Trong trí nhớ mấy năm gần đây, cô rất ít khi bị bệnh, cô kết luận là đứa trẻ cha không thương mẹ không thân đều có sức sống ngoan cường, cho nên thể chất của cô khá tổt.
Có thể là vì đã làm tiểu phẫu, sức đề kháng đã giảm đi, cô có hơi phát sốt, rõ ràng đã mặc một chiếc áo khoác dày nhưng vẫn không nhịn được run lên cầm cập, tiết học cuối cùng là tiết thể dục, cô xin Lý Dương nghỉ, nằm ngủ trong lớp học.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô đã mơ một giấc mơ, trong mơ tất cả cảnh vật đều vô cùng chân thật, là ngày đông lạnh lẽo gió Bắc rít gào, không có tuyết rơi, nhưng bầu trời vô cùng u ám, ở ven hồ trong công viên, cô đang nói chia tay với Mộ Thời Phong, cô nói: “ Mộ Thời Phong, hình như em đã thích người khác rồi.”
Trong mắt của anh toát ra bi thương và tuyệt vọng, làm cho cô không chút nào hoài nghi đây chỉ là một giấc mơ. Anh xoay người rời đi, cô không thể tự kiềm chế bản thân khóc, bóng lưng của anh dần dần mở nhạt trước mắt cô, cô lớn tiếng gọi hét tên của anh, nhưng anh từ đầu đến cuối đều không quay đều lại.
Cô hít thở không thông, giống như bị người khác bóp vào yết hầu, cô liều mạng giãy dụa, cuối cùng trước khi đến chỗ tử thần cô đã tránh khỏi đôi tay vô hình kia.
Cô giật mình, bị chính mình dọa tỉnh giấc, trong miệng vẫn vô thức gọi ‘ Thời Phong’, cô nhìn xung quanh một vòng, thì ra đây là lớp học, vừa rồi chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Bị dọa đến mức cả người đồ mồ hôi lạnh, nhưng trán vẫn đang rất nóng, sao cô có thể mơ một giấc mơ bi thảm như vậy chứ, đại khái là mấy ngày nay thật sự bị anh làm tổn thương, chỉ muốn ở trong mơ hung hăng đạp anh thôi.
Cô đứng dậy đi vào toilet, mở một vòi nước lạnh, đem cái trán nóng như lửa đặt vào lòng bàn tay, lặp đi lặp lại mấy lần, cô hình như đã tỉnh táo không ít.
Nhưng nỗi sợ hãi trong cơn ác mộng vẫn không xua đi được.
Lúc về đến lớp học, đã có không ít bạn học trở về, bạn cùng bàn cũng đã về rồi, chỉ là khi thấy trên mặt của cô đầy nước, những sợi tóc rìa cũng ướt nhẹp, vô cùng kinh ngạc hỏi cô, “ Đào Nhiên, cậu sao vậy? Có cần cùng cậu đến phòng y tế không?”
Cô lắc đầu, “ Mới nằm mơ, đi rửa mặt cho tỉnh táo một chút thôi.?”
Bạn cùng bàn xác nhận thêm lần nữa, “ Thật sự không cần đi khám một chút sao?”
“ Không sao đâu, trong lòng tớ biết rõ mà.” Đào Nhiên cho rằng tiết thể dục tan học sớm, “ Sao các cậu không đến căn tin ăn cơm?”
Bạn cùng bàn có chút hoảng hốt, “ Đào Nhiên, cậu bị say nắng thật đấy, tan học từ lâu rồi mà, bọn tớ cũng ăn cơm trưa lun rồi.”
Cô liếc nhìn thời gian, cũng đã 12h30 rồi, xem ra giấc ngủ kia lâu thật, rồi giải thích với bạn cùng bàn, sau đó cô liền đi đến căn tin ăn cơm, nếu không ăn cơm thật ngon, tiết học buổi chiều cô chắc chắn không chịu nổi.
Cô không muốn xin nghỉ lúc này, nếu để cho Mộ Thời Phong biết cô bị bệnh, chắc chắn sẽ cho rằng là vì đau lòng quá độ mà ngã bệnh, cũng không biết trong lòng anh sẽ đắc ý thế nào nữa.
