Chương 11: Bi kịch! Biến thành rắn (2)

Editor: Hoa Tử.

Đúng như hắn mong muốn, Vân Bảo Bảo bị mê hoặc hoàn toàn, ý thức muốn được sống vô cùng mãnh liệt, khiến cho nàng, theo bản năng, làm những gì hắn nói...

Người nọ truyền cho nàng một tin: đồ vật trong miệng tiết ra một loại chất lỏng có thể giúp nàng không bị chết đuối, chỉ cần nuốt nó vào thì có thể thở được ở dưới nước, nghĩa là được cứu.

Không chỉ có thế, giọng nam không ngừng mê hoặc nàng kia còn dạy cho nàng làm thế nào để có càng nhiều chất lỏng. Nha đầu ngốc nghe theo lời người kia cực kỳ, ôm ấp hy vọng...

Dùng sức đem "vật cứu mạng" trong miệng mυ"ŧ vào, lưỡi nhỏ ra sức liếʍ láp, cùng nó chơi đùa triền miên đến khi khiến vật ở trong miệng nàng không chịu được run rẩy!

Giai đoạn đầu, tiểu nha đầu chủ động ngậm lấy, ở trong miệng "trêu đùa", sau đó "chơi" nó điên cuồng, phun ra từng đợt nước...

Vì muốn được mạng, nàng "đói khát" nuốt vào.

Chuyện sau đó không còn giống như trước nữa, vật trong miệng nàng kia dần dần trở nên dữ tợn, hung mãnh nhắm thẳng từng cái vào sâu trong yết hầu. Mỗi lần rút ra đều chưa đến một giây đã hung hăng cắm mạnh vào, chạm tới chỗ sâu nhất, vật kia sẽ bắn ra một dòng nước mạnh, khiến nàng khó phản kháng, xuôi thẳng xuống dạ dày...

Cứ như vậy, Vân Bảo Bảo khổ sở giãy giụa, muốn kêu bỏ cuộc, lại không kêu ra tiếng, chỉ có thể "ô ô" nuốt nuốt, rêи ɾỉ không ngừng... Đầu còn không cử động được do bị áp chế! Bắt phải thừa nhận nó!

Quả thật, đúng như lời hắn nói, thần trí Vân Bảo Bảo dần dần khôi phục. Nhờ việc nuốt thứ nước sốt mà đồ vật kia cung cấp, nàng đã có thể thở được dưới nước, vậy nên đầu cũng không bị thiếu oxi lên não nữa, nhanh chóng tự phát hiện ra thứ mình đang liếʍ láp là cái gì.

Đó là dươиɠ ѵậŧ! Là dươиɠ ѵậŧ của nam nhân! Cái trong miệng so với cái của da^ʍ thi kia không khác nhau là mấy, đều vừa to vừa dài, tắc ở trong miệng nàng. Chẳng lẽ... da^ʍ thi kia đuổi kịp?

Mới nghĩ như vậy, thịt căn lớn kia dường như trở nên cáu kỉnh, cắm vào miệng khiến nàng muốn chết đi sống lại, đầu óc cũng chỉ có thể tưởng tượng ra hình ảnh miệng mình bị côn ŧᏂịŧ cưỡиɠ ɧϊếp, so với lời uy hϊếp của da^ʍ thi còn đáng sợ hơn nhiều. Nàng đang lâm vào hiểm cảnh.

Rốt cuộc, ác mộng lại một lần nữa tiến đến! Nàng bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt mạnh mẽ bắn vào trong...

Cự bổng kia điên cuồng cắm đến run rẩy, sau đó bắt đầu bắn tinh không ngừng, dày đặc, nhiều không tưởng. Nàng muốn giãy giụa phản kháng, nhưng không nổi do yết hầu nàng bị cự điểu ép căng ra, mạnh mẽ chảy vào, chỉ có thể phối hợp nuốt xuống. Tuy nhiên, dù nàng có nỗ lực cỡ nào cũng không thể nào nuốt kịp. Cuối cùng, kết quả vẫn như cũ, nàng bị rót đến độ thở không nổi, hai mắt nhắm lại, rơi vào hôn mê!

