Chương 91: Khẩn trương, biến thành người

Edit: Skye

“Có điều, Nhạc có tự kỷ cũng đúng nha…!” Mỗ tiểu nữ oa

đang

nói

liền chuyển sang nịnh hót.

“Vì sao?”

hắn

trái lại có hứng thú nghe cách nàng

nói.

“Ái chà! Còn

không

bởi vì huynh có

một

khuôn mặt tuấn mỹ vô song, kinh diễm thiên hạ, phong hoa tuyệt đại, xuất trần thoát tục, thiên tư tuyệt sắc, vưu vật nhân gian nha!” Đầu ngón tay Tử Lạc Vũ lướt

trên

mặt Úy Trì Nhạc như lướt

trên

đàn dương cầm.

Chậc chậc, làn da này,

thật

đúng là đẹp như ngọc, thuật dịch dung có thể làm hoàn mỹ như vậy à?

thật

khiến người ta bất khả tư nghị rồi.

Đầu ngón tay mỗ tiểu nữ oa công kích tới áo bên trong của

hắn, tay

nhỏ

vuốt ve tìm kiếm xuống cần cổ bóng loáng.

“Oa oa, giữa ban ngày ban mặt, sao em có thể làm chuyện vô lễ với Nhạc như vậy chứ?” Lòng bàn tay xanh ngọc cầm cổ tay

đang

làm càn của nàng, con ngươi đen thanh hoa nhiễm hạt sương, che giấu cảm xúc

không

ổn định bên trong.

Tử Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời, phải ha! Giữa ban ngày ban mặt vạch trầnhắn

như vậy

không

tốt.

Kết quả là…

“Nhạc, buổi tối oa oa lại làm tiếp với huynh!” Lần trước

hắn

để lộ da mặt dịch dung, dùng tay áo chặn lại, đêm nay, nàng tự mình xem xét, rốt cuộc khuôn mặt nào mới đúng là dung nhan chân

thật

của Úy Trì Nhạc.

Còn có, gì kia! Thuật dịch dung của Úy Trì Nhạc tựa hồ cao minh hơn so với bạn

nhỏNguyệt Sắc

một

chung, còn dịch dung ra được dung nhan tuyệt sắc như vậy.

Úy Trì Nhạc ngổn ngang trong gió, nàng…Buổi tối

thật

sự

muốn làm vậy với

hắn?

“Oa oa, em

nhỏ

như vậy,

không

tốt lắm đâu?”

hắn

tận lực để giọng

nói

mình nghe qua lạnh nhạt

một

chút, kỳ

thật

“Phi Y” ở chỗ tối nào đó trong lòng lại rộn rạo, tựa hồ có chút chờ mong…

“Có cái gì

không

tốt chứ? Nhạc, huynh rốt cuộc có cho xem hay

không? Oa oa muốn nhìn

thật

lâu rồi.” Dịch dung

trên

mặt

hắn

cùng nàng tuổi

nhỏ

không

có nửa xu quan hệ có được hay

không?

Úy Trì Nhạc rũ mí mắt,

yêu

sắc trong mắt chợt lóe lên, khàn khàn

nói: “Oa oa

thật

sựmuốn nhìn?”

“Muốn nhìn, rất muốn.” Tử Lạc Vũ gật đầu mạnh, sau khi xem xong, nàng còn muốn thỉnh giáo

hắn

tới dạy nàng thuật dịch dung hoàn mỹ này làm như thế nào?

“Oa oa muốn nhìn, Nhạc cho em là được.”

nói

xong,

hắn

lại cảm thấy có chút cảm xúc khác lạ tán loạn trong lòng.

Cảm giác này cực kỳ xa lạ, tựa hồ khiến

hắn

rất muốn tìm tòi, cho

hắn

tới

hắn

luôn bị quấy nhiễu, tại sao tiểu hồ ly này

hắn

lại để tâm như vậy? Có lẽ, tối hôm nay

hắn

có thể tìm được

một

chút đáp án.

“Ái chà, Nhạc, huynh

nói

ám muội như vậy, nhìn xem cũng

không

mang thai đâu, huynh

không

cần lo lắng a!” Chỉ là xem từ cổ

hắn

trở lên mà thôi,

hắn

không

phải thoát quần áo, thẹn thùng cái khỉ gì?

Nam tử cổ đại tất cả đều khác người như vậy? Mới

một

hai cái

đã

thẹn thùng?

Đương nhiên rồi!

yêu

nghiệt giỏi về ngụy trang, cho nên

hắn

thẹn thùng, có thể trực tiếp coi như

không

có…

Úy Trì Nhạc nghe được hai chữ “mang thai”, đôi mắt mở lớn,

đang

lúc

hắn

suy nghĩ vì sao chính mình đối với hai chữ này lại mẫn cảm, mỗ tiểu nữ oa liền ngắt suy nghĩ củahắn.

“Đúng rồi, Nhạc, đóa băng thanh ngọc liên kia

hiện

tại

đã

có dấu hiệu nở rộ chưa?” Ngày mai, nàng có lẽ liền biến thành tiểu hồ ly rồi.

Đóa băng thanh ngọc liên kia còn có 3 ngày,

thật

sự

có thể nở rộ sao?

“Băng thanh ngọc liên

đã

được đưa đến Thánh thủy cung nuôi dưỡng,

không

biết bây giờ nở như thế nào rồi?”

hắn

nói

chi tiết.

“Mang oa oa

đi

xem!” Mỗ tiểu nữ oa khoe răng khểnh đáng

yêu, mỉm cười ngọt ngào với Úy Trì Nhạc.

Phi Y mặt ngoài mặc dù trấn định, kỳ

thật

chỉ trong lòng

hắn

biết mình đối với tươi cười của nàng hoàn toàn

không

có sức chống cự, Úy Trì Nhạc tự nhiên cũng

khôngngoại lên, nội tâm

hắn

vốn có

một

Phi Y, cho nên khi đối mặt với Tử Lạc Vũ, cho dùhắn

thân mặc đồ trắng bào, thân phận thái tử, cũng thường xuyên

sẽ

quên sắm vai nhân vật, luôn luôn trong lúc vô ý lộ ra cảm xúc

không

nên có, tuy sắc mặt che giấu cực kỳ tốt nhưng

hắn

thủy chung vô pháp xóa bỏ đáy lòng muốn sủng nàng.

