Chương 87: Úy Trì Nhạc

Edit: Skye

Tử Lạc Vũ chưa từng thấy qua

một

người bị trói rồi bị cắt lấy đầu lưỡi, quá nhiều máu theo miệng chảy ra như dạ quỷ làm người ta sợ hãi, huống chi

hắn

còn cười

âm

trầm như thế khiến nàng

không

khỏi toàn thân rét run.

Nàng biết Tiêu Diệc Nhiên ngoan độc, quyết đoán, vô tình nhưng

hắn

chưa bao giờ để nàng xem qua

một

màn huyết tinh như vậy, khi nàng nhìn thấy Tiêu Diệc Nhiên mặtkhông

đổi hạ lệnh cắt đầu lưỡi của tên Nguyên tiện nhân kia, nàng

không

thấy sợ hãi,không

có đồng tình, ngược lại còn cảm thấy người này quá ti tiện, quả thực đáng chết.

hắn

nói

như vậy chẳng khác nào dụ dỗ mỹ nam phụ thân tìm mẹ kế cho nàng sao?thật

sự

quá chán ghét, sắp chết rồi mà còn

nói

ra lời tiểu hài tử nghe thấy cũng muốn phỉ nhổ.

Có chút lo lắng nhìn Tiêu Diệc Nhiên băng lãnh, tuấn nhan hoàn mỹ, là

hắn

để ý đến lời Nguyên tiện nhân

nói

nên mới tức giận sai người cắt đầu lười Nguyên tiện nhân, Tiêu Diệc Nhiên có thể tìm

một

đống nữ nhân ồn ào vào phủ hay

không? Hay

thật

sựtìm

một

nữ tử thị tẩm?

Nàng có thể lý giải Tiêu Diệc Nhiên, làm

một

nam nhân đều

không

hy vọng bản thân mình bị tung tin vịt là “vô năng”, nhưng nàng nên làm sao bây giờ? Nàng

không

muốn mất

đi

cây đại thụ che gió này, cũng

không

muốn mất

đi

cái ôm ấm áp kia mỗi đêm.

Vốn định xem

một

chút rồi trở về lều trại, nhưng tình huống như vậy…

nói

nàng ích kỷ cũng được,

nói

nàng độc chiếm phụ thân cũng được, nàng chắc chắn phải

đi

ra ngoài.

Tử Lạc Vũ rời khỏi bóng tối bước ra ánh sáng, khi Tiêu Diệc Nhiên nghe thấy tiếng bước chân truyền từ sau lưng, sắc bén trong tay

hắn

tiến qua tay bắn ra ngoài.

“Tiểu quận chúa.”

không

biết là tướng sĩ nào hô to

một

tiếng.

Tiêu Diệc Nhiên tình thế cấp bách xoay người, bóng dáng chớp lóe, thần tốc cầm lấy mũi tên nhọn vụt bay ra ngoài, từ trong lòng bàn tay chảy xuống máu đỏ thẫm.

hắn

chẳng quan tâm thương tổn trong tay, con ngươi đen

hiện

lên

một

tia hoảng hốt, hình phạt vừa rồi, có phải nàng đều

đã

thấy? Nàng

sẽ

nghĩ về phụ thân

hắn

như thế nào đây? Sau này nàng có thể sợ

hắn

hay

không? Các loại bất an lượn vòng trong lòng.

“Phụ thân, Vũ nhi

không

cần người tìm nữ nhân vào phủ, những nữ nhân kia đều hư hỏng xấu xa, đối với Vũ nhi cũng

không

tốt, người

đã

đáp Vũ nhi là

không

cần giúp Vũ nhi tìm mẹ kế mà, hu hu… Vũ nhi mặc kệ! Người

không

thể nghe tên tiểu nhân đê tiện kia

nói

được.” Mặt nàng treo hai dòng nước mắt, tay

nhỏ

phẫn nộ chỉ vào Nguyên tiện nhân nửa sống nửa chết.

Chúng tướng sĩ nghe Tử Lạc Vũ ngây thơ

nói, nhất thời hiểu

rõ, nguyên lai Đại tướng quân vương

không

tìm nữ nhân thị tẩm là vì

không

muốn tìm mẹ kế cho Tiểu quận chúa.

Người man di thô kệch lại

đi

bịa đặt mù quáng, nếu Vương gia vô năng, vậy tiểu chủ tử tới như thế nào?

một

loạt ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Nguyên tướng quân bi thảm khiến người ta sợ hãi.

Tiêu Diệc Nhiên vứt bỏ mũi tên trong tay, từ góc áo bên cạnh lấy ra

một

miếng vải cuốn lên lòng bàn tay

đang

chảy máu, đem Tử Lạc Vũ bế lên.

“Phụ thân

không

tìm nữ nhân, đừng nghe tiểu nhân châm ngòi, chỉ cần Vũ nhi, có được

không? Ngoan,

không

khóc lem hết mặt.” Hắm đau lòng lau nước mắt

trên

gò má nàng, ôn nhu dỗ dành an ủi.

Các tướng sĩ huyết khí sôi trào tận mắt thấy đại tướng quân

nhẹ

giọng dỗ tiểu quận chúa, trong lòng kinh hãi

nói

không

ra lời, xin hỏi, nam nhân toàn thân quân trang này có

thật

là Đại tướng quân vương của bọn họ sao? Cầu chứng thực, cầu xem xét.

Nguyên tướng quân bị trói

trên

cọc gỗ cũng mở to hai mắt nhìn, Tiêu Diệc Nhiên như vậy khiến tất cả mọi người thấy xa lạ, cũng

không

hiểu ra làm sao.

“Được nha, phụ thân

nói

đấy nhé, nơi này nhiều thúc thúc đều có thể làm chứng cho Vũ nhi nha…!” Tử Lạc Vũ mềm mại

nói.

một

tiếng “thúc thúc” khiến tất cả tướng sĩ mềm lòng, có mấy binh sĩ kích động vọt thẳng vào não, tiểu quận chúa đáng

yêu

như vậy, Đại tướng quân vương làm sao có thể tìm nữ nhân hư hỏng vào phủ để đối xử

không

tốt với tiểu quận chúa được chứ?

Tiêu Diệc Nhiên kéo môi mỏng, lộ ra tia cười ấm áp, Vũ nhi

nói

như vậy đơn giản làđang

giúp

hắn, khiến tầm mắt mọi người đều chuyển tới

trên

người nàng, bởi vì có nàng cho nên

hắn

mới

không

tìm nữ nhân vào phủ.

“Ừ, phụ thân giữ lời, như vậy được chưa?”

Tử Lạc Vũ mỉm cười ngọt ngào, liên thanh

nói

được được, tay

nhỏ

vòng qua ôm cổhắn, để

hắn

ôm vào lều trại.

