Sau khi trở về nhà, Lam Diệp ngay lập tức bước lên phòng và đặt cặp xuống ghế. Cô nằm lăn ra trên giường, tay vươn lên che phủ trán, và tâm trí cô chìm sâu vào những suy tư vấn đề tưởng chừng như không có lối thoát.
Tại sao Nguyên Khôi lại không thể dành chú ý đến cô? Liệu có điều gì không ổn với cô mà anh không thể chấp nhận? Mọi kỷ niệm và cảm xúc tốt đẹp đã chia sẻ giữa cô và anh, liệu tất cả đều vô nghĩa? Cô tự hỏi liệu mình đã mắc phải lỗi gì, hay đã sai điều gì mà anh không thể quan tâm đến cô.
Những giờ phút suy nghĩ kéo dài, và cảm xúc trong cô cuối cùng cũng trào ra như cơn lũ dữ. Nước mắt rơi không thể cản trở, và cô cảm thấy lòng mình tan chảy trong biển đau khổ và bất lực.
Cô tự hỏi tại sao mình lại yếu đuối và bất lực trước một tình cảm. Liệu tình yêu của cô có thật sự đáng giá, hay là cô chỉ đơn giản là một người tự phụ vô vị?
Khi suy nghĩ về Nguyên Khôi và tình cảm của mình, cô bắt đầu tự hỏi liệu trong quá khứ có sự kết nối nào mà cô không nhớ tới. Trong khi đó, Minh Huy thấy bất ngờ khi cô bắt đầu trở nên lặng lẽ và không nói một lời nào.
Chẳng một từ nào từ Lam Diệp hướng về Minh Huy, điều này khiến anh cảm thấy khó hiểu và lạc hướng. Hai người vốn dường như đã tìm thấy nhau trong tình bạn thấm đẫm tình thương, nhưng giờ đây mọi thứ dường như đảo lộn và mơ hồ.
Trong tâm hồn của Lam Diệp, một tâm trạng buồn và hụt hẫng nhen nhóm: "Người tốt luôn luôn bên cạnh mình, nhưng mình thường coi nhẹ. Người gây đau đớn và lo âu, mình lại cuồng nhiệt bám dính. Và đến cuối cùng, mình tổn thương chính mình. Cuộc sống thực sự kì cục, liệu có phải ta đang bị trò cười của số phận?"
Lam Diệp ngồi dậy từ giường, đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Trời nắng đẹp, ánh nắng chiếu vào gương mặt cô, tạo nên một bức tranh tươi sáng. Cô cảm nhận được sự ấm áp từ ánh nắng, nhưng trong lòng cô vẫn còn một chút uất ức. Cô cảm nhận được sự quan tâm đặc biệt từ Minh Huy, nhưng cô cũng cảm thấy mình đang đứng ở một vị trí mơ hồ. Cô không biết rằng tình cảm của mình đối với anh là gì.
Trong phòng tắm, cô Lam Diệp đặt tay lên bờ vai, để nước từ vòi sen thấm vào tóc mượt của cô. Cô nhớ về những ngày tháng trước khi cô và Minh Huy quen biết. Khi đó, cuộc sống của cô tĩnh lặng hơn, nhưng cũng đơn giản và không phức tạp như bây giờ.
Sau khi tắm xong, cô mặc lại trang phục và đi xuống phòng bếp. Mùi thơm của món cơm và món mì quen thuộc đã lan tỏa khắp căn nhà. Minh Huy đang đứng bên bàn ăn, chờ đợi cô.
"Diệp, cơm nóng rồi đấy, mau xuống ăn đi."
Anh nói với ánh mắt trìu mến. Minh Huy thật sự cảm thấy hạnh phúc khi có cô ở bên cạnh, mỗi bữa cơm trở thành một khoảnh khắc đặc biệt.
"Huy xuống trước đi, đợi Diệp một tí"
Lam Diệp nở một nụ cười dịu dàng, nhưng trong lòng cô vẫn còn nỗi lo sợ và hoài nghi. Cô không biết liệu anh có thật sự quan tâm đến cô, hay chỉ là tình thương giữa người với người bình thường. Đôi khi, tâm tư của cô rối ren như những sợi dây vướng vít, khiến cô không biết làm thế nào để giải quyết
Khi ngồi đối diện Minh Huy, Lam Diệp vẫn cảm nhận được ánh mắt ấm áp và quan tâm từ anh. Những câu chuyện vui vẻ và những tiếng cười trong bữa ăn khiến không gian trở nên ấm áp hơn. Tuy nhiên, cô vẫn giữ cho mình một khoảnh khắc im lặng, để suy tư về những cảm xúc phức tạp trong lòng.
