Chương 69: Thanh Trần công tử

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edito: SkyeTrước khi Tử Lạc Vũ

đi

chơi bèn gọi bạn

nhỏ

Nguyệt Sắc đến bên cạnh, cất giọng ra lệnh cho

hắn

ngồi xổm xuống sau đó

nói.“Tên mật thám nhà ngươi ngày hôm qua dám giúp đỡ phụ thân, ta muốn khai trừ tên phản đồ nhà ngươi, dọn dẹp đồ đạc

đi, về sau Tiêu Vương phủ

không

cấp tiền tiêu vặt hàng tháng cho ngươi nữa.”“Tiểu chủ nhân, thuộc hạ

không

phải mật thám, ngài đừng khai trừ ta!” Khuôn mặt thanh tú của bạn

nhỏ

Nguyệt Sắc đau khổ vạn phẩn, tuy

hắn

không

hiểu từ ngữ mới lạ từ miệng chủ tử nhưng vẫn dùng theo.Làm

một

cọc gỗ lớn có thâm niên, bạn

nhỏ

Nguyệt Sắc khẳng định phải nghĩ đến hỏng não mà vẫn

không

thể



ràng chuyện ngày hôm qua, hôm qua

hắn

chỉ có thay chủ tử đóng cửa lại, tại sao hôm nay lại biến thành mật thám thêm phản đồ rồi?“Hừ.” Mỗ tiểu nữ oa khoanh tay, đầu ngửa 90 độ mắt nhìn trời,

không

thèm để ý tới tên “mật thám”

đang

ngồi xổm

trên

mặt đất.“Tiểu chủ tử, thuộc hạ trừ vương phủ ra

thật

không

còn nơi nào có thể

đi, cầu tiểu chủ tử trừng phạt thuộc hạ.” Bạn

nhỏ

Nguyệt Sắc quỳ hai chân

trên

mặt đất.Tử Lạc Vũ lắc mình, tránh đứng phía trước chỗ

hắn

đang

quỳ, nàng còn chưa chết,hắn

quỳ cái gì?“Hôm nay tiểu chủ tử cho người

một

cơ hội, cơ hội chỉ có

một

lần, ngươi nắm cho chắc.”“Tạ tiểu chủ tử, thuộc hạ xin cung cúc tận tụy liều chết hoàn thành.” Nguyệt Sắc vui vẻtrên

mặt, lập tức phát thệ chứng minh mình tuyệt đối

không

phải mật thám…“Cảm tạ ta liền miễn, việc này nếu ngươi làm tốt, ta cho ngươi ăn phần trăm cũng cho ngươi tiền sinh hoạt, tương lai còn cưới cho ngươi

một

nương tử xinh đẹp về nhà để ngươi sưởi ấm.” Hô hô, bạn

nhỏ

Nguyệt Sắc đỏ mặt, mỗ tiểu nữ oa vô lương cười.“Thuộc hạ

không

dám vọng tưởng, chỉ cầu cả đời có thể bảo vệ tiểu chủ tử.” Ngày trở thành ám vệ, mạng của

hắn

đã

không

thuộc về mình,

hắn

sống để bảo vệ chủ tử, cũng vì bảo vệ chủ tử mà chết.“thật



một

cọc gỗ lớn, đầu óc vẫn

không

thay đổi.”“Đưa lỗ tai lại đây.”Tay Tử Lạc Vũ che bên tai Nguyệt Sắc,

nói

nhỏ.Trong khoảnh khắc, sắc mặt bạn

nhỏ

Nguyệt Sắc thay đổi liên tục, ban đầu là bình tĩnh, sau đó là kinh ngạc, tiếp sau đó đầu chảy mồ hôi lạnh, sau cùng là run rẩy…“Nghe hiểu



chưa?” Tử Lạc Vũ nhìn vẻ mặt Nguyệt Sắc

không

tốt cho lắm, mày

nhỏnhíu lại, vẻ mặt này của

hắn

là thế nào?“Nghe hiểu



rồi ạ… nhưng…” Như vậy có vẻ như

không

ổn…“không

nhưng gì hết, làm cho tốt, chờ lần này thu được bạc ta

sẽ

mở cái cửa hàng, ai cũng có lòng

yêu

thích cái đẹp, về sau cho ngươi làm chưởng quầy, được rồi, ngươi cũng đừng cảm kích ta, nhanh