“Phụ thân, tay người.” Vào lều trại, Tử Lạc Vũ chỉ lòng bàn tay

hắn, mắt ngọc lưu ly có chút đau lòng

không



ràng.

“Vết thương

nhỏ

mà thôi, Vũ nhi

không

cần quan tâm.”

hắn

nhìn lướt qua mảnh vải thấm đẫm máu trong lòng bàn tay, cau mày đặt Tử Lạc Vũ xuống rồi

nói

“Phụ thân xử lý

một

chút rồi trở lại ôm Vũ nhi.”

hắn

ưa thích sạch

sẽ, tuyệt đối

không

hy vọng máu trong lòng bàn tay làm dơ y phục sạch

sẽ

của Vũ nhi.

Tử Lạc Vũ

đi

theo, thấy mảnh vải trong lòng bàn tay Tiêu Diệc Nhiên, khi bàn tay nhuộm đỏ máu đưa vào trong nước lạnh, nàng duỗi tay

nhỏ

ôm lấy cánh tay

hắn.

“Phụ thân, miệng vết thương vào nước

sẽ

rất đau, Vũ nhi giúp người làm.”

Tiêu Diệc Nhiên nội tâm ấm áp, đây là lần đầu tiên

hắn

nhìn thấy vẻ đau lòng

hắn

trênmặt tiểu nha đầu này, tay lớn từ trong nước lạnh đưa ra, đầu ngón tay rơi xuống tí tách máu nước lẫn lộn.

Tay lớn đặt vào trong lòng bàn tay

nhỏ

của nàng, tay nàng béo

nhỏ

mềm mại thần kỳ, cầm vải bông giúp

hắn

chà lau lòng bàn tay, động tác cũng đặc biệt ôn nhu.

Con ngươi đen Tiêu Diệc Nhiên vẫn nhìn bộ dáng nàng giúp

hắn

xử lý miệng vết thương, bỗng nhiên nghĩ, nhà có con

gái

lớn mới cảm động làm sao, tiểu nữ oa này cũng học được cách quan tâm người,

không

còn là tiểu hồ ly dùng răng nanh cắn

hắnnữa rồi.

Tầm mắt dừng

trên

dấu răng

nhỏ

trên

tay, tiểu hồ ly này hạ miệng thực

không

nhẹ.

“Phụ thân, thuốc đâu?” Nàng ngửa đầu

nói, vừa lúc bắt gặp ánh mắt

hắn

thâm sâu kỳ quái nhìn nàng, mỗ tiểu nữ oa sờ sờ đôi má phúng phính của mình, hỏi: “trên

mặt Vũ nhi có vết bẩn à?”

Tiêu Diệc Nhiên mỉm cười

nói

“Vết bẩn

thì

không

có, chỉ có khuôn mặt

nhỏ

nhắn hồng nhuận to béo thôi.”

Tử Lạc Vũ bĩu môi, lơ đễnh

nói, “Có gì đâu? Nữ hài tử sau khi lớn lên

sẽ

thon gầy

đi, đến lúc đó phụ thân muốn nhìn Vũ nhi mũm mĩm đáng

yêu

cũng

không

được.”

Tay

hắn

nhéo nhéo má nàng, tán thành

nói

“Ừ, ta thích bộ dạng béo này của con, đến lúc đó nếu người gầy

đi, ta cũng giúp con đem thịt lấp đầy trở lại.”

Tử Lạc Vũ hướng

hắn

trợn trừng mắt, mới trước đây mập mạp

thì

gọi là đáng

yêu, trưởng thành rồi mà béo

thì

sẽ

bị gọi là bà mập, nàng mới

không

cần bị gọi là bà mập nha.

“Đừng, để Vũ nhi lớn thuận theo tự nhiên

đi!” Cầm thuốc trị thương

hắn

đưa qua, nàng cúi đầu

nhẹ

nhàng đổ lên lòng bàn tay

hắn, tay

nhỏ

ôn nhu giúp

hắn

bôi lên.

Sau khi lấy băng gạc băng bó xong, nàng giúp

hắn

buộc

một

nơ con bướm xinh đẹp, tay

nhỏ

vỗ vỗ, đại công cáo thành.

“Phụ thân, đây là Vũ nhi băng bó, người

không

thể làm nó chảy máu nữa đấy.” Miệngnhỏ

nàng dặn dò

hắn.

Tiêu Diệc Nhiên bật cười nhìn “nơ con bướm” trong lòng bàn tay, cách băng bó nàythật

đúng là thích hợp với nữ hài tử.

“Ừ, ta

sẽ

cố gắng

không

cho nó vỡ ra.”

hắn



một

đại nam nhân, tự nhiên

không

yếu kém như nữ tử, vết thương

nhỏ

như vậy,

hắn

căn bản khinh thường

không

cần băng bó, mấy ngày sau vết thương

sẽ

tự động khép miệng, nhưng hôm nay là nàng băng bó cho

hắn, liền thành chuyện khác rồi.

Nửa đêm tỉnh lại, đến bây giờ trời

đã

sắp sáng, Tử Lạc Vũ ngáp ngủ, Tiêu Diệc Nhiên bế nàng đến

trên

giường, tháo vớ giày áo ngoài cho nàng, vỗ khuôn mặt

nhỏ

nhắn của nàng

nói: “Ngủ

một

giấc, ta

đi

ra ngoài trước.”

Tử Lạc Vũ lắc lắc đầu, theo bản năng muốn đứng lên “Phụ thân

đi

nơi nào?”

Tiêu Diệc Nhiên ấn nàng xuống, thay nàng đắp chăn,

nói

“Ta

đi

lấy đồ, nếu tiếp tục như vậy, lần chiến tranh này có thể chỉ mất

một

tháng liền có thể đánh hạ Tắc Vân.”

Hiểu



gật đầu, lời bọn họ

nói

nàng cơ hồ đều

đã

nghe được, Tiêu Diệc Nhiên

nói

mộttháng sau liền có thể về phủ, trong lòng nàng cũng cực kỳ vui mừng, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nàng quả

thật

mệt nhọc.

Thời điểm ngay khi Tử Lạc Vũ mới vừa nhắm mắt lại, Tiêu Diệc Nhiên liền điểm huyệt ngủ của nàng, bế cả chăn bông và người nàng lên,

đi

ra bên ngoài lều trại.

một

chiếc xe ngựa rộng mở

đã

sớm đứng

một

bên, Nguyệt Sắc đứng ở phía sau xe ngựa, thấy Vương gia ôm tiểu chủ tử qua đây,

hắn

nhanh tay vén rèm vải.

Tiêu Diệc Nhiên đưa Tử Lạc Vũ trong chăn bông đặt vào bên trong xe, ánh mắt

hắndừng

trên

người nàng

một

hồi lâu, trong lòng thầm nghĩ, Vũ nhi, ngoan ngoãn ở trong phủ chờ ta, phụ thân rất nhanh

sẽ

trở về bồi ngươi.

