Hồ ly
nhỏ
ăn xong cánh hoa Ngọc Liên, liếʍ liếʍ dư hương lưu lại
trên
miệng, vui sướиɠ hài lòng đong đưa cái đuôi tiến vào lòng bàn tay Tiêu Diệc Nhiên.
Ngọc Liên của ngươi, hừ!
hiện
tại
đã
ở trong bụng tỷ, mỗ hồ đắc ý, đung đưa cái đuôi cao ngất theo tiết tấu, độ cong lay động xinh đẹp.
Lông mềm như nhung
trên
đuôi vừa vặn quét lên chiếc cằm cương nghị trơn bóng của Tiêu Diệc Nhiên, ngứa, mềm, giống như nắng ấm, lại như gió xuân quất vào lòng,
một
vòng rồi
một
vòng, dập dờn mở ra.
"không
đi,
không
đi, bản thần y muốn ở trong phủ Tiêu vương gia ăn uống miễn phí
một
năm, đến bù tổn thất mất
đi
Băng Thanh Ngọc Liên của ta, cho dù ngươi có đuổi bản thần y, ta cũng
không
đi." Văn Nhân Khanh nghênh ngang đặt mông lên ghế dựa, cái mũi hẩy hẩy, phe phẩy quạt giấy trong tay, vù vù quạt gió lạnh,
nói
ra cho oai chính là: ta bốc hỏa, hoàn toàn là do ngươi và con thú kia....
"Vừa hay trong bản vương phủ ta thiếu thú y, thần y nổi tiếng có thể ở lại, bổn vương cầu còn
không
được."
không
mất tiền mời thú y, sao lại
không
làm?
Gian trá, gian thương Đông Phong quốc đều
không
bằng Tiêu Diệc Nhiên tính kế? Văn Nhân Khanh thiếu chút nữa mông rời nhanh khỏi ghế, phủi áo chạy lấy người.
Nhưng nghĩ kỹ,
hắn
vẫn muốn ở lại xem hồ ly
nhỏ
sau khi ăn Ngọc Liên
sẽ
có biến hóa như thế nào, hay Tiêu Diệc Nhiên vẫn còn
một
đóa Ngọc Liên cất
đi, đúng rồi,
hắn
tuyệt đối
không
thể
đi, chắc chắn phải ở lại.
"Ta tốt xấu gì cũng là
một
thần y, ở trong Tiêu Vương phủ, ngươi
không
định cho ta tiền tiêu vặt hàng tháng sao?" Văn Nhân Khanh đóng quạt xếp trong tay, dắt ở bên hông, bắt đầu công phu sư tử ngoạm,
hắn
muốn
một
ngàn lượng hoàng kim
một
tháng, hung hăng muốn Tiêu Diệc Nhiên đồng ý.
"Ngươi ở lại trong bản vương phủ ta ăn uống miễn phí, lại còn muốn tiền tiêu vặt hàng tháng?"
"Mời
đi!" Tiêu Diệc Nhiên đưa tay.
"Mời cái gì?" Văn Nhân Khanh khó hiểu nhìn Tiêu Diệc Nhiên đưa tay ra, mời
hắn
đi
lấy tiền à? Nhưng giọng điệu
không
giống nha....
"đi
thong thả,
không
tiễn." Tiêu Diệc Nhiên
không
có biểu cảm gì đối với Văn Nhân Khanh, nhưng ý tứ lại vô cùng
rõ
ràng.
Thiếu chút nữa Văn Nhân Khanh từ
trên
ghế trượt xuống, còn nghĩ mời
hắn
đi
lấy tiền, đại gia ngươi....
không
phải vừa rồi Tiêu Diệc Nhiên cầu mong
hắn
ở lại sao? Lúc này lại “mời” mình
đi? Đây là có ý gì?