“Được.” Thấy nàng tâm tình rất tốt, tâm tình

hắn

cũng tốt theo.

Thánh thủy cung

Ba chữ vàng to khắc

trên

cửa đá, ngói xanh cửa son hiển hách.

Nhìn từ bên ngoài tựa hồ lấy phong cách thuần cổ làm tiên phong, là nơi tu tiên tuyệt hảo.

Úy Trì Nhạc mang nàng vào bên trong, Tử Lạc Vũ mới cảm thấy nơi này quả thực làmột

nơi

yêu

tinh ty luyện tốt, mảng lớn vân lụa mỏng bạch sắc trang trí bên trong như tiên cảnh, mâm ngọc đựng trái cây, đàn cổ ngọc tiêu, bảo thạch khảm bích, ngay cả tỳ nữ đứng hai bên đều toàn thân sa y bạch sắc, mỹ mạo như ngọc.

“Thái tử điện hạ thiên tuế.”

Hai tỳ nữ

nhẹ

nhàng cúi người, cung kính hữu lễ.

“Ừ.” Úy Trì Nhạc thản nhiên gật đầu, xem như lễ phép đáp lại, nắm tay

nhỏ

Tử lạc Vũđi

về phía trước.

trên

bậc thang ngọc thạch,

một

nữ tữ dáng người nổi bật đứng nơi đó

không

động, tóc dài đen tuyền như thác nước tới eo, toàn thân váy trắng ôm lấy vòng eo như liễu của nàng ta, làn váy kéo dài

trên

thềm đá, bóng dáp đẹp như tiên nữ trong bức họa.

Nghe tiếng bước chân người tới, nữ tử từ từ xoay người lại, lộ ra dung nhan đẹp như tiên nữ trước mắt Tử Lạc Vũ.

“Thái tử điện hạ thiên tuế.” Đậu Uyển Uyên khéo cúi người, tiếng

nói

uyển chuyển êm tai, dễ nghe vô cùng.

“Bản cung đến xem băng thanh ngọc liên nở như thế nào?” Úy Trì Nhạc lướt qua dung nhan tuyệt mỹ của nữ tử, tầm mắt chuyển tới đóa băng thanh ngọc liên

trên

mỏm đá.

“đã

nở rộ năm phần.” Mặt nàng

hiện

vài phần vui sướиɠ, theo tầm mắt thái tử chuyển tới băng thanh ngọc liên trước mặt nàng.

Tử Lạc Vũ nhìn thấy băng thanh ngọc liên

đã

nở

một

nửa, cũng

không

rảnh ngắm mỹ nữ, nàng kích động bước chân ngắn

nhỏ, lôi kéo Úy Trì Nhạc chạy lên bậc thang.

“Nhạc, Nhạc, mau ôm oa oa lên xem.” Xem

không

tới là mục đích tiểu nữ oa vội vã ồn ào.

Đậu Uyển Uyên thấy

một



gái

gọi thẳng tục danh thái tử, cảm thấy kinh ngạc, lại thấy thái tử

không

tức giận ôm lấy bé

gái, đôi lông mày cau lại.

“Xem ra, chỉ cần hai ngày, đóa băng thanh ngọc liên này có thể nở rộ rồi.”

hắn

nói

với bé

gái

đang

cao hướng phấn chấn trong lòng, đôi mắt nhìn khuôn mặt

nhỏ

nhắn của nàng cũng ôn hòa vài phần.

“Từ lúc này trở

đi, Yên nhi nhất định

sẽ

giao

một

đóa băng thanh ngọc liên nở rộ cho thái tử điện hạ.” Đậu Uyển Uyên xen vào giữ thái tử cùng bé

gái, nghe qua tựa hồ cảm thấy nàng mở miệng vừa lúc, chỉ có trong lòng nàng ta



ràng, chính mình có bao nhiêu hy vọng được thái tử điện hạ chú ý coi trọng.

Đứng bên người thái tử điện hạ, Đậu Uyển Uyên chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy tuấn nhan kinh thế kia, nàng chưa bao giờ gần gũi với thái tử điện hạ như vậy, cho nên,nàng

nói

chuyện đều có chút khéo léo

nhỏ.

“Ừ, bản cung

sẽ

qua lấy.” Nghe lời này, Úy Trì Nhạc hơi vuốt cằm, thanh

âm

thanh nhã có chút vui thích.

Kỳ

thật,

hắn

rất muốn đứa

nhỏ

trong lòng sau khi ăn xong băng thanh ngọc liên

sẽphát sinh thay đổi gì.

“Nghe

nói

băng thanh ngọc liên được tiếng đàn hun đúc càng có linh khí, Yên nhi cả gan thỉnh thái tử điện hạ khảy

một

khúc.” Nàng cúi đầu hướng thái tử điện hạ, trong đôi mắt hoa đào

ẩn

chứa khát khao.

Úy Trì Nhạc mím môi, lầm vào trầm mặc, đầu ngón tay

hắn

chảy theo dòng tiếng đàn,không

dễ dàng lọt vào tai người khác.

Nhưng, đóa băng thanh ngọc liên này có quan hệ tới việc khôi phục của oa oa, này, nên làm thế nào cho phải?

Tầm mắt Tử Lạc Vũ rơi

trên

khuôn mặt mỹ lệ như tiên nữ của Đậu Uyển Uyên, thấy sắc mặt nàng mang theo xuân sắc, cũng

không

khó nhìn ra nữ tử này có ý tứ với Úy Trì Nhạc.

Thản nhiên thu hồi tầm mắt, Tử Lạc Vũ

không

quấy nhiễu Úy Trì Nhạc suy nghĩ, trước hạ mấu chốt là để đóa băng thanh ngọc liên này nở rộ hoàn toàn tại Thánh thủy cung rồi rơi vào miệng nàng, còn những chuyện khác, Úy Trì Nhạc

yêu

thế nào

thì

mặc kệ,không

liên quan đến nàng.

“Oa oa cảm thấy thế nào?” Nhưng lại có người thấy nàng

không

đếm xỉa đếm, khăng khăng muốn kéonàng vào.

Tử Lạc Vũ thấy Úy Trì Nhạc vẫn giả bộ lạnh nhạt, hỏi lời này

thật

muốn ăn đòn mà!

“Nhạc làm thế nào, oa oa đều vui.” Nàng theo ý

hắn, thích chơi đá “bóng” à? Nàngkhông

khác

hắn

là mấy.