Từ bên trong xe ngựa

đi

ra, Tiêu Diệc Nhiên đối với Nguyệt Sắc

nói

“Tất phải đem Vũ nhi hồi phủ an toàn, nếu có bất kỳ chuyện sai lầm gì xảy ra, bổn vương hỏi tội ngươi.”

“Dạ, chủ tử.” Nguyệt Sắc cúi đầu, cùng kính hồi đáp.

Mãi đến khi xe ngựa

đã

đi

xa, bóng dáng Tiêu Diệc Nhiên cao ngất khoanh tay đứng vẫn ở

một

chỗ, tầm mắt

hắn

dừng tại nơi xe ngựa biến mất.

“Đại tướng quân vương, vật

đã

đến tay, tam quân chờ ngài phân phó.” Thành tướng quân quỳ

một

gối

trên

mặt đất, bẩm báo.

Tiêu Diệc Nhiên từ từ thu hồi tầm mắt, sắc màu ấm trong mắt dần tán

đi, nổi lên băng hàn, khí phách

nói

“Lập tức xuất phát, theo bản tướng quân bắt Tắc Vân.”

trên

đường

Nguyệt Sắc ra roi thúc ngựa chạy cũng phải mất năm ngày mới tới kinh thành, khi đến ngày thứ ba, Tử Lạc Vũ liền biến thành tiểu hồ ly, huyệt ngủ Nguyệt Sắc điểm thêm tự nhiên cũng được giải.

Nó từ trong chăn chui ra, hai mắt linh động nhìn lại, nó nhớ



mình ngủ trong lều trại của Tiêu Diệc Nhiên, như thế nào liền biến thành xe ngựa rồi hả?

Tử Lạc Vũ cúi đầu vừa thấy móng vuốt đầy lông mềm của mình, nháy mắt hiểu

rõ, lần trước nàng

đã

tính qua, ở quân doanh mỹ nam phụ thân nán lại ba ngày nữa

sẽ

biến thành hồ ly

nhỏ, vậy

hiện

tại nàng

đã

ngủ ba ngày rồi.

Được lắm! Tiêu Diệc Nhiên, ngươi dám lừa gạt ta?

Mỗ tiểu hồ ly trong lòng khó chịu cực độ,

không

cần nghĩ cũng biết, người đánh xe ngựa kia nhất định là tên “gian tế” Nguyệt Sắc kia, nàng xem như

đã

nhìn thấu, “gian tế” này chỉ biết theo phe Tiêu Diệc Nhiên, căn bản là

không

giúp tiểu chủ tử là nàng, mặt ngoài

nói

dễ nghe mà thôi.

Hừ! Nghĩ muốn đưa ta về phủ?

không

dễ dàng như vậy, ta rất

không

dễ dàng mới

đira ngoài, làm sao có thể cứ như vậy về Tiêu vương phủ chứ?

Tiểu hồ ly ưỡn người, hướng phía trước lủi, thuận lợi nhảy xuống xe ngựa, rơi

trên

mặt đất xốp rồi lăn vài vòng, nó nhanh chóng trốn vào

một

bên trong rừng cây.

Trốn dưới

một

gốc cây, trông xe ngựa

đã

đi

xa, mỗ tiểu hồ ly hưng phấn hướng xe ngựa phất phất móng vuốt, nhe răng cười khinh bỉ.

Rồi đột nhiên, từ

trên

không

trung rơi xuống

một

dải lụa mỏng đỏ ửng, đem tiểu hồ ly cuốn lấy, tiếp theo, nó rơi vào

một

cái ôm ấp tràn đầy đào hương.

“Tiểu hồ ly nhà ngươi lần trước chạy

thật

nhanh, hại người ta nóng lòng

đã

lâu, lần này xem ngươi chạy thế nào?” Nữ nhân

yêu

mị nâng cằm

nhỏ

của nó, kéo xuống tươi cười thấy thế nào cũng đáng đánh đòn, Tử Lạc Vũ rất muốn ngăn nàng ta.

“Thần tiên tỷ tỷ, thần tiên tỷ tỷ, đợi ta với…” Phía sau truyền đến tiếng

nói

vội vàng. Ngay sau đó

một

nam tử toàn thân áo trắng từ

không

trung hạ xuống.

Tiểu hồ ly duỗi đầu vừa thấy, người này

không

phải hữu tướng Bạch Ngọc Cảnh thíchyêu

nữ sao?

“Xèo xèo.” Mỗ tiểu hồ ly

không

thể múa may móng vuốt, chỉ có thể dùng tiếng kêu hấp dẫn chú ý của Bạch Ngọc Cảnh.

Bạch Ngọc Cảnh nhìn thấy tiểu hồ ly

thì

sửng sốt,

hắn

không

nghĩ tới tiểu hồ ly được nâng trong ngực Tiêu Diệc Nhiên

đã

bị thần tiên tỷ tỷ ôm trong ngực, Tiêu Diệc Nhiên cực kỳ sủng ái hồ ly này, vạn nhất biết thần tiên tỷ tỷ nổi lên tâm tư, với tính tình của người nọ, chỉ sợ

sẽ

bất lợi cho thần tiên tỷ tỷ.

“Thần tiên tỷ tỷ, đây là tiểu sủng của Nhϊếp chính vương, nàng như thế nào…” Câu

nóikế tiếp,

hắn

không

biết nên

nói

như thế nào, sợ trêu chọc thần tiên tỷ tỷ mất hứng, lại sợ nam nhân lãnh khốc vô tình kia ra tay với thần tiên tỷ tỷ.

“Ta như thế nào? Tiểu sủng của

hắn, ta cứ chạm

thì

sao? Ta càng phải chạm đấy.” Phi Y nâng tiểu hồ ly, hôn

một

cái

trên

gương mặt nó, cười đặc biệt xinh đẹp.

Bạch Ngọc Cảnh nhìn cánh môi đỏ hồng của nàng hôn lên tiểu hồ ly, trực giác tròng lòng mãnh liệt nhảy lên, nghĩ muốn biến thành hồ ly kia, bị nàng nâng trong ngực, hôn môi, môi của nàng,

hắn

ảo tưởng

đã

lâu.

không

biết nên làm thế nào để ngăn cản thần tiên tỷ tỷ, tiểu hồ ly kia đáng

yêu

đượcyêu

thích như vậy, chỉ cần là nữ tử đại khái đều thích!

“Thần tiên tỷ tỷ, nếu nàng muốn tiểu hồ ly, ngày sau Bạch mỗ có thể đưa nàng

mộtcon.” Nếu có thể khiến nàng vui, bảo

hắn

làm gì cũng được.

Phi Y lắc đầu, ngón tay thưởng thức cái đuôi của tiểu hồ ly, quay

một

vòng rồi lại

mộtvòng chơi đùa.