Phốc! Tiểu hồ ly toét miệng, trong lòng cười ngất, bình thường Tiêu Diệc Nhiên nhìn qua đều
không
mấy khi cười
nói,
không
nghĩ tới vừa
nói
lại khiến người ta sốc như vậy....
"Muốn ở trong phủ của bản vương cũng được, mỗi ngày nộp lên
trên
mười lượng bạc làm phí ăn uống của người, đồng ý
thì
ở lại, ngươi quyết định
đi!"
Cái gì? Có lầm hay
không? Tại sao
đã
đến lượt
hắn
nộp mười lượng bạc làm phí ăn uống rồi? Mười lượng bạc?
hắn
ở Thần Y cốc bất quá mỗi ngày cũng chỉ mất nhiều nhất là
một
lương bạc ăn uống, mười lượng bạc đủ để
hắn
ăn mười ngày, đại gia ngươi, đồ ăn trong Tiêu vương phủ còn đắt gấp mười? Coi
hắn
là dê béo để làm “thịt” sao?
"Gạo Tiêu Vương phủ làm từ vàng sao? Đắt như vậy?" Văn Nhân Khanh thất thanh kêu lên. Thiên hạ ai chẳng
nói
hắn
là thần y nổi tiếng vơ vét của cải, tiết kiệm, ngay cả
một
hạt cơm rơi
trên
bàn cũng phải nhặt lên,
không
buông tha nuốt vào bụng, mười lượng bạc
một
ngày,
hắn
thà ăn thịt mình còn hơn....
Tiêu Diệc Nhiên ổn thỏa ngồi
trên
ghế, khuôn mặt bất động, đối với Văn Nhân Khanh
đang
“bi thảm”, “thống thiết” kêu mắt điếc tai ngơ.
Đuôi hồ ly
nhỏ
lay động càng mãnh liệt, giương đôi mắt to tròn tán thưởng nhìn Tiêu Diệc Nhiên, bạc trắng bóng nha! Nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của “thần y” kia, ha ha,....
"Ta bình thường ăn
không
nhiều lắm, nể tình bằng hữu nhiều năm, chiết khấu chút ít cho ta có được
không?" Văn Nhân Khanh đau khổ cười chua xót, bắt đầu cò kè mặc cả.
"Xèo xèo chi." Hồ ly
nhỏ
kêu lên ý
không
vui.
Tiêu Diệc Nhiên xoa lông mềm
trên
đầu hồ ly
nhỏ, đáp trả: "Hồ Nhi của bổn vương
nói
không
được."
trên
mặt Văn Nhân Khanh nhất thời cứng đò, khóe miệng giật giật, Tiêu Diệc Nhiên, ta là lão bằng hữu của ngươi đấy? Đánh chết
hắn
cũng
không
tin con hồ ly kia
sẽ
nói
được, đừng
nói
bằng hữu
không
cho ngươi mặt mũi, xem ta vạch trần ngươi như thế nào.
Mỗ thần y ôm ấp “lòng dạ tiểu nhân”, đứng lên
đi
đến trước mặt hồ ly
nhỏ, lộ ra vẻ ôn nhu tươi cười mà
hắn
nhận định rằng
đang
thịnh hành thiên hạ, nhìn thấy hồ ly
nhỏ
lay động cái đuôi, trong lòng sinh ra
một
chủ ý.
hắn
hắng giọng
một
cái, dùng thanh
âm
nhu hòa như nước,
nói: "Hồ ly
nhỏ
ơi! Hồ ly
nhỏ
à, ngươi khẳng định
đã
đồng ý có đúng
không? Nếu ngươi đồng ý
thì
tiếp tục lay động cái đuôi
nhỏ
ta xem."
Tử Lạc Vũ vừa nghe lời này, cái đuôi nhất thời ngừng lại, em
gái
nhà ngươi! Dù ngươi đặc biệt cỡ nào cũng
không
sánh được với bạc.