“Hôm nay ta dạy oa oa đàn

một

khúc, như thế nào?” Trong mắt

hắn

hiện

ý cười, nhìn nàng ngốc manh, tâm tình

hắn

rất tốt.

Tử Lạc Vũ thề, nàng

thật

sự

muốn đánh người, vốn

đã

có tế bào

không

âm

luật, hơn nữa nàng cũng chẳng muốn động, dây đàn gì đó, nàng phiền gảy, giờ

hắn

lại

nói

nàng đàn

một

khúc?

không

muốn thanh nhàn à?

yêu

nghiệt chết tiệt, da mặt trích tiên mấy

thì

cũng là

mộtdạng phúc hắc mà thôi!

Nàng duỗi tay

nhỏ, đánh cái ngáp, cúi đầu

nói: “Nhac, oa oa mệt nhọc.”

Nam nhân ôm nàng ý cười càng thêm sâu, giọng

nói

ấm áp như ôn ngọc: “Oa oa dựa đầu vào vai nhạc ngủ

đi!”

Đậu Uyển Uyên thấy vẻ tươi cười kia còn đẹp hơn thập phần so với băng thanh ngọc liên, trong khoảng thời gian ngắn, cảm thấy

một

cỗ ấm áp bao trùm toàn thân nàng khiến nàng run sợ, chỉ cảm thấy thái tử điện hạ kêu nàng làm chuyện gì, nàng cũng cam nguyện vì

hắn.

Nghe thấy

hắn

mềm giọng ôn nhu với tiểu nữ oa trong lòng, ánh mắt nàng hâm mô, nếu đổi lại nàng là nữ oa kia, cho dù nàng có chết cũng

sẽ

cười đến ngọt ngào.

Tử Lạc Vũ gối đầu lên bờ vai

hắn, mắt khép hờ,

nói

thật

nàng

không

mệt, vốn tưởnghắn

sẽ

mang nàng rời khỏi đây, ai ngờ, Úy Trì Nhạc tựa hồ

không

định

đi.

Úy Trì Nhạc

đi

đến ghế ngọc thạch, lạnh nhạt

nói: “Bày cầm.”

“Vâng.” Đậu Uyển Uyên đáp, con mắt sáng trưng mừng như điên, ngón tay trắng nõn xách làn váy dài, nhanh nhẹn bay tới tầng tầng lụa trắng bên

trên.

Rất nhanh, nàng ôm tới

một

đàn cổ, đặt trước mặt thái tử điện hạ, nàng cơ hồ ngừng hô hấp,

không

ai biết tâm tình nàng bây giờ có bao nhiêu mênh mông, có thể nghe thái tử điện hạ đàn

một

khúc, kiếp trước nàng tích bao nhiêu phúc mới có kết quả kiếp này?

Tử Lạc Vũ ngồi

trên

đùi

hắn, hai tay ôm eo

hắn, vùi trước ngực

hắn

tiếp tục giả bộ ngủ, so với học đánh đàn, nàng càng thích ngủ hơn.

“Oa oa.” Ngón tay

hắn

chưa trực tiếp đặt

trên

đàn cổ mà thấp giọng gọi tiểu nữ oa trong lòng.

“Ừm?” Mỗ tiểu nữ oa mơ hồ lên tiếng, lười biếng như mèo

nhỏ

tham ngủ.

“Đưa tay cho Nhạc được

không?”

hắn

động thân thể mềm nhũn của nàng, biết



nàng giả vờ nhưng

không

có cách, chỉ có thể

nhẹ

nhàng

nói.

“không

đâu, oa oa sắp ngủ thϊếp

đi

rồi.” Nàng lắc đầu như trống bỏi.

Úy Trì Nhạc thở dài

một

tiếng,

nói: “Băng thanh ngọc liên càng dày đặc linh khí, hiệu quả càng tốt.”

Thân thể mỗ tiểu nữ oa

đang

mềm nhũn lập tức ngồi thẳng,

trên

khuôn mặt

nhỏ

nhắn treo nụ cười ngọt ngào, nào có bộ dáng buồn ngủ?

“Nhạc, oa oa chợt cảm nghĩ đem tay

nhỏ

giao cho huynh là lựa chọn

không

sai.”

Đậu Uyển Uyên kinh ngạc nhìn mỗ tiểu nữ oa, đứa

nhỏ

này đổi mặt rất nhanh a!

Trong nháy mắt con mắt sáng của nàng có chút ảm đảm, vốn tưởng rằng thái tử điện hạ khảy đàn, lại

không

nghĩ rằng thái tử điện hạ chỉ muốn dạy tiểu nữ oa đánh đàn…

Úy Trì Nhạc cười nhìn mỗ tiểu nữ oa, tựa hồ

đã

sớm dự đoán được nàng

sẽ

nói

vậy, bàn tay thon dài sạch

sẽ

nắm bàn tay nàng,

hắn

kéo mười ngón tay của nàng, ở

trêndây đàn chậm rãi gảy,

một

tiếng đàn du dương theo đầu ngón tay bọn họ vang lên.

Nếu ngươi có thể xem

nhẹ

mấy tiếng phá

âm

chói tai kia,

một

khúc cầm này cũng có thể

nói

là tuyệt.

Tử Lạc Vũ thiệt tình cảm thấy đàn cổ này chơi

không

vui, đầu ngón tay nàng đều bắt đầu thấy đau nhức rồi? Ai ngờ, Úy Trì Nhạc tựa hồ

không

định buông tha nàng,

mộtkhúc này vừa dứt lại cầm tay nàng đàn tiếp khúc khác, hoàn toàn bỏ qua nét mặt ai oán

trên

mặt nàng.

Ba khúc kết thức! Ngón tay nàng tựa hồ được chân truyền từ

hắn, dưới

sự

dẫn dắt mười đầu ngón tay

hắn, cũng có thể đàn

một

khúc tuyệt thế lừa dối quần chúng rồi.

Điều khiến nàng cảm thấy kỳ quái là, mỗi lần

hắn

dẫn tay nàng đàn

một

khúc, nàng đều có thể nhớ kỹ thủ pháp đàn, tựa hồ

không

cần

hắn

chỉ, nàng cũng có thể tự mình đàn ra.

“đã

quen với thủ pháp gảy đàn này chưa?” Úy Trì Nhạc nhìn mặt

nhỏ

nhắn của nàng, hỏi.