“Tiểu hồ ly

trên

đời có nhiều? Ta lại chỉ

yêu

một

con này, hữu tướng dường như có tâm, vậy giúp Phi Y đưa

một

tiểu hồ ly khác

đi

Tiêu vương phủ

đi! Còn tiểu hồ ly này, cùng Phi Y

đi

Tây Sở quốc rồi.” Dứt lời! Dưới chân nàng khẽ điểm, bóng dáng Phi Y nhanh chóng biến mất trước mắt Bạch Ngọc Cảnh.

“Thần tiên tỷ tỷ, thần tiên tỷ tỷ.” Bạch Ngọc Cảnh vội hô to.

Rốt cuộc là có nên

đi

Tây Sơ quốc đuổi theo thần tiên tỷ tỷ hay

không? Bạch Ngọc Cảnh do dự, Tiêu Diệc Nhiên bên kia nên làm cái gì bây giờ?

hắn

đi

trước phân phó thủ hạ trong rừng bắt tuyết linh hồ cũng tốt! Có lẽ, Tiêu Diệc cũng nhìn ra biến hóa quá lớn.

Tử Lạc Vũ lẳng lặng ghé vào trong lòng

yêu

nghiệt,

không

lên tiếng, mắt nàng đăm chiêu, nếu nàng

không

nhớ lầm, vừa rồi nàng nhảy xuống là núi Hắc Hổ!

Phi Y làm sao có thể trùng hợp ở tại nơi đó? Là ôm cây đợi thỏ bắt nàng? Hay là ngẫu nhiên

đi

ngang qua, nàng nhớ



lần trước cũng tại nơi đó đυ.ng phải tôn tôn, giữa bọn họ rốt cuộc là có quan hệ gì?

Nếu tôn tôn

thật

sự

có liên quan đến Phi Y,

hắn

vì sao

một

lần rồi

một

lần để nàng chạy thoát? Nếu

không

phải, vậy Phi Y kia làm sao có thể tới núi Hắc Hổ?

“Tiểu hồ ly ngươi, nghĩ cũng

thật

nhiều.” Phi Y xoa bóp mũi

nhỏ

của nó, tay nàng ngập tràn hương đào.

Mũi Tử Lạc Vũ thở hắt ra vì khó chịu, còn

nói

nàng nghĩ nhiều, thường xuyên trói buộc nàng như vậy, ngươi xem có khó chịu hay

không?

Kỳ

thật, cho dù Phi Y

hiện

tại buông nó ra, nó cũng

sẽ

không

chạy

đi, bởi vì nó

đangmuốn

đi

Tây Sở quốc, trong cung thái tử có thể có

một

đóa “băng thanh ngọc liên” mà nó muốn.

Lại

nói, nếu Phi Y là người Tây Sở quốc, nàng nhất định cùng hoàng tộc

không

thoát khỏi liên quan, có thể nàng chính là công chúa Tây Sở quốc? Hay là tình nhân của Úy Trì Nhạc?

Mỗ tiểu hồ ly gật đầu, chọn mặt hàng như

yêu

nghiệt làm người tình quả là

không

sai, gương mặt hại nước hại dân này của nàng ta quá thích hợp rồi.

Phi Y thường thường hạ mắt nhìn tiểu hồ ly, thấy nó gật đầu, trong lòng nhớ lại điềukhông

thể cho ai biết, cánh môi Phi Y gợi lên ý cười, trong tay lấy ra

một

chủy thủ khiến hồ hoảng sợ rét lạnh.

“nói

cho ta biết, Tiêu Vũ Nhi

hiện

tại trốn ở đâu?”

Mỗ tiểu hồ ly nhất thời hiểu được, nguyên lai,

yêu

nghiệt là ở nơi này ôm cây đợi thỏ “Tiêu Vũ Nhi”.

Phản đồ tôn tôn, thiệt thòi cho nàng vẫn tin tưởng

hắn

như thế, cư nhiên

không

ngờ lại giúp

yêu

nghiệt lừa gạt nàng, lúc trước trực tiếp dẫn nàng tới giao cho

yêu

nghiệt có phải tốt hơn

không, còn giả bộ làm người tốt nữa chứ?

Nếu

yêu

nghiệt hỏi nó như vậy, nhất định là biết “Tiêu Vũ Nhi”

đi

quân doanh, vậyhiện

tại điều duy nhất nàng ta nghi ngờ, là vì sao tiểu hồ ly

không

đi

quân doanh, ngược lại Nguyệt Sắc lại đưa tiểu hồ ly hồi phủ mà

không

phải là Tiêu Vũ Nhi, Tiêu Vũ Nhi kia rốt cuộc là ở nơi nào?

Mỗ tiểu hồ ly lắc đầu, mắt nhắm,

một

bộ muốn chém muốn gϊếŧ tùy ngươi.

Phi Y nhìn tiểu hồ ly làm bộ lợn chết

không

sợ nước sôi, mắt đào hoa sâu thẳm hơi nheo lại “Tiểu hồ ly, ngươi thực tưởng là ta

không

dám động ngươi?”

Mỗ tiểu hồ ly mở to mắt, nhìn lướt qua nụ cười quỷ dị

âm

trầm

trên

mặt nàng ta,không

sợ hãi mà nhắm mắt lại, muốn gϊếŧ

thì

cứ gϊếŧ.

Phi Ly oán hận cắn chặt răng, mắt đào hoa nhiễm phong tuyết, chủy thủ trong tay cắt đứt lụa mỏng, đâm tới lông

trên

da nó.

Tiểu hồ ly bụng ăn đâu, nó bị dọa mở to mắt, nước mắt nhiễm

trên

đôi mắt ngọc lưu ly, dừng ở hốc mắt rồi rơi xuống.

“nói

cho ta biết, Tiêu Vũ Nhi ở nơi nào?” Phi Y tựa như hoa đào tháng ba nháy mắt liền biến thành băng tuyết ngập trời, chủy thủ trong tay nàng ta lại ấn sâu vào bụng nó vài phần.

Mỗ tiểu hồ ly lắc đầu, dù có gϊếŧ nó, nó cũng

sẽ

không

ngốc đến nỗi

nói

cho Phi Y biết nó chính là Tiêu Vũ Nhi.

Đầu đao đâm vào da nó,

một

tia máu đỏ tươi nhanh chóng nhuộm đỏ bộ lông.

Mắt hoa đào Phi Y trông đến

một

mảng đỏ tươi kia, ngón tay ngọc run lên, thầm ảo não, chết tiệt, nàng lại xuống tay quá mạnh rồi.

Tiểu hồ ly nhìn Phi Y bối rối lấy thuốc trong ngực, rồi rắc

trên

miệng viết thương của nó, sau đó Phi Y lại dùng ống tay áo của nàng ta giúp nó chùi vết máu

trên

bộ lông.

