Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Độc Sủng: Sự Dịu Dàng Sưởi Ấm Tim Em

Chương 14: Hoảng thốt ( H )

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bàn tay run rẩy bám chặt lấy lưng Lục Quân, cảm nhận bên trong cô co rút hút chặt... anh càng dùng sức ngày một cuồng dã.... khiến Yên Hoa trong cơn mê man nức nở cầu xin.

Chơi đùa cùng cô đến tận 1 giờ sáng , Yên Hoa không còn sức lực ngất lịm trên giường... vén những sợi tóc ướt đẫm rơi trên mặt cô... lúc này Lục Quân mới chịu dừng lại.

Gục đầu hôn lấy ngực cô, anh từ từ bế cô rời khỏi giường vào phòng tắm rửa sạch thân thể cô.... mặc cho anh muốn làm gì thì làm Yên Hoa mệt mỏi nhắm chặt mắt.

Thời tiết khá lạnh Lục Quân không để cô tắm lâu... chỉ chùi rửa sơ qua rồi bế Yên Hoa về lại giường đắp chăn sợ cô bị lạnh.

Ánh mắt sâu thẳm nhìn vệt đỏ trên giường cùng những dấu tích ân ái của hai người..... Lục Quân thở dài... có lẽ chưa bao giờ anh lại mất kiềm chế như hôm nay.

Khoảng xế chiều Yên Hoa mới thức giấc, toàn thân cô ê buốt khó tả.... thân dưới đau đớn đến mức không thể bước chân xuống giường.

Rượu làm đầu cô đau như búa bổ vào, cố gắng nhớ lại những chuyện xảy ra tối qua với mình.... Nhìn vệt máu đỏ trên giường cùng thân thể không mảnh vải che lấy Yên Hoa lúc này mới bắt đầu hốt hoảng.

Liên tục lấy tay gõ vào đầu... ép bản thân nhớ lại mọi chuyện... gõ đến khi trán đỏ tấy cả lên những hình ảnh hiện dần lên trong đầu , nước mắt cô rơi xuống . Lấy tay lau đi những giọt nước mắt, trong giây phút này cô không muốn mình yếu đuối.

" Cốc, cốc "

- Xin hỏi cô Lạc đã dậy chưa ạ ?

Giọng nói của người làm bên ngoài kèm theo tiếng gõ cửa, bây giờ Yên Hoa hoàn toàn không muốn gặp mặt ai cả... cô im lặng không lên tiếng.

Đứng chờ hồi lâu không thấy ai hồi đáp, người giúp việc lặng lẽ rời đi.

Buổi sáng trước khi ra khỏi biệt thự Lục Quân đã căn dặn người làm không làm phiền cô ngủ, thế nhưng đã xế chiều chưa thấy Yên Hoa dậy làm Trình quản gia lo lắng nên kêu người làm lên kêu thử.



- Aaa

Bước xuống giường với thân dưới đau buốt, cô té xuống nền cố nén tiếng la không cho người khác nghe thấy. Nhìn những vết đỏ chằng chịt trên người qua gương.... cô lặng cười khinh thường bản thân.

Dưới vòi sen Yên Hoa cố chà đi các dấu đỏ, chà đến mức làn da trắng mịn xưng tấy vô cùng đau rát... ngồi sụp xuống cô ôm cơ thể bật khóc.

Suy nghĩ trong cô khi này vô cùng phức tạp.

....

- Cô ấy đã... dậy chưa ?

Ngập ngừng Lục Quân gọi điện dò xét tình hình của cô qua quản gia

- Dạ chưa thưa cậu... khi nãy tôi có kêu người lên gọi nhưng cô Lạc không trả lời

- Hết giờ bác cứ về , cứ để cô ấy ngủ

Vốn muốn xem xét tình trạng của Yên Hoa sau khi tỉnh dậy... thế nhưng lại không dò xét được điều gì.

Cúp máy anh tiếp tục công việc. Ngày hôm nay trong lúc họp anh cứ mải suy nghĩ về cô dẫn đến mất tập trung..... mọi người thấy biểu cảm khó coi trên gương mặt Lục Quân liền lo sợ.... cứ nghĩ bản thân đã làm điều gì không hợp ý anh.

Sợ Yên Hoa sẽ suy nghĩ tiêu cực, lòng anh cứ thấp thỏm không yên... cuối cùng tan làm trở về biệt thự sớm.

Vừa về đến nơi....khi này trùng hợp cô đang chuẩn bị lên xe taxi rời đi. Vội vã chặn lấy đầu xe....



Biết người ngoài xe không dễ đυ.ng vào tài xế sợ hãi mở cửa xe.... tính cách bá đạo trong Lục Quân trỗi dậy, anh tiến đến bế Yên Hoa trở lại vào trong biệt thự.

- Buông tôi ra... anh... anh làm gì thế ? Mau thả tôi xuống

Bỏ ngoài tay lời la hét, giãy dụa của cô... mặc cho cô có đánh mạnh vào lưng anh, nhưng đó chẳng nhằm nhò gì đối với anh. Cứ dỏng dạc sảy bước thong thả đi vào .

Thả cô xuống sofa, ghé sát mặt lại nhìn cô.... không chịu quy phục Lục Quân, Yên Hoa tránh né, đẩy anh ra xa.... điên cuồng chạy trốn trong vô vọng.

Nắm lấy cánh tay đang giữ lấy cơ thể mình, Yên Hoa cắn thật mạnh vào... cắn đến khi máu chảy cô mới chịu dừng lại. Không la hét, không chống cự anh cứ để cho cô cắn... nếu thật sự điều đó khiến cô thoải mái.

- Cắn đủ chưa ? Em đã cảm thấy bình tĩnh hơn chưa ?

Sự thù hận thể hiện qua ánh mắt Yên Hoa nhìn Lục Quân, nước mắt không tự chủ lại rơi... anh nhẹ nhàng lau đi giọt nước đang rơi trên gương mặt xinh đẹp của cô.

- Cảm thấy vui sướиɠ thế sao ? .... Đáng lẽ tôi không nên lơ là cảnh giác với anh... đồ trơ trẽn....dơ bẩn...

- Trơ trẽn ! Dơ bẩn !...... hơ...

Không còn dịu dàng như ban đầu, bàn tay to lớn của anh nắm lấy gương mặt kiều diễm của cô từ từ siết chặt.... lực tay làm Yên Hoa đau đớn....nhìn thẳng vào anh với sự căm phẫn.

- Chẳng phải đêm qua em là người chủ động hôn tên dơ bẩn này sao ? Đêm qua em đã cùng tên dơ bẩn này trải qua biết bao nhiêu tư thế.... mà sao hôm nay lại nói như thế !

- Anh im đi... đừng nói nữa...

Cầm túi xách đeo bên người liên tục đánh mạnh vào anh, Yên Hoa cố bịt chặt lấy hai tai không muốn nghe những lời *** *** từ miệng anh nói ra.
« Chương TrướcChương Tiếp »