Rốt cuộc, thân mình nhỏ xinh, mềm mại rơi vào trong l*иg ngực, người nọ

lấy từ trong nước một thứ gì đó. Vật kia thấy gió lập tức phóng to, cuối cùng hóa thành một đình hóng gió tinh xảo như được điêu khắc từ thủy tinh,

Hắn đặt tiểu nha đầu lên thảm lông trắng tinh trải trên mặt đất, bàn tay di chuyển, muốn cởi bỏ quần áo trên người nàng. Nhưng, một trận lưu quang hiện lên, quần áo của tiểu nha đầu toát ra vô số Minh Hỏa đồ đằng!

Ngọn lửa trắng kia cháy hừng hức, khiến hắn phải thu tay.

Nam tử nhếch môi, tà mị cười:

"Khoá trinh tiết à... Còn có cả trói định tùy thân Truyền Tống Trận... Thì ra là thế!"

Đôi tay của nam tử kia vung lên, tạo ấn cực nhanh, hư ảnh của một bạch xà lớn chừng một mét bay ra từ tay hắn, đi vào người Vân Bảo Bảo trong nháy mắt. Sau khi bạch xà nhập vào cơ thể, Vân Bảo Bảo lộ ra vẻ mặt đau đớn cực hạn... Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thấm ướt y phục...

Nam tử lộ ra vẻ mặt thương tiếc, ôm Bảo Bảo vào trong lòng,

"Tiểu nha đầu, đừng sợ... Nàng sẽ là thê tử của ta. Vi phu muốn ban cho nàng huyết mạch tôn quý nhất của hoàng tộc Yêu giới..."

Nói xong, hắn há mồm phun ra hạt châu màu đen... Nam tử này là yêu thần nhất tộc, đằng xà! Hắn và Phượng Hề giống nhau, cùng thuộc viễn cổ thần chỉ, là tộc thần tồn tại từ thuở thiên địa hồng hoang!

Hạt châu này chính là mạng hắn, không chỉ chứa pháp lực, mà còn là ngọn nguồn huyết mạch của đằng xà nhất tộc. Hắn khiến nó tách ra làm đôi, một nửa cho Vân Bảo Bảo ăn. Lượng đan này đủ để khiến thân thể tiểu nha đầu thay đổi hoàn toàn, kế thừa huyết mạch. Nói cách khác, hiện tại bảo tiểu nha đầu là con gái hắn thì cũng không phải là nói quá.

Rốt cuộc, dưới ánh nhìn chăm chú của nam tử kia, thân thể Vân Bảo Bảo bắt đầu biến đổi. Tứ chi nàng rụt lại vào trong, cơ thể bắt đầu thu nhỏ lại... Cuối cùng, sau một trận sương khói bao phủ, Vân Bảo Bảo trở thành một con rắn con màu trắng bé bằng ngón tay...

"Phượng Hề! Nhờ ngươi... tiểu nha đầu mới có thể trốn tới chỗ bổn vương... Thuộc về bổn vương! Bổn vương sẽ không đi vào vết xe đổ của ngươi."

Ha ha. Có những lúc, tự tin thái quá cũng là một loại bệnh, ví dụ như Phượng Hề.

"Nha đầu này sẽ chạy, bổn vương đã có kinh nghiệm rồi, cho nên biết thi triển pháp thuật lên cơ thể nàng như thế nào là đủ..."

Nam tử liếc mắt, nhìn bộ y phục trắng tinh cùng bộ cung trang hoa lệ của Vân Bảo Bảo... Cũng thấy rõ bản chất của bộ y phục kia. Tròng mắt đen nhánh vốn vô cùng bình thường của hắn dần dần có màu đỏ tươi, cuối cùng, trở thành màu đỏ như máu người, yêu dị y hệt Phượng Hề.