Tử Lạc Vũ bĩu môi,

nói: “Oa oa

không

thích học đánh đàn, oa oa thích ca hát.”

Dứt lời! Nàng bắt đầu hắng giọng kêu gào: “Cứ như vậy bị ngươi chinh phục…”

Câu hát kế tiếp

đã

bị Úy Trì Nhạc bụm miệng, trong con ngươi đen có nhân tố

khôngthể trấn định.

Khi Đậu Uyển Uyên nghe tiểu nữ oa

nói

không

thích học đánh đàn, đôi mắt

hiện

lên chán ghét, đứa

nhỏ

này khá lắm, thái tử điện hạ tốt với nó như vậy, nó còn

không

cảm kích, còn bày mặt thối cho thái tử điện hạ nhìn.

Nếu đổi lại là nàng, nhất định ngàn vạn cảm tạ, dập đầu trằm lần cảm tạ thái tử dậy cầm.

Nhìn thái tử điện hạ

không

ngại tiểu nữ oa vô lễ, lại thân mật ôm nàng ra ngoài, đôi con người Đậu Uyển Uyên ảm đạm càng sâu, bàn tay nắm chặt vạt áo, tiểu nữ oa này rốt cuộc là ai? Nàng nhất định phải biết



ràng, thái tử điện hạ là thần đế

không

thể mạo phạm trong lòng nàng, làm sao có thể để tiểu nữ oa kia độc chiếm.

Tử Lạc Vũ bị cưỡng chế bịt miệng ôm ra ngoài, đợi đến khi

không

có người,

hắn

mới buông tay

nói: “Bài hát kia về sau oa oa vẫn đừng xướng lại nữa.”

“Vì sao a?” Miệng Tử Lạc Vũ vừa rảnh liền lập tức kêu gào.

Úy Trì Nhạc thấy miệng nàng lại xướng liền lấy ngón tay điểm môi nàng

nói: “Bài hát này của em rất tổn hại đến hình tượng của bản cung, biết

không?”

Tử Lạc Vũ nghiêng đầu nghĩ rồi

nói: “À

không! Khả năng người khác cho rằng oa oa bị huynh chinh phục cho nên mới xướng như vậy, huynh xem, huynh rất có mặt mũi đấy.”

Úy Trì Nhạc nghe nàng

nói

vậy tựa hồ cảm thấy có đạo lý, thế nhân lại

không

biết oa oa muốn

hắn

xướng khúc này, vì sao

hắn

lại luôn ôm vào thân chứ?

“Ừm, vậy oa oa về sau có thể xướng nhiều lần ở ngoài

đi.” Nàng bị

hắn

chinh phục, cảm giác

không

sai.

Tử Lạc Vũ trợn tròn con mắt, ngươi thông minh

một

đời, giờ biến thành ngu ngốc rồi hả? Nàng



ràng

trên

ghẹo

hắn,

không

thấy sao?

“Cứ như vậy

đi, bản cung đồng ý cho em xướng.” Úy Trì Nhạc làm sao

không

biết trong lòng tiểu nữ oa tà ác kia nghĩ gì chứ?

Nhưng, chỉ cần

hắn

cho là đúng, mặc dù nàng đùa cợt

hắn

cũng

không

cách thay đổi suy nghĩ của

hắn.

Đông Phong quốc

một

chú bồ câu bay vào tay Tiêu Diệc Nhiên, mở thư cột

trên

chân bồ câu, xem: Phi Y ở núi Hắc Hổ bắt

một

tuyết linh hồ

đi

hoàng cung Tây Sở.

Nắm chặt tờ giấy trong tay, rồi thả lòng bàn tay, giấy kia

đã

hóa thành bụi cát theo gió bay

đi.

Sắc mặt Tiêu Diệc Nhiên lạnh khiến người sợ hãi, nếu trước

nói

hắn

giống thần quântrên

trời,

thì

hiện

tại,

hắn

tựa như diêm vương địa ngục, toàn thân phóng thích

âm

hàn đông chết người.

Quay đầu ngựa,

hắn

giơ roi giục ngựa, giọng

nói

hùng hậu

ẩn

chứa tức giận: “Giá”

Ngựa thiên lý bay nhanh như bay, bụi đất nổi lên cuồn cuộn.

Tây Sở quốc

Màn đêm hạ xuống, Phi Y xuất

hiện

tại phòng Tử Lạc Vũ, điểm khác biệt trước kia là trước ngực

yêu

nghiệt, bằng phẳng rồi…

Tử Lạc Vũ đương nhiên biết lúc này tới là làm gì, tay

nhỏ

vẫy

yêu

nghiệt, mỗ tiểu nữ oa cười vô cùng ngọt.

Phi Y cũng

không

nói

thêm, lắc mông uyển chuyển bước đến bên giường, mị nhãn như tơ nhìn mỗ tiểu nữ oa, nũng nịu

nói: “Oa oa, Phi Y đến đây.”

“Tới, Phi Y, nằm

trên

giường.” Để nàng cẩn thận nghiên cứu

một

phen dịch dung thuật của

hắn.

“Ái chà! Oa oa,

thật

gấp gáp nha!” Mỗ

yêu

nghiệt học từ “ái chà” ngoài miệng của Tử Lạc Vũ, khiến người ta mềm vào tận xương.

Ngoài miệng tuy

nói

vậy nhưng thân thể

đã

nhanh chóng nằm

trên

giường.

Tử Lạc Vũ đăm chiêu liếc Phi Y

một

cái, hôm nay uống nhầm thuốc à? Làm nũng thế?

Thấy tay

nhỏ

nàng

không

động, mị mắt câu hồn của Phi Y nháy mắt với tiểu nữ oa, cố ý kéo vạt áo hồng, nũng nịu

nói: “Trời ơi, nóng quá a!”

Tử Lạc Vũ trợn mắt há miệng nhìn

yêu

nghiệt phát xuân, hôm nay ăn phải xuân dược à?

“Oa oa,

không

phải em

sẽ

làm gì đó với Phi Y sao? Còn ngây ngốc làm gì nữa?” Phi Y thấy tiểu nữ oa ngây người, liền nhắc nhở nàng.

Tử Lạc Vũ hoàn hồn, gật đầu

nói: “Ừ, đúng rồi.”