Đến căn tin tùy ý chọn vào món, nhìn thức ăn chẳng có tí màu sắc nào, cô càng không thèm ăn, ngây người trước đĩa thức ăn, bỗng nhiên cả người bị một bóng đen bao phủ, cô ngước mắt, là Tống Tử Mặc.
Anh ta đặt đĩa thức ăn xuống, sau khi ngồi ổn định vẫn luôn nhìn cô, “ Bị bệnh rồi à?”
Cô gật đầu, “ Bị cảm một chút thôi.” Nói xong không nhịn được rùng mình.
“ Rất lạnh sao?”
Cô cũng không che giấu, “ Vâng, lạnh lắm.”
Anh chưa nói đến câu thứ 2 đã cởϊ áσ khoác của mình ra đưa cho cô, “ Mau mặc lên đi, hôm nay nhiệt độ giảm xuống, em mặc ít đồ như vậy, không bị cảm mới lạ đấy.”
Lúc này thì đầu đau như muốn nứt ra, cả người rét run, chiếc áo khoác này của Tống Tử Mặc chẳng khác nào đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi cả. Cô nhận lấy mặc lên người, “ Cám ơn anh.” Sau khi mặc xong lại ý thức được không ổn, “ Vậy anh không lạnh à?”
“ Trong lớp của anh còn một cái áo khoác nữa.”
“ Ồ.”
Cô lấy lại tinh thần, dùng tay đỡ trán ăn cơm, “ Tối nay còn cần học bù không?”
“ Không cần.”
Bị bệnh tốt thật đấy.
Cô và Tống Tử Mặc không phải lần đầu tiên ngồi ăn cơm cùng nhau, trên cơ bản đều là mỗi bên ăn riêng, trong lúc ăn rất ít khi nói chuyện, nhưng bầu không khí chẳng lúng túng chút nào, có thể là cô không có ý đồ gì với Tống Tử Mặc, tâm tình không giống nhau.
Khi ăn được một nửa, Tống Tử Mặc múc một chén canh mau miễn phí của căn tin cho cô, “ Nếu đã không muốn ăn cơm, thì uống nhiều canh nóng một chút.”
Trước đây cô chưa bao giờ uống canh của căn tin, bởi vì nước canh quá nhạt, mùi vị khó uống, nhưng hôm nay cô nghẹt mũi, cũng không ăn ra bất kỳ mùi vị nào, liền miễn cưỡng uống nửa chén nhỏ, uống canh nóng, cơ thể thật sự ấm lên rất nhiều.
“ Đào Nhiên, hôm nay em cũng ăn muộn vậy à?”
Có người gọi cô, cô theo tiếng gọi nhìn sang, là hai người cô không muốn gặp nhất, Mộ Thời Phong và Hoắc Tinh, nhưng Hoắc Tinh chủ động thân thiết như vậy, cô cũng không mặt lạnh đối mắt với họ nữa, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, “ Đã bỏ lỡ chút chuyện rồi.”
Ánh mắt khi Hoắc Tinh nhìn cô rất kỳ lạ, chỉ là bây giờ cô không có tâm trạng truy cứu đến cùng, Hoắc Tinh hình như không quen Tống Tử Mặc, cũng không chào hỏi anh ta. Còn Mộ Thời Phong từ đầu đến cuối đều không lên tiếng chỉ là thản nhiên quét mắt nhìn chiếc áo trên người cô.
Chỗ của cô và Tống Tử Mặc cách chỗ của hai người Mộ Thời Phong một cái bàn ăn, là cố ý để trống một khoảng, thực ra cô muốn nói, chỗ trống trong căn tin nhiều như vậy, tại sao hai người nhất định phải đến trước mặt tôi chứ? Tôi không chọc nổi cũng không trốn được đúng không?
Cô buông đũa, lại uống mấy ngụm canh, Tống Tử Mặc cũng đã ăn xong, “ Muốn ăn canh nữa không, múc cho em thêm một chén nữa?” Cô lắc đầu, anh ta chỉ vào chiếc áo trên người cô, “ Trong túi áo có khăn giấy.”
