấy.

Anh luôn có thể làm cho cô bị thiệt, vẫn ở trong vô cùng vui vẻ cảm ơn anh.

Thấy cô giống như chó con ngoan ngoan dựa vào trong ngực anh, anh nghiêng mặt nhìn về phía mặt hồ tĩnh lặng, muốn cười, rồi lại nhịn xuống.

Anh đặt cô lên đùi, "Muốn làm gì, anh làm cùng em."

Làm gì à?

Chuyện cô muốn làm cùng với anh rất nhiều, ví dụ như kết hôn, sinh con, sống hết một đời, kiếp sau gặp lại.

Nếu nói là chuyện hiện tại muốn làm nhất, đại khái chính là. . . Vẻ mặt của cô cười gian nhìn anh, "Muốn chà đạp anh."

Mi tâm của anh cau lại, trong mắt tràn ngập nghi vấn.

"Trước kia anh luôn bắt nạt em, còn có bạn gái nữa, em đã thề trong lòng rằng, chờ anh trở thành người của em, em nhất định phải chà đạp anh dưới chân mình, hung hăng giày vò."

Anh "À" một tiếng rồi đặt cô lại trên ghế.

Sẽ không xử cô theo gia pháp chứ.

Anh ngồi xổm trước mặt cô, cởi giày của cô ra, cô hoảng hốt há miệng, chân của cô đã bị anh cầm lấy giẫm lên mặt anh, sau đạp vài cái, anh hỏi, "Hài lòng rồi chứ?"

Cô mím môi nhịn cười, hạnh phúc thể hiện trong lời nói, quay đầu đi nhìn mặt hồ tĩnh lặng tiêu điều của mùa đông, cô nghe thấy một giọng nói vô sỉ nói rằng, "Không hài lòng."

Sau đó chân của cô bị anh hung hăng đánh vài cái, "Khách khí với em một chút, còn được voi đòi tiên!"

". . . " Mẹ nó anh bị tâm thần phân liệt à.

Mộ Thời Phong mang giày vào cho cô xong, hai tay chống bên người của cô, cúi đầu hôn cô. Cô rất tự nhiên ôm lấy cổ của anh, vô tình hay cố ý đáp lại anh.

Thật ra chuyện hôn môi này, lúc cô nhìn thấy anh thì đã muốn hôn rồi.

Cô rất muốn hỏi anh, sao anh có thể quần áo chỉnh tề nhịn đến bây giờ chứ?

Hôn rất lâu, anh cúi người có chút mệt, liền ôm cô lên, môi của hai người vẫn dính chặt nhau không buông.

Lại trôi qua vài phút, cũng có lẽ là 30 phút.

Đầu lưỡi vừa đau lại vừa tê, tê đến nỗi chẳng cảm nhận được gì.

Đôi tay ôm cổ anh cũng bị lạnh đến ửng đỏ, anh mới lưu luyến buông cô ra.

Lúc bốn mắt của hai người nhìn nhau, anh lại hôn cánh môi đang sưng của cô thêm vài cái.

Cô không biết buổi hẹn hò của các cặp tình nhân khác có phải cũng lặp đi lặp lại một chuyện đơn điệu, làm không biết chán thế này không. Còn chuyện này thì giống như đã bị nghiện vậy, làm thế nào cũng không cai được.

Cô theo bản năng xoa xoa hai tay, anh thấy thế liền hỏi, " Lạnh lắm à? "

"Ừm. "

Chưa đợi anh mở miệng nói lần nữa, cô liền chơi ác đưa tay trực tiếp áp vào cổ của anh, sờ mấy cái, còn chớp chớp đôi mắt nói một câu, "Woa, mịn thật nha . "

"Woa, mịn thật nha! " Giọng nói này giống như đã xuyên qua rất nhiều năm, truyền đến hiện tại.

Giọng nói xa xăm đến nỗi anh nghĩ rằng mình đã quên rồi.

Nhưng quanh quẩn trong đầu vẫn là dáng vẻ rõ ràng của cô bé ngày hôm đó khi nói lời này với anh.

Lúc ấy anh hơn mười tuổi, Mộ Thời Cảnh dẫn anh tham gia một party sinh nhật của một bạn nhỏ .

Anh từ nhỏ đã không thích náo nhiệt, một mình trốn trong góc đắm chìm trong thế giới internet của mình.

Bỗng nhiên có một đôi tay nhỏ nhắn mập mạp đưa đến trước mặt anh, che tầm nhìn đang xem laptop của anh.

Anh ngẩng đầu, một cô bé tròn múp rất ra vẻ nhìn anh, "Có thể đi cùng em ra sân ngắm sao không? Bọn họ nói đêm nay có sao băng đấy. "

Ngắm sao ư? Ấu trĩ!