Nghĩ đến dịch dung thuật

trên

mặt

hắn, mỗ tiểu nữ oa cũng

không

quản

hắn

phát điên gì, tay

nhỏ

sờ soạng tới cổ

hắn.

Tay

nhỏ

vừa chạm vào cổ duyên dáng kia, miệng người nào đó bắt đầu phun ra

âmthanh “ưm”

nhỏ

vụn.

Khóe miệng Tử Lạc Vũ giật giật, bỏ qua, bỏ qua…

“Ừm, oa oa, tay

nhỏ

em

đi

xuống

một

chút nữa.” Mỗ

yêu

nghiệt khán khàn mở miệng.

Tìm hồi lâu

không

tìm thấy chỗ nối da mặt, Tử Lạc Vũ nghe

hắn

nói

xằng, tay

đi

xuống bắt đầu tìm kiếm tiếp.

“Xuống chút nữa

đi.”

hắn

mở miệng, mắt hoa đào

yêu

dị lóe sáng.

Nghi hoặc nhìn

yêu

nghiệt, tay

nhỏ

Tử Lạc Vũ

đi

xuống

một

chút…

“Xuống

một

chút nữa

đi

mà, ưm, ưʍ.” Ánh mắt

hắn

bắt đầu mê ly, khẽ cắn cánh môi.

Tử Lạc Vũ chuyển qua tay

nhỏ

của mình chuyển tới trước ngực

hắn, lại nhìn nét mặt hưởng thụ của tên điên này, buồn bực

một

hơi bóp chặt cổ

hắn

rống to: “Ta

đang

tìm thuật dịch dung

trên

mặt huynh, huynh phát xuân kêu gì với ta hả?”

Phi Y bị nàng rống to, sương mù trong mắt hoa đào từ từ rút

đi, mặc dù như thế, hô hấp của

hắn

vẫn có chút hỗn loạn.

“Úy Trì Nhạc, huynh muốn dâʍ ɭσạи trẻ

nhỏ

à?”

thật

sự

tức chết nàng, ban ngày giả bộ vẻ nho nhã, buổi tối đùa giỡn nàng?

“Oa oa, em làm đau Nhạc rồi.” Mắt đào hoa lưu chuyển,

yêu

tính

không

giảm,

âmthanh trong miệng thốt ra du dương chỉ mình Úy Trì Nhạc có.

Tử Lạc Vũ xem xét mặt

yêu

nghiệt,

thật

sự

muốn tát

hắn

một

cái, thằng nhãi này vừa kêu xuân khiến tâm nàng rối loạn.

Người này đủ gian ác, đối với

một

đứa

nhỏ

năm tuổi cũng có thể nảy sinh tâm tư,

thậtkhông

thể tha cho

hắn.

Oán hận buông cổ

hắn, đối với Úy Trì Nhạc, nàng thủy chung

không

thể coi

hắn

và Phi Y là

một, có lẽ hình tượng

hắn

giả trang ban ngày quá tốt, thế cho nên đến bây giờ nàng đều có

một

loại ảo giác bọn họ là hai người khác nhau hoàn toàn.





nó!

không

thể trúng kế tên

yêu

nghiệt chết tiệt này, mỗ tiểu nữ bóp chặt cổ Phi Y, quát: “Úy Trì Nhạc, hôm nay huynh

không

đem gương mặt chân

thật

cho ta xem, ta liền bóp chết huynh, tin hay

không?”

Phi Y ho khan vài tiếng, mặt phiếm đỏ, mắt hoa đào

hiện

đau đớn.

Tử Lạc Vũ thấy

hắn

khó chịu, lực đạo

trên

tay hơi thả lỏng.

“Oa oa, Nhạc có

nói

qua, em muốn gì cứ

nói

thẳng là được, Nhạc

sẽ

không

không

cho em, sao em lại bóp cổ ta chứ?” Lời này

hắn

nói

tựa hồ có chút ủy khuất, cổ duyên dáng trắng nõn

hiện

vết hồng đỏ, có thể thấy, thời điểm mỗ tiểu nữ oa phẫn nộ, lực đạo trong tay

không

nhỏ.

Tay

nhỏ

buông cổ

hắn, mỗ tiểu nữ oa chột dạ, bà



nó! Có vẻ như

hắn

từng

nói

như vậy, lúc này là nàng hơi kích động, vạn nhất bóp chết

hắn

thì

thật

không

tốt…

“Được rồi,

không

bóp cổ huynh là được, nhanh cho ta xem bộ dáng

thật

của huynhđi.” Tầm mắt Tử Lạc Vũ dừng

trên

cổ

hắn, có vẻ như

không

có chỗ tiếp nối da mặt,thật

sự

kỳ quái.

Phi Y nhíu mày, sờ sờ cổ đau,

nói: “Oa oa, nhìn cần phụ trách.”

“Bà



nó! Đủ rồi! Phi Y cùng Nhạc chung

một

cơ thể, lão tử

không

nhận nổi, còn cả tôn tôn trong đó nữa chứ.” Lửa giận Tử Lạc Vũ vừa mới tắt lại bùng lên, lại bắt đầu chà xát tay.

“Nguyên lai oa oa cái gì cũng biết.”

hắn

thản nhiên

nói.

“Vô nghĩa.” Ba người bọn họ tuy khác nhau nhưng vẫn có điểm giống nhau,



ràng nhất là cặp ánh mắt kia, con ngươi đen gợn sóng chiếm hai phần ba tất cả tròng mắt trắng, là độc nhất vô nhị, cho nên

một

đôi đồng tử này khiến nàng bắt đầu hoài nghi.

Xác nhận bọn họ là cùng

một

người, vẫn là ít nhiều nhờ Tương phi, nếu

không

phải nàng ta có đôi mắt cùng khuôn mặt giống

yêu

nghiệt, khẳng định nàng

không

thể đoán ra Phi Y và Nhạc là cùng

một

người.

Hoàng đế tuyển

một

phi tử có khuôn mặt giống nhi tử, nguyên nhân mấu chốt nhất định là tơ vương người

đã

qua đời, mà người nọ nhất định là mẹ đẻ thái tử, hoàng hậu nương nương.

Nàng có

một

suy đoán lớn mật, nếu nàng đoán

không

lầm, gương mặt chân chính của thái tử hẳn là

sự

kết hợp giữa

yêu

nghiệt và Nhạc, khuôn mặt như vậy

sẽ

như thế nào?