Cô móc ra một bọc khăn giấy, đưa cho anh ta mỗi người một miếng, sau khi lau miệng xong cô lên tiếng chào hỏi Hoắc Tinh liền đứng dậy rời đi, Tổng Tử Mặc bưng hai đĩa thức ăn trên bàn theo sát phía sau cô.
Ra khỏi căn tin, một cơn gió lạnh thổi đến, cô khép vạt áo lại, nhìn chiếc áo len phong phanh trên người anh ta, đang muốn cởϊ áσ khoác trả lại cho anh ta, nhưng anh ta đưa tay ngăn cản, “ Anh không lạnh, em mặc về lớp học đi, buổi chiều nếu sốt cao, thì xin nghỉ về nhà nhé, anh đưa em về cũng được.”
“ Không sao đâu ạ, chỉ là bị cảm thôi mà.”
Cô và Tống Tử Mặc tạm biệt nhau ở đầu đường, cô không về lớp học mà lại đến khán đài của thao trường.
Cô không biết tại sao mình cùng Mộ Thời Phong đi đến bước đường cùng này, sau này e là ngay cả bạn bè bình thường cũng không làm được. Cô cũng muốn ôn hòa nhã nhặn chào hỏi anh, nhưng khi nhìn thấy Hoắc Tinh, cô liền mất hết lý trí.
Sau khi chuông chuẩn bị vào học reo lên thì cô mới rời khỏi thao trường, về đến lớp học thì phát hiện trên bàn có thêm một túi đồ, chính là một thương hiệu rất bình thường, trước đây cô chưa từng nghe qua.
Cô còn chưa hỏi thì bạn cùng bàn đã giải đáp thắc mắc của cô trước: “ Chị dâu của cậu đưa đến đấy.”
Cô nghi ngờ nhìn bạn cùng bàn, chị dâu? Phản ứng đầu tiên chính là Thẩm Lăng có bạn gái rồi à? Bởi vì anh cả và anh hai, hai người họ đều ở New York, chị dâu cũng không có thói quen mau quần áo cho cô.
Bạn cùng bàn lại cảm khái nói, “ Tưởng Hoắc Tinh là nữ thần cao lãnh, không ngờ lại quan tâm cậu như vậy nha.”
“ …” Hoắc Tinh trở thành chị dâu của cô từ khi nào chứ… đúng là một chuyện xót xa biết bao.
Một chiếc áo bông màu trắng, kiểu dáng đơn giản, vẫn chưa cắt mạc, có vẻ là mới mua hồi trưa, không mắc, giá gốc là 998 đồng, cô vẫn trả lại được.
Chiếc áo này không phải Hoắc Tinh mới mua, cô mở wechat, chuyển 998 đồng cho Mộ Thời Phong, cô không muốn nợ bất kỳ ai cả, đặc biệt là anh của hiện tại.
Mấy phút sau hệ thống nhắc nhở, anh đã nhận tiền thành công. Lòng cô vẫn trầm xuống, hoàn toàn xóa anh khỏi danh bạ.
Cô vẫn ngã bệnh, nửa đêm Tưởng Mộ Thừa lại đưa cô đến phòng cấp cứu, người đông nhất trong đại sảnh truyền dịch cấp cứu lúc này chính là những kẻ say rượu, đại sảnh cũng nồng nặc mùi rượu.
Còn có một người đàn ông trung niên tửu lượng không tốt, vừa truyền dịch vừa đấm ngực dậm chân khóc kêu cha gọi mẹ. Còn thỉnh thoảng muốn rút hết kim tiêm của mình, mấy người bạn đi theo suýt chút nữa không giữ nổi anh ta.
Tưởng Mộ Thừa móc điện thoại ra, nhưng bị tay trái của cô ấn lại, “ Cậu ơi, chỉ là truyền dịch thôi, không cần làm phiền người khác đâu mà.” Thực ra lúc ở trong nhà Tưởng Mộ Thừa đã muốn gọi bác sĩ riêng đến, nhưng cô đều từ chối, một chút bệnh cảm nhỏ cô không thích hơn nữa đêm rồi còn giày vò người khác.