Tử Lạc Vũ lạnh lùng cười, làm sao vậy?

không

nỡ để nàng chết sao?

không

phải vừa rồi còn giả bộ đấy sao?

“Tiểu hồ ly ngươi, vì Tiêu Vũ Nhi, ngay cả mạng cũng

không

cần hả?” Những lời này Phi Y

nói

thật

lớn tiếng, ngay cả nàng ta cũng

không

biết vì sao lại giận?

Rốt cuộc là giận nó

không

nghe nàng dọa dẫm? Hay giận vì nó đối mặt với thương tổn lại bình thản như thế?

Mỗ tiểu hồ ly trừng mắt liếc Phi Y, má nó! Ta còn

không

tức giận chuyện ngươi dùng đao đâm ta

thì

thôi, ngươi còn bày đặt khí thế hung ác với ta làm chi?

Nếu

không

nghe nàng

nói

rằng

sẽ

mang nó

đi

Tây Sở, nó khẳng định nhảy xuống ngay bây giờ, chạy

đi, rời xa nàng ta.

“Tiểu hồ ly ngươi tính tình ngang ngược, vậy theo ta đến Tây Sở

đi! Bây giờ, ngươi đừng nghĩ

sẽ

chạy thoát khỏi tay ta.” Phi Y thấy bộ dáng ngốc manh của nó

thật

đángyêu, ý nghĩ muốn nuôi nó lại càng đậm.

Phi Y làm sao có thể biết tiểu hồ ly sở dĩ nhìn qua ngốc manh, là vì nó muốn

đi

Tây Sở cầu còn

không

được?

Đừng nghĩ chạy thoát từ

trên

tay

yêu

nghiệt? Lời

nói

này quá vẹn toàn.

Sau hai ngày, tiểu hồ ly ở trong vạt áo của Phi Y, bị đưa đến Tây Sở, chuyển qua

trênmột

chiếc xe ngựa lộng lẫy quý giá mà đỏm dáng, Tử Lạc Vũ liền

không

biết

yêunghiệt này muốn đem nàng

đi

đâu?

nói

chiếc xe ngựa này đỏm dáng, là vì vẻ bên ngoài của nó khiến người ta cảm thấy đẹp đến hoang phí, bên trong rộng rãi bày

một

chiếc tháp quý phi đủ

một

người nằm, sau khi

yêu

nghiệt lên xe, liền giống như quý phi nằm

trên

giường.

Ngón tay nàng thưởng thức móng vuốt của nó, thắc mắc hỏi “Tiểu hồ ly nhà ngươi sao cũng học theo nữ tử thế? Cổ chân trắng noãn còn mang theo

một

chuỗi lục lạc?”

Dứt lời! Nàng cầm móng vuốt nó

nhẹ

lay, tiếng đinh

đang

thanh thúy lọt vào tai, nàng liền nở nụ cười.

Tử Lạc Vũ nhìn bộ dáng

yêu

nghiệt cười ngây ngô, nó lười quan tâm, chân trước bị nàng ta đong đưa đến khó chịu, nó liền dùng lực lấy ra, nào biết,

yêu

nghiệt này vốn là biếи ŧɦái, cứ muốn cầm chân trước nó chơi đùa

không

ngừng, cũng

không

quản nó có đau khổ hay

không.

Mãi đến khi xuống xe ngựa, Phi Y mới buông tha chân trước của nó, ôm nó trong ngực xuống xe ngựa.

Từ

trên

xe ngựa xuống, Tử Lạc Vũ hai mắt đảo quanh, trừ phòng ốc cổ kính, còn cómột

cái sân to, nơi này là nơi nào?

“Chủ tử.”

một

nam tử dung mạo cũng khá

đi

đến trước mặt Phi Y, tựa hồ muốn

nói

ra suy nghĩ của mình.

Phi Y giơ tay ngăn cản nam nhân sắp mở miệng, trực tiếp ôm tiểu hồ ly vào phòng.

Đem tiểu hồ ly thả

trên

giường, nàng sờ đầu tiểu hồ ly,

nói

“Bôn ba vài ngày, chắc ngươi mệt mỏi rồi? Nghỉ ngơi

đi, muộn

một

chút ta đến thăm ngươi.”

nói

xong, Phi Y liền

đi

ra ngoài.

Tử Lạc Vũ làm sao có thể

không

biết

yêu

nghiệt là ra ngoài

nói

chuyện với nam nhân vừa rồi chứ?

Bất quá, nó quả

thật

cũng mệt mỏi, sau khi mơ mơ màng màng ngủ

một

giấc, Phi Y cũng

không

có đến như nàng ta

nói, tiểu hồ ly biết, lời

yêu

nghiệt

nói

không

thể coi như

thật.

Mãi cho đến ngày thứ hai, Phi Y cũng

không

có tới, tiểu hồ ly nhảy xuống giường, nóđã

đi

Tây Sở, liền

không

có lý do để

đi

theo Phi Y, lúc này còn

không

trốn ra ngoài

thìđợi đến khi nào?

Kết quả là…

Nó nhảy lên

trên

bàn, đẩy cửa sổ, chạy ra ngoài, bất quá, nó mới ra ngoài chưa được vài phút, lại phải lủi trở về.

Bên ngoài quá nhiều thị vệ, hẳn là Phi Y phái tới phòng ngừa nó chạy trốn! Ban ngàykhông

thể

đi,

không

bằng thừa dịp buổi tối chạy trốn, nó tuyệt đối

không

thể ở trong này lâu, nó lo lắng khi biến thành người

sẽ

bị Phi Y phát

hiện.

Cổ đại vốn mê tín, kiêng kị quỷ thần

yêu

tinh, nó

không

biết vạn nhất bị Phi Y nhìn thấy bí mật của nó,

sẽ

phát sinh hậu quả như thế nào.

một

ngày ba bữa, Phi Y

không

bạc đãi nó, mỗi bữa đều có vài món thịt nướng đưa tới cho nó, làm

một

tiểu hồ ly

không

ăn rau dưa, nó quyết đem toàn bị thịt mỹ vị nuốt vào bụng, sau khi ăn no liền lên giường nghỉ ngơi, nghỉ ngơi dưỡng sức tốt mới có thể chạy thoát, trước ngủ

một

giấc thôi!

Đêm khuya yên tĩnh, tiểu hồ ly từ cửa sổ chạy trốn ra ngoài, thị vệ canh bên ngoài cũng giảm bớt phân nửa, đêm đen, nó nhảy lên tường vây, lộn ra ngoài, sau khi chạythật

nhanh, nó mới phát

hiện

nơi này

không

phải nhà cửa bình thường, mà là hoàng cung Tây Sở quốc.

Nàng quả nhiên đoán

không

lầm, Phi Y kia

không

phải công chúa, đại khái là nhân tình của người trong cung.

