"Cái gì? Ta
không
nghe
rõ
ràng, mời lặp lại lần nữa." Văn Nhân Khanh ngoáy ngoáy lỗ tai, chẳng lẽ là
hắn
ngủ mơ? Ngàn dặm xa xôi đem
hắn
từ Thần Y cốc đến đây chỉ vì muốn biết tại sao hồ ly ngủ nhiều?
"Như bổn vương
đã
nói, ngươi xác định muốn nghe lần thứ hai?" Trong mắt Tiêu Diệc Nhiên thoáng qua
một
tia sắc lạnh.
Văn Nhân Khanh trong lòng run run, vài năm
không
gặp, tên Tiêu Diệc Nhiên này vẫn lạnh như băng, chẳng có
một
chút thay đổi nào?
"Ha ha,
không
cần." Văn Nhân Khanh cười có chút gượng ép, chà xát bàn tay,
thật
là lạnh nha! Đối với lão bằng hữu
hắn
cũng
không
cần phóng khí lạnh bá đạo như thế chứ?
Tầm mắt phóng tới
trên
người hồ ly
đã
cuộn thành
một
quả cầu
nhỏ, Văn Nhân Khanh cười khổ,
hắn
là thần y dung mạo tao nhã tuyệt thế, Quỷ Thủ thần y, cứu người vô số, nhưng lại lưu lạc đến mức xem bệnh cho thú....
Phụ thân
hắn
nếu biết
hắn
dùng y thuật tổ truyền của Thần Y cốc đến phủ Tiêu Vương gia xem bệnh cho thú, có thể bị tức chết hay
không, nhưng nếu bây giờ
hắn
quay đầu bước ra,
không
biết có thể
đi
ra khỏi Tiêu vương phủ hay
không....
"Thần y nổi tiếng xem bệnh, muốn xem bao lâu? Có muốn bổn vương gọi người pha chén trà nóng cho ngươi bình phẩm suy tư hay
không?"
"Được nha! Kêu mỹ nhân Nguyệt Như đến pha ta chén trà hảo hạng Quân Sơn ngâm châm cho ta.. À, trước để ta xem thân thể hồ ly
nhỏ
thế nào." Thấy ánh mắt người ta
không
được tốt cho lắm, Văn Nhân Khanh “thức thời” lập tức chuyển chủ đề.
Hai ngón tay đặt lên mạch đập chân trước của hồ ly
nhỏ, nghe
một
lát, rồi thu trở về,
thật
muốn khinh thường Tiêu Diệc Nhiên, chỉ là cảm mạo nho
nhỏ, mà lại đem chuyện bé xé ra to.
"Tiểu hồ sinh ra
không
lâu, xương cốt yếu ớt, trời lạnh, tiểu hồ
không
chịu được, đương nhiên
không
muốn cử động nhiều, ngủ nhiều cũng là chuyện bình thường."
"Ấm ngọc cũng
không
thể chống đỡ được khí lạnh sao?" Tiêu Diệc Nhiên vừa
nói
tay vừa phủ lên lưng hồ ly
nhỏ, ma sát
nhẹ
bộ lông của nó, muốn làm nó ấm thêm
một
chút.
Ấm ngọc làm thành trang sức đeo bên hông, có thể bảo vệ thân thể cả mùa đông
không
bị khí lạnh xâm nhập, hồ ly
nhỏ
hàng ngày ngủ
trên
ấm ngọc chừng ba canh giờ, theo lẽ thường mà
nói,
sẽ
không
bị hàn khí xâm nhập, rốt cục vẫn là hồ ly
nhỏ
mới sinh, xương cốt vẫn có chút non mềm.
"Ấm ngọc đủ để chống đỡ giá lạnh, nhưng móng vuốt hồ ly
nhỏ
từng bị thương, cũng chính là khi đó khí lạnh
đã
vào gan bàn chân, vào gân cốt, dưỡng đến đầu mùa xuân, ấu hồ tự nhiên
sẽ
khôi phục sức khỏe."
đã
xem xong, nếu
không
có việc khác, vậy mau thả
hắn
đi
thôi?
Văn Nhân Khanh mông rời ghế dựa, chuẩn bị chạy lấy người, chợt nghe thấy
âm
thanh Tiêu Diệc Nhiên vang lên
"Để lại đan dược, ngươi mới có thể rời
đi."