Anh ta chau mày, “ Con không ngại ồn ào ?”
“ Không sao ạ.” Ồn ào một chút dù sao cũng tốt hơn hơn một mình cô yên tĩnh suy nghĩ lung tung.
Cuối cùng Tưởng Mộ Thừa cũng coi như không có chuyện gì.
Mấy tên ma men kia càng ngày càng ồn ào hơn, cả một đại sảnh ầm ĩ cũng không yên tĩnh được nữa, mấy người thân kia còn muốn chợp mắt một lúc liền đặc biệt có ý kiến, chưa đến mấy phút sau, đại sảnh truyền dịch có thêm một gương mặt quen thuộc, cô còn nhớ chính là bác sĩ Tô đã làm phẫu thuật cho cô.
Nhưng để cho một bác sĩ nữ đến đối phó với một tên ma men, có tác dụng không? Tên ma men ngay cả mẹ mình cũng không nhận ra, lại thừa nhận một bác sĩ nhỏ sao?
Người bạn đi cùng với tên ma men chảo hỏi với bác sĩ Tô, giọng điệu rất thân quen, xem ra bác sĩ Tô quen tên ma men kia.
Hai tay của bác sĩ Tô đặt ở phía sau, đứng trước mặt tên ma men kia, đạp tên ma men kia một cái, lực đạo hình như cũng không nhỏ, tên ma men rêи ɾỉ, “ Tôi sẽ méc mẹ của tôi cô đánh tôi.”
Đùng một cái, người trong đại sảnh đều phá lên cười, cô cũng không nhịn được cười theo, cô lén liếc nhìn cậu, khóe miệng của anh ta dường như cũng cơ quắp một cái, không biết là đồng tình với tên ma men kia, hay là cảm thấy bác sĩ Tô quá bạo lực nữa.
Bác sĩ Tô đẩy mấy người đàn ông đang giữ tên ma men tránh ra, “ Mấy người đừng giữ ông ta, ông ta không phải muốn rút kim tiêm sao? Để ông ta rút đi.” Sau đó lấy từ phía sau ra một câu kim tiêm cực lớn, đại khái là số lớn nhất trong đống kim tiêm, đầu kim cũng to, cảm giác giống như kim tiêm dùng cho heo vậy.
Bác sĩ Tô cầm kim tiêm lắc lư trước mặt tên ma men, uy hiếm nói: “ Nếu cậu còn làm loạn, nói bậy bạ nữa thì con sẽ dùng cái này tiêm cho cậu, chuyên tiêm vào mông đấy.”
Tên ma men bỗng nhiên ngừng kêu rên, không nhúc nhích nhìn chằm chằm bác sĩ Tô, có chút nói ngọng, lắp ba lắp bắp, “ Tiểu… Tiểu Vận à, cậu…cậu…cậu bảo đảm nghe lời mà, đừng tiêm… đừng tiêm cho cậu mà.”
Một trò cười cứ kết thúc như vậy, sau khi bác sĩ Tô đi, tên ma men kia cũng vô cùng yên tĩnh.
Cô nhìn Tưởng Mộ Thừa ở bên cạnh, đều là người làm cậu, cô hình như may mắn hơn bác sĩ Tô một chút, ít ra Tưởng Mộ Thừa sẽ không uống rượu đến mức say bí tỉ như kẻ điên, thực ra cô cũng rất tò mò sau khi Tưởng Mộ Thừa say rượu sẽ có dáng vẻ thế nào.
Sau nửa đêm đại sảnh truyền dịch rất yên tĩnh, TV cũng tắt rồi, rất nhiều người thân đều ngồi trên ghế chợp mắt, Tưởng Mộ Thừa cũng dựa vào ghế dựa nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc yên tĩnh cô sẽ dễ dàng nghĩ ngợi lung tung.
Nghĩ xem lúc này Mộ Thời Phong đang làm gì, là đã ngủ say từ lâu, hay là giống như đa số các cặp đôi khác, gửi wechat nhàm chán với bạn gái, hoặc là bảo 10 câu thì có 9 câu rưỡi đều là nấu cháo điện thoại…