Bất kể nàng ta là ai? Trước thăm dò nơi ở của Nhạc thái tử mới là đạo lý cứng rắn, mỹ nam phụ thân

không

phải

đã

nói

Nhạc thái tử hành tung bất định sao? Nếu vận khí nàng tốt chút, có khả năng

hắn

sẽ

không

ở trong hoàng cung, chỉ là muốn từ

trênngười nam nhân kia lấy

đi

băng thanh ngọc liên tựa hồ

không

dễ dàng.

Mặc kệ, nếu Phi Y

đã

dẫn nó đến đây, ông trời an bài như vậy nhất định là có đạo lý, nó ngẫm lại biện pháp,

nói

không

chừng

thật

có thể lấy băng thanh ngọc liên.

Chạy rồi lại chạy, nó bị

một

nam tử mặc cẩm bào màu trắng ngà hấp dẫn tầm mắt, nguyên nhân chỉ có

một, nam tử kia ngồi

một

mình chơi cờ trước bàn đá hình tròn, hai ngón tay cầm quân cờ trắng, dưới ánh sáng cực kỳ đẹp của viên dạ minh châu, quân cờ trắng hạ xuống, hai ngón tay của

hắn

lại cầm lên quân cờ đen, sau khi suy nghĩ, lạinhẹ

nhàng hạ xuống.

Phía sau

hắn,

một

nữ tử khuôn mặt tuyệt mỹ

đang

đứng,

không

giống cung nữ, có vài phần như phi tử, bởi vì mặc kệ quần áo nàng ta mặc, hay ánh mắt ái mộ nam tử kia của nàng ta, Tử Lạc Vũ đều cảm thấy.

Khi nam tử đặt nhầm

một

nước cờ, đầu ngón tay vừa hạ xuống bỗng nhiên giơ lên, quân cờ trắng trong tay ném ra, giống như ám khí ném về phía tiểu hồ ly.

Tử Lạc Vũ

không

kịp thán phục khuôn mặt nam tử tao nhã, chỉ cảm thấy máu chảy trong người sắp ngưng kết,

không

tồi, động tác của nó rất nhanh, thân thể cùng quân cơ trắng chỉ gặp thoáng qua.

“Thái tử.” Nữ tử kinh hô, có thể là nàng

không

hiểu vì sao thái tử

đang

ngồi chơi cờ bỗng nhiên bắn ra quân cờ.

Móng vuốt tiểu hồ ly vốn muốn chạy, nghe câu “thái tử” kia liền ngừng lại, nhìn về phía Úy Trì Nhạc.

“không

có chuyện gì, là mèo hoang mà thôi.” Giọng

nói

thanh u dễ nghe.

Nhưng mỗ tiểu hồ ly bị giọng

nói

dễ nghe này chọc cho tức giận, tại sao lại so nó với mèo hoang chứ? Nó



ràng là hồ ly đấy? Mắt ngươi mù à?

Vì chứng minh hồ ly cùng mèo hoang là hai loài khác nhau



ràng, nó quyết đoán nhảy ra,

một

đường chạy chậm, hướng về phía Úy Trì Nhạc

đi

đến.

Nàng kia thấy

một

tiểu hồ ly toàn thân tuyết trắng chạy tới, liền sinh lòng

yêu

mến,

nóivới Úy Trì Nhạc “Thái tử, là tiểu hồ đáng

yêu.”

Úy Trì Nhạc lạnh nhạt nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt,

nói

“Đuổi nó

đi

đi, đừng làm hỗn loạn thế cục ván cờ.”

Nữ tử có chút

không

nỡ, nhìn mỗ tiểu hồ ly hướng nàng ta đung đưa cái đuôi, bộ dáng đáng

yêu

vô cùng, nàng ta rất muốn ôm nó trong ngực.

Nhưng thái tử

không

lưu nó, mà nàng, hiển nhiên cũng

không

thể lưu nó lại.

Đối mặt với tiểu hồ ly đáng

yêu

như vậy, nữ tử

không

nỡ lấy gậy gộc đuổi nó, nàng ngồi xổm xuống,

nói

“Tiểu hồ ly à! Tiểu hồ ly, ngươi

đi

nhanh

đi! Đừng quấy rầy thái tử điện hạ…!”

Tử Lạc Vũ sau khi lắc đuôi vài cái

đã

nhìn ra, nữ tử ôn nhu này căn bản là người

khôngthể làm chủ, Úy Trì Nhạc phóng rắm gì, nàng cũng có thể đỡ được…

Tiểu hồ ly chuyển thân thể, bảo ta

đi,

không

đi, nó khom người, nhảy xuống bàn cờ.

Thời điểm Úy Trì Nhạc nâng mắt, tiểu hồ ly kia

đã

sắp bay vào ván cờ

hắn

rất

khôngdễ dàng hạ ván, lập tức nét mặt hoảng hốt, tay đem tiểu hồ ly ôm vào trong lòng.

Nhìn thấy ván cờ bình yên vô

sự,

hắn

hơi chút bình tĩnh, vừa định đem tiểu hồ ly ném ra, liền thấy tiểu hồ ly đứng

trên

chân

hắn

hướng

hắn

nhe răng cười, cái đuôi lắc lư.

một

tiểu hồ ly cũng có vẻ mặt sinh động như vậy? Đôi con ngươi Úy Trì Nhạc như được mạ thêm

một

vầng trăng sáng, thanh nhã đến tận cùng, ngay cả tiểu hồ ly xem quen mỹ nam, cũng nhịn

không

được mà hoa mắt chóng mặt, đôi mắt đẹp quá, mặt tiên khí, nam nhân này cùng mỹ nam vương gia hoàn toàn là hai loại tuấn mỹ đến cực hạn.

Mỹ nam vương gia như khối ngàn băng ngàn năm, rét lạnh, như thần tiên

không

thể mạo phạm.

Úy Trì Nhạc lại như Nguyệt thần. Toàn thân

hắn

tỏa ra nho nhã, ở cùng

hắn

trong chốc lát,

đã

bị khí chất nho nhã

trên

người

hắn

thuyết phục.

Sau khi gặp qua Tiêu Diệc Nhiên cùng Úy Trì Nhạc, khiến người cảm thấy, nam nhân còn lại

trên

đời này

không

cách nào có thể so được với hai nam nhân này.

Như Phi Y,

đã

nhìn qua

yêu

nghiệt, liền cảm thấy nữ nhân xinh đẹp còn lại

trên

đời như mất

đi

nhan sắc, khó trách có nhiều nam nhân như vậy chạy theo sau mông

yêunghiệt, mỹ nhân như vậy, nếu nàng là nam nhân, nàng cũng thích.

“Từ đâu tới

thì

về đấy

đi! Đừng để chủ nhân ngươi

đi

tìm.” Úy Trì Nhạc cảnh giác với tiểu hồ ly thiếu chút nữa liền làm lộn xộn ván cờ của

hắn, cờ này

hắn

một

mình hạ ván đến ba năm, trầm tư suy nghĩ mãi mới giải ra hơn phân nửa, cũng

không

thể để hồ nhi này tiêu hủy.