Sau đó, hắn vung tay lên, ngọn lửa đen nhánh lập tức bốc cháy trên đống y phục kia, trong nháy mắt biến thành một bãi tϊиɧ ɖϊ©h͙ của một nam nhân! Nhìn chằm chằm vào đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã cháy thành than kia, không hiểu sao trong lòng nam tử lại nổi lên sự ghen ghét. Mặc dù, chuyện phát sinh trước khi hắn quen tiểu nha đầu... việc này hắn hiểu, nhưng vẫn không thể khống chế được lòng đố kị. Thế cho nên dung nhan tuyệt thế không thua gì Phượng Hề kia đang ngày càng trở nên đáng sợ!

"Nha đầu, vi phu nghĩ tới một nơi rất thích hợp với nàng..."

Dứt lời, hắn đem con rắn nhỏ xách lên, đặt vào chỗ côn ŧᏂịŧ vừa mới bắn ra nhưng không hề mềm đi, mà vẫn còn cứng rắn đứng thẳng. Giây tiếp theo, cự căn kia liền biến thành một con rắn lớn có kích thước phù hợp với hắn, quấn quanh con rắn nhỏ đang thương còn đang ngủ say kia...

"Phượng Hề, phương pháp của ngươi không tồi. Nếu kẻ có tu vi thấp hơn ngươi mà dám có ý đồ với tiểu nha đầu, có lẽ đã bị tiêu diệt thần hồn từ lúc này rồi!"

"Quả thực Tùy thân Truyền Tống Trận cũng có tác dụng. Nhưng mà, ai bảo nàng gặp phải bổn vương!"

Nói xong, ngón tay điểm vào chỗ giữa hai chân hắn, bố trí thêm một cái kết giới! Đây sẽ là bi kịch thực sự của tiểu nha đầu, muốn chạy cũng không chạy nổi!

Quả thực, nam tử kia nói không sai. Dù thế nào Phượng Hề cũng không thể tưởng được trái đất lại tròn như vậy. Tự dưng xuất hiện một đại nhân vật như vậy. Mà Vân Bảo Bảo xui xẻo, mới đυ.ng phải một lần đã bị đối phương đem lòng yêu, cưỡng chế bắt đi... Cho dù hắn có năng lực cũng không thể tùy tiện thông qua Truyền Tống Trận, đến bên cạnh Bảo Bảo, tới không gian của một kẻ có tu vi ngang hắn.

Tu vi đạt đến trình độ hơn người, có một vạn phương pháp ngăn cản kẻ địch tới gần!

Bất quá, vị nam tử kia cho rằng đã có được Vân Bảo Bảo, không phát hiện ra trong đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã cháy thành than kia có viên châu đỏ. Viên châu đó không những không bị hồn hoả của hắn gây ảnh hưởng, mà còn nhân lúc hắn không chú ý, lặng lẽ chui vào đuôi Vân Bảo Bảo .

Bình thường hắn sẽ không để ý nhiều như vậy, nhưng lần này quả thật là rắc rối đến gõ cửa. Nam tử nhíu mày, nhìn về nơi cách đó không xa...

Không gian rung chuyển kịch liệt, nơi cách Mặc Cuồng khoảng một trượng xuất hiện một nữ tử có dung nhan quyến rũ diễm lệ, khí chất quý phái, toàn thân toát ra ánh hào quang. Đầu tiên, nàng nghi ngờ nhìn lướt qua Mặc Cuồng, giờ phút này đã ăn mặc chỉnh tề, trông cực kì lười biếng, tùy ý nằm nghiêng trên thảm trắng trong đình hóng gió.

Đúng vậy, nam tử này tên là Mặc Cuồng, là tân hoàng của Yêu giới. Có điều, hiện tại hắn hoàn toàn khác với hình ảnh phóng đãng lúc nãy. Nam tử này khi không bị tìиɧ ɖu͙© ảnh hưởng sẽ có khí chất thanh mộc mạc nhã như thế!

Mái tóc dài của hắn được dây bạc buộc lên một cách tùy tiện, một vài sợi tóc rối bay phía sau, mặc một bộ trường bào màu trắng... Giống như tiên giáng trần! (*)

Nhưng, lúc này, cặp mắt đào hoa mê người kia hơi hơi nheo lại... Tâm tình không ổn!