“Oa oa, Nhạc muốn để lộ thuật dịch dung, sau khi xem xong, em đừng mơ tưởng

sẽthoát khỏi Nhạc.”

nói

xong, ngón tay

hắn

quẹt

nhẹ

da thịt

trên

mặt.

Tử Lạc Vũ vừa định phản bác

hắn, liền thấy

hắn

dùng móng tay gỡ dung nhan như hoa kia, nàng thiếu chút nữa kinh hãi

nói

không

ra lời, ngay khi nàng cho rằng

trênmặt

hắn

có máu, móng tay

hắn

gẩy ra

một

lớp da bạc,

nhẹ

nhàng xé, da bạc kia trở thành vụn

nhỏ.

hắn

hơi nghiêng đầu, toàn bộ da vụn

trên

mặt rơi xuống, lộ ra dung nhan chân

thậttrước mặt Tử Lạc Vũ.

Đôi mắt thanh hoa như nguyệt, dung nhan

yêu

dị mị hoặc, môi mỏng khẽ nhếch, dung nhan điên đảo chúng sinh, như nhã như kiều, như tiên như

yêu

trung hòa lại,

thậtquyến rũ.

“Xem xong cần phụ trách.”

hắn

cười nhạt, trong mắt lóe lên chân tình

không

rõ.

Tử Lạc Vũ bị

hắn

cười, tam hồn lục phách bị câu dẫn, có điều, lý trí vẫn còn.

“Đừng

nói

lời vô nghĩa, bé buồn ngủ rồi, Nhạc, huynh cũng trở về phòng ngủ

đi!” Nàng dời ánh mắt, trong lòng nghĩ về mỹ nam vương gia, lúc này mới có thể khắc chế sức ảnh hưởng của

yêu

nghiệt trước mắt, cùng là mỹ nam, Tiêu Diệc Nhiên tuấn dung tuyệt thế tao nhã, tuyệt đối có thể dùng để chống lại hấp dẫn từ dung nhan

yêu

nghiệt kia.

Dù sao, danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nam của mỹ nam vương gia nhà nàng

khôngphải để

không, trong lòng nàng chỉ có mỹ nam vương gia thôi.

không

thể trách nàng quá thực tế, ai kêu mỹ nam vương gia đối tốt với nàng như vậy chứ?

Hơn nữa,

yêu

nghiệt thay đổi thất thường,

hắn

bây giờ tốt với nàng

không

biết có mục đích gì?

yêu

nghiệt này, nàng chỉ có thể thưởng thức,

không

thể thích, nhỡ mà thích rồi, vương gia mỹ nam nhất định

sẽ

thương tâm!

Phụ thân chỉ có

một

thôi, nên đừng tưởng bộ dáng

hắn

ta xinh đẹp, dùng mọi thủ đoạn quyến rũ nàng, liền cho rằng nàng

sẽ

nhận

hắn

làm phụ thân, đó là chuyệnkhông

bao giờ xay ra! Cũng

không

thực tế!

“Bé cưng, vì sao em

không

nhìn Nhạc?” Mặt

hắn

đặt trước mắt nàng, chỉ kém

khôngchỉ vào mặt nàng

nói: nhìn nơi này, nơi này, nơi này…

“Em muốn

đi

ngủ a!

không

rảnh xem.”

“Bé xem

một

chút

đi

mà!”

“không!”

“đi

mà!”

Mỗ tiểu nữ oa phát

hiện

đứa cháu này quá phiền, nàng lập tức nhảy lên, chỉ vào

hắn, ra lệnh: “Huynh lập tức dịch dung thành Úy Trì Nhạc cho bé nhìn xem.”

Úy Trì Nhạc sửng sốt, cũng

không

cự tuyệt nàng, trong tay

không

biết biến đâu ra mặt nạ da người mỏng như cánh ve, dán

trên

mặt, mặt Úy Trì Nhạc liền xuất

hiện.

“Bé cưng.”

yêu

sắc hạ xuống,

hắn

nho nhã như tiên.

Tử Lạc Vũ ngã lên giường, tay

nhỏ

vỗ trán, cảm thán

nói: “Bà



nó chứ! Rốt cục bình thường rồi.”

“….” Úy Trì Nhạc

không

nói

gì.

Tử Lạc Vũ tự an ủi, nghiêng mắt thấy

hắn

chưa

đi, từ từ bò tới,

nói: “Nhạc, bé mệt mỏi, huynh trở về phòng

đi!”

“Được rồi.” Úy Trì Nhạc đứng lên, tư thế xuống giường lịch

sự, bóng dáng

hắn

dần biến mất.

“Bà



nó! Cuối cùng tên chết tiệt kia biến khỏi đây rồi.” Tử Lạc Vũ ngã

trên

giường.

Ngày kế, mỗ tiểu nữ oa liền biến thành tiểu hồ ly, đau khổ núp trong chắn rơi lệ.

Hu hu hu… Nước huyễn hình trong băng thanh ngọc liên

không

còn giọt nào! Hu hu hu…Nó rất đau lòng!

Buổi sáng, khi Phi Y bưng canh hạt sen tới, vừa thấy trong phòng

không

có Tử Lạc Vũ, vội thiếu chút nữa ném canh hạt sen tự tay làm xuống đất, nghĩ đến nếu tìm được tiểu nữ oa kia, liền đem canh hạt sen đặt

trên

bàn, vội vàng chạy

đi

tìm mỗ tiểu nữ oa.

Tiểu hồ ly vừa chui ra từ trong chăn, liền thấy

yêu

nghiệt hoảng hốt phóng ra ngoài, cũng

không

thèm gọi

hắn

ta lại, nó nhảy xuống,

đi

tới bàn ăn…

Đầu lưỡi cuốn lấy canh ngọt nước, trù nghệ của

yêu

nghiệt càng ngày càng tốt.

một

chén thấy đáy, mỗ tiểu hồ ly lùi về trong chăn, hôm nay tâm tình nó rất tệ, ai cũng đừng gặp nó, để hồ ly thương tâm yên lặng trốn trong chăn

một

chút.

Sau giờ ngọ, Phi Y phóng tới như

một

cơn gió, nhìn thấy canh hạt sen sáng nay

hắnđưa tới chỉ còn lại bát

không, Phi Y tựa hồ nghĩ ra gì đó,

hắn

đi

tới giường, tay nhấc chăn ném

trên

mặt đất.

