Chương 75: Nàng là tiểu vương phi của ta

Edit: Skye

Tử Lạc Vũ

đang

chuẩn bị treo tường ra khỏi cung, nhìn thấy

một

đám người

đang

trào phúng bắt nạt người khác liền dừng bước, nàng vốn

không

phải người thích xen vào việc của người khác nhưng đối tượng bọn họ bắt nạt lại chính là người hai ngày nay chiếu cố nàng – Thất hoàng tử, tri ân báo đáp là ưu điểm lớn nhất của Tử Lạc Vũ, cho nên nàng đành hoãn việc xuất cung lại.

Quần áo bạch sam ngồi

trên

xe lăn, giữa tiếng cười nhạo, Hiên Viên Lưu Trần

khôngcó bao nhiều cảm xúc, tựa hồ

hắn

đã

sớm thành thói quen với những thứ này.

Cho dù bọn họ lấy chân của

hắn

ra đùa cợt, ngôn ngữ châm chọc cỡ nào, thiếu niên phảng phất như trăng sáng kia chỉ lẳng lặng nhìn phía xa, phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt, yên lặng bất động giữa cơn gió.

Tử Lạc Vũ nhìn thấy đứa bé tầm tuổi nàng

đang

hô “thiết đầu công”, nàng nở nụ cười, tiện tay nhặt

một

nhánh cây khô

trên

mặt đất, ước chằng bằng nửa cổ tay của người tráng kiện.

đi

thẳng đến, như

một

trận gió đến bên người Hiên Viên Lưu Trần, đứa

nhỏ

đang

duỗi đầu hết sức xông lên liền bị nhánh cây của nàng đập vào đầu.

Hiên Viên Lưu Trần nhìn khuôn mặt

nhỏ

nhắn quen thuộc kia, má lúm đồng tiền quen thuộc, tay đặt

trên

vịn ghế dùng lực nhấn

một

cái, thân thể vươn lên

một

chút rồi chán nản ngồi xuống, mắt sáng rọi như ánh trăng rồi tản ra, hai chân tàn phế này nhất định là gánh nặng của

hắn.

Đầu Hiên Viên Lưu Hồn tê rần, lỗ tai vẫn kêu ong ong, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, phẫn nộ

nói: “Ngươi muốn chết sao? Dám đánh ta?”

Tử Lạc Vũ cầm nhánh cây trong tay, hướng đứa bé cười ngọt ngào, ngây thơ

nói: “Vừa nghe thấy tiểu ca ca luyện thiết đầu công cái thế vô song, ta cũng

không

tin! Cho nên liền nhặt

một

nhánh cây tới, thử xem thiết đầu công của ca ca có thể đánh thắng được nhánh cây này hay

không.”

nói

xong, tay

nhỏ

mập mạp của nàng giơ nhánh cậy lên, lại

nói: “không

nghĩ tới nhánh cây bị tiểu ca ca đánh

một

cái, ngay cả dựng thẳng cũngkhông

dựng nổi, có thể thấy được thiết đầu công của tiểu ca ca quả nhiên lợi hại.” Ngón tay cái dựng thẳng hướng về phía Hiên Viên Lưu Hồn.

“Đó là… Thiết đầu công của bản hoàng tử thiên hạ

không

địch thủ.” Hiên Viên Lưu Hồn nghe tiểu nữ oa

nói

như vậy, môi cong lên, tiểu thái giám, tiểu cung nữ trong taykhông

ai

không

sợ thiết đầu công của

hắn!

Tử Lạc Vũ thấy đứa

nhỏ

vô cùng đắc ý, cầm nhánh cây gõ mạnh

trên

đầu

hắn

một

cái, lần này dùng lực đạo mạnh hơn lên nhánh cây, đánh hai cái.

Hiên Viên Lưu Hồn ôm đầu gào khóc: “Ngươi làm gì lại đánh ta?”

Tiểu nữ oa chớp ánh mắt vô tội, chỉ vào nhánh cây

trên

mặt đất

nói: “Ta chỉ muốn thử xem thiết đầu công của tiểu ca ca có thể thuyết phục được nhánh cây này haykhông

thôi mà.”

“Tiểu cung nữ làm càn, dám đánh hoàng tử à? Người tới, bắt nàng lại.” Hiên Viên Lưu Vũ lớn hơn đứa

nhỏ

kia hai tuổi quát lớn.

Ở mặt ngoài coi như giúp đỡ đứa

nhỏ

kia,

trên

thực tế,

hắn

vẫn nhìn Hiên Viên Lưu Hồn bị đánh, trong lòng còn thầm mắng xứng đáng, bình thường nhìn ngươi hung hãn ương ngạnh hơn cả Hiên Viên Cẩm,

hiện

giờ nhìn ngươi đầu rơi máu chảy,

thật

sự

là thiên địa báo ứng.

“Tiểu ca ca, Thiết đầu công của ngươi lợi hại như vậy, vì sao đại ca ca kia lại

nói

ta đánh ngươi?



ràng đầu ngươi làm gãy nhánh cây kia mà, a…! Ta biết rồi, khẳng định là đại ca ca coi thường ngươi, cho nên khi thấy tiểu ca ca dùng đầu làm gãy nhành cây,

hắn

sẽ

không

cho rằng như vậy, ngược lại còn

nói

ta đánh ca ca, là

hắn

ghen tị thiết đầu công của tiểu ca ca lợi hại hơn so với

hắn.” Giọng

nói

tiểu nữ oa ngây thơ chất phác nghe cực kỳ êm tai, tay mập

nhỏ

chỉ vào nhánh cây gãy

trên

mặt đất,

mộthồi vừa chỉ trỏ vừa hô hoán vào đám người Hiên Viên Lưu Vũ gọi đến bắt nàng, bộ dáng

nhỏ

sinh động có thêm vài phần đáng

yêu, vài phần thoải mái.

“Tiểu ca ca, ngươi

thật

sự

nghe lời đại ca ca kia, muốn bắt ta sao?” Nàng chớp mắt vô tội, những lời này

nói

rất có kỹ xảo, làm

một

tiểu hoàng tử bá đạo, làm sao

hắn

có thể nghe lời hoàng tử khác?

“Mấy tên cẩu nô tài các ngươi, bản hoàng tử có

nói

muốn bắt nàng lại sao? Lăn xuốngđi.” Đứa bé trai tuy là

một

tiểu ác ma nhưng vẫn là người kiêu ngạo, trong tư tưởng của

hắn, chỉ có người khác nghe

hắn

nói, làm sao

hắn

có thể nghe người khác

nói?

Hiên Viên Lưu Vũ thấy Hiên Viên Lưu Hồn nghe lời tiểu nữ oa, vội vàng giải thích: “Tiểu hoàng đệ, ngươi đừng nghe lời tiểu cung nữ này châm ngòi ly gián chúng ta, hoàng huynh quan tâm ngươi còn

không

kịp, làm sao có thể coi thường ngươi đây?”

Tử Lạc Vũ thấy hoàng tử cao hơn nàng

một

cái đầu

đang

vội vàng giải thích, miệngnhỏ

gợi lên, cười thầm, hoàng tử từ xưa đến nay vì đế vị mà tranh chấp tương tàn, còn có chút quan tâm sao? Chỉ là giả dối bên ngoài mà thôi.

“Đại ca ca, ngươi chưa từng nghe qua

một

câu sao?” Tiểu nữ oa

nói.

“nói

cái gì?” Hỏi theo phản xạ, sau khi mở miệng, Hiên Viên Lưu Vũ mới biết câu hỏi của mình ngu xuẩn cỡ nào, muốn thu nhưng

đã

không

kịp.

“Thanh minh là thú nhận.” Nàng lớn tiếng

nói.

Ngay cả cung nữ và thái giám ở đây đều hiểu ra,

không

phải

nói

Hiên Viên Lưu Vũ đây là muốn che giấu

sự

khinh thường của mình đối với Hiên Viên Lưu Hồn sao?

“Tiểu cung nữ ngươi

nói

hươu

nói

vượn gì đó, hôm nay bản hoàng tử muốn hảo hảo giáo huấn ngươi.” Hiên Viên Lưu Vũ

nói

xong, tiện xoa tay, hướng tiểu nữ oa

đi

tới, hung ác

trên

mặt

không

cần

nói

cũng biết.

“Hoàng huynh, có gì

thì

hãy nhắm vào ta, đừng nên thương tổn nàng.” Hiên Viên Lưu Trần chuyển xe lăn, chắn trước tiểu



nương, con ngươi lạnh lùng đối diện Hiên Viên Lưu Vũ.

"Thất hoàng đệ, ngươi làm sao thế? Bị

nói

bị mắng

không

phản kích,

hiện

tại lại vì tiểu cung nữ này mà phản kích sao? Chẳng lẽ là ngươi coi trọng tiểu cung nữ này?" Hiên Viên Lưu Vũ

âm

dương quái khi

nói, coi mũi kinh thường hừ

một

tiếng.

Hiên Viên Lưu Hồn bất quá chỉ là

một

đứa

nhỏ

hung hãn ương ngạnh, tính tình điêu ngoa như vị tiểu quận chúa kia,

không

cần phải bận tâm.

Trong cung, nếu muốn

nói

về người có bản lĩnh, phải

nói

đến Hiên Viên Lưu Trầnkhông

tranh

sự

đời trước mắt này mới đúng là người có tính uy hϊếp nhất, tuy là tàn phế nhưng dung nhan của

hắn

là có lợi nhất, nếu Tiêu Vũ Nhi nhìn trúng khuôn mặt của

hắn, sợ là phụ hoàng cũng

sẽ

không

để ý mọi người khuyên can, trước khi băng hà

sẽ

truyền ngôi vị hoàng đế cho tên què vô năng này,

hắn

tuyệt đối

không

thể để chuyện như vậy phát sinh.

