Ấu hồ lẻn vào thư phòng của Tiêu Diệc Nhiên, thuần thục đặt cả người lên án bàn, nó ôm cốc trà tử sa
trên
bàn uống mấy ngụm nước, ngậm nước, lại ghé góc bàn ói ra ngoài, súc miệng qua vài lần, xác định miệng
không
có vị thịt sống chán ghét, nó mới dừng lại, mệt vù vù nằm úp sấp ở
trên
bàn nghỉ tạm.
"Vừa rồi mới cắn Văn Nhân Khanh?" Tiêu Diệc Nhiên lấy khăn lau miệng ấu hồ
một
vòng, hỏi.
Tiểu hồ ly gật đầu, làm ra động tác dùng kim đâm trong lòng bàn chân,
thật
đáng giâmk, cư nhiên lừa nàng lấy máu, còn
nói
không
đau,
không
đau
thì
ngươi
đi
mà thử?
"Còn làm ngươi bị thương?" Đồng tử Tiêu Diệc Nhiên co rụt lại, mở ra móng vuốt nó kiểm tra
một
lần,
không
có phát
hiện
châm ngân mới yên lòng,
Văn Nhân Khanh, xem ra bổn vương giữ ngươi lại ở trong phủ là
một
quyết định sai lầm
Ấu hồ lắc đầu, muốn lấy máu nó, cũng
không
dễ dàng như vậy, nó còn lâu mới bị thần y hư hỏng lừa gạt.
Tiêu Diệc Nhiên ôm lấy ấu hồ, bước ra thư phòng, ống tay áo giúp nó che
đi
gió động tuyết lạnh, tuy biết nó
đã
không
sợ lạnh, nhưng vẫn giữ ấm
một
ít cho thỏa đáng.
"Xèo xèo." Phòng ăn.
Ấu hồ chân trước chỉ chỉ vị trí phòng ăn,
nói
cho Tiêu Diệc Nhiên vị trí của tên thần y dở hơi.
Tiêu Diệc Nhiên nghiêm mặt lạnh lùng nhìn vị trí phòng, bất quá mấy ngày, Văn Nhân Khanh
đã
tìm ra được đồ ăn
yêu
thích của hồ nhi,
thật
sự
là làm đủ công phu muốn lấy máu hồ nhi để luyện dược.
Vốn tưởng rằng Văn Nhân Khanh
sẽ
cố kỵ cảnh cáo của
hắn, xem ra là
hắn
đã
xem
nhẹ
trình độ theo đuổi tuấn mỹ làm dáng của vị thần y này.
"Tiểu hồ đáng ghét.... Ách! Khụ, khụ, Tiêu huynh đến phòng ăn nhất định là tìm chút nguyên liệu nấu ăn! Bản thần y bỗng nhiên cảm thấy bụng
không
khỏe, ta
đi
trước." Mặt Diêm Vương
thật
dọa người, Tiêu Diệc Nhiên chắc chắn tới tìm
hắn
tính sổ!
Văn Nhân Khanh cố gắng đem hết lời phỉ nhổ nuốt vào trong bụng, sờ sờ cái mũi, vẫy tay, bộ dạng khẩn trương.
"Đợi chút, bổn vương tìm ngươi." Muốn chạy,
không
dễ dàng như vậy.
Tử Lạc Vũ hai chân trước chống cằm, đối với thần y dở hơi nhe răng hung ác, dám đánh chủ ý lên máu tỷ, tỷ
sẽ
làm ngươi biết cái gì gọi là “cút ngay”.
Văn Nhân Khanh tức thiếu chút nữa phun máu, hồ ly
nhỏ
nhà ngươi cũng
thật
biết cáo trạng, cậy có Tiêu Diệc Nhiên, ngươi vô pháp vô thiên....
"Người có ba cái gấp*, chuyện này
không
chờ được nha! Tiêu huynh, xin lỗi." Văn Nhân Khanh che bụng, trong miệng ám nghẹn
một
cỗ khí, sắc mặt đỏ lên mà thống khổ.
Ai da, đau bụng đến
thật
đúng là thời điểm, giả bộ, lại giả bộ, tỷ đây ngồi xem thần y dở hơi ngươi còn có bao nhiêu giả bộ.
"Tức là chờ
không
được, vậy trở về của Thần Y cốc ngươi giải quyết
đi! Người tới, tiễn khách." Tiêu Diệc Nhiên buông sắc mặt,
một
câu đem Văn Nhân Khanh đá ra khỏi Tiêu vương phủ.
"Dạ, vương gia." Nguyệt Sắc
một
khi triệu hồi, xuất
hiện
rất nhanh, khuôn mặt thanh tú, tươi cười rạng rỡ, bộ dáng ban ngày cùng bộ dáng hắc y nhân ban đêm, như hai người khác hẳn.
"Thần y Văn Nhân Khanh, mời." Nguyệt Sắc khách khí với Văn Nhân Khanh, làm ra động tác mời.
không
phải chứ! Ba cái gấp cũng
không
cho
hắn
giải quyết? Cứ như vậy đem
hắn
đuổi ra, đây là tính toán để
hắn
giải quyết thế nào?
Văn Nhân Khanh tức đến hỏng khí, sắc mặt khôi phục bình thường, đau khổ đem ra vết thương bị hồ ly
nhỏ
cắn: "Tiêu huynh, chúng ta đều bị Hồ nhi của huynh cắn, Ngọc Liên cũng bị Hồ nhi của huynh ăn mất, dù sao huynh cũng phải bồi thường cho ta?"
Xứng đáng, tự mình chuốc lấy cực khổ, bồi thường em
gái
nhà người! Ấu hồ thầm mắng, răng
nhỏ
trên
dưới va chạm cót két, cắn chết ngươi....