Quả nhiên,

một

tiểu hồ ly

đang

co ro, rụt đầu vào đuôi thành

một

đoàn.

hắn

đem tiểu hồ ly ôm vào trong lòng mình, nhấc cằm nó, mặt đào hoa bốc lửa giận: “Em có biết ta tìm em suốt ba canh giờ hay

không?”

Sáng

không

thấy nó, liền luống cuống

đi

tìm, tìm đến giờ, lại

không

nghĩ tới, tiểu hồ ly lừa gạt này vẫn trốn trong chăn.

Mỗ tiểu hồ ly cực kỳ ủy khuất, chỉ chỉ bộ dáng của mình, cúi đầu làm

một

bộ ảo não.

Ngân gia thực

không

muốn làm động vật đâu…

Phi Y thấy nó đáng thương tội nghiệp, nhất thời mềm lòng, lửa giận trong mắt dần tiêu tán, tay xoa xoa đầu nó,

nói: “Bé đừng vội, ngày mai băng thanh ngọc liên nở rộ, đợi đến khi đó, em có thể biến thành người rồi.”

Nghe vậy, mỗ tiểu hồ ly ngẩng đầu, nhe răng cười với Phi Y, cái đuôi xõa tung lay động vô cùng vui vẻ.

“Lần sau đừng dọa Phi Y như vậy, biết

không?” Ngón tay

hắn

cuốn cái đuôi tiểu hồ ly, quấn quanh mấy vòng.

Mỗ tiểu hồ ly gật đầu, dựa vào việc ngươi cho ta băng thanh ngọc liên,

hiện

tại ngườinói



thì

chính là cái đó.

Cả ngày nay mỗ tiểu hồ ly ở trong phòng, mãi đến ngày thứ hai, Úy Trì Nhạc mới đến, mặt

hắn

cười ôn nhu, ôm tiểu hồ ly ra khỏi phòng.

Tử Lạc Vũ biết Úy Trì Nhạc mang nàng

đi

xem đóa băng thanh ngọc liên

đã

nở rộ kia, nghĩ ngày hôm nay có thể ăn nó, tâm tình nàng vô cùng kích động.

Thánh thủy cung

Úy Trì Nhạc ôm

một

tiểu hồ ly

đi

đến, ngón tay miết bộ lông tuyết trắng

trên

lưng nó.

Hai tỳ nữ hành lễ, vụиɠ ŧяộʍ nhìn tiểu thú trong lòng,

thật

đáng

yêu

a…! Được thái tử như tiên nhân ôm vào trong ngực, tiểu hồ ly như

một

tiểu tiên thú, mắt hai tỳ nữ lấp lánh sao.

“Thái tử điện hạ thiên tuế.”

Các nàng vừa cúi chào xong, bóng dáng thái tử

đã

đi

khuất vào sau cửa.

Đậu Uyển Yên vẫn như hôm trước, đứng

trên

bậc thang ngọc thạch, cái lưng thướt tha như tiên nữ, nàng duy trì tạo dáng này, chỉ vì chờ đợi

một

người, là thái tử điện hạ.

Làm thánh nữ, nàng

không

có quá nhiều tự do, mà chuyện mỗi nàng làm mỗi ngày là trông coi thánh thủy này, cho nên, mỗi lần

hắn

tới, nàng đều quý trọng từng phút giây ở cạnh

hắn.

Tuy mỗi

một

lần

hắn

tới, đều

sẽ

không

cùng nàng

nói

quá năm câu, nhưng nàng vẫn như cũ chôn sâu

hắn

vào trong lòng.

Tiếng bước chân truyền đến, nàng liền biết thái tử điện hạ đến đây, uyển chuyển xoay người,

trên

khuôn mặt

không

lộ



thái độ, nàng

đã

quen thái tử điện hạ thanh lãnh, mà nàng, cũng bắt chước vẻ thanh lãnh của

hắn, làm như vậy khiến nàng cảm thấy bản thân cao quý

không

ít, cũng kéo gần lại khoảng cách với thái tử điện hạ, bởi vì, nàng với

hắn

giống nhau.

“Thái tử điện hạ thiên tuế.” Nàng hành lễ, có hơn vài phần khí chất xuất trần so với khuê tú.

“không

cần!”

hắn

giơ tay,

trên

mặt tươi cười.

Đậu Uyển Uyên bị giọng

nói

ôn hòa cùng nụ cười của

hắn

mê hoặc, nguyên lai, thái tử điện hạ thanh lãnh cũng có thể xuất

hiện

nét mặt nhu hòa như vậy

trên

mặt, hơn nữa, đối tượng còn là nàng…

hắn

cười với nàng khiến toàn bộ thế gian của nàng nở đầy hoa hồng, say lòng người, loạn hồn người.

“Băng thanh ngọc liên nở rộ rồi.”

hắn

nói

với tiểu hồ ly trong lòng, tâm tình

hắn

rất tốt, căn bản

không

thấy vẻ mặt háo sắc Đậu Uyển Uyên nhìn

hắn.

Mỗ tiểu hồ ly gật mạnh đầu, duỗi móng vuốt bổ nhào tới, Úy Trì Nhạc

một

tay ấn nó lại vào lòng,

nói: “Đừng lộn xộn, đóa băng thanh ngọc liên này cực kỳ mỏng, emkhông

cầm được.”

Tử Lạc Vũ lúc này mới nhớ tới, lần trước thần y ngu ngốc kia muốn lấy băng thanh ngọc liên của mỹ nam vương gia, bộ dáng

hắn

rất cẩn thận, ai ngờ sau cùng, nó liếʍmột

cái, tất cả đều tan vào miệng nó.

“Yên nhi giúp thái tử điện hạ.” Đậu Uyển Uyên thấy tiểu hồ ly trong lòng thái tử điện hạ định duỗi móng vuốt lấy băng thanh ngọc liên, nhất thời lộ tươi cười kiều diễm, vội vàng lấy hũ gốm đựng băng thanh ngọc liên.

thật

cẩn thận đem băng thanh ngọc liên

đã

nở rộ vào hũ gốm, nàng bưng tới, mặthiện

sắc hồng đưa đến trước mặt Úy Trì Nhạc: “Thái tử điện hạ, ngọc liên của ngài.”