“Hoàng đệ chỉ là

không

muốn nàng bị tổn thương thôi.” Hiên Viên Lưu Trần thản nhiênnói.

“Ta nghĩ, nếu hôm nay Thất hoàng đệ

không

thừa nhận ngươi thích tiểu cung nữ đây,thì

hãy thề ngươi

sẽ

không

tranh Tiêu Vũ Nhi cùng chúng ta, hoàng huynh hôm nay

sẽtạm tha nàng.” Hiên Viên Lưu Vũ

không

buông tha cơ hội loại bỏ tình địch, trừ Hiên Viên Lưu Trần,

hắn

là người sở hữu dung mạo tốt nhất trong số các hoàng tử, chỉ cần Hiên Viên Lưu Trần

không

tham dự tranh đoạt Tiêu Vũ Nhi,

hắn

tin tưởng có thể lấy được Tiêu Vũ Nhi.

Tầm mắt mọi người dừng

trên

khuôn mặt như nhã tiên của Hiên Viên Lưu Trần, cung nữ và bọn thái giám

âm

thầm nghĩ trong lòng, Ngũ hoàng tử cũng quá ngây thơ rồi, Thất hoàng tử làm sao có thể vì

một

tiểu



nương mà bỏ qua cơ hội tranh đoạt ngôi vị hoàng đế chứ?

Tử Lạc Vũ buồn bực nhìn mấy vị hoàng tử đần độn, có tật xấu sao? Nàng có coi trọng bọn họ sao? Bị ngu rồi…

Nàng tiến lên từng bước, vốn định thay Hiên Viên Lưu Trần

nói

mấy câu, tay

nhỏ

bé lại bị lọt vào lòng bàn tay ấm áp, gió

nhẹ

thổi tới tiếng

nói

thanh nhã,

đi

thẳng vào trong tai nàng.

“Hiên Viên Lưu Trần thề

không

cùng hoàng huynh hoàng đệ tranh Tiêu Vũ Nhi, nếu vi phạm lời thề, nguyện chịu chín đạo thần lôi.” Tay hướng chỉ trời, khuôn mặt tĩnh nhã tràn đầy vẻ kiên nghị.

Tử Lạc Vũ thấy ánh mắt kiên quyết của Hiên Viên Lưu Trần, trong lòng kinh ngạc, đắm chìm vào thiếu niên áo trắng xinh đẹp.

hắn

thanh nhã đạm bạc,

không

quan tâm hơn thua.

Nàng có thể đoán được những hoàng tử này muốn tranh đoạt Tiêu Vũ Nhi cũng bởi vì quyền thế phụ thân khuynh trời, trong mắt bọn họ, Tiêu Vũ Nhi chỉ là

một

“công cụ” để nhảy lên ngôi vị hoàng đế, “công cụ” nhiều người mê, nào có người lại

không

muốn cướp đoạt?

Nhưng lại có

một

người

không

nhiễm hạt bụi “Thanh Trần công tử”, trong mắt

hắn

tựa hồ

không

có Tiêu Vũ Nhi,

không

có quyền thế,

không

có tranh đoạt, sống trong hoàng thất, Hiên Viên Lưu Trần thực đúng là đóa hoa cực phẩm…

“Hô hô, xem ra, Thất hoàng đệ

thật

sự

thích tiểu cung nữ này, như vây

đi! Hoàng huynh thành toàn cho ngươi lần này, ban tiểu cung nữ cho ngươi làm nha hoàn ấm giường, cho các người có tình

sẽ

thành người

một

nhà.” Hiên Viên Lưu Vũ cười hớn hở, bớt

đi

uy hϊếp lớn nhất, mất

một

tiểu cung nữ cũng đáng giá.

“Nàng

không

phải nha hoàn, lại càng

không

là ấm…” Má Hiên Viên Lưu Trần ửng đỏ, trong lòng tức giận, mở miệng lại sợ bôi nhọ nữ oa nhi như ngọc bên người.

Tử Lạc Vũ nổi giận, tay

nhỏ

rút khỏi tay Hiên Viên Lưu Trần, quơ lấy nhánh cây

trênmặt đất, ném tới Hiên Viên Lưu Vũ, mắng to: “Ngươi mới là nha hoàn ấm giường.”

Đầu Hiên Viên Lưu Vũ bị rách

một

mảng, máu loãng chảy theo khóe mắt của

hắn

chảy xuống, thái giám cùng nha hoàn hầu hạ bên cạnh

hắn

lo sợ

không

ngừng.

Tay phủ

trên

trán

một

vùng ẩm ướt, Hiên Viên Lưu Vũ đưa tay ra trước mặt,

hắn

kinh ngạc nhảy dựng, quá nhiều máu, ánh mắt bắn ra tia hung ác, chỉ vào tiểu nữ oa

nói: “Nô tỳ đê tiện, dám đánh vào đầu bản hoàng tử? Bắt nàng lại cho ta.”

Tử Lạc Vũ hừ lạnh

một

tiếng, mấy người như thế này mà cũng muốn bắt nàng sao? Vẫn coi nàng như tiểu hồ ly mà bắt nạt sao? Ta

sẽ

làm cho các ngươi răng rơi đầy đất….

Hiên Viên Lưu Trần ôm nàng vào trong lòng, hai tay che chở nàng trong ngực,

nói: “Sau này nàng là vương phi của ta, ai dám đối nàng bất kính?”

Tử Lạc Vũ suýt nữa trượt chân trong lòng Hiên Viên Lưu Trần, bọn họ mới gặp qua vài lần! Mà

đã

thăng cấp lên làm vương phi rồi hả?

Thái giám cùng cung nữ muốn tiến lên bắt tiểu nữ oa, nhưng vẫn đứng lại

một

chỗ, đôi tay

không

biết nên làm thế nào cho phải, nô tỳ kia đảo mắt biến thành tiểu vương phi,

không

phải là người mà thứ nô tài như bọn

hắn

dám động?

“Thất hoàng đệ, ngươi…được lắm… Nàng là vương phi sau này của ngươi, chúng ta chờ nhìn ngươi…cưới nàng.” Hiên Viên Lưu Vũ che đầu, nghiến răng nghiến lợi

nói.

Hiên Viên Lưu Trần vẫn tĩnh lặng, cái gì cũng

không

nói, tay

hắn

thủy chung giữ chặt tiểu nữ oa trong ngực,

một

lòng bảo hộ quá



ràng.

Hiên Viên Lưu Vũ thấy

hắn

không

nói, ngoan độc trừng mắt nhìn Hiên Viên Lưu Trần, sau đó rời

đi,

một

đám thái gián nha hoàn vội vàng

đi

theo phía sau

hắn.

Đứa

nhỏ

tay ôm đầu

đi

tới bên cạnh Tử Lạc Vũ, khuôn mặt

nhỏ

nhắn ngẩng cao,

nói: “Đừng làm vương phi của tên què này, để bản hoàng tử cưới ngươi có được

không?”

Khóe miệng Tử Lạc Vũ co rúm, ngón tay gấp khúc mổ

một

cái

trên

đầu đứa

nhỏ,

mộthài tử như ngươi còn muốn ăn đậu hủ của tỷ sao?

“Vì sao lại đánh ta?” Đứa

nhỏ

kêu la, lệ tràn mắt.

“Bởi vì ngươi đáng đánh đòn.” Tử Lạc Vũ dùng ánh mắt ‘xứng đáng’ nhìn đứa

nhỏ.

“Ngươi là…” Hai chữ ‘cọp mẹ’ còn chưa ra ngoài, nhìn thấy khúc ngón tay tiểu nữ oa,hắn

sợ hãi rụt cổ.

“Còn

không

đi, muốn ăn đòn tiếp hả?” Nàng làm bộ muốn đánh

hắn…

Thằng

nhỏ

chạy

thật

xa, làm mặt quỷ với Tử Lạc Vũ, lớn tiếng

nói: “Cọp mẹ,

đi

mà đánh tướng công què kia của ngươi

đi! Bản hoàng tử mới

không

cưới ngươi.”

trên

mặt Tử Lạc Vũ trắng xanh

một

mảnh,

thật

sự

bị thằng

nhỏ

kia làm tức giận đến thổ huyết…

Ống tay áo giật giật, nàng ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy

trên

mặt Hiên Viên Lưu Trần đỏ ửng khả nghi, ánh mắt nhìn nàng cũng có chút xấu hổ, mở miệng định

nói

cái gì.

“Trở về rồi

nói!” Loạn như hoàng cung,

không

phải dễ

nói

chuyện, mà nàng còn sắp rời

đi,

nói

chuyện ở đây cũng

không

phải việc hay ho, vạn nhất người có tâm nghe qua, lại càng

không

tốt.

Ống tay áo giật giật, nàng ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy Hiên Viên lưu trần

trên

mặt có khả nghi đỏ ửng, xem ánh mắt của nàng cũng có chút xấu hổ sắc, mở miệng định

nóigì đó.

"Trở về rồi

nói!" Loạn như hoàng cung,

không

có gì là

không

thể, hơn nữa nàng còn phải nhanh chóng rời khỏi đây, ở nơi này

nói

chuyện vạn nhất người nghe có tâm lại càng

không

phải chuyện tốt.

"Được." Hiên Viên Lưu Trần gật đầu, động xe lăn, cùng nàng tiến song song về phía trước.