Trong khi ăn, Minh Huy đột nhiên quay đầu nhìn cô và hỏi:
"Diệp à, sao mà thường thỉnh thoảng lại im lặng như vậy?"
Cô bất ngờ và nhìn thẳng vào ánh mắt tò mò của anh. Trái tim cô đập nhanh, nhưng cô cố gắng giữ vẻ mặt bình thản và trả lời:
"Không có gì đâu. Tôi chỉ đôi khi thích nghỉ ngơi và suy tư một chút thôi."
Minh Huy nhìn cô một cách quan sát, ánh mắt anh như muốn thấu hiểu sâu vào tâm tư của cô. Cô cảm thấy lòng mình trở nên không thể nào yên ổn, nhưng cũng có một phần hy vọng nhỏ bé trong tương lai.
Nhưng liệu cả hai có thể giải quyết được những sự hoài nghi và tình cảm phức tạp trong lòng mình? Câu chuyện của họ sẽ tiếp tục như thế nào?
Cảm xúc nỗi đau và tuyệt vọng của Lam Diệp dường như đã được giải tỏa qua những lời chia sẻ của Minh Huy. Anh luôn ở bên cạnh cô, lắng nghe và chia sẻ những tâm tư, nỗi lo sợ của cô. Họ cùng nhau trải qua những khoảnh khắc đầy cảm xúc, tạo nên một dấu ấn đậm sâu trong tâm hồn mỗi người.
"Hôm nay, chị hai đã đi Mỹ rồi, chỉ còn mình chúng ta trong ngôi nhà này," Lam Diệp nói với giọng than vãn, nhưng không thể giấu được sự cô đơn.
Minh Huy nhìn Lam Diệp, nhận ra nỗi đau đang lan tỏa trong tâm hồn cô. Trái tim của cô đang chảy máu từng giọt.
"Nhà Diệp còn trống rỗng hơn nhà Huy. Ở nhà Huy có người luôn ở bên, có người để nói chuyện," Minh Huy nhấn mạnh, cố gắng làm ấm lên không khí.
"Thôi, chúng ta hãy ăn cơm đi," Lam Diệp cố gắng tạo nên một khoảnh khắc yên bình, nhưng cảm xúc không thể kiềm chế khiến nước mắt rơi từ đôi mắt cô, như những giọt mưa rơi xuống.
"Diệp à..." Minh Huy đứng dậy, từ từ đến bên cô và nhẹ nhàng đặt đầu cô vào lòng anh. Tay anh vụt qua, lau đi những giọt nước mắt dịu dàng, và ôm chặt cô, như muốn nói rằng anh ở đây để ủng hộ và chia sẻ khó khăn.
Khoảnh khắc này, họ cảm thấy rằng chỉ còn có nhau mới đủ để đối mặt với những thách thức của cuộc sống. Ba mẹ của họ bị cuốn vào cuộc sống bận rộn và công việc, để lại hai đứa trẻ phải đối mặt với tâm trạng cô đơn và bất an.
"Mình... mình không biết mình còn muốn sống nữa đâu. Cậu có biết không?" Lam Diệp tiết lộ tâm tư tối tăm nhất của mình. Cảm xúc tuyệt vọng và khó khăn như một cơn bão tấn công tâm hồn cô.
Minh Huy ôm chặt cô hơn, anh biết rằng cô cần một bờ vai để dựa vào. Anh thấu hiểu rằng đôi khi cuộc sống có thể trở nên đáng sợ và tối tăm đến nỗi người ta cảm thấy không thể thoát ra.
"Hoàn cảnh của mình cũng tương tự vậy. Ba mẹ mình cũng luôn bận rộn với công việc, không ai quan tâm đến tâm trạng của mình. Nhưng nhờ vậy mình đã thấy được sự quan trọng của việc tự lập, sống độc lập, thay vì luôn phụ thuộc vào bố mẹ," Minh Huy nói như là một lời khích lệ, khắc sâu vào tâm trí của Lam Diệp.
