Chương 17

Tình hình ngày càng trở nên căng thẳng, với đất đá vẫn đang rung chuyển và nguy cơ sạt lở còn hiện hữu. Mọi người hoảng loạn và sợ hãi, tiếng khóc, kêu la vang lên khắp nơi. Điện thoại không hoạt động, và khả năng giao tiếp bị cắt đứt.

"Diệp, cố gắng một lát nữa đội cứu hộ sẽ đến".

Hoàng Lâm đang dốc hết sức lực, hét lớn trong hy vọng rằng Lam Diệp ở dưới hố có thể nghe thấy. Tiếng hét của anh xâm nhập vào bầu không khí loạn lạc, thể hiện sự lo lắng và hy vọng của anh, trong khi cố gắng thúc đẩy Lam Diệp và Nguyên Khôi để duy trì tình hình và chờ đợi đội cứu hộ.

Lam Diệp, ở dưới đống đất và đá, đau đớn vì chấn thương chân của mình. Cô cố gắng lê người lên và tự xoa bóp chỗ bị trật, mặt mày căng thẳng và đầy nước mắt vì nỗi đau. Trong bầu không khí loạn lạc, cô phải tập trung vào việc tự sơ cứu và hy vọng rằng đội cứu hộ sẽ đến kịp thời.

"Cảm ơn cô".

Người phụ nữ, cùng rơi xuống với Lam Diệp, nắm chặt tay cô và biểu lộ sự biết ơn trong ánh mắt và cử chỉ. Trong tình hình khẩn cấp như vậy, mọi người dường như trở nên thấu hiểu và đoàn kết hơn.

Lam Diệp cảm thấy mạnh mẽ hơn khi cùng có người khác để quan tâm. Cô quan tâm đối phương và hỏi.

"Cô có bị thương ở đâu không?".

"Chỉ bị đau một tí thôi, không sao".

Người phụ nữ ấy vừa cười nước mắt vừa chảy, sự sợ hãi, nỗi bất an không biết bao giờ đống đất đá này sẽ tiếp tục rung chuyển nữa.

"Chúng ta sẽ không sao đâu".

Lam Diệp cười khích lệ, cô biết giờ đây sự sống vô cùng mong manh. Lời khích lệ của Lam Diệp đã làm cho không khí trong hố đất trở nên nhẹ nhàng hơn một chút. Dưới tình huống khó khăn, sự lạc quan và sự đoàn kết luôn là nguồn sức mạnh.

Dù là bác sĩ, trong tình huống khẩn cấp như vụ động đất này, Lam Diệp cũng đang phải đối mặt với một loạt khó khăn và thách thức. Trong môi trường hạn chế và thiếu trang thiết bị y tế, việc cứu chữa bệnh nhân trở nên khó khăn hơn.

Hoàng Lâm và Nghiêm Hân đứng ở trên cùng với sự lo lắng và bất lực. Trong bóng tối, họ cảm nhận được tình hình ngày càng trở nên khẩn cấp hơn, hai người như ngồi trên một đống lửa, đến bây giờ mà đội cứu hộ cũng chưa tới nữa trời cũng sắp sáng luôn rồi.

Nguyên Khôi đến chỗ mọi người đang la hét vì đau mà sơ cứu cho họ, anh cũng đang thay thế Lam Diệp làm điều mà cô mong muốn, có thể giúp mọi người cùng vượt qua cơn hoạn nạn này.

Nguyên Khôi nhìn thấy Nguyệt Duy lê bước khó khăn vì chân đã bị thương và liền chạy đến.

"Nguyệt Duy".

Nguyên Khôi gọi lớn tên cô, khiến cô ngước lên nhìn với đôi mắt đẫm lệ, Nguyệt Duy dù đau cũng cố gắng chạy thật nhanh đến chỗ Nguyên Khôi ôm chầm lấy anh.

"Cậu đến rồi...".