Vào tiểu viện thanh nhã, tầm mắt Hiên Viên Lưu Trần dừng

trên

tấm tử bào nàng mặc, đây là y phục mà mẫu phi giúp

hắn

làm năm

hắn

sáu tuổi,

không

phải sao? Như thế nào lại mặc ở

trên

người nàng?

Tầm mắt Tử Lạc Vũ cùng tầm mắt

hắn

giao nhau, tự nhiên cũng nhìn ra nghi hoặc củahắn, xấu hổ cười cười,

nói: "Quần áo này ta

sẽ

trả lại cho ngươi, trước cho ta mượn mặc.”

Hiên Viên Lưu Trần là người tâm linh trong sáng, nghe nàng

nói

thế liền biết nàngkhông

muốn giải thích nhiều,

hắn

cũng

không

muốn gặng hỏi, gật đầu

nói: “khôngsao.”

“Lôi Phong sống”

không

nói

thêm, cũng

không

có khí thế bức người,

thật

là làm cho người ta bị vây trong lưỡng nan.

“Cái đó, để ta về thôi.” Nàng chỉ bên ngoài, mặc dù

không

biết nàng có thể chạy

điđâu, nhưng nàng

đã

không

phải tiểu hồ ly, cũng

không

thể tiếp tục ở lại để Hiên Viên Lưu Trần tiếp đãi.

"Đợi chút." Hiên Viên Lưu Trần bỗng nhiên gọi nàng.

Tử Lạc Vũ dừng chân, tò mò nhìn

hắn, thấy

trên

đỏ ửng

trên

mặt

hắn

dần dần đỏ hơn, nàng buồn bực chờ

hắn

cất tiếng.

“Kia… kia

nói, là nhất thời tình thế cấp bách, nếu ngươi

không

muốn

thì

cứ coi như miệng ta

nói

bậy, ngươi đừng trách móc.” Mặt Hiên Viên Lưu Trần đỏ như sắp

nhỏmáu,

không



sự

đồng ý của nàng, cứ như vậy

nói

chuyện, là

hắn

rất đường đột, chỉ tại

hắn

muốn nhanh chóng cứu nàng, sợ nàng bị thương tổn,

hắn

không

muốn bị nàng hiểu lầm, nghĩ rằng

hắn

là người lỗ mãng.

“Ta hiểu được,

sẽ

không

trách ngươi.” Nàng hướng

hắn

khoát tay,

một

bộ dáng

khôngsao cả.

“Hiểu được là tốt rồi, là tốt rồi.” Hiên Viên Lưu Trần

nói, ba từ ‘là tốt rồi’ phía sau kia là muốn

nói

cho chính mình nghe, kỳ

thật,

hắn

có chút chờ mong nàng

yêu

cầu

hắn

phụ trách, lại muốn vị trí vương phi của

hắn, thế nhưng nhìn bộ dáng

không

sao cả của nàng lại khiến

hắn

có chút ảm đạm.

“Ừ, ta

đi

nhé.” Tử Lạc Vũ hướng

hắn

vẫy tay,

không

chú ý đến con ngươi đen ảm đạm của

hắn, nàng còn

đang

cân nhắc xem đêm nay phải trải qua như thế nào?

Chân

nhỏ

đứng bên cửa tiểu viện, lỗ tai yên lặng bỗng nghe thấy tiếng động, nàng đối Hiên Viên Lưu Trần

nói: “Có người đến đây.”

“Nhất định là mẫu phi.” Hiên Viên Lưu Trần cau mày, lo lắng nhìn Tiểu Vũ Nhi.

Mẫu phi nhất định

đã

nghe được lời gièm pha, mới có thể vội vã chạy tới đâu, chỉ sợ

sẽgây bất lợi với Tiểu Vũ Nhi.

“Tiểu Vũ Nhi, ủy khuất ngươi

một

lát, trước trốn vào phòng ta.”

hắn

chỉ vào trong phòng.

“Ừm.” Dù

hắn

không

nói, Tử Lạc Vũ cũng

sẽ

tìm nơi để trốn, mẫu phi Hiên Viên Lưu Trần có vẻ

không

đơn giản,

không

chừng

sẽ

ngáng chân nàng.

Chân di chuyển, nàng trốn vào trong phòng, lỗ tai

nhỏ

dựng thẳng nghe đối thoại bên ngoài.

“Mẫu phi, sắc trời

đã

không

còn sớm, tại sao người lại đến đây?” Mây

trên

trời

đã

tảnđi, trăng non treo đầu cành từ từ

đi

lên.

“Mẫu phi vừa rồi có nghe tiểu thái giám

nói

Trần nhi có nha hoàn làm ấm giường,

thậtsự

hiếm lạ, Trần nhi ngày ngày cùng trúc xanh làm bạn, sao có thể có nha hoàn làm ấm giường? Nhất định là thái giám đó

nói

bừa, Trần nhi

nói

có đúng hay

không?” Vân Quý phi cố ý

nói, nhìn Trần nhi

không

trở về phòng, tầm mắt nàng dừng

trên

cửa phòng

đang

đóng chặt.

“Mẫu phi, Trần nhi mệt mỏi.” Hiên Viên Lưu Trần

không

thừa nhận mà cũng

khôngphủ nhân,

không

muốn cùng Vân Quý phi

nói

nhiều thêm nửa chữ.

Vân Quý phi cười lạnh, hai tay đặt

trên

tay cầm phía sau lưng xe lăn,

nói: “Vậy để mẫu phi đưa Trần nhi vào phòng nghỉ tạm.”

“Trần nhi có thể tự trở về phòng.” Hiên Viên Lưu Trần dùng tay chống vào ghế dựa, lạnh nhạt

nói.

hắn

không

buông tay, Vân Quý phi cũng

không

đẩy thêm được nửa phân, bởi vậy, nàng càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng.

“Trần nhi hôm nay làm sao thế? Ngay cả phòng cũng

không

cho mẫu phi vào? Hay là trong phòng con thực

ẩn

giấu nha hoàn ấm giường kia?” Hiên Viên Lưu Trần liên tiếp cùng nàng đối nghịch khiến nàng thấy buồn bực, là ai mang tiểu nô tỳ vào cung? Hay chính nàng ta bất tri bất giác bò lên Trần nhi của nàng.

“Nàng

không

phải là nha hoàn ấm giường.” Hiên Viên Lưu Trần

không

thích nghe người khác đem Tiêu Vũ Nhi của

hắn

hạ thấp thành nha hoàn, nàng tồn tại đẹp nhất trong lòng

hắn, xứng đáng được trân trọng.

“Vẫn còn

không

phải sao, ngươi

thật

nghĩ muốn phong nàng thành tiểu vương phi sao?” Hoang đường,

một

nô ty, sao có thể xứng với thân phận vương phi?

“Việc này, nhi thần đều có đúng mực.” Tiểu Vũ Nhi căn bản

không

đặt vị trí tiểu vương phi trong mắt, dù

hắn

có phần tâm tư kia, cũng là vô dụng.

“Ngươi có chừng mực? Ta thấy ngươi mới đúng là

không

đúng mực, vì

một

tiểu nô tỳ thân phận đê tiện, làm sao ngươi có thể phát ra lời thề đó? Quả thực là hoang đường vô cùng.” Khuôn mặt trang điểm xinh đẹp dường như muốn nổ tung, phổi như muốn nổi trống, Trần Nhi như thế nào trở nên hồ đồ thế này? Tiện tỳ nữ kia có cái gì tốt?

“Nhi thần vốn đối với Tiêu Vũ Nhi vô tâm, lời thề có phát hay

không, đều cùng

một

kết quả.”

“Vô tâm? Ha ha, ngươi đối với tiểu nô tỳ kia có tâm phải

không? Ha ha, Trần nhi, ngươi quá ngây thơ rồi, cho dù ngươi có tâm, thân ở trong hoàng tộc, nàng nhiều nhất cũng chỉ có thể trở thành nha hoàn trong phòng của ngươi, thân phận hèn mọn này ngay cả thị thϊếp cũng

không

hơn.” Nàng dùng

một

gậy xóa sạch ảo tưởng của Hiên Viên Lưu Trần, đem phép tắc hoàng tộc tàn khốc nhất nhắc nhở

hắn.

Lòng bàn tay Hiên Viên Lưu Trần thấm đẫm mồ hôi, thân hình hơi rung động, quy củ hoàng tộc cưới vợ rất nhiều,

không

phải theo ý muốn của

hắn

là được.

“Tiêu Vũ Nhi

đã

bị Nhϊếp chính vương đưa vào cung học đọc, bắt đầu từ ngày mai, Đổng Thái Phó giảng bài, ngươi ngày ngày

đi

nghe

đi.” Nhìn ra Hiên Viên Lưu Trần coi lời của nàng như gió thổi bên tai, giọng Vân Quý phi dịu

đi: “Chỉ cần ngươi đáp ứng mẫu phi ngày ngày

đi

nghe, mẫu phi có thể giúp ngươi

một

chuyện.”

Hiên Viên Lưu Trần ngẩng đầu nhìn Vân Quý phi, yên lặng chờ đợi câu

nói

tiếp theo.

“Có mẫu phi nào

không

đau lòng hài tử của mình? Nếu ngươi thích nàng, mẫu phi có thể giúp nàng giả tạo

một

thân phận cao quý, đến lúc đó, ngươi cưới nàng

sẽ

không

bị người khác chê cười.” Trần Nhi chỉ thề

không

cùng bọn

hắn

tranh Tiêu Vũ Nhi, nếu Tiêu Vũ Nhi chủ động theo đuổi Trần Nhi của nàng, tự nhiên

sẽ

xoay chuyển, bàn châu tính toán trong lòng Vân Quý phi vang lên.