"Hôm qua bổn vương
nói
qua hồ nhi của bổn vương
không
thích tiếp cận, Văn Nhân Khanh thần y luôn trêu chọc Hồ nhi của bổn vương, chớ
không
phải là coi lời
nói
bổn vương như gió thoảng bên tai sao? Tiễn khách." Nếu
không
phải lão thần y trong Thần Y cốc
đã
từng cứu phụ thân
đã
qua đời của
hắn,
hắn
sẽ
không
cùng Văn Nhân Khanh
nói
nhiều lời vô nghĩa như vậy.
Lại còn dám đòi bồi thường? Hứ, bồi thương ngươi
một
cước, muốn hay
không?
Ấu hồ làm mặt quỷ hồ ly đối với Văn Nhân Khanh, ha ha, cút ngay
đi, tỷ ngày hôm qua vừa nhìn ngươi
đã
cảm thấy khó chịu....
"Tiêu huynh, đừng như vậy, ta cam đoan, lần sau
sẽ
không
gần bảo bối linh hồ của huynh nữa, đừng đuổi ta
đi!"
" Nguyệt Tiểu Sắc, ngươi đẩy bản thần y làm cái gì? Tránh ra, tránh ra."
hắn
không
thể
đi! Khuôn mặt tuấn mỹ xuất trần của
hắn
còn trông cậy vào máu ấu hồ làm thuốc dẫn....
Tiêu Diệc Nhiên
không
thèm để ý đến tên thần y điên khùng kia, xoay người rời
đi.
"Xèo xèo" mỗ hồ ly lên mặt phe phẩy cái đuôi, miệng kêu "Cút ngay".
Thằng nhãi con hồ ly
không
lương tâm nhà ngươi, đối đãi như vậy với bản thần y, bản thần y ta
thật
đau lòng.
"Văn Nhân Khanh thần y, tính nết của vương gia ngài cũng biết, mời
đi!" Nguyệt Sắc
đi
trước vừa tươi cười, vừa tức giận
nói.
Mỗi lần nhìn thấy Văn Nhân Khanh,
hắn
cảm giác có
một
loại xúc động muốn đánh người, Văn Nhân Khanh người này, bề ngoài nhìn như xuất trần, kì thực chính là
một
tên dở hơi muốn đánh đòn, tên này có danh hiệu thần y mà làm chuyện ác liệt như vậy, uổng cho bao người
trên
giang hồ kính ngưỡng
hắn.
Vương gia cho ban danh cho
hắn
là “Nguyệt Sắc”, tên có nhiều ý thơ, đến miệng Văn Nhân Khanh liền biến thành Nguyệt Tiểu Sắc, nghe thế nào cũng giống như hạ lưu háo sắc vậy....
"Nguyệt Tiểu Sắc, mọi người đều
đã
quen biết nhiều năm, ngươi
đi
nói
tốt vài câu trước mặt chủ tử nhà ngươi giúp bản thần y được
không, bản thần y đưa ngươi
một
viên “tụ khí đan”, như thế nào?" Văn Nhân Khanh từ trong người lấy ra
một
bình sứ tinh xảo,
không
cần mở ra, trong vòng mười thước đều có thể ngửi thấy mùi sảng khoái tinh thần.
"Tụ khí đan" chỉ dùng mười dược liệu danh quý tạo thành, trong lò đan trải qua bảy bảy bốn chín ngày luyện dưới độ lửa chính xác mà thành, trong bốn quốc gia cũng chỉ có Thần Y cốc mới có thể luyện ra đan dược đặc thù này, nuốt
một
viên, người luyện võ tăng tu vi thêm mười năm, cũng có thể
nói
là
một
loại đan cấp tốc, người giang hồ tha thiết ước mơ đan dược, vạn kim mua
không
được
một.
nói
không
động tâm, đó là giả, Nguyệt Sắc tự nhiên cũng biết thần hiệu "Tụ khí đan", liền bởi vì nguyên vật liệu "Tụ khí đan" hiếm có, hơn nữa quá trình luyện chế lại rất khó khăn, cho nên mới trân quý hi hữu.
Văn Nhân Khanh đồng ý lấy đan dược quý hiếm như vậy để được ở lại trong Tiêu phủ, coi như trả giá rất lớn để khuôn mặt biến tuấn mỹ của
hắn.
"không
được, vương gia
đã
nói
rồi, ta làm thuộc hạ
không
có năng lực thay ngài
nói
ngọt." Nguyệt Sắc tự mình hiểu lấy,
sự
tình gì nên làm,
sự
tình gì
không
nên làm, tâm
hắn
như gương sáng.
Văn Nhân Khanh biết
không
thể trông cậy được vào tên tiểu tử Nguyệt Sắc này, nhét lại bình sứ vào người, tâm
không
cam lòng, tình
không
muốn rời
đi
Tiêu vương phủ.
Hồ ly
nhỏ, bản thần y
sẽ
trở về,
hắn
không
tin đời này Tiêu Diệc Nhiên
không
cần đến
hắn, lại
nói, bản thần y
sẽ
có cách tiến vào Tiêu vương phủ lần nữa, khi gặp lại, bản thần y
sẽ
không
lừa ngươi tốt như vậy, thằng nhãi con hồ ly giảo hoạt nhà ngươi, bản thần y nhớ kỹ ngươi.
(*) Người có ba cái gấp: ba cái mà đời người tất yếu phải làm.
một
là nội gấp, tức là buồn, cần
đi
wc. Hai là tính gấp, tức sốt ruột khi động động phòng kết hôn. Ba là tâm gấp, tức là lo lắng khi vợ
đang
trong phòng sinh. Nhưng
hiện
nay câu
nói
này thường dùng để chỉ cái gấp thứ nhất, tức là cần
đi
đại tiểu tiện.