đi

làm

đi!” Nhét mảnh giấy vào tay

hắn, bàn tay

nhỏ

bé vỗ vai bạn

nhỏ

Nguyệt Sắc, ra vẻ bộ dáng bà chủ

nhỏ.Khuôn mặt tuấn tú của Nguyệt Sắc kinh hãi,

không

cần nha!

hắn

không

muốn làm chưởng quầy cửa hàng “Mỹ ngực phong nhũ”…“Vũ nhi”. Giọng lạnh truyền đến, mỗ oa biết phụ thân đến đây.“Phụ thân, có thể

đi

rồi sao?” Tiểu nữ oa hí hửng chạy đến trước Tiêu Diệc Nhiên, tính trẻ con dang cánh tay muốn được ôm.“Ừ.” Tiêu Diệc Nhiên ôm Tử Lạc Vũ vào trong ngực.Mắt nhìn thấy chủ tử ôm tiểu chủ tử ra cửa,

hắn

cũng phải ra ngoài… nhưng…có thể đừng cho

hắn

đi

thanh lâu được

không?Mở tở giấy tiểu chủ tử đưa

hắn, chữ viết như gà bới

trên

mặt giấy, bạn

nhỏ

Nguyệt Sắc phải cố sức lắm mới nhận ra được chữ

trên

mặt, xếp hàng chính giữa giấy, tám chữ to



ràng.

‘Tổ truyền bí phương, thuốc tiên phong nhũ’.(Skye: Ta nghĩ là thuốc nở ngực)Bạn

nhỏ

Nguyệt Sắc trực tiếp té xỉu tại chỗ, hóa ra bí phương tổ truyền của Vương giakhông

phải là phong khí, mà là phong nhũ…Đêm Đông Phong ngàn hoa rơi, gió thổi qua tạo thành chấm li ti như những hạt mưa. Xe ngựa chạm khắc tinh tế chạy

trên

đường rộng. ngọc hồ quang chuyển,

một

đêm Ngư Long vũ.“Phụ thân, bên ngoài

thật

náo nhiệt nha!” Tiểu nữ oa ghé vào bên cạnh cửa sổ xe ngựa, sắc thái hoa đăng rực rỡ in vào đôi mắt ngọc lưu ly linh động.“Lễ hoa đăng

một

năm

một

lần, người nơi khác cũng

sẽ

tới kinh đô tham gia.” Tiêu Diệc Nhiên ngồi bên cạnh nàng, nhìn thấy khuôn mặt

nhỏ

nhắn thần thái sáng láng hưng phấn, tâm tình

hắn

cũng bị cuốn theo, trở nên thoải mái hơn.“Khó trách nhiều người như vậy, phụ thân, chúng ta mau

đi

xuống

đi

! Vũ nhi rất muốn nhìn hoa đăng xinh đẹp.” Ngồi xe ngựa

không

có ý nghĩa nha! Nhất định phải xuống xem náo nhiệt.“An tâm, chờ xe ngựa

đi

đến nơi, tự nhiên

sẽ

dừng lại.” Nhìn tiểu oa nhi tính tình vội vàng xao động,

một

khi

đã

vui vẻ ngay cả phụ thân

hắn

cũng bỏ quên.“Dù an tâm cũng

không

thể thay đổi nôn nóng trong lòng Vũ nhi, đợi xe ngựa

đi

đến nơi, đồ ăn đều lạnh hết rồi,

không

bằng chúng ta

đi

xuống luôn thôi!” Tay

nhỏ

mập kéo cánh tay Tiêu Diệc Nhiên, nàng nháy mắt với

hắn.Tiêu Diệc Nhiên khóe môi khẽ cười khiến nhân thần phẫn nộ, sau đó mím môi

một

câu cũng

không

nói.Tử Lạc Vũ

không



mỹ nam vương gia đây là có ý từ gì? Cười đại để cho việc tán thành, mím môi là

không

chấp nhận, rốt ruộc là tán thành hay

không

chấp nhận đây?“Phụ thân…” Giọng mềm nhũn làm nũng vô hạn…“Gọi phụ thân cũng vô dụng.” Mỗ vương gia vẫn ngồi bất đồng, đối với đôi mắt

nhỏđầy khẩn cầu của nàng xem như

không

thấy.Năm tuổi nên bồi dưỡng tính tình, tính vội vàng này của nàng cần phải bỏ.Mắt Tử Lạc Vũ sáng lên,

không

được gọi phụ thân, vậy chỉ cần hữu dụng là được có phải

không?“Phụ thân, Vũ nhi biết người muốn làm gì rồi.”

hắn

muốn nàng chủ động chạm môihắn,

không

phải sao?