Úy Trì Nhạc tiếp nhận hũ gốm trong tay nàng, tận lực tránh tay ngọc mềm mại cầm hơn phân nửa hũ của nàng.

Đậu Uyển Uyên có chút thất vọng, nàng cố gắng đưa tay ra ngoài, nghĩ muốn

hắnđυ.ng vào ngón tay nàng, dù sao với nàng cũng chỉ muốn cảm giác tuyệt mỹ kia

mộtlần là đủ, đủ để nàng hoài niệm cả đời.

“Cám ơn.” Sau khi Úy Trì Nhạc

nói

lời cảm tạ,

không

quay đầu lại

đi

thẳng ra khỏi Thánh thủy cung.

Đậu Uyển Uyên nhìn bóng lưng

hắn

đi

xa, bỗng nhiên muốn đuổi theo

hắn, nàng chưa từng có mong muốn mãnh liệt được

một

người nam nhân ưu ái qua như vậy, bây giờ, nàng biết, nàng

đã

rơi vào ánh mắt ôn nhu kia của thái tử rồi.

Mỗ tiểu hồ ly lắc lắc cái đuôi, cười híp mắt lại.

Bây giờ ăn luôn băng thanh ngọc liên, là có thể biến thành người!

thật

vui quá

đi!

Úy Trì Nhạc thấy tiểu hồ ly vui vẻ, nụ cười yếu ớt bên môi

hắn

vẫn chưa tắt.

Thế cho nên…

một

thoáng tươi cười như trăm hoa đua nở kia làm vô số nữ tử tương tư, trong đó bao gồm cả Tương Phi.

Biết



chính mình là phi tử của hoàng thường, lại nhớ mãi

không

quên thái tử, nếukhông

phải ánh nhìn thoáng qua năm đó, nàng

sẽ

không

thủy chung

không

quên như bây giờ, lại

không

vì muốn tiếp cận

hắn, mà vào thâm cung.

Những thứ này, Úy Trì Nhạc nhìn

không

thấy, bởi vì trong mắt

hắn

chỉ có

một

tiểu hồ ly nào đó.

Đương nhiên, mỗ tiểu hồ ly cũng

không

thấy, bởi vì trong mắt nó chỉ có băng thanh ngọc liên.

một

đường

đi

tới phòng Tử Lạc Vũ.

Úy Trì Nhạc điều

đi

tất cả thủ vệ canh phòng, cài then cửa, đem tiểu hồ ly đặt

trêngiường.

Mở hũ gốm,

một

đóa băng thanh ngọc liên nở rộ tỏa thanh hương

hiện

trước mặt tiểu hồ ly.

“Bé cưng

đang

nghĩ gì thế? Nhanh ăn

đi!” ÚY Trì Nhạc thấy nó

không

mở miệng, xoa đầu nó,

nói.

Tử Lạc Vũ ngẩng đầu, đối diện với nụ cười sủng nịnh củ

hắn, trong lòng mạnh mẽ nhảy dựng, nàng cúi đầu, đầu lưỡi khẽ cuốn, nuốt từng mảnh băng thanh ngọc liên vào bụng.

Sau khi ăn xong, tiểu hồ ly lâm vào ngủ say, Úy Trì Nhạc thấy vậy, vừa lo lắng vừa khẩn trương, cảm xúc phức tạp

không



xuất

hiện.

hắn

bất an ngồi đầu giường,

không

chớp mắt nhìn tiểu hồ ly ngủ

trên

giường, chờ đợi, hy vọng nó

sẽ

biến thành người như lần trước.

Nhưng đợi mãi, tiểu hồ ly

trên

giường vẫn

không

có động tĩnh, sau hai canh giời,

hắnchung quy

không

thể kìm nén được, lo lắng bắt mạch tại chân trước của nó, cảm nhận mạch đập vững vàng,

hắn

mới yên lòng.

Lúc này Úy Trì Nhạc giống như phụ nữ có thai khó sinh, mày nhíu chặt, các loại lo lắng lần lượt trào lên trong lòng

hắn.

Mỗ tiểu hồ ly

đi

vào ảo cảnh, lúc này ao băng thanh so với nguyên lai lớn gấp đôi, bên trong quá nhiều nước huyễn hình, trong khoảng thời gian ngắn, nó nán lại quan sát, chậm chạp

không

nhảy xuống, nó muốn từ từ thưởng thức nước huyễn hình trong suốtkhông

thấy đáy này.



không

biết, cũng bởi vì thưởng thức này của nó, lại đem

một

nam nhân vốn bình tĩnh

đã

bắt đầu trở nên nôn nóng.

Ở lại nhìn

một

lúc, nó học kiện tưởng nhảy cầu,

một

hồ ly tạo dáng xinh đẹp nhảy vào nước huyễn hình.

Thích ý bơi qua bơi lại trong nước huyễn hình, cho dù chìm xuống đáy, nó vẫn thở được,

thật

sự

kỳ lạ.

Ước chừng quá mệt mỏi, mỗ hồ ly rời khỏi đáy ao, đúng lúc này, bạch quang mãnh liệt bao trùm thân thể tiểu hồ ly.

Úy Trì Nhạc nhắm mắt,

hắn

dùng tay áo che khuất ánh sáng mạnh mẽ kia, ngay giờ khắc này, lòng

hắn

nôn nóng,

hắn

từ từ hạ tay xuống.

Tiểu hồ ly ở giữa nhụy sen, ánh sáng ngũ sắc hoa lệ bao trùm.

Tiểu hồ ly dần dần bỏ

đi

da lông trắng toàn thân, lộ ra tay chân trắng nõn, đầu hồ ly biến thành

một

khuôn mắt nữ hài tinh xảo xinh đẹp, ước chừng mười

một

tuổi.

Ánh ngũ sắc phai nhạt dần, bé

gái

lõa thể bay giữa

không

trung, trong nháy mắt, nàng liền rơi xuống.

Úy Trì Nhạc nhanh tay tiếp bé

gái, chạm vào da thịt bóng loáng của nàng, đôi mâu sắc tối đen, trong lúc vô tình đυ.ng tới bộ ngực hơi nhô ra của nàng, khiến

hắn

bỗng nhiên cảm thấy nàng

không

còn là

một

đứa bé, mà là

một

thiếu nữ

nhỏ, phủ chăn lên người nàng, tầm mắt

hắn

dừng lại

trên

khuôn mặt

nhỏ

nhắn.