Lam Diệp cảm thấy an ủi từ những lời của Minh Huy. Anh hiểu và chia sẻ nỗi lo âu của cô. Sự cảm thông và sự kết nối này khiến cô cảm thấy mình không cô đơn trong cuộc hành trình đầy khó khăn này.
"Những gì mình đang trải qua không phải là dễ dàng, nhưng chúng ta sẽ vượt qua được. Chúng ta cùng nhau làm cho ngày mai trở nên tốt hơn," Minh Huy nói với một nụ cười ấm áp, đem lại hi vọng và niềm tin cho tương lai của họ.
Minh Huy xoa nhẹ đầu Lam Diệp rồi mỉm cười nhẹ nhàng nói, hoàn cảnh của cô rất giống anh nên anh dù gì cũng thấu hiểu một ít nỗi lòng của cô.
Nói ra những lời này chỉ để cổ vũ, động viên cô cho cô hiểu ra một điều là sống trong cảnh nhung lụa, đầy đủ thì phải chịu đựng sự tẻ nhạt, vô vị và cô đơn như thế này để sau này cứng cỏi bước ra ngoài cuộc sống đầy rẫy những toan tính kia !!!
Lam Diệp nhấn nhá đôi mắt lên, đối diện Minh Huy, cô cảm thấy cuối cùng đã tìm thấy người có thể chia sẻ cùng cảm xúc, người hiểu được tâm tư của mình.
"Đi rửa mặt đi, chúng ta cùng ăn trưa để có thời gian cho buổi tập thể dục chiều nay," Lam Diệp nói, nhẹ nhàng đẩy đầu cô ra để lau đi nước mắt.
Minh Huy gật đầu, thể hiện sự đồng tình và rồi cùng nhau họ ngồi xuống để ăn trưa. Thời gian trôi qua trong những cuộc trò chuyện đầy chân thành, họ chia sẻ những suy nghĩ, tâm sự sâu sắc trong lòng mình.
Hai con người với những nỗi đau riêng biệt, nhưng lại tìm thấy sự đồng cảm lẫn nhau. Lam Diệp thấy Minh Huy như một người đặc biệt, có khả năng hiểu rõ những gì cô đang trải qua. Minh Huy cảm nhận được sự đồng điệu với Lam Diệp, cảm giác rằng họ giống nhau nhiều hơn là họ tưởng
Khi nhìn vào đồng hồ, họ mới nhận ra rằng đã quên mất thời gian. Buổi học thể dục chiều sắp đến, họ phải nhanh chóng thay đổi quần áo và đạp xe đến trường.
"Cậu đi vào trước, tôi đi mua nước và cất xe rồi sẽ đến ngay," Minh Huy đưa ra kế hoạch.
"Ừm, tôi sẽ đợi cậu bên trong," Lam Diệp đáp lại, ánh mắt cô ánh lên vẻ ngưỡng mộ và tin tưởng.
Mặc dù mới quen nhau hai ba ngày và chỉ nói vài câu, Lam Diệp đã cảm thấy mình đối với Minh Huy như thế nào. Cậu đã làm trái tim cô đập nhanh vì những lời cậu nói chân thành và tận tâm.
Lam Diệp đi vào trường và bắt gặp Hoàng Lâm và Nghiêm Hân, hai người bạn thân của cô, đang nói chuyện. Khi thấy cô, họ không ngừng liếc miệng và liếc mắt, nói xấu về cô. Nếu không phải vì họ là bạn thân của cô, Lam Diệp đã không thể kiềm chế và đã nổi giận.
"Mày thường đi sớm để nói chuyện với Khôi, sao hôm nay lại đến muộn vậy?" - Nghiêm Hân hỏi.
Nghiêm Hân biết rõ rằng Lam Diệp thích Nguyên Khôi, nhưng cô không muốn can thiệp. Cô tin rằng Lam Diệp nên tự quyết định cuộc sống của mình, không cần người khác can thiệp.
"Tao quên hôm nay có tiết thể dục nên đến trễ" - Lam Diệp nói khi cúi đầu ngồi xuống ghế gần Hoàng Lâm.