thật

là, mỹ nam vương gia, nếu ngài muốn Ngân gia

không

phảisẽ

không

theo, cần gì phải làm bộ dáng nghiêm trang chứ?

thật

là…“Ngươi biết là tốt rồi.” Nàng có thể hiểu



nỗi khổ tâm của phụ thân

hắn

thì

tốt rồi, tính tình thấp thỏm nóng nảy này làm sao có thể luyện chữ tốt…Môi mỏng đưa tới cảm giác mềm mại, hơi thở vốn ổn định của

hắn

lập tức trở nên hỗn đoạn,

không

đợi hai tay

hắn

ôm eo nữ oa, nàng

đã

rụt người trở về.“Phụ thân, người

đã

đạt được rồi, chúng ta

đi

xuống nhé!” Từ Lạc Vũ cười hì hì rồi

nói.Mặt Tiêu Diệc Nhiên cứng đờ, nhiệt độ sắc mặt giảm xuống,

hắn

còn tưởng rằng nàngsẽ

canh chừng tính nỏng nảy của mình,

không

nghĩ tới tiểu nữ oa này lại nghĩ lung tung, khinh bạc môi

hắn…“Vũ nhi, ngồi xuống.” Thấy nàng đứng bất động,

hắn

kẻo bả vai nàng vào lòng, để nàng ngồi

trên

đùi

hắn.“Phụ thân, người kéo Vũ nhi vào lòng người nhanh như vậy để làm gì? Chẳng lẽ phụ thân chê nụ hôn vừa rồi thời gian quá ngắn?”Đầu mỗ vương gia đầy hắc tuyến, môi mỏng nhếch,

không

tính toán cũng nàng

nói

về chuyện hôn môi.“Phụ thân nếu chê thời gian ngắn, Vũ nhi

sẽ

thỏa mãn

yêu

cầu bỉ ổi của phụ thân vớimột

nụ hôn

thật

dài, chẳng qua Vũ nhi có

một

yêu

cầu.”Bỉ ổi? Vừa nghe

đã

biết

không

phải lời hay, mỗ Vương gia nhíu mày, hờ hững lời nàngnói, có điều

hắn

trái lại muốn nghe xem sắc hồ ly này có

yêu

cầu gì…“yêu

cầu của Vũ nhi

không

quá đáng đâu.”Chỉ cần

không

quá phận là được, mỗ Vương gia cân nhắc trong lòng.“Vũ nhi chỉ muốn và phụ thân cùng nhau tắm

một

đêm.”Sắc mặt vành tai mỗ Vương gia nóng đến lợi hại, thẹn quá hóa giận

nói: “Đây còn chưa quá phận sao?”Mỗ tiểu nữ oa bĩu môi coi rẻ liếc

hắn

một

cái, ngọt ngào ngây thơ

nói: “không

muốnthì

thôi, về sau

không

cho phép hôn miệng ta! Buông.”Dựa vào gì

hắn

nghĩ muốn chiếm tiện nghi của nàng liền chiếm được, còn nàng nghĩ muốn chiếm của

hắn

lại

không

thành? Này

không

khoa học…“Ngươi là nữ tử, cùng nam tử tắm như vậy,

thật

không

ổn.” Mỗ Vương gia thấy nàng giận dỗi, bắt đầu dùng giọng mềm

nói

lý với nàng.“Người là nam tử, cùng nữ oa hôn môi như vậy cũng

thật

không

ổn.” Mỗ tiểu nữ oa học theo giọng điệu của

hắn, đem lời trả lại cho mỗ Vương gia.Mỗ Vương gia nghĩ nghĩ, môi mỏng phun ra

một

câu: “Chờ ngươi lớn lên chút có lẽ tốt hơn?”Tử Lạc Vũ cười đen tối, khuôn mặt phì nộn

nhỏ

nhắn nháy mắt biến nghiêm túc: “Chờ ta lớn lên chút liền cùng phụ thân nam nữ khác nhau rồi.”Mẹ nó! Chờ nàng lớn lên

thì

hắn

đã

trở thành mỹ nhân tuổi xế chiều rồi, ai còn hứng thú nhìn

hắn

nữa? Nghĩ nàng ngốc à? Nghĩ muốn lừa dối trẻ con à?Tiêu Diệc Nhiên thấy cùng nàng thương lượng

không

có kết quả liền đặt nàng lên chỗ ngồi bên cạnh, dùng hành động

nói

cho mỗ nữ oa, nếu muốn thân thể

hắn, tuyệt đốikhông

có khả năng…Tử Lạc Vũ cũng

không

sao cả, tay

nhỏ

bốc

một

khối điểm tâm nhét vào trong miệng, hai chân bắt chéo run run, đôi mắt linh động dừng