Nữ hài kia bị Tiêu Diệc Nhiên đưa vào trong cung rồi hả? Vậy

không

phải

hắn

cũng đến hoàng cung sao? Tử Lạc Vũ tính toán định lưu lại nhìn xem, dù sao tiểu nữ oa kia giống nàng cả tên cùng khuôn mặt

đã

ở trong hoàng cung, nguyên chủ là nàng có phải nên tới nhìn nàng ta hay

không? Còn có mỹ nam vương gia, nàng cũng muốn tìm đáp án từ

hắn.

Hiên Viên Lưu Trần

không

nói

gì, thân phận Tiểu Vũ Nhi

hắn

không

biết, trực giác chohắn

thấy thân thế nàng

không

thấp, mà bộ dạng này của mẫu phi sợ rằng

không

đạt được ý vừa lòng chắc chắn

sẽ

không

rời

đi, nếu mẫu phi

không

đi, Tiểu Vũ Nhi cũngkhông

đi

được, xuất phát từ các loại suy xét,

hắn

gật đầu,

đi

cũng

không

sao, coi như nghe Thái Phó giảng bài.

“Trần nhi tốt, con có thể nghĩ thông suốt là chuyện

không

thể tốt hơn rồi.” Vân Quý phi hớn hở cả mặt mày.

“Mẫu phi, sắc trời dĩ nhiên

không

còn sớm, nhi thần muốn trở về phòng.” Nhìn sắc trời đêm đen,

hắn

có chút lo lắng Tiểu Vũ Nhi rời

đi

có thể gặp nguy hiểm hay

không.

“Được, mẫu phi

đi

đây, khó có được Trần nhi nhìn tới nhân gia, nha đầu ấm giường kia, mẫu phi

sẽ

không

quấy rầy các ngươi.” Vân Quý phi cười

nói.

trên

mặt Hiên Viên Lưu Trần bạo hồng, vội vã giải thích: “Mẫu phi,

không

phải như suy nghĩ của người…”

“Được rồi, Trần nhi thẹn thùng, mẫu phi cái gì cũng

không

nói, nhanh

đi

nghỉ ngơi

đi!”nói

xong,

không

nghe Hiên Viên Lưu Trần

nói

gì đó, nàng nâng bước

đi

ra tiểu viện.

Đến ngoài cửa, Vân Quý phi như hoa lúm đồng tiền trầm xuống, con mắt tối đen nhìnkhông

rõ.

"Nương nương, ngài

thật

sự

đồng ý để Thất hoàng tử thú tiện nô tỳ kia?" Tâm phúc thái giám Tiểu Vân Tử tay chỉ hình hoa lan

nhẹ

giọng

nói.

Vân Quý phi liếc mắt lạnh trừng

hắn,

nói: "Lắm miệng."

Tiểu Vân Tử tự tay tát hai ba cái vào mặt, giọng the thé

nói: "Nô tài miệng tiện, đáng đánh.”

Vân quý phi cười

một

tiếng, xóa lãnh ý,

nói: "Được rồi, trở về rồi

nói."

Tiểu Vân Tử

trên

mặt vui vẻ yểu điệu,

nói: "Dạ, chủ tử."

Hiên Viên Lưu Trần chần chừ dừng bên cửa, tay nâng lên lại hạ xuống, lời mẫu phi vừanói, Tiểu Vũ Nhi nghe được

thì

làm thế nào đây? Có phải nàng

sẽ

cảm thấy

hắn

quá mức lỗ mãng hay

không?

Két…! Cửa phòng bị

một

đôi tay

nhỏ

bé mở ra, Tử lạc Vũ thấy Hiên Viên Lưu Trần đứng ở cử nhưng

không

vào, kỳ quái hỏi: “Tiểu ca ca, vì sao ngươi

không

vào?”

Ánh mắt Hiên Viên Lưu Trần mơ hồ, động xe lăn

đi

vào.

“Ngươi… phải

đi

sao?” Có chút

không

nỡ nhìn khuôn mặt

nhỏ

nhắn của tiểu oa nhi.

Tử Lạc Vũ cười hi hi, nếu nàng

nói

không

muốn

đi,

hắn

có thể

sẽ

đuổi nàng

đi

haykhông? ‘Lôi Phong sống’ hẳn

sẽ

vui vẻ giúp người chứ nhỉ?

Thăm dò thái độ, nàng mở miệng: “Tiểu ca ca, ta có thể ở nhờ chỗ này của ngươi mấy ngày hay

không?”

Hiên Viên Lưu Trần kinh ngạc nhìn nàng,

nói

như vậy,

hiện

tại nàng

sẽ

không

đi

sao?hắn

còn có cơ hội ở cùng nàng thêm mấy ngày sao?

“Nếu ngươi thấy khó xử, vậy ta

đi

thôi!” Tử Lạc Vũ thấy ‘Lôi Phong sống’

không

nói

gì, nghĩ là

hắn

không

vui, ngẩng đầu nhìn trời đen bên ngoài, tối nàng nàng phải ôm cành cây ngủ rồi.

“không…không

khó xử, ngươi có thể ở lại.” Tay

hắn

giữ chặt tay

nhỏ

của nàng, ngăn cản nàng rời

đi.

“Tiểu ca ca, ngươi

thật

sự



một

người tốt.” Tử Lạc Vũ hớn hở mặt mày, tay

nhỏ

cầm cánh tay Hiên Viên Lưu Trần đung đưa.

Tính trẻ con, thiên chân vô tà.

“Tiểu Vũ nhi, người có thể gọi ta là … Trần ca ca

không?” ‘Tiểu ca ca’ từ trong miệng nàng thốt ra làm

hắn

không

quen, trong lòng

hắn

có chút bất đồng.

Tử Lạc Vũ nhe răng khểnh a

một

tiếng, ngọt ngào gọi: “Trần ca ca.”

Hiên Viên Lưu Trần vui vẻ, con ngươi đen như dòng suối ấm áp, đáp: “Ừm.”

Trong khoảnh khắc hai người nhìn nhau, khuôn mặt

nhỏ

nhắn đáng

yêu

kia khiến Hiên Viên Lưu Trần khó rời được tầm mắt.

“Trần ca ca, ngươi nhìn chằm chằm ta như vậy làm gì?” Mỗ tiểu nữ oa cười

nói,

một

bộ dáng thiên chân vô tà.

Nghe vậy, Hiên Viên Lưu Trần cuống quit chuyển ánh mắt, tay cũng thu trở về,

nói: “Đêm

đã

khuya, ngươi ngủ trước

đi!”

Tiểu nữ oa nghiêng đầu, nhìn người chuyển động xe lăn

đang

thẹn thùng, Trần ca ca đỏ mặt nha…!

“Tiểu Vũ nhi chiếm giường của Trần ca ca rồi, Trần ca ca ngủ ở chỗ nào?”

Trời ơi! Chiếm lấy giường lớn thoải mái của người khác, nàng có chút xấu hổ mà!

“Ta

không

mệt nên trước muốn đọc sách.” Xe lăn trượt đến án thư bên cạnh, tay cầm quyển sách, mắt

không

rời, im lặng nghiền ngẫm.

Tử Lạc Vũ đánh

một

cái ngáp,

đã

đến giờ Hợi rồi(từ 11h-1h), đồng hồ sinh học của nàng luôn đúng giờ,

đi

đến trước giường,

nói

tới thiếu niên tay vẫn

đang

cầm quyển sách: “Trần ca ca, ta ngủ trước đây.”

Thư quyển trong tay

hắn

không

động,

hắn

giương mắt nhìn tiểu nữ oa ngã xuống giường, chỉ đáp

một

câu thanh nhã: “Ừ, ngươi ngủ

đi!”

Giờ Tý (1h-3h), tiểu nữ oa

trên

giường

đang

ngủ say, nước miệng chảy bên miệng.

“Phụ thân.”

“Phụ thân, đừng.”

“Phụ thân, đừng ôm nàng ta.”

“Chán ghét phụ thân.”

Nàng liên tiếp

nói

mơ, cái mũi

nhỏ

sụt sịt,

một

giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt.

một

ngón tay vươn tới, lau lệ khóe mắt nàng, thương tác vuốt ve đôi má nàng.

Ngón tay Hiên Viên Lưu Trần vừa định rời khỏi mặt nàng, đôi tay

nhỏ

đã

bắt được tayhắn, thanh

âm

mềm mại nhưng vội vã

nói: “Phụ thân đừng

đi.”

Tiểu Vũ nhi

không

thể tách rời phụ thân của nàng, vì sao lại chạy vào trong cung màkhông

trở về nhà? Theo lời nàng

nói,

hắn

có thể tựa hồ đoán được rằng phụ thân nàng sủng

một

đứa

nhỏ

khác, nam tử từ xưa đều tam thê tứ thϊếp, làm sao có thể chỉ độc sủng

một

đứa bé?

Bàn tay

hắn

lại dán

trên

mặt nàng, xúc cảm mềm mại khiến

hắn

hoảng sợ,

trên

mặthắn

lộ ra mỉm cười ngọt ngào, ánh mắt Hiên Viên Lưu Trần thêm vài phần ôn nhu.

“Chỉ cần nàng nguyện ý, Trần ca ca

sẽ

sủng nàng cả đời.”

Đêm nay, tay

hắn

đặt

trên

gương mặt nàng, ánh mắt nhu hòa nhìn nàng

một

đêm.

Rạng sáng, Hiên Viên Lưu Trần chuẩn bị đồ điểm tâm sáng rồi

đi

ra tiểu viện.