Khuôn mặt tuấn tú của Văn Nhân Khanh chợt biến đổi, xuất
hiện
biểu tình đau lòng, có phải nếu
hắn
không
để lại đan dược, Tiêu Diệc Nhiên
sẽ
không
để cho
hắn
rời
đi?
Vương gia của ta ơi! Đó chỉ là
một
hồ ly nho
nhỏ, kim dược của bản thần y ngàn vàng khó mua, thánh đan khởi tử hoàn sinh, dược trị phong hàn
hắn
căn bản khinh thường nhìn đến, chứ đừng
nói
là mang
trên
người.
"Băng Thanh Ngọc Liên vạn năm
trên
đỉnh Tuyết Sơn, đổi
một
lọ dược của ngươi, như thế nào?" Sắc mặt Tiêu Diệc Nhiễn vẫn lãnh đạm thanh phong như trước, Băng Thanh Ngọc Liên đối với
hắn
dường như chỉ là vật tùy ý, có cũng được mà
không
có cũng chẳng sao.
"Cái gì... trời ạ... Ngươi cư nhiên có Băng Thanh Ngọc Liên vạn năm
trên
đỉnh Tuyết Sơn? Ngươi... Như thế nào... lại
không
tiếc đưa ta?" Văn Nhân Khanh hoàn toàn chấn động, phải
nói
là vô cùng kích động,
nói
năng lộn xộn.
Sách cổ ghi lại: Băng Thanh Ngọc Liên, nằm
trên
đỉnh Tuyết Sơn, ngàn năm nở hoa, vạn năm khó tìm. Công hiệu: luyện thành đan dược có tác dụng dưỡng nhan tuyệt diệu.
Nhớ năm đó,
hắn
lêи đỉиɦ Tuyết Sơn chờ đợi suốt ba năm, chịu gió tuyết lạnh thấu xương suốt ba năm, ngay cả bóng dáng Băng Thanh Ngọc Liên cũng chẳng thấy, chứ đừng bàn đến lấy được, ai có thể hiểu được
hiện
tại tâm tình
hắn
có bao nhiêu là kích động, đừng
nói
một
lọ đan dược, mười bình đan dược,
hắn
cũng muốn đổi....
"Bổn vương rộng lượng với ngươi như vậy, đâu chỉ quan tâm bề ngoài." Băng Thanh Ngọc liên tuy là vật thế gian hiếm lạ, ở
trên
tay
hắn
lại
không
có bao nhiêu tác dụng, trái lại Văn Nhân Khanh dốc lòng phải làm mĩ nam đệ nhất thiên hạ, nằm mơ cũng muốn đoạt được Băng Thanh Ngọc Liên.
"Khụ khụ, ngươi
đã
là mỹ nam đệ nhất thiên hạ, đương nhiên
sẽ
không
biết nỗi thống khổ của tuấn nam như ta trong bảng xếp hạng mỹ nam, chẳng qua là, ngươi đừng có vênh váo sớm quá, bản thần y ta rất nhanh
sẽ
vượt qua ngươi, ha ha."
"Nhận lấy, đây chính là bình đan dược cao cấp, bản thần đành miễn phí đưa ngươi
một
viên."
Văn Nhân Khanh bắn ngón tay, đan dược tự động vào trong miệng ấu hồ.
Tử Lạc Vũ rất nhanh cảm giác được thân thể vốn mệt mỏi ra rời từ từ bắt đầu trở nên ấm áp, tinh thần cũng lên.
"Xem
đi! Bản thần y cải tử hồi sinh, dược vào trừ phong hàn."
Hồ ly
nhỏ
vừa tỉnh chợt nghe thấy
một
nam nhân
đang
phóng rắm thối khoe y thuật, liền nâng đầu
nhỏ
tìm kiếm, nhìn thấy
một
nam tử đong đưa quạt giấy, đắc ý vênh váo cười, tựa như ăn phải mật đường.
Quay đầu, lại quan sát mỹ nam vương gia, đầu hồ ly
nhỏ
như heo con ủn ỉn, thoải mái nằm, mỹ nam vương gia của nó vẫn là tốt nhất...
Thơm quá nha! Cái gì thế nhỉ? Hồ ly
nhỏ
trở mình
một
cái, cái mũi nhạy cảm ngửi ngửi, ánh mắt tròn xoe nhìn về phía cửa, như
đang
đợi gì đó
sẽ
xuất
hiện.
không
đến vài phút sau, Thành quản gia đưa đến
một
bình gốm sứ.