trên

vành tai đỏ như máu của

hắn.Xe ngựa dừng lại, tiểu nữ oa hoan hô nhảy xống, chân bị bó buộc

đang

chuẩn bị chạy tới nơi náo nhiên

thì

bị Tiêu Diệc Nhiên kéo cánh tay lại.“Phụ thân, Ngân gia

sẽ

không

chạy loạn, người yên tâm.” Cười cười bắt đầu lấy lòng phụ thân nàng.“Ừ, nơi nhiều người thế này

không

được rời khỏi tay phụ thân biết

không?” Tiêu Diệc Nhiên nhìn đám người đông đúc phía trước

đang

thả đèn hoa liền muốn có ý tưởng hồi phủ,

hắn

thật

sự

không

thích nơi này.“Biết

rõ, tay

nhỏ

Vũ nhi

sẽ

nắm

thật

chặt tay to của phụ thân.” Nàng có vẻ như cực kỳ ngoan, miệng ngọt gấp bội

không

giống người nháo trong xe vừa rồi, mắt ngọc lưu lyhiện

đầy hoa đăng rực rỡ, thực chói mắt, bảo phụ thân mua cho nàng thôi, ha ha…Thấy tiểu nữ oa ngoan ngoãn, trong nháy mắt mỗ Vương gia thư thái

không

ít, bàn tay to sờ đầu nàng, dẫn nàng hướng về hoa đăng.Hoa đăng ngũ sắc hình dạng khác nhau, được thiết kế tinh xảo phong phú đa dạng, giữa mỗi bông hoa đều có

một

cây nến

đang

cháy chiếu sáng hình mỹ nhân múa

trênhoa đăng, hấp dẫn ánh mắt phần lớn du khách.“Phụ thân, ta muốn cái kia, cái kia.” Tử Lạc Vũ ôm hoa đăng in hình thỏ xinh đẹp, hưng phấn kêu la.“Được, phụ thân mua cho ngươi.” Tiêu Diệc Nhiên nhìn theo cánh tay

nhỏ, trong mắt hàm chứa ý cười, từ bên hông lấy ra

một

thỏi bạc

nói: “Hoa đăng kia gỡ xuống

đi! Ta muốn.”một

thỏi vàng ném tới lão bản bán hoa đăng,

một

công tử mặc áo bào đẹp đẽ quý giáđã

đi

tới,

không

thèm đặt bất kỳ kẻ nào vào mắt

nói: “Hoa đăng kia, gia muốn, mang tới cho gia.”Mẹ nó! Dám cướp đoạt đèn của tỷ? Mỗ tiểu nữ oa nổi trận lôi đình.“Lão bản, hoa đăng kia là ta nhìn trúng trước, ngươi

không

thể cho

hắn.” Tay

nhỏ

Tử Lạc Vũ ghé

trên

bàn dài đặt hoa đăng, nhón chân

nói.Công tử ăn mặc đẹp đẽ kia sửng sốt,

hắn

vốn tưởng rằng nam tử áo bào đen định mua hoa đăng cho nữ nhân mình thích nhưng vừa nghe thanh

âm

bập bẹ này,

hắn

liền cúi đầu

thì

chỉ thấy

một

nữ oa diện mạo vô cùng đáng

yêu

cướp đoạt hoa đăng cùnghắn.Vị công tử cân nhắc rồi cười, từ bên hông lấy ra

một

thỏi vàng đưa đến trước mặt tiểu oa nhi,

nói: “Hoa này tặng ca ca có được

không? Nén vàng này xem như ca ca mới ngươi ăn cái gì đó?”Mắt tiểu oa nhi sáng lên, tay

nhỏ

mập chuẩn bị vươn ra, thân thể liền bị Tiêu Diệc Nhiên ôm vào trong lòng,

hắn

lấy hai nén vàng từ bên hông đặt lên bàn rồi

nói

với lão bản: “Đem hoa đăng ra đây.”Lão bản cầm trong tay hoa đăng, hai vị công tử đều là người phú quý, ai

hắn

cũngkhông

thể đắc tội, nên làm thế nào cho phải đây?“Gia nhìn trúng hoa đăng, ngươi cũng dám cướp đoạt sao?” Công tử hoa lệ hung ácnói