"Ngươi vừa mới hoan ái cùng ai?"

Giọng nói của người phụ nữ diễm lệ kia ngập tràn sự ghen ghét. Mắt phượng thon dài híp lại nhìn chằm chằm vào gương mặt ửng hồng vẫn còn chưa tan của Mặc Cuồng! Nàng hoàn toàn có thể nhìn thấu...

Mặc Cuồng cười như không cười, nhìn lại nàng, không trả lời.

Hai người nhìn nhau giằng co thật lâu, nàng kia nghĩ ra gì đó, lập tức nở nụ cười:

"Chờ không được, tự mình phát tiết?"

Cấm địa là chỉ thuộc về nàng, là thánh địa nơi nàng cùng Mặc Cuồng quan hệ, hả có người có thể xâm phạm vào nơi nàng tự tay hạ kết giới mà không bị phát hiện? Trừ khi Mặc Cuồng có ý đồ che dấu, có điều nàng biết, một cô gái có thể khiến hắn quan tâm đến độ làm lơ nàng sẽ không xuất hiện.

"Ngươi cũng thật là! Vì sao không để lại cho mẫu hậu? Rõ ràng ngươi biết thứ mà nhục huyệt của mẫu hậu thích ăn nhất là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ngươi..."

"Mẫu hậu, hiện tại ta không muốn, người về trước đi!"

Hắn lạnh lùng ngắt lời, mang theo sự ra lệnh.

"Nhưng ta muốn! Ta muốn côn ŧᏂịŧ lớn của ngươi!"

... nhưng nữ tử diễm lệ nghe xong còn vội hơn!

Thì ra quan hệ của hai người này là mẹ con, nơi này là thánh địa lσạи ɭυâи của họ! Nữ tử không biết xấu hổ nói muốn nam nhân kia là Hoàng Thái Hậu của Yêu giới, tên là Xà Cơ.

Dục hỏa đốt người, nữ nhân lại vội vàng nói:

"Không phải ngươi đã đồng ý với ta, lần sau sẽ nhiệt tình hoan ái cùng mẫu hậu sao? Còn muốn để cho mẫu hậu thụ thai hài tử của ngươi như là quà?"

Trang phục trên người mẫu hậu của Mặc Cuồng vốn cực kỳ lộ liễu, giống như có muốn cũng không che nổi dáng người quyến rũ, đầy đặn của nàng... Mặc Cuồng nhìn nàng như vậy, mặt hiện lên tia xấu hổ, xen lẫn sự thiếu kiên nhẫn... Nhưng không thèm để tâm, nàng hướng từng bước về phía hắn. Trên đường tiến tới, váy nàng bay lên theo mỗi bước chân, tựa hồ có thể nhìn thấy nơi riêng tư giữa bắp đùi nàng... Nơi riêng tư của nàng đã cực kì ẩm ướt, hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c trộn lẫn với ái dịch của nàng từ bên trong chảy dọc xuống đùi, nhỏ giọt xuống thảm lông trắng. Rõ ràng, nàng vừa mới đi qua một trận giao hoan cực kì kịch liệt

Nàng đi đến trước mặt Mặc Cuồng lúc này đã ngồi dậy, một chân co lên, một chân duỗi thẳng. Có điều, hắn vẫn như cũ, trầm mặc không nói gì mà chỉ nhìn nàng. Chỉ là, tay hắn theo bản năng chụp lấy đũng quần. Không phải hắn bị Xà Cơ kí©h thí©ɧ, mà vì lo lắng vị hôn thê tỉnh dậy đúng lúc.

Xà Cơ nở nụ cười. Tiếp đến, nàng cởi sạch quần áo, quỳ xuống, tiến đến giữa hai chân Mặc Cuồng. Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, hai chân nàng chậm rãi mở ra, còn nắm một ngón tay hắn, cắm vào hoa huyệt của mình quấy. Lúc rút ra, ngón tay mang theo một lượng lớn chất nhầy trắng đυ.c...