Tử Lạc Vũ thấy

hắn

lạnh lùng với mình,

không

có nửa điểm muốn mang nó về nhà nuôi, hậm hực hờn dỗi nhảy xuống chân

hắn.



không

đi, liền ghé vào

trên

ghế đá cuộn mình

một

chỗ, có thể là buổi tối dễ dàng ngủ ngon, mơ mơ màng màng nó liền ngủ thϊếp

đi.

Ngay khi nó tỉnh lại,

trên

ghế

đã

bên cạnh

đã

không

còn Úy Trì Nhạc, mắt thấy sắc trời sắp sáng, tiểu hồ ly tiếp tục tìm phủ thái tử.

Nó nghĩ, lần này tìm đến phủ thái tử, nó

sẽ

ở lại

không

đi, ở chung với Úy Trì Nhạc tốt hơn so với

yêu

nghiệt,

đi

theo Úy Trì Nhạc

không

những tìm được băng thanh ngọc liên, còn có thể tự do tự tại ra ngoài,

nói

như vậy, khi nàng biến thành người cũngkhông

cần lo lắng, trực tiếp chạy ra ngoài hoàng cung biến thành người, rồi cầm băng thanh ngọc liên, phủi mông chạy lấy người.

Dọc theo đường

đi,

không

tìm được phủ thái tử, trái lại đυ.ng ngay Phi Y.

Mỗ tiểu hồ ly dừng chân, xoay người bỏ chạy, vận khí chạy về phòng, tối hôm qua mới trốn

đi, hôm nay liền đυ.ng phải nàng ta.

“Tiểu hồ ly

không

biết nghe lời, cư nhiên thừa dịp ta

không

ở cùng, chạy đến đây hả?” Phi Y trách mắng, vươn cánh tay, lụa đỏ mỏng bay tới đem tiểu hồ ly cuốn thành bánh chưng.

Lần nào cũng là chiêu này, mỗ tiểu hồ ly kêu xèo xèo, thân thể vặn vẹo thế nào cũngkhông

cách nào thoát ra.

Phi Y đem tiểu hồ ly trở về phòng, tiếng đóng cửa vang lớn, tiện tay vứt

một

cái, thân thể tiểu hồ ly như quả cầu

nhỏ

lăn

trên

giường.

“Vừa lòng chưa? Biết đây là nơi nào rồi chứ?” Gương mặt tuyệt mỹ

ẩn

nhẫn tức giận, mắt hoa đào sâu

không

quyến rũ người như bình thường, mà có chút dọa người.

Tiểu hồ ly khổ sở vặn vẹo thân thể, vải lụa đáng ghét quấn chặt lấy thân thể nó, khó chịu muốn chết.

Phi Y thấy tiểu hồ ly lăn qua lăn lại vùng vẫy

trên

giường, cười lạnh

một

tiếng,

một

bàn tay túm lấy tiểu hồ ly, đối diện nó rồi

nói

“Biết hoàng cung là nơi thế nào

không?”

không

phải hỏi vô nghĩa sao? Nàng làm sao có thể

không

biết hoàng cung là nơi thế nào chứ?

không

phải là nơi nàng tìm băng thanh ngọc liên sao.

Phi Y thấy nó gật đầu, càng tức giận trong lòng,

nói

“Biết rồi còn chạy loạn? Muốn bị người khác bắt

đi

làm món ăn? Hay là lấy lông làm áo?”

Mỗ tiểu hồ ly trừng to mắt, hoàng cung

không

khủng bố như vậy chứ? Hôm nay nàng đυ.ng phải Úy Trì Nhạc cùng phi tử bên cạnh

hắn

cũng tốt mà…!

Nhìn thấy vẻ e sợ trong mắt tiểu hồ ly, giọng Phi Y trở nên ôn nhu, “Có trách ta hôm qua

không

tới chơi với em hay

không? Mới vừa hồi cung, còn có rất nhiều chuyện muốn

đi

làm, cho nên hôm qua

không

thể bớt thời gian đến xem em, ta đáp ứng em, về sau mặc kệ có vội vàng thế nào, cũng

sẽ

dành

một

chút thời gian đến thăm em, có được hay

không?”

Mỗ tiểu hồ ly nhếch môi cười, ngươi đương nhiên

không

có thời gian giúp ta rồi, ngươi vừa về là phải đối phó với nam nhân đói khát kia rồi, ngươi đương nhiên là có rất nhiều “chuyện” phải làm, trông cậy ngươi theo giúp ta, cũng là làm khó ngươi, eo mệt mỏi lưng đau vẫn còn lấy ra chút thời gian

đi

theo ta à?

Phi Y nhìn tiểu hồ ly cười, cho rằng nó vui vẻ vì mình dành ít thời gian ở bên nó, xoa xoa đầu tiểu hồ ly, nàng giải trói buộc

trên

thân nó.

“Về sau

không

thể chạy loạn biết

không? Muốn cái gì? Muốn ăn gì?

nói

cho ta biết, ta giúp em làm, được

không?”

Mắt tiểu hồ ly tỏa sáng, thiệt tình cảm thấy Phi Y

hiện

tại tốt hơn nhiều so với Phi Y trước kia, nó muốn băng thanh ngọc liên, nhanh giúp nó làm ra

đi! Sau khi làm ra, nó có thể

đi

rồi.

Phi Y thấy tiểu hồ ly quơ móng vuốt khoa tay múa chân, cái hiểu cái

không, lập tức liền phân phó người

đi

làm điểm tâm hình hoa sen.

Mỗ tiểu hồ ly vừa nghe Phi Y gọi xuống, liền té xỉu trong ngực nàng, xem ra, nàng takhông

biết băng thanh ngọc liên, việc này vẫn nên dựa vào chính mình thôi.

Thời gian Phi Y ở bên nó có hạn, mỗi ngày chưa được nửa canh giờ nhất định

sẽ

rời

đi, theo lời nàng ta

nói, là nàng ta bề bộn nhiều việc.

Mỗ tiểu hồ ly đương nhiên biết nàng ta cực kỳ “vội vàng”,

một

yêu

nghiệt tuyệt thế như vậy, sống trong hoàng cung,

không

“vội vàng” mới là lạ.

Đến tối, mỗ tiểu hồ ly đều chuồn êm ra ngoài, Úy Trì Nhạc đều ở nơi đó chơi cờ, bên cạnh vẫn là nữ tử ôn nhu kia, hai người này

một

đứng

một

ngồi, khiến nó cảm thấy cực kỳ xứng đôi.