Nguyệt Duy òa khóc, bao nhiêu nỗi đau, bao nhiêu sự sợ hãi đều không thể che giấu.

Cô cảm thấy anh là điểm tựa vững chắc trong tâm trí cô, và khi được ôm chặt vào vòng tay ấm áp của anh, cảm giác ấy trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

"Cậu bị thương ở đâu? Mau đưa tớ xem".

Nguyên Khôi đẩy nhẹ Nguyệt Duy ra và bắt đầu kiểm tra vùng bị thương của cô. Anh cảm nhận sự đau đớn trên khuôn mặt của Nguyệt Duy và cố gắng làm mọi thứ để giảm bớt sự đau đớn cho cô. Anh thấy mình phải làm mọi cách để bảo vệ và chăm sóc cho người mình quan tâm trong tình huống này.

Nguyên Khôi cẩn thận lau vùng bị thương của Nguyệt Duy bằng bông sát trùng đã được ngâm trong cồn để ngăn ngừa nhiễm trùng. Anh làm mọi thứ với sự tận tâm, bảo vệ và chăm sóc cho cô trong tình huống khẩn cấp này.

"Đội cứu hộ đến rồi mọi người ơi".

Tiếng kêu từ một người bị nạn vang lên như một lời cứu giúp từ trời. Mọi người, trong sự hoảng loạn và tuyệt vọng, nhìn thấy sự xuất hiện của đội cứu hộ như một ánh sáng hy vọng giữa cơn bão. Họ đứng lên và hét lớn để chỉ dẫn đội cứu hộ đến vị trí của họ.

Lam Diệp, ở bên dưới, cảm thấy hạnh phúc và an ủi khi nghe tiếng đội cứu hộ đến gần. Âm thanh của đội cứu hộ đại diện cho hy vọng và cứu rỗi. Cô cùng người phụ nữ khác, người cô đã giúp đỡ, chờ đợi sự cứu giúp và chăm sóc y tế.

"Bên này, bên này có người đã rơi xuống hố rồi, mau cứu người đi"

Hoàng Lâm cố gắng hét thật lớn để đội cứu hộ hiện trường có thể nghe thấy. Để họ có thể nhanh chóng tiếp cận hiện trường và cứu Lam Diệp cùng người phụ nữ bên dưới. Ánh mắt lo lắng, sự quan tâm, và sự sống còn trên mặt anh thể hiện rõ ràng. Anh biết rằng thời gian đang trôi đi và cứu hộ là sự sống còn cho Lam Diệp và người phụ nữ kia.

Đội cứu hộ nhanh chóng hành động khi nghe thấy tiếng Hoàng Lâm hét lớn. Họ biết rằng mỗi giây trôi qua là quý báu trong tình huống này. Họ đem đến một số dụng cụ và thiết bị cần thiết để giải cứu Lam Diệp và người phụ nữ còn lại.

Một chiếc dây cáp dày và mạnh được thả xuống từ trên, tạo cầu đến nơi Lam Diệp và người phụ nữ đang mắc kẹt. Đội cứu hộ tiếp đóng gói Lam Diệp và người phụ nữ vào một chiếc nền lưới an toàn và bắt đầu dùng cơ hội cứu hộ để kéo họ lên trên mặt đất.

Trong quá trình kéo Lam Diệp và người phụ nữ lên từ lòng đất, mặt đất xung quanh đã bị sạt lở, trở nên khá mềm và không ổn định. Động đất trước đó đã tạo ra tình trạng sạt lở, và việc đội cứu hộ làm việc trong môi trường nguy hiểm này đã làm cho mặt đất trở nên chưa từng thấy.

Mọi người phía trên đã phát hiện ra tình trạng này và cố gắng làm cho mặt đất rung chuyển mạnh hơn. Họ cần phải cảnh giác để đảm bảo rằng Lam Diệp và người phụ nữ được kéo lên một cách an toàn và không bị mắc kẹt trong đống đất sạt lở. Tình huống này khiến cho cuộc cứu hộ trở nên nguy hiểm hơn và đòi hỏi sự tập trung và chính xác từ phía đội cứu hộ.