Vân Quý phi phái nha hoàn thái giám tới,

đã

ở ngoài cửa chờ, Hiên Viên Lưu Trần lạnh lẽo nhìn bọn họ,

không

nói

thêm, nha hoàn phụ giúp đẩy xe lăn

đi

nghe Đổng Thái Phó giảng bài.

Mẫu phi rốt cuộc vẫn là

không

yên tâm về

hắn, nếu nàng muốn gọi nhóm nô tài tới giám sát,

thì

theo nàng thôi!

Tử Lạc Vũ tỉnh lại, trời

đã

sáng choang, xoay người xuống giường, Hiên Viên Lưu Trầnđã

không

còn ở trong phòng,

trên

bàn bày bữa sáng, đây là vì chuẩn bị cho nàng sao?

Lưu Trần ca ca

thật

sự

rất cẩn thận, biết nàng tỉnh dậy

sẽ

đói bụng, móng vuốt

nhỏvuốt ve điểm tâm, rồi nhét vào miệng, ăn

thật

ngon,

một

thìa cháo loãng đút vào miệng, dù hơi lạnh nhưng đậm hương vị,

không

sai nha…!

Sau khi ăn xong, nàng tính ra ngoài, nếu mỹ nam vương gia vào hoàng cung, vậy nàng trước tiên phải hiểu biết



ràng đường

đi

trong cung.

Vì để khuôn mặt này

không

dễ dàng bị để ý, Tử Lạc Vũ tóm lấy ít đất vàng khô ráo, chà xát

trên

tay rồi bôi lên mặt, khuôn mặt vốn đầy đặn phấn nộ giờ

đã

biến thành sắc vàng

không

chút dinh dưỡng, chỉ cần nàng

không

cười

thì

sẽ

không

thu hút ánh mắt người.

đi

dạo cả buổi sáng, trừ việc gặp phải mấy nha hoàn, cũng

không

gặp được chuyện thú vị nào.

Tử Lạc Vũ

đã

mò mẫm



ràng toàn bộ đường

đi

trong hoàng cung, cẳng chân chuẩn bị trở về tiểu viện của Hiên Viên Lưu Trần

thì

bỗng gặp phải

một

chuyện thú vị.

“Trần ca ca, ngươi đợi ta với.” Giọng điệu ngọt ngào ngây thơ rất giống với giọng của nàng.

Tử Lạc Vũ đứng nơi xa, phóng tầm mắt tới, nhìn thấy tiểu nữ oa giống nàng như đúcđang

đuổi theo Hiên Viên Lưu Trần.

“Ngươi

đi

theo ta làm gì?” Hiên Viên Lưu Trần từ xưa nay tính tình vẫn rất tốt, nhưng lúc này bị “Tiêu Vũ Nhi” truy có chút buồn bực.

Thời điểm vừa mới vào học,

hắn

kinh ngạc vì Tiêu Vũ Nhi này cực kỳ giống Tiểu Vũ nhi của

hắn, nên chán ghét với nàng ta phai nhạt cũng

không

ít.

Nào biết, vừa mới gặp mặt, nàng ta tựa như da trâu dính chặt lên người

hắn, trái

mộtcâu Trần ca ca, phải

một

câu Trần ca ca, miệng hô muốn

hắn

ôm.

Còn vô nại hơn là,

hắn

chỉ động xe lăn quay đầu trở về, ai ngờ nàng ta ngược lại cũngđi

theo, truy

hắn

đến tận đây.

“Trần ca ca, Vũ nhi thích ngươi, ngươi đừng trốn tránh Vũ nhi có được hay

không?” Nàng khờ dại

nói, đôi mắt y hệt Tử Lạc Vũ đến bảy tám phần

đang

nhìn thẳng vào khuôn mặt Hiên Viên Lưu Trần.

“Vớ vẩn, mới gặp lần đầu

đã

thích, có phải quá tùy tiện hay

không?” Hiên Viên Lưu Trần quay mặt, tránh thoát tầm mắt của nàng, Tiêu Vũ Nhi mặt dù có khuôn mặt tương tự Tiểu Vũ nhi, nhưng tính tình tham luyến nam sắc này lại kém Tiểu Vũ nhi

mộtmảng lớn.

“Làm sao có thể? Phụ thân

nói, Vũ nhi nhìn trúng người nào trong cung đều có thể đểhắn

làm phu quân, Vũ nhi thích ngươi, muốn ngươi làm phu quân của Vũ nhi.” Ngón tay

nhỏ

chỉ Hiên Viên Lưu Trần, bá đạo

nói.

Con ngươi Hiên Viên Lưu Trần xuất

hiện

chán ghét, đây đâu chỉ là vớ vẩn? Quả thực làkhông

thể

nói

lý.

“Thân phận tiểu quận chúa cao sang, chân Lưu Trần có bệnh

không

tiện

nói

ra, e sợ

sẽlàm chậm trễ tiểu quận chúa cả đời, tiểu quận chúa hãy tìm hoàng tử khác làm phu quân

đi!”

“Tiêu Vũ Nhi” méo miệng, hốc mắt nhiễm lệ,

một

bộ dáng điềm đạm đáng

yêu

giống bộ dáng Tử Lạc Vũ quật cường đến ba phần: “không

cần, Vũ nhi thích Trần ca ca.”

Đôi mắt ngọc lưu ly kia tương tự như Tiểu Vũ nhi, tâm Hiên Viên Lưu Trần tựa như mặt hồ tĩnh lặng vẫn bị quấy đυ.c, nổi lên đau lòng.

“Trần ca ca, ta

thật

sự

rất yên mến ngươi.” Tiêu Vũ Nhi thấy Hiên Viên Lưu Trần

trênmặt có chút thương tiếc, nàng ta ôm lấy cánh tay

hắn, làm nũng.

Chút thương tiếc của Hiên Viên Lưu Trần dành cho “Tiêu Vũ Nhi” bị phá hoại hầu nhưkhông

còn, tay trái gạt đôi tay

đang

ôm chặt cánh tay

hắn.

“Buông ra, nữ hài tử

một

chút rụt rè đều

không

có, sao có thể tùy tiện ôm nam tử như vậy?”

thật

sự

không

hơn da trâu, dính chặt khiến người phiền chán.

“không

cần,

không

cần, Trần ca ca là phu quân Vũ nhi nhìn trúng, Vũ nhi

không

buông tay.” Tiểu



nương than thở kêu lên.

Phụ thân nàng là nhϊếp chính vương đương triều quyền thế lớn nhất, vật nàng cần,không

có chuyện

không

chiếm được, Trần ca ca đừng nghĩ trốn thoát, ta thích ngươi chỉ cần

một

câu của phụ thân mà thôi.

“Trần ca ca, nha đầu

không

biết xấu hổ này là ai? Tại sao lại quấn ngươi

không

rời nha?” Tử Lạc Vũ nhàn nhã tiêu sái

đi

tới, mắt lạnh liếc nhìn “Tiêu Vũ Nhi” giống nàng, hai từ ‘phụ thân’ kia làm tâm nàng thấy

không

thoải mái.

Hiên Viên Lưu Trần dùng lực phất

nhẹ

cánh tay ‘Tiêu Vũ Nhi’, đẩy xe lăn

đi

tới bên cạnh Tử Lạc Vũ.

“Chỉ là nàng ta

một

bên tình nguyện, Tiểu Vũ nhi, ta cùng nàng ta cái gì cũng

khôngcó, muội đừng hiểu lầm.” Đôi mắt cong cong mang theo vài phần háo sắc kia của nàng ta, người sáng suốt vừa thấy biết ngay, thiếu niên áo trắng là bị nữ oa để ý.

‘Tiêu Vũ Nhi’ nhìn thấy Tử Lạc Vũ, cả người cứng đờ, trong mắt mang theo bất khả tư nghị,

nói: “Bộ dáng…ngươi…giống ta.”

Tử Lạc Vũ hừ

một

tiếng, nàng ta

không

phải

nói

chuyện vô nghĩa sao, nếu bộ dáng nàng ta

không

giống nàng, mỹ nam vương gia

sẽ

tìm nàng ta tới để thay thế nàng sao?

“Trần ca ca, Tiểu Vũ nhi đẩy ngươi trở về.” Nhìn thấy người giống nàng đến bảy tám phần kia liền phản cảm,

một

khắc cũng

không

muốn ở lại đây.

“Tiểu cung nữ lớn mật, ngươi tưởng rằng người lớn lên giống bản quận chúa

thì

khôngphải hành lễ sao? Còn

không

quỳ xuống.” Tiểu nữ oa nhìn thấy Trần ca ca đối xử ôn nhu với Tử Lạc Vũ, còn với chính mình lại lãnh đạm

không

nguyện để ý tới, trong lòngkhông

vui, nàng ta mới là tiểu quận chúa chân chính, Trần ca ca nên đối xử tốt với nàng ta mới đúng.

Tử Lạc Vũ bó tay, nàng là chủ nhân

thật

còn

không

kêu gào với đồ giả mạo kia

thìthôi, đồ giả mạo đó lại còn vênh váo tự đắc quát lại nàng à?

Kêu nàng quỳ xuống hành lễ sao? Ngươi liệu có làm được

không?

“Đầu ngươi bị đυ.ng ở đâu à? Hay là bị kẹp vào cánh cửa? Ta phải hành lễ với ngươi sao?” Tử Lạc Vũ hừ

một

tiếng, khinh thường

nói.

“Ngươi

thật

to gan, dám

nói

cùng bản quận chúa như vậy.” Tiểu nữ oa vốn định gọi thái giám tới bắt Tử Lạc Vũ để nàng ta thấy được

sự

lợi hại, nhưng sau khi suy xét, sợ rằng Trần ca ca

sẽ

chán ghét nàng, cho nên khẩu khí này nàng ta cố chịu đựng.