"Ngươi xem... Không được côn ŧᏂịŧ lớn của ngươi lấp kín, nơi này sẽ chảy ra, thật lãng phí... Vì sao ngươi muốn điên cuồng cắm mẫu hậu mà còn muốn đem côn ŧᏂịŧ rút ra? Không tiếp tục thao mẫu hậu đến chết đi sống lại? Mẫu hậu muốn mang thai con ngươi!"

Cơ thể trần trụi của mẫu hậu dâʍ đãиɠ ghé vào người hắn, nàng ôm hắn, kịch liệt hôn, đem hắn đẩy ngã, khăng khăng bắt hắn nằm xuống... Đem môi âʍ ɦộ đầy đặn đang không ngừng chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình nhắm vào nơi giữa hai chân Mặc Cuồng... Cự điểu trong đũng quần... Cứ như vậy, cách quần của hắn mà điên cuồng cọ xát. Trong chốc lát, đũng quần Mặc Cuồng bị dâʍ ŧᏂủy̠ của nàng tẩm cho ướt đẫm...

Có vài lần, Mặc Cuồng muốn mở miệng, cùng mẫu hậu hắn nói chuyện rõ ràng, muốn kết thúc mối quan hệ của bọn họ, còn muốn nói cho nàng biết, hắn muốn đón dâu... Nhưng vẫn nuốt xuống, vì hiện tại không phải thời cơ tốt.

Mẫu hậu gặm hôn cổ Mặc Cuồng, hơi thở gần gũi của nam nhân khiến nàng thần hồn điên đảo. Rốt cục, nhịn không nổi nữa, giống như ăn phải da^ʍ dược mạnh nhất trần gian, khuôn mặt nàng tràn đầy sự ham muốn tìиɧ ɖu͙©:

"Cắm vào đi! Mẫu hậu muốn côn ŧᏂịŧ của ngươi hung hăng cắm vào trong! Mau! Giống như lần trước, điên cuồng thao nhục huyệt của mẫu hậu... Không! Lần đó vẫn chưa đủ! Mẫu hậu muốn ngươi dùng thật nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng đặc sệt rót vào trong ta... Mẫu hậu yêu ngươi, khó có thể rời khỏi côn ŧᏂịŧ của ngươi dù chỉ một khắc!"

"Không! Mẫu hậu! Đừng nói nữa! Ta không được! Thật sự... Vừa rồi đã phát tiết, hiện tại không được... Ta... Ta không có cách nào cả! Người... Người về trước đi!"

Nhịn không được, tính dục mãnh liệt đến mức có thể dời non lấp biển đánh úp lại hắn! Nhưng điều làm hắn mất khống chế không phải là mẫu hậu, mà là người ở đũng quần hắn đã tỉnh dậy. Tiểu yêu tinh đang bò loạn khắp nơi trên nam căn của hắn! Hơn nữa, một cảm giác cực kỳ xa lạ trỗi dậy trong lòng... Đó là sợ hãi! Hắn sợ mối quan hệ lσạи ɭυâи của mình với mẫu hậu bị vị hôn thê nhỏ bé phát hiện!

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

(*) Đoạn này tôi không hiểu lắm, chém đại đấy...

Truyện KHÔNG CHƠI SOME, đã yêu vào thì mù quáng hết (ಠ ͜ʖ ಠ). Các chị gái là nhân tố nghiệp quật cho sống ăn chơi tɧác ɭoạи của các anh thôi. (Cho chừa)

Truyện đọc giải trí thôi các bạn ơi :> gây khó chịu thì quay đầu từ giờ đi may ra còn kịp. Chứ mốt mặn hơn nữa, các bạn có mắng cả editor cũng không hả đc cơn tứk đôu ༼;"༎ຶ ۝ ༎ຶ༽

Mấy trận pháp các thứ... Tôi để nguyên cho ngầu nhé. Với cả tôi cũng chả biết chỉnh dư lào ╮(. ❛ ᴗ ❛.)╭

Nếu sai sót cần sửa đổi, vui lòng trích dưới cmt để mình sửa.

Truyện được đăng với mục đích phi thương mại. Hóng sớm nhất ở truyenhdt.com Hoa Tử.