Úy Trì Nhạc hẳn là thích nữ tử tuyệt mỹ này! Bằng

không,

sẽ

không

mỗi đêm đem

đitheo.

hiện

tại, nó tới nơi này, Úy Trì Nhạc

sẽ

không

giống lần đầu tiên đuổi nó

đi, chỉ cần nókhông

quấy rối, Úy Trì Nhạc cũng chẳng quản nó.

Trái lại nữ tử tuyệt sắc kia, từ mê luyến Úy Trì Nhạc đổi thành có hứng thú với tiểu hồ ly,

hiện

tại tầm mắt nàng cơ hồ đều dừng

trên

thân tiểu hồ ly, rất muốn ôm nó

mộtcái, lại ngại thái tử điện hạ

không

thích người làm phiền, nàng cũng chỉ có thể đứng nhìn,

không

dám

đi

ôm nựng.

Nhắc tới tiểu hồ ly, mỗi ngày nó đều tận lực tiếp cận Úy Trì Nhạc, mỗi ngày đều bòtrên

chân

hắn, tuy

hắn

không

lấy tay ôm nó.

Mỗ tiểu hồ ly cân nhắc nhìn Úy Trì Nhạc, sau lần đầu gặp, có thể

hắn

đối với nó có chút khúc mắt nên

không

ôm nó, dù sao lần trước vì để

hắn

chú ý nên nó cố tình quấy nhiễu ván cờ

hắn

đang

chơi, hai ngày nay thấy

hắn

hằng đêm chơi cờ ở chỗ này, nó cũng hiểu



ván cờ này quan trọng với

hắn.

Như mọi lần,

hắn

mỗi ngày ngồi đây, đều vung ống tay áo

không

mang theo bụi trần, ở trong thế giới của

hắn, trừ bàn cờ kia,

không

chứa thêm bất kỳ

sự

việc hay kẻ nào.

Nhanh

đã

đến ngày thứ năm, mỗ tiểu hồ ly sốt ruột, nó cần tìm

một

cơ hội chạy ra khỏi cung, ở bên ngoài biến thành oa nhi năm ngày rồi mới quay về tính tiếp.

đang

lúc nó từ cửa sổ thoát ra, hàn quang lãnh kiếm hướng nó đâm tới, mỗ tiểu hồ ly vội vàng lui về phía sau,

một

lần nữa chạy trở về.

Tiểu hồ ly ngẩng đầu ghé qua song cửa sổ

thì

vừa thấy, người này nó nhận ra, là nam nhân bắt Nguyệt Sắc, hình như tên là Phan An, ta nhổ vào! Ngươi cho là tên Phan An, ngươi liền thành mỹ nam đệ nhất thiên hạ sao? Còn

không

xinh xắn bằng bạn

nhỏNguyệt Sắc nha!

Thằng ranh gọi Phan An này hình như để mắt tới nó, ngoài song cửa sổ duy nhất nó có thể chạy ra,

hắn

ôm thanh kiếm trong tay, tựa như quỷ La Sát, ánh mắt nhìn nó lạnh lẽo dọa hồ sợ.

Mắt xem xét

không

thể trông mong chạy ra ngoài, vừa lúc Phi Y đến, mỗ tiểu hồ ly lần này chủ động lẻn vào trong lòng Phi Y, đầu chôn trước hai bánh bao

nhỏ

của nàng ta, cọ vài cái, vẻ mặt tủi thân nhìn Phi Y.

“Làm sao vậy?” Phi Y xoa đầu nó, hỏi.

Móng vuốt mỗ tiểu hồ ly chỉ vào song cửa sổ, bắt đầu cáo trạng, nó trước làm động tác làm kiếm chặt đầu mình, sau làm

một

cái mặt quỷ lớn,

nói

cho Phi Y biết người muốn nó chết kia có bao nhiêu đáng sợ.

Mắt hoa đào Phi Y chợt lóe lên hàn ý,

đi

tới song cửa sổ, đẩy ra.

Phan An vừa thấy người đứng trước mặt

hắn

với khuôn mặt

hắn

mong nhớ ngày đêm, mặt mới vừa như quỷ La Sát, lần này hóa thành

một

vũng nước xuân.

“Phi Y.”

trên

khuôn mặt tuấn lãng đỏ ửng.

“Sư huynh, huynh muốn gϊếŧ tiểu hồ ly của ta sao?” Phi Y trực tiếp hỏi, thanh

âmkhông

còn kiều mỵ như trước, có chút

không

vui.

Phan An lập tức hiểu

rõ, là tiểu hồ ly này cáo trạng trước mặt Phi Y, lập tức giải thích, “Tiểu hồ ly trộm cướp này muốn chạy trốn.”

Má nó! Ngươi cư nhiên dám mắng ta là hồ ly trộm cướp? Xem ta châm ngòi ly gián giữa ngươi và

yêu

nghiệt đây, đừng tưởng ta

không

thấy ánh mắt phát xuân của ngươi nhìn

yêu

nghiệt.

“Xèo xèo.” Mỗ tiểu hồ ly chỉ hướng Phan An, lại chỉ về phía mình, rơi vài giọt nước mắt, ý tứ muốn

nói

cho Phi Y biết, nó bị mắng, tâm yếu ớt của hồ ly bị nghiền nát rồi.

Phi Y hiếm khi thấy tiểu hồ ly

nhỏ

nước mắt, lúc này liền vỗ lưng tiểu hồ ly ôn nhu dỗ dành

nói

“Đừng khóc, đừng khóc, ngoan.”

Phan An chưa bao giờ thấy qua nét mềm mại như vậy

trên

gương mặt Phi Y, trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt

hắn

càng thêm sâu sắc, xem ra,

không

thể giữ lại tiểu hồ ly kia.

“Xèo xèo.” Mỗ tiểu hồ ly lại chỉ chỉ Phan An, làm ra động tác tâm can

nhỏ

sợ hãi.

Mắt hoa đào câu hồn của Phi Y liếc về phía Phan An, hàm chứa lãnh ý Phan An cũng chưa bao giờ thấy qua.

“Chuyện của tiểu hồ ly,

không

nhọc sư huynh lo lắng, về sau nếu còn động kiếm với tiểu hồ nhi của ta, chớ nên trách Phi Y

không

khách khí với huynh.” Nàng buông

mộtcâu, rồi ôm tiểu hồ ly xoay người

đi.

Phan An ảm đạm rũ mắt xuống, cho tới bây giờ nàng chưa từng đặt

hắn

trong lòng,hắn

vì nàng mà

không

cần tính mạng, nhưng lại

không

bằng với tiểu hồ ly trong ngực nàng.

Nghĩ đến tiểu hồ ly kia, sát ý trong mắt Phan An càng sâu, tiểu hồ ly kia là tiểu sủng của Tiêu Diệc Nhiên, Phi Y tìm mọi cách để có được nó, có phải nàng

đã

thích Nhϊếp chính vương Đông Phong quốc?