Trong lòng Tử Lạc Vũ trợn tròn con mắt,

nói

gì thế? Còn cãi lý lắm điều với ta, cẩn thận tỷ dùng quyền đánh đầu ngươi, vốn nhìn thấy hàng giả như ngươi, bụng tỷ

đãkhó chịu, lại còn ở trước mắt tỷ mà kiêu ngạo hung hãn, cứ làm như mỹ nam vương gia là phụ thân ngươi đấy.

“Tiểu quận chúa, nàng là tiểu vương phi của Trần ca ca, xin người đừng gây khó xử với nàng.” Hiên Viên Lưu Trần

nói

những lời này cho ‘Tiêu Vũ Nhi’, thân phận Tử Lạc Vũ

không

hề thấp hơn nàng ta, cho nên

không

nhất thiết phải hành lễ với nàng ta.

Tiểu nữ oa

không

thể tưởng tượng nổi trừng to mắt, trong con ngươi đen tràn đầy nghi ngờ, nước mắt nàng ta rất nhanh chảy xuống, miệng

nhỏ

dẩu lên kêu gào.

“Trần ca ca gạt người, Trần ca ca gạt người.”

Hiên Viên Lưu Trần

đã

sớm miễn dịch với tiếng khóc của nàng ta, kéo tay

nhỏ

Tử Lạc Vũ,

hắn

hướng về tiểu



nương

đang

khóc rồi

nói: “Lưu Trần

không

gạt người.”

‘Tiêu Vũ Nhi’ nén nước mắt nhìn tay bọn họ ở cùng

một

chũ, hít nước mũi,

nói: “Nàng ta mới

không

phải là tiểu vương phi của ngươi, ngươi là của ta.”

Tử Lạc Vũ thiệt tình cảm thấy hàng giả này tới là muốn hủy

đi

hình tượng của nàng, đuổi theo nam tử

không

rời, lại còn ép mua ép bán đem mình đẩy mạnh tiêu thụ ra ngoài?

thật

sự

là bỏ

đi

ba chữ ‘Tiêu Vũ Nhi’

trên

mặt.

“Trần ca ca, chúng ta trở về

đi!” Tử Lạc Vũ

nói

với Hiên Viên Lưu Trần.

Hàng giả kia dù sao cũng là do mỹ nam vương gia giúp nàng lừa gạt người,

không

nên cùng nàng ta phát sinh tranh chấp, đến sau cùng cái chịu ảnh hưởng lớn nhất vẫn là ba chữ ‘Tiêu Vũ Nhi’ kia.

“Ừm.” Hiên Viên Lưu Trần đáp, Tiểu Vũ nhi bên người, nàng

nói

cái gì đều là tốt cả.

Sau khi Tử Lạc Vũ cùng Hiên Viên Lưu Trần rời

đi, ‘Tiêu Vũ Nhi’ đỏ vành mắt đứng tại chỗ.

Trần ca ca

không

coi trọng nàng ta,



ràng nàng ta mới đúng là tiểu quận chúa, mọi người

không

phải đều thích nàng sao? Tất cả là do tiểu



nương kia có bộ dáng giống nàng ta, là nàng đoạt

đi

Trần ca ca của nàng ta.

“Vũ nhi.” Vân Quý phi

đã

từ

một

bên

đi

tới, ánh mắt mang theo ý cưới lại hàm chứa lo lắng.

‘Tiêu Vũ Nhi’ nghiêng đầu nhìn Vân Quý phi ăn mặc kiều diễm, khuôn mặt

nhỏ

nhắn vẫn còn chút tức giận sau chuyện vừa rồi, khiến nàng có chút mất hứng.

“Bản cung là mẫu phi của Hiên Viên Lưu Trần.” Vân Quý phi

nói

ra thân phận.

Tiểu nữ oa nghe nàng

nói

là mẫu phi của Hiên Viên Lưu Trần, khuôn mặt

nhỏ

nhắn càng đậm bi thương,

một

bên hít mũi,

một

bên rơi lệ.

“Tiểu quận chúa, đừng khóc, sao lại khóc rồi! Đừng khóc được

không, bản cung đau lòng.”

thật

sự

không

ngờ, Trần nhi vừa xuất

hiện

trước mặt tiểu quận chúa, liền khiến tiểu



nương bị mê hoặc, con trai của nàng quả nhiên xuất sắc, chỉ cần ‘Tiêu Vũ Nhi’ có ý với Trần nhi, chuyện này

không

thể tốt hơn rồi.

“Trần ca ca

không

thích ta,

hắn

thích tiểu



nương giống ta.” ‘Tiêu Vũ Nhi’ khóc cáo trạng, trong lòng chán ghét tiểu



nương kia.

“Làm sao có thể? Trần ca ca thích nhất là tiểu quận chúa,

hắn

chỉ lo lắng chân của

hắncó bệnh

không

tiện

nói, cho nên mới

không

dám tiếp nhận tiểu quận chúa,

hắn

còn tìmmột

tiểu cung nữ giống con đặt bên người, còn

không

thể nhìn ra là

hắn

có tình nghĩa tới tiểu quận chúa sao?” Vân Quý phi ngồi xổm trước người tiểu



nương, trong tay cầm khăn lụa lau nước mắt

trên

mặt tiểu



nương.

“không

khóc

không

khóc, Vũ nhi là tiểu nữ hài tốt nhất

trên

thế gian này, Trần ca ca rất muốn sau này cưới con làm vợ, chỉ là đôi chân kia

không

để

hắn

có dũng khí thổ lộ mà thôi.”

‘Tiêu Vũ Nhi’ nghe

nói

như thế, trong lòng thoải mái hơn, nhỉnh mũi, hỏi: “không

có biện pháp gì để chân của Trần ca ca tốt hơn sao?”

Vân Quý phi chờ đợi chính là câu này, lập tức cười

nói: “Có biện pháp là có biện pháp, nhưng cần Vũ nhi hỗ trợ mới được.”

“Cần ta hỗ trợ thế nào mới có thể chữa khỏi chân cho Trần ca ca?” Nàng ta muốn chữa khỏi cho

hắn, sau đó để Trần ca ca rời khỏi nữ hài chán ghét kia, nàng ta thích Trần ca ca, từ ánh nhìn đầu tiên

đã

đi

sâu vào trong trí óc,

không

ai có thể cướp

đi.

“trên

đời này chỉ có

một

người có thể cứu chân của Trần nhi, người nọ lại có giao tình tốt với phụ thân con, Văn Nhân thần y, chỉ cần

hắn

cứu trị, Trần nhi có thể

đi

lại bình thường, ngày sau đối xử với tiểu quận chúa cũng

sẽ

có điều bất đồng.” Người người đều biết Nhϊếp chính vương sủng nữ nhi vô độ, nếu lần này có thể được Văn Nhân thần ý chữa trị, đó là chuyện quá tốt.

“Văn Nhân thần y?” Tiểu nữ oa khó hiểu

thì

thầm, nàng ta tựa hồ chưa từng nghe qua tên này.

“Ừ, là Văn Nhân thần y, trước đó vài ngày, Văn Nhân thần y còn ở trong Tiêu vương phủ.” Vân Quý phi nhắc nhở.

Tiêu vương phủ? Nàng ta đều ở vùng ngoại ô, phụ thân chưa từng đưa nàng ta trở về Tiêu vương phủ, nàng ta cũng từng khẩn cầu qua phụ thân, lần đó vừa mới mở miệng, sắc mặt phụ thân liền lạnh xuống, bỗng nhiên trở nên đáng sợ.

Từ đó về sau, nàng ta

không

dám

nói

thêm

một

câu

đi

Tiêu vương phủ, bọn hạ nhân đều

nói

phụ thân sủng nàng ta, thương nàng ta,

thật

ra, bọn họ

không

biết, phụ thânkhông

đối xử tốt với nàng ta như bọn họ vẫn thấy, nàng ta thường xuyên sợ hãi phụ thân, sợ chọc

hắn

không

vui.

Nhưng, chân của Trần ca ca… Mặc kệ, dù sao nàng cũng là nữ nhi của phụ thân, phụ thân dù có mất hứng cũng

sẽ

không

làm gì nàng, vì thích Trần ca ca, nàng nguyện ý

đikhẩn cầu phụ thân.

“Nương nương yên tâm, Vũ nhi

sẽ

cùng phụ thân

nói

chuyện này.”

Vân Quý phi nghe ‘Tiêu Vũ Nhi’

nói

như vậy, chân Trần nhi nắm chắc có thể được Văn Nhân thần y chữa trị, ai

không

biết Nhϊếp chính vương chỉ có duy nhất

một

nữ nhi này chứ?

“Bản cung thay Trần nhi cảm tạ tiểu quận chúa.” Đạt được câu

nói

cam đoan vừa rồi, mắt Vân Quý phi có chút ướt, bao nhiêu ngày đêm, nàng ngóng trông Trần nhi có thểđi

đứng trở lại,

hiện

tại cũng sắp đạt được ước nguyện, nàng làm mẫu phi sao có thểkhông

cao hứng cho được?

“Chữa khỏi chân cho Trần ca ca là việc ta phải làm.”

trên

mặt tiểu



nương

hiện

lên hai đóa hồng, mẫu phi của Trần ca ca

thật

tốt nha…! Nàng rất thích.

“thật

sự

là bé ngoan có hiểu biết.” Vân Quý phi

không

keo kiệt mà khen ngợi.