với Tiêu Diệc Nhiên, tuy diện mạo

hắn

cũng

không

tệ nhưng đối với dung nhan tuấn mỹ của Tiêu Diệc Nhiên quả thực

hắn

hận đến tận xương cốt.Sắc mặt Tiêu Diệc Nhiên lạnh dần, nếu

không

phải người ở đây nhiều,

hắn

đã

khôngthu liễm lại hàn khí trong mắt.“Cái gì

nói

ngươi nhìn trúng? Đây là thứ tự đến trước và sau có hiểu hay

không? Hoa đăng này ta nhìn trúng trước, hành vi này của ngươi mới gọi là cướp đoạt, hiểu haykhông?” Tiểu nữ oa vênh váo tự đắc

nói.Phụ thân là của nàng cũng chỉ có mình nàng được bắt nạt, ai dám ức hϊếp phụ thân đều

không

được,

không

cho phép.Công tử hoa lệ thấy nam tử huyền bào bị ức hϊếp cũng

không

lên tiếng, ngược lại tiểu oa nhi này lại tới bảo vệ, trong lòng thầm khinh bỉ nam tử huyền bào

một

phen, bộ dạng xinh đẹp kia chẳng qua cũng chỉ là nam nhân vô dụng mà thôi…“Ca ca cho ngươi ba nén vàng, ngươi tặng hoa đăng cho ca ca có được

không?” Công tử hoa lệ đưa ra ba nén vàng rồi cười

nói

với tiểu nữ oa, vừa rồi nhìn tiểu nữ oa nghĩ muốn lấy bạc của

hắn,

hắn

liền biết, nữ oa nhi này tham tài, bạc là tốt nhất với nàng.hắn

làm như vậy là muốn để biểu muội đứng bên cạnh biết, nam tử huyền bào này có bao nhiêu vô dụng, biện pháp tốt nhất là để nữ oa này cầm bạc của

hắn, biểu muộikhông

cần để ý tới nam nhân kia.Tử Lạc Vũ cười hì hì nhìn công tử hoa lệ, tay

nhỏ

vươn tới, khi thấy

hắn

tràn đầy tin tưởng rằng tiểu nữ oa này

sẽ

lấy bạc của

hắn…“Có tiền tốt lắm sao?” Tay

nhỏ

tát

một

cái khiến vàng trong tay

hắn

rơi

trên

mặt đất.“Phụ thân

nói, người thô tục

sẽ

lấy vàng

trên

tay đem ra khoe cả ngày, ngươi xem, ngươi có bao nhiêu tục khí? Đúng là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, cha ngươi

thật

đáng thương,

hắn

khổ sở vất vả dùng nước mắt nước mũi khom người kiếm từng đồng tiền mồ hôi nước mắt, sao lại sinh ra

một

nhi tử phá sản như ngươi? Tiêu tiền

không

thích đáng? Ngươi xem ta năm tuổi

đã

hiểu



chuyện này, ngươi là người lớn sao

khônghiểu

rõ, tiền bạc kiếm

không

dễ nhưng tiêu lại rất nhanh nha? Nhặt bạc của ngươi lên rồi chạy trở về quỳ gối trước mặt cha ngươi dập đầu nhận sai

đi!” Nàng ghét nhất là loại công tử đần độn này, muốn dùng tiền bạc hối lộ nàng à? Cũng chỉ có loại óc ngâm nước mới làm vậy thôi?“Ha ha…”

trên

đường lớn trước sau đầy tiếng cười lớn, tất cả mọi người đều

khôngnghĩ tới

một

tiểu nữ oa miệng lưỡi lanh lợi như vậy, còn

nói

đạo lý



ràng, cha già kiếm tiền

không

dễ dàng nuôi nhi tử phá sản,

thật

sự

làm người ta thống hận mà.Công tử hoa lệ bị tiểu nữ oa

nói,

trên

mặt từng mảnh trắng xanh, ngón tay run lẩy bẩy chỉ vào tiểu nữ oa, phát

hiện

bộ dáng nữ oa tựa hồ

không

dễ bắt nạt, liền quay sang chỉ vào Tiêu Diệc Nhiên.Độc Sủng Manh Phi - Chương 69: Thanh Trần công tửĐộc Sủng Manh Phi - Chương 69: Thanh Trần công tửĐộc Sủng Manh Phi - Chương 69: Thanh Trần công tửĐộc Sủng Manh Phi - Chương 69: Thanh Trần công tửĐộc Sủng Manh Phi - Chương 69: Thanh Trần công tửĐộc Sủng Manh Phi - Chương 69: Thanh Trần công tử