Nó chuyển người, quay mông về phía Văn Nhân Khanh, cái đuôi dựng thẳng thẳng tắp, lại kéo xuống, đặt ở trong tay Tiêu Diệc Nhiên,
không
có
một
chút dấu hiệu lay động.
trên
khuôn mặt tuấn tú của Văn Nhân Khanh,
một
khối xanh, lại
một
khối trắng, chính mình
đã
lên đài, hồ ly
nhỏ
không
thèm cho
hắn
một
bậc thang bước xuống....
"Tuyết linh hồ của bổn vương thuở
nhỏ
hiểu tính người, bảo vệ bổn vương cũng là lẽ đương nhiên." Tiêu Diệc Nhiên vẻ mặt vừa lòng vuốt ve bộ lông tuyết trắng của hồ ly
nhỏ.
Biểu
hiện
vừa rồi của hồ nhi, tận trong tâm
hắn
lại càng thêm sủng ái.
Văn Nhân Khanh hít sâu vài lần, tay run rẩy, từ trong người lấy ra
một
túi tiền, vô cùng
không
nỡ lấy ra mười lượng bạc, cầm trong tay che
một
hồi lâu, đến khi bạc hơi ấm,
hắn
hạ quyết tâm, đem bạc ném lên bàn, xoay người
không
nỡ nhìn bạc vừa rời
đi.
"Mỗi ngày mười lượng, cất kỹ, bản thần y ta ở lại."
nói
xong, Văn Nhân Khanh bước đến cửa phòng.
một
đao máu chảy đầm đìa,
thật
đau,
hắn
phải tìm
một
sương phòng để an dưỡng “vết sẹo” này mới được.
Tiêu Diệc Nhiên, đại gia ngươi, lần này bản thần y ta ở trong phủ ngươi
sẽ
ăn đầy
một
bụng, dù thế nào cũng phải đem mười lượng bạc ăn trở về....
Tử Lạc Vũ từ ngày đến cổ đại lần đầu tiên mới nhìn thấy bạc hàng
thật
giá
thật, hai mắt sáng lên nhảy tới, móng vuốt “đầy đặn” nâng bạc
trên
bàn, chân trước dùng lực nâng lên, bạc vẫn
không
chút sứt mẻ, nó mệt thở hồng hộc, cái gì...
không
cầm được....
Thân thể hồ ly
nhỏ
co lại, toàn bộ bụng đè lên đống bạc, bốn bàn chân giơ lên
không
trung, nhàn nhã thong dong, ý tứ
rõ
ràng với Tiêu Diệc Nhiên, bạc này tỷ
đã
chiếm...
"Mau xuống dưới, đừng để lạnh bụng." Tiêu Diệc Nhiên tay cầm bạc, ngón tay cầm lên cái đuôi hồ ly
nhỏ.
"Chi chi chi chi." Móng vuốt của hồ ly
nhỏ
bám chặt vào bạc.
"Bổn vương biết ngươi tham tài, bạc của ngươi, mau xuống." Tiêu Diệc Nhiên buồn cười
nói, cũng
không
rõ
hồ nhi này muốn vàng bạc để làm cái gì? Chẳng lẽ, nó biết dùng? Nó tựa hồ thường xuyên quên,
hiện
giờ nó chỉ là
một
hồ ly mà thôi.
Cái miệng bướng bỉnh cong lên cương quyết, trong mắt mang theo ý cười, nghịch ngợm lật thân thể, theo đồng bạc ngã nhào vào lòng bàn tay Tiêu Diệc Nhiên, thân thể trắng tuyết lăn lộn vui vẻ, chân trước thỉnh thoảng vung vẩy vài cái, biểu đạt
một
chút tâm tình vui sướиɠ.
Tiêu Diệc Nhiên tùy ý để hồ ly
nhỏ
lăn mình trong lòng bàn tay
hắn, trêu chọc, chỉ cần hồ nhi
không
có việc gì là tốt rồi.