Dường như nghĩ đến chuyện gì đó, Vân Quý phi

nói

tiếp: “Tính tình Trần nhi lãnh đạm, ngày ngày làm bạn cùng sách ở Thanh Trúc, mong tiểu quận chúa thường xuyên có thể

đi

xem

hắn.”

“Nhưng còn tiểu



nương kia…” Nàng ta chán ghét tiểu



nương bên người Trần ca ca.

Vân Quý phi kéo tay nàng ta, đặt ở trong lòng bàn tay: “Nàng bất quá cũng chỉ là tiểu cung nữ đê tiện, nào có tư cách đứng bên cạnh Trần nhi.”

Nghe vậy, mắt ‘Tiêu Vũ Nhi’ sáng lên, trong mắt

hiện

lên tinh quang, vui vẻ

nói: “Nương nương, ta biết nên làm thế nào rồi.”

Mắt lưu ly

hiện

tia sáng kỳ dị, má lúm đồng tiền nhợt nhạt, diện mạo có bảy phần thương tự, thần

không

giống, vận

không

giống.

====phân cách tuyến====

Trở lại tiểu viện Thanh Trúc, Tử Lạc Vũ liền chống cằm ghé vào trước bàn gỗ, ánh mắt hướng về phía ngoài song cửa sổ đầy suy tư, mỹ nam vương gia khi nào

sẽ

đến hoàng cung? Nàng chỉ còn năm ngày, có thể chờ đến khi

hắn

tới

không?

Bộ dáng trầm tư của nàng lọt vào trong mắt Hiên Viên Lưu Trần lại thành chuyện khác, theo lý thường,

hắn

cho rằng nàng là vì chuyện của ‘Tiêu Vũ Nhi’ mà mất hứng.

“Tiểu Vũ Nhi.” Ống tay áo khẽ động, giọng

nói

ấm áp khẽ gọi.

Tử Lạc Vũ chuyển ánh mắt, liếc nhìn Hiên Viên Lưu Trần, hỏi: “Trần ca ca, có chuyện gì sao?”

Hiên Viên Lưu Trần nhìn thẳng vào mắt nàng, mang theo ánh mắt chân thành,

nói: “Nàng tuy là quận chúa nhưng ta đối với nàng là vô ý, ta chỉ có ý với, với Vũ nhi.”

Sau khi

nói

xong, hai gò má

hắn

đỏ rực, ánh sáng đầy mặt, như nhã tiên nhiễm chút phàm trần, phần tiên khí giảm bớt, khiến cả người

hắn

trở nên chân

thật

sinh động hơn.

Tử Lạc Vũ trượt tay

đang

chống cằm, cằm suýt nữa đυ.ng bàn, Trần ca ca

đang

thổ lộ với nàng sao?

Được rồi! Tỷ còn

nhỏ,

nói

đến chuyện

yêu

đương với tỷ tạm thời

không

thích hợp.

Được rồi! Kỳ

thật

nàng tuy mới năm tuổi nhưng lại có tư tưởng của tuổi mười bảy, Hiên Viên Lưu Trần mới mười hai tuổi, chỉ là về lý, nàng lớn hơn

hắn

những sáu tuổi, cùng

hắn

nói

chuyện

yêu

đương? Vậy chẳng phải là mối tình chị em sao? Tỷ

khôngmuốn tình

yêu

chị em…

Được rồi! Nếu

không, đợi ngươi trưởng thành rồi trở lại tìm tỷ

nói

chuyện…

Ba cái ‘Được rồi’ của Tử Lạc Vũ qua

đi, mắt lưu ly dừng

trên

khuôn mặt tuấn dật của Hiên Viên Lưu Trần, tiểu tử này

hiện

tại là bộ dáng thanh thuần tai họa, sau khi lớn lên còn thêm gì nữa? Tương lai Đông Phong quốc lại có thêm

một

họa nam…

Hiên Viên Lưu Trần bị Tử Lạc Vũ nhìn nên có chút thẹn thùng, tim đập mạnh

khôngtheo quy luật, động xe lăn đến trước mặt, tim đập loạn, ngón tay xinh đẹp che mắt nàng,

nói: “Tiểu Vũ Nhi, có cho phép Trần thích nàng hay

không?”

Tử Lạc Vũ kéo bàn tay

hắn

ra, miệng cười, như trẻ con

nói: “Trần ca ca che mắt ta làm chi?”

Hiên Viên Lưu Trần bị nàng hỏi như vậy, mặt 囧, mắt khép hờ nhìn khuôn mặt

nhỏnhắn

đang

cười của nàng.

Kết quả là, đề tài có để cho

hắn

thích hay

không

là trọng tâm, bị dừng lại trong

khôngkhí đặc biệt này giữa hai người.

một

ngày qua

đi, bước sang ngày tiếp theo.

Khi Tử Lạc Vũ ra khỏi tiểu viện, ngẫu nhiên gặp đứa

nhỏ

hôm trước,

hắn

ngồi xổm bên cạnh ao, cục đá

hắn

ném vào ao, trượt

trên

mặt nước, bắn lên mấy cái rồi chìm xuống, cá trong nước vẫy đập.

Hai người nhàn rỗi đυ.ng nhau, Tử Lạc Vũ nhặt nhánh cây, hướng đứa

nhỏ

đi

đến, lần trước mắng ta là cọp mẹ, thù này vẫn chưa báo.

“Thằng

nhỏ.” Vừa

nói

xong, nhanh cây gõ ngay

trên

đầu

hắn.

“Ai dám đánh bản hoàng tử?” Đứa

nhỏ

tức giận quay đầu, nhìn thấy Tử Lạc Vũ, kiêu ngạo xịt xuống

một

đoạn.

“Tại sao

không

đến Thái phó học bài? Lại lười biếng rồi?” Nàng ngồi bên cạnh đứanhỏ, đặt nhánh cây trong tay

trên

đùi.

Hiên Viên Lưu Hồn nhìn thấy nhánh cây kia liền nhàm chán, xê dịch thân thể, cách xa nàng

một

chút, làm mặt quỷ,

nói: “Mắc mớ gì đến ngươi?”

Tử Lạc Vũ liếc đứa

nhỏ

một

cái, cầm nhánh cây trong tay cố ý gõ gõ, làm động tác uy hϊếp,

nói: “Muốn đánh đòn sao?”

Miệng Hiên Viên Lưu Hồn mím chặt, mặt béo trở nên thành

thật

hơn,

không

tình nguyện

nói: “Ta

không

muốn

đi

Thái Phó học bài.”

Tử Lạc Vũ vui vẻ, hướng đến gần

hắn

nói: “Vì sao? Ta nhớ



ngươi cùng đám hoàng huynh của ngươi đều muốn theo đuổi Tiêu Vũ Nhi, ngươi

không

đi,

không

sợ nàng ta bị người khác cướp đoạt à?”

Thân thể Hiên Viên Lưu Hồn lại xê dịch về hướng bên kia, nhánh cây trong tay nàng tathật

đáng sợ: “Hoàng tẩu, ngươi quản rộng quá đấy!”

Nghe thấy hai từ ‘hoàng tẩu’, Tử Lạc Vũ nổi trận lôi định,

một

gậy đáng

hắn, cho ngươinói

linh tinh này.

“A… hoàng tẩu gϊếŧ người! Hoàng tẩu gϊếŧ người!” Đứa

nhỏ

bò dậy, chạy rất nhanh.

“Ngươi có dũng khí

thì

đứng lại cho ta.” Tử Lạc Vũ giơ nhanh cây cao đuổi theo đứanhỏ.

“Ngươi nghĩ ta ngốc à? Đứng lại cho ngươi đánh hả?” Đứa

nhỏ

hướng nàng làm mặt quỷ.

“Được lắm! Lão hổ

không

phát uy, ngươi lại cho rằng ta là mèo bệnh?” Tử Lạc Vũ bước chân nhanh hơn chạy về phía

hắn,

không

tới

một

hồi

đã

túm được gáy

hắn.

“Chạy

đi! Tiếp tục chạy

đi!” Nhìn thằng

nhỏ

trong tay nàng

đang

chạy tại chỗ, Tử Lạc Vũ cười ha ha.

Nâng mắt tìm cành cây, đem đứa

nhỏ

móc lên

trên, Hiên Viên Lưu Hồn bị treo

trêncây, hai chân

nhỏ

lắc lư giữa

không

trung.

“Oa… hoàng tẩu ức hϊếp người…” Đứa

nhỏ

gào khóc, nước mắt nước mũi dài lòng thòng như mì sợi ướt.

“Thực muốn ăn đòn sao?” Tử Lạc Vũ nguy hiểm nheo mắt, giương nhánh cây làm bộ dáng đánh tới.

“Nữ hiệp, người ta là giả muốn ăn đòn thôi.” Đứa

nhỏ

lập tức chữa lại, khuôn mặt

nhỏnhắn phấn nộn ướŧ áŧ hớn hở.

Khóe miệng Tử Lạc Vũ giật giật, thằng

nhỏ

này đúng là tiểu tinh quái, thay đổi rất nhanh.

“nói, lần sau còn gọi ta là hoàng tẩu nữa

không?”

Đứa

nhỏ

lắc đầu mạnh, lấy lòng

nói: “không,

không, bản hoàng tử cảm thấy ngươi có vẻ thích hợp làm nữ hiệp hơn.”

“Này

không

sai biệt lắm…” Lời Tử Lạc Vũ còn chưa dứt,

đã

bị

một

tiếng

nói

mềm mại cắt ngang.

“Ai ôi! Hoàng nhi của ta, sao con lại bị ức hϊếp thành như vậy? Hoàng nhi đáng thương của ta.”