Mọi người trên bề mặt đã phải chứng kiến cảnh đau lòng khi dây cáp đột ngột bị tuột, khiến Lam Diệp rơi tự do từ giữa hố xuống. Không khí trở nên thấp hơn, và họ chỉ còn cách nhìn cô mất dần trong tầm mắt.

"LAM DIỆP".

Hoàng Lâm và Nghiêm Hân, cũng như tất cả mọi người khác, đã bàng hoàng và sững sờ trước tình huống này. Đây là một cú sốc đối với tất cả mọi người, và họ không thể làm gì ngoài việc đứng nhìn, cảm thấy tuyệt vọng.

---

Trong ngôi nhà nội của Lam Diệp, không khí đang tràn ngập niềm vui gia đình. Ba mẹ cùng chị gái, Lam Nhi, đã tụ họp lại để ăn lễ cùng nhau. Không có sự thất vọng vì Lam Diệp không tham gia, bởi cô thường xuyên có những kế hoạch riêng của mình và gia đình rất hiểu điều này.

Cũng đang là bửa ăn sáng của gia đình, đã lâu rồi mọi người không cùng nhau quây quần như thế.

Cuộc gọi đột ngột khiến cho mọi người trong gia đình của Lam Diệp sững sờ. Lam Nhi nhanh chóng nhận cuộc gọi và nghe tin về tình huống khẩn cấp của em gái mình. Không thể tin vào những gì cô vừa nghe, cô cố gắng giữ bình tĩnh và hỏi về tình hình cụ thể.

"Tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay".

"Có chuyện gì thế con?".

Bà nội của Lam Nhi lên tiếng hỏi, bà nhìn thấy nét mặt sợ sệt của Lam Nhi liền hiểu đã có chuyện gì vừa xảy ra rồi.

"Dạ không có gì đâu bà, chuyện công ty ấy mà. Giờ con phải đi giải quyết ngay, ông bà, ba mẹ con có việc đi trước, mọi người ăn ngon miệng".

Cô không muốn nói để mọi người lo lắng Lam Nhi cố gắng che giấu sự lo lắng trong giọng điệu của mình. Cô đang cố gắng bảo vệ tâm trạng của gia đình trong tình huống không chắc chắn.

Lam Nhi cố gắng đi nhanh và an toàn để đến nơi mà trợ lý của cô đã thông báo. Giờ đây, em gái cô đứa em gái mà cô hết mực bảo vệ....đang gặp nguy.

Từ Châu Hạ nhìn con gái rời đi, bả chỉ lẳng lặng ăn tiếp mà thôi. Bà mong không có chuyện gì xảy ra.

"Có chuyện gì ở công ty nó mà phải nhanh chóng đi như vậy chứ.?".

Ông Mạc Chính Hàn lên tiếng hỏi vợ mình.

Từ Châu Hạ nhẹ nhàng lắc đầu, biểu thị bà cũng không biết. Bà kiểm soát con gái chỉ hành động mà thôi còn chuyện của công ty mà Lam Nhi quản lý bà cũng chưa từng đυ.ng đến, bà biết đó là tâm huyết của con gái và cũng vì nghe theo lời đi về hướng kinh doanh giống gia đình nên không bao giờ cản trở công việc của cô chỉ có mỗi Lam Diệp là bà không thích mà thôi.

"Thương cháu tôi".

Bà nội nhìn theo Lam Nhi mà nói, dù gia đình không có cháu nội đức tôn nhưng bà vô cùng thương hai đứa cháu gái của bà, bởi vì chúng chưa từng phá phách, hay làm bất cứ chuyện gì bà phiền lòng. Không chỉ Lam Nhi mà Lam Diệp cũng vậy, đứa cháu ngoan từng nói cháu sẽ làm bác sĩ để sau này bà có thể sống với cháu mãi về sau.