"Không thể!" Anh vẫn muốn tiếp tục chơi game, hơn nữa anh trông cũng không giống bạn nhỏ rãnh rỗi, cô cùng thật là biết chọn người ha.

Cô bé không chịu bỏ qua, "Tại sao chứ? "

Anh bực bội, nói bừa một câu, "Bởi vì em quá béo, không đẹp. "

Anh vẫn muốn ở trong game chém gϊếŧ, đẩy bàn tay đang che màn hình laptop của cô ra, "Tìm người khác chơi cùng đi, tôi bận lắm. "

Cô hừ một tiếng, "Anh cũng xấu chết được, em mới không thèm chơi với anh đâu."

Nhưng cô lại tiện tay ở sờ lên mặt anh một cái, ha ha ha cười không ngừng, "Woa, mịn thật nha."

Nói xong liền chạy nhanh như bay.

Một khoảng thời gian rất lâu anh cũng không hiểu được, cô chê anh xấu vậy còn sờ mặt anh?

Cho nên đáp án giống như một câu đố vậy.

Bây giờ thì anh đã hiểu, cô bé mập mạp kia, háo sắc nha.

Từ nhỏ đã biết trêu chọc con trai rồi.

Lúc ấy sau khi cô chiếm tiện nghi của anh xong, anh liền thầm nguyền rủa cô, sau này khi lớn lên, người nào cưới cô thì người đó là tên xui xẻo, giường cũng có thể bị đè sập.

"Nghĩ gì đấy lại còn nhập tâm như vậy nữa? " Đào Nhiên huơ tay loạn xạ trước mặt anh.

Anh hoàn hồn, "Đang nghĩ đến em khi còn bé sao lại có thể mập như thế."

". . . "

Anh nhìn vẻ mặt đen của cô, cúi đầu hôn một cái, không nghĩ tới nhiều năm sau tên xui xẻo kia lại là mình.

Nếu không phải ngày hôm đó trong lúc rãnh rỗi hack máy vi tính của Thẩm lăng, thấy được tấm hình nào đó của cô khi còn bé, anh cũng sẽ không nhớ lại anh đã từng bị một nha đầu mập trêu chọc.

Trong hình cô bị sún răng cửa, nhếch miệng cười to, hôm đó là sinh nhật của cô, trên hình chụp chung còn có anh nữa.

Anh như có điều suy nghĩ nhìn cô, "Đào Nhiên, khi còn bé em mập như thế, sao bây giờ lại gầy như vậy hả?"

Nói đến chuyện mập này, cô lòng đầy căm phẫn nói, "Trước đây có một tên nhóc xấu xa, nói em mập, còn không thích chơi với em nữa, khoe khoang cái gì chứ, một chút gia giáo cũng không có, ai mà nhìn trúng anh ta thì người đó bị mù rồi. "

Mộ Thời Phong, ". . . "

Anh sờ hai má của cô, "Hận đứa bé kia như vậy à? "

"Đúng vậy, tất cả mọi người đều nói em xinh đẹp, Thẩm Lăng còn nói em là cô bé xinh đẹp nhất nữa, chỉ có anh ta nói em mập, nói em xấu, anh nói xem em có thể không hận anh ta sao? "

"Còn nhớ rõ đứa bé kia không?"

Cô lắc đầu, dáng vẻ thế nào thật sự không nhớ nổi nữa.

"Không có ấn tượng, ngày hôm đó có rất nhiều bạn nhỏ đến, cứ nhớ chỉ có một mình anh ta không muốn chơi với em thôi. "

Thực ra cô vẫn còn nhớ hình như cô đã ăn đậu hũ của tên đẹp trai ấy nữa.

Chuyện này đương nhiên không thể nói cho anh biết được.

Mộ Thời Phong gật đầu, nghĩ thầm không có ấn tượng thì tốt rồi.

Liền chuyển chủ đề, "Đi thôi, dẫn em đi uống cà phê. "

Cô nghiêng đầu, "Em muốn uống cà phê anh pha thôi."

"Đi, đến phòng làm việc của anh." Anh lại hỏi, "Cứ ôm em đi như thế này à?" Lúc nảy sau khi hôn xong, anh vẫn luôn ôm cô không buông.

Cô suy nghĩ giây lát, "Hay là cõng đi ! "

Lỡ như nếu gặp phải người quen, anh họ cõng em họ nói vẫn còn nghe được, nhưng nếu ôm ấp mập mờ thế này, hình như sẽ không lừa được người khác đâu.

Nếu như cô có khả năng biết trước tương lai, có thể biết gặp phải ai, cô nhất định sẽ không để cho anh ôm hoặc là cõng cô, càng sẽ không đi uống cafe này nọ, dứt khoát ở đây tiếp tục hôn cũng tốt lắm chứ.

Nhưng nào có nếu như.