Mùi thơm kia chính là từ trong bình gốm sứ phát ra, mắt hồ ly
nhỏ
sáng như tuyết, liếʍ liếʍ đầu lưỡi, hương vị hảo ngọt, ngửi thấy hương vị ngọt như vậy, tuyệt đối là thứ ăn ngon.
"Vương gia, lão nô đem Băng Thanh Ngọc Liên mang tới." Thành quản gia cung kính
nói. Đặt lọ sứ xuống,
hắn
lại lui
đi
ra ngoài.
Văn Nhân Khanh mở bình, bình sứ giống như
đã
được thiết lập cơ quan, mở ra hoa sen năm cánh, giữa bình,
một
đóa hoa trong suốt như ngọc, cánh sen màu trắng mỏng manh, tỏa bốn phía,
một
đám sương
nhẹ
bao phủ xung quanh, đẹp thuần khiết.
"Đúng là Băng Thanh Ngọc Liên, quả
thật
rất hợp với khí chất xuất trần của bản thần y ta." Văn Nhân Khanh ánh mắt si ngốc nhìn Băng Thanh Ngọc Liên.
Hồ ly
nhỏ
kỳ quái liếc nhìn nam nhân được xưng là thần y,
hắn
xuất trần cái gì? Đến cái lông tỷ cũng chẳng nhìn ra xuất trần ở chỗ nào?
Văn Nhân Khanh hoàn toàn đặt lực chú ý lên Băng Thanh Ngọc Liên, cho nên
không
chú ý đến ánh mắt ghét bỏ của hồ ly
nhỏ
lên người mình.
Bàn tay chà chà xát xát, Văn Nhân Khanh vươn chưởng, trái phải
không
dám đυ.ng Băng Thanh Ngọc Liên,
một
lát sau,
hắn
vẫn
không
thể xuống tay, ngẩng đầu hỏi Tiêu Diệc Nhiên: "Ta lấy Ngọc Liên mang về như thế nào?"
Hồ ly
nhỏ
vừa nghe lời này của Văn Nhân Khanh, cái đuôi dựng thẳng thẳng tắp, quai hàm rút vào cổ, nuốt
một
ngụm nước miếng, vật gì của Vương phủ đều
không
cho phép mang ra bên ngoài, vật tỷ nhìn trúng lại càng
không
chuẩn mang ra bên ngoài....
"Người cầm như thế nào để mang về, liên quan gì đến bổn vương?" Tiêu Diệc Nhiên tất nhiên
đã
nhìn thấy động tác của hồ ly
nhỏ, trong mắt
hiện
lên ý cười, bàn tay rất tự nhiên đặt hồ ly
nhỏ
lên bàn, thản nhiên lan tràn sủng nịnh.
"Ta muốn đem cả bình sứ này về! Ngọc Liên mỏng manh như vậy, chạm vào
không
phải
sẽ
nát sao." Văn Nhân Khanh vẫn
đang
nghĩ cách nào để có thể mang
đi, hoàn toàn
không
chú ý tới động tác của hồ ly
nhỏ.
Mùi thơm ngát
trên
chóp mũi, khiến mỗi tế bào của Tử Lạc Vũ dường như thức tỉnh, hấp dẫn nó nhảy qua, vươn đầu lưỡi nhạt hồng,
một
liếʍ, cánh hoa
đã
rơi vào trong miệng, hương vị trong veo thấm xuống yết hầu, ăn ngon.
"Ngọc Liên của ta." Tay Văn Nhân Khanh
đã
nghĩ muốn xua đuổi hồ ly
nhỏ, cứu Băng Thanh Ngọc Liên, nhưng
một
bàn tay to có lực khác lại ngăn trở động tác của
hắn.
Văn Nhân Khanh nhìn theo hồ ly
nhỏ
một
ngụm, rồi
một
ngụm, ước chừng sau năm giây, ngẩng đầu khóc
không
ra nước mắt, nhìn người trước mắt mình, lại nhìn đến hồ ly
nhỏ....
Vô sỉ... Quá vô sỉ... So với cường đạo vô sỉ hơn... Lấy đan dược của
hắn, đoạt Ngọc Liên của
hắn.