"Mày quên à? Thật không thể tin được!!!" - Hoàng Lâm nói với ánh mắt kinh ngạc, vốn đã tưởng cô là một học sinh xuất sắc, không bao giờ quên giờ học.
"Đúng vậy, tao phải nhờ Huy nhắc tớ mới nhớ" - Lam Diệp đáp rất tự nhiên, khiến cho cả Hoàng Lâm và Nghiêm Hân bất ngờ đến mức không biết phải nói gì thêm.
Chưa kịp nói chuyện, tiếng trống trường vang lên, báo hiệu bắt đầu tiết học thể dục.
Trường của cô có một đặc điểm độc đáo, đó là hai lớp chuyên sẽ học chung một buổi thể dục. Điều này giúp tiết kiệm thời gian và tạo điều kiện thuận lợi cho quá trình dạy và học.
Trong tiết học thể dục, lớp trưởng hai lớp sẽ chia nhau trách nhiệm quản lớp. Lam Diệp, với vai trò lớp trưởng nữ, chịu trách nhiệm quản lý các bạn học sinh nữ, trong khi Nguyên Khôi, lớp trưởng nam, đảm nhận nhiệm vụ quản lý các bạn nam.
Mặc dù nữ sinh thường không ưa thích môn thể dục, nhưng khi biết hai lớp học cùng buổi, họ luôn tham gia đầy đủ. Lý do là lớp kế bên luôn có nam sinh điển trai, gây ấn tượng mạnh mẽ và đáng ngưỡng mộ.
Trong tiết học thể dục, mọi người bận rộn với hoạt động, nhưng Lam Diệp vẫn không ngừng quan sát Nguyên Khôi. Cô luôn liếc mắt sang trái, sang phải để biết cậu đang làm gì. Cảm xúc này trở thành một thách thức lớn đối với cô.
Hôm nay, lớp nữ được sắp xếp cùng tập chạy cùng lớp nam, và bất ngờ, Lam Diệp lại được xếp vào hàng cuối, chạy cùng với Minh Huy và Khôi. Trái tim cô trở nên náo nức.
Mỗi khi ánh mắt cô chạm vào Nguyên Khôi, cô như bị cuốn hút và không muốn rời mắt khỏi anh. Tuy nhiên, nỗi lo sợ cũng bám riết trong lòng cô. Nếu cô dám thổ lộ tình cảm và anh từ chối, cô không biết mình sẽ làm gì.
Mỗi khi kết thúc tiết thể dục, Lam Diệp thường cảm thấy mệt mỏi, như người thiếu canxi. Sức khỏe yếu từ nhỏ khiến cho cơ thể cô không thể vận động mạnh mẽ. Lúc này, cô chỉ có thể ngồi đó và nhìn các bạn cùng lớp tập luyện.
"Uống nước đi" - Minh Huy đưa chai nước trước mặt Lam Diệp.
"Sao cậu đưa nước mà mặt cứ như ăn phải cái gì khó chịu lắm ấy?" - Lam Diệp trề môi, nhưng cầm lấy chai nước.
"Cậu sao thể lực không tốt thế?" - Minh Huy lảng tránh chuyện, nhằm chuyển hướng tâm trạng.
"Ừm, từ nhỏ đã như vậy rồi" - Lam Diệp gật đầu nhẹ, nhớ lại những lần cô phải đến bác sĩ vì tình trạng yếu đuối, và mọi lần bác sĩ chỉ nói cô cần bổ sung vitamin.
Minh Huy nhìn Lam Diệp, cô nhìn trống rỗng về phía xa. Nguyên Khôi đứng xa nhìn cảnh tượng, khuôn mặt anh trở nên u sầu.
Đôi khi, những tình cảm dành cho người khác lại bất lực, không thể truyền tải. Mỗi người đều cảm nhận sự thương yêu từ phía người kia, nhưng đôi khi sự im lặng làm cho cả hai không biết cách thể hiện. Cuối cùng, người này có thể phải chọn con đường khác với người khác.
Cuộc sống thực sự không công bằng, điều mà con người phải đối diện. Trong mọi việc, vận mệnh chiếm vai trò quyết định và cảm xúc, nỗ lực không thể hoàn toàn kiểm soát được.