Nữ nhân mặc lụa mỏng đỏ kinh hô, tơ vàng thêu phượng hoàng ngũ sắc sống độngđang

giương cánh, đầu nàng đội trâm phượng vàng, bước chân chạy chậm tới, trâm vàng trước sau lung lay, phú quý bức người.

Cung nữ thái giám

đi

theo phía sau lưng nàng vội tiến lên phía trước “cứu” tiểu hoàng tử.

Hiên Viên Lưu Hồn vừa rơi xuống đất

đã

bị nàng ôm vào trong ngực, xoa đầu nhìn mặt, khẩn trương

nói: “Hoàng nhi ngoan ngoãn của ta, có bị dọa hay

không, đừng sợ…! Mẫu phi giúp con, đừng sợ nha…!”

Tử Lạc Vũ thở dài, khó trách đứa

nhỏ

hung hãn

không

hiểu chuyện,

thì

là do mẫu thân của

hắn.

“Tiểu cung nữ ở đâu tới lại dám gϊếŧ hại con nối dòng của hoàng thượng, người đâu, kéo xuống đánh chết.” Móng tay màu sắc rực rỡ của Vu Quý phi chỉ hướng Tử Lạc Vũ, tức giận

nói.

nói

chuyện vớ vẩn quá? Nàng có gϊếŧ hại con nối dòng của lão sắc lang chưa? Chỉ là giáo huẩn đứa

nhỏ

thôi mà.

“Mẫu phi.” Hiên Viên Lưu Hồn kéo y phục Vu Quý phi,

nói: “Người đừng trừng phạt loạn, nàng là tiểu hoàng tẩu của con.”

Tử Lạc Vũ

thật

sự

rất muốn xách đứa

nhỏ

treo lại lên cây, vừa rồi

nói

còn dễ nghe, gọi nàng là nữ hiệp, núi dựa vừa đến, cmn liền thay đổi thái độ?

“Tiểu hoàng tẩu gì?” Vu Quý phi đánh giá

trên

dưới tiểu nữ oa trước mắt, trừ bỏ đôi mắt sáng long lanh kia, cả khuôn mặt đều

nhỏ

nhắn, tuổi

nhỏ

như vậy, tới cùng là hoàng tử nào đói bụng ăn quàng?

“Đúng vậy! Đúng vậy! Mẫu phi, người khẳng định chưa nghe rồi? Thất hoàng huynh cưới vợ đó! Là nàng ta…!” Hiên Viên Lưu Hồn vui vẻ gật đầu,

nói

tin tức mẫu phi mình chưa biết.

“không

thể nào?

không

phải Thất hoàng tử là người lạnh lùng ít ham muốn sao? Làm sao có thể cưới

một

tiểu nha đầu

nhỏ

như vậy?” Vừa cẩn thận coi sắc mặt

nhỏ

nhắn của tiểu nữ oa, lớn từng này có thể sinh hoạt vợ chồng sao?

“Ta còn có việc,

đi

trước.” Tử Lạc Vũ

nói

với đứa

nhỏ, lúc gần

đi

còn cho

hắn

ánh mắt nguy hiểm.

Đôi mẫu tử cực phẩm này

nói

chuyện,

không

nghe là tốt nhất, sợ nghe xong nàng

sẽtức đến hôn mê mất.

“Chính miệng Thất hoàng huynh

nói

còn giả sao? Cho nên mẫu phi à, về sau ngườikhông

thể bắt nạt tiểu hoàng tẩu của con.”

“Oa, hoàng nhi để ý tiểu hoàng tẩu của con như vậy, vì sao

không

trực tiếp đoạt nàng làm thị thϊếp bên người?”

“Nhi thần vốn cũng nghĩ như thế, nhưng tiểu hoàng tẩu là hổ mẹ, cho nên, nhi thần cố ý để nàng bên cạnh Thất hoàng huynh, nhằm hại Thất hoàng huynh đó.”

“Hoàng nhi

thật

sự

là thông minh, biện pháp ảo diệu như vậy cũng nghĩ ra được, ngay cả mẫu phi còn cảm thấy

không

bằng…”

“….”

Tử Lạc Vũ từ từ

đi

xa

đã

muốn phun máu, phải hay

không?

thật

đúng là đôi mẫu tử cực phẩm mà, sao mình lại chạy vào trong hoàng cung chứ?

Trở lại tiểu viện, Hiên Viên Lưu Trần

đã

trở về, lại vẫn nhìn thấy nữ hài khiến người phiền chán.

“Trần ca ca, ta biết người thích ta, nàng bất quá cũng chỉ là vật thay thế, tâm ý của ngươi Vũ nhi biết.” Tiểu



nương

đi

theo phía sau xe lăn của Hiên Viên Lưu Trần,

hắnđi

đến đâu, nàng ta cũng theo tới chỗ đó.

“Chớ

nói

bậy, ta căn bản

không

thích ngươi.” Hiên Viên Lưu Trần bị làm phiền, đầu như muốn nổ tung.

Xoay người vừa hay nhìn thấy Tử Lạc Vũ trở về,

hắn

trượt xe lăn qua, vội vã giải thích với Tử Lạc Vũ: “Tiểu Vũ nhi, nàng đừng nên nghe nàng ta

nói

bậy.”

“Ừm, ta nghe cũng thấy thối lắm.” Tử Lạc Vũ vốn ở bên ngoài bị đôi mẫu tử kia chọc tức đến muốn phun máu, trở về lại thấy nữ hài nàng chán ghét, giọng điệu

không

tốt hơn mấy.

“Làm càn, ngươi chỉ là

một

cung nữ đê tiện, có tư cách gì cùng ta tranh Trần ca ca? Hơn nữa, Trần ca ca căn bản

không

thích ngươi, người

hắn

thích trong lòng chính là ta.” Nhìn thấy nữ hài giống nàng ta vài phần sáng sớm

đã

tìm đến Trần ca ca của nàng ta, tiểu



nương tức giận chỉ vào Tử Lạc Vũ quát.

“hắn

thích ngươi sao?

không

phải ngươi có tật xấu gì đó ở đây chứ?” Tử Lạc Vũ vừanói

vừa chỉ huyệt thái dương, ngươi bị chứng vọng tưởng à?

“Cung nữ đê tiện nhà ngươi.”

nói

xong, tiểu nữ oa liền giơ tay,

Bốp! Tiếng tát thanh thúy vang lên.

“Ngươi dám đánh ta?” Tiểu nữ oa bụm má, khóc, chưa từng bị người đánh, cung nữ đê tiện này cư nhiên đánh nàng ta.

“Bởi vì người đáng đánh.” Nghĩ muốn động thủ với nàng sao, còn chưa đủ tư cách,một

cái tát này chỉ là cảnh cáo, tỷ

không

động ngươi, ngươi cũng đừng động vào tỷ.

“Phụ thân ta là Nhϊếp chính vương.” Nàng ta lau nước mắt

trên

mặt,

nói.

“thì

như thế nào?” Tiếng ‘phụ thân’ kia từ trong miệng nàng ta

đi

ra, ánh mắt Tử Lạc Vũ tối dần, mỹ nam vương gia vốn là phụ thân của nàng.

“Ta muốn

nói

cho phụ thân là ngươi ức hϊếp ta, để phụ thân giúp ta lấy lại công đạo.” Đỏ vành mắt, tiểu



nương vênh váo tự dắc

nói.

“Tiểu quận chúa, Lưu Trần thay Tiểu Vũ nhi giải thích, người tức giận

thì

trách phạttrên

Lưu Trần, mời người

không

cần đem việc

nói

nói

cho Nhϊếp chính vương.” Con ngươi sáng thanh của Hiên Viên Lưu Trần

ẩn

hàm lo lắng.

Nhϊếp chính vương vì

một

tiểu hồ ly mà cột Hiên Viên Cẩm cùng Hiên VIên Lưu Phấn vào đuôi ngựa, thiếu chút nữa chặt đứt mạng

nhỏ

của bọn họ, từ lời kể của mẫu phi,hắn

có thể cảm nhận được Nhϊếp chính vương thương sủng Tiêu Vũ Nhi càng sâu hơn tiểu hồ ly, việc này nếu như bị nhϊếp chính vương biết, vậy Tiểu Vũ nhi chỉ sợ

sẽ

phải chịu hình phạt cực kỳ tàn nhẫn,

hắn

vạn

không

thể để chuyện đó phát sinh.

“Trần ca ca, ngươi nhìn nàng đánh đỏ má ta, đau quá.” Tiểu



nương lấy tay nâng má, vạch khuôn mặt in dấu năm ngón tay



ràng cho Hiên Viên Lưu Trần xem.

Hiên Viên Lưu Trần thôi động xe lăn, rời khỏi ‘Tiêu Vũ Nhi’ bên người, trong ánh mắt khó hiểu của nàng ta,

hắn

nghiêng mặt qua,

nói: “Nếu trong lòng tiểu quận chúa vẫn tức giận, vậy ngài đánh Trần

đi!

một

tát này, ta thay nàng chịu.”

“Trần ca ca…ngươi…” Tiểu



nương tức

không

thể chịu được, nàng mới

không

cầnhắn

thay cái tát cho cung nữ đê tiện kia.

“Tức chết ta, ta nhất định phải

nói

việc này cho phụ thân.” Nàng giậm chân, khuôn mặt

nhỏ

nhắn tức giận đỏ bừng.

“không

thể, tiểu quận chúa, người tới cùng muốn thế nào? Chỉ cần người

nói, Lưu Trần có thể làm được, tuyệt

không

chối từ.” Mắt thấy Tiêu Vũ Nhi muốn

đi

cáo trạng, dưới tình thế cấp bách,

hắn

giữ lại cánh tay nàng ta.