Chương 15: Trừng phạt công chúa (hai)

Khí phách, tuyệt đối khí phách, Nhϊếp Chính vương làm mưa làm gió, nổi giận vì sủng vật

nhỏ

của

hắn.

"Phụ hoàng, ngạch nương, cứu Cẩm nhi, Cẩm nhi là người,

không

cần buộc giống động vật, Cẩm nhi tuyệt đối

sẽ

nghe lời phụ hoàng, phụ hoàng, cứu Cẩm nhi." Hiên Viên Cẩm khóc đỏ hai mắt, trốn trong lòng Liễu phi, mắt nước mắt lưng tròng mong được nhìn Hiên Viên Hành.

Sắc mặt lão Hoàng đế cực kỳ khó coi, hoàng tử, công chúa hoàng tộc

hắn, sao có thể đánh đồng với lũ súc sinh? Chịu trừng phạt vũ nhục này? Quả thực

không

đem hoàng đế

hắn

đặt vào mắt.

Tiểu Đức Tử quan sát tỉ mỉ, nhìn ra sắc mặt hoàng thượng

không

đúng, lập tức nhếch miệng yểu điệu ở bên tai hoàng thượng nhắc nhở: "Bệ hạ, chuyện

nhỏ

không

nhịn, chuyện lớn khó thành."

Tức giận trong lòng Hiên Viên Hành mới áp chế đôi chút, đúng vậy! Chuyện

nhỏ

không

nhịn, chuyện lớn khó thành, nay, quyền thế Tiêu Diệc Nhiên lớn ngang trời, quân quyền lòng người đều bị

hắn

nắm trong tay,

hiện

thời,

không

thể trở mặt với

hắn,

không

thể đối địch với

hắn, nghiệp lớn ngàn năm của tộc Hiên Viên

không

thể bị mất vì

một

hai đứa con được.

Đừng mở mắt, tiểu nữ nhi mà lão Hoàng đế

yêu

thương nhất, lần đầu tiên

hắn

không

để ý.

‘Hoàng đế vô tình’, lời này thuyết minh tốt nhất cho hành vi

hiện

tại của lão Hoàng đế.

"Vương gia, bản cung cầu...."

"Liễu phi nương nương, có câu cửa miệng ‘thiên tử phạm sai lầm cũng phạt như dân thường’, Thập Ngũ công chúa cùng Thập Nhất hoàng tử phạm sai lầm, nhất định phải chịu trừng phạt, mong nương nương thuận theo lẽ công bằng, đừng nên nhiều lời." Liễu thừa tướng cắt đứt lời Liễu phi, vì nghĩa lớn cất tiếng.

"Phụ thân." Liễu phi khó có thể tưởng tượng nổi kêu thành tiếng, quả thực

không

thể tin được lỗ tai mình, cũng

đã

quên chúng thần

đang

nhìn, nàng

không

thể xưng nữ nhi, gọi phụ thân với Liễu thừa tướng được.

Liễu thừa tướng dùng ánh mắt cảnh cáo Liễu phi, chớ quên ca ca cùng đệ đệ của ngươi, Nhϊếp Chính vương, chúng ta đắc tội

không

nổi.

Liễu phi đau lòng buông tay, cho dù nàng là quý phi

thì

sao? Trong mắt phụ thân, ca ca cùng đệ đệ mới là là quan trọng nhất, cha, chẳng lẽ người

đã

buông tha cho Lưu Nhi? Liền nhận định

hắn

không

thể làm được thái tử tương lai?

"Ngươi tránh ra, đừng chạm vào ta, bản công chúa chẳng qua chỉ bắt

một

con tiểu súc sinh, có cái gì quá đáng? Bằng

không, ta đền cho các ngươi

một

con hồ ly tốt hơn." Hiên Viên cẩm ôm chặt vòng eo Liễu phi, vặn vẹo thân thể, muốn tránh khỏi Nhuyệt Như ở phía sau.

"Thập Ngũ công chúa, còn

không

mau ngậm miệng, ấu hồ trong tay Nhϊếp Chính vương, chính là tuyết linh hồ ngàn năm khó gặp, thông hiểu tính người, thân thế quý giá, ngài cho rằng

trên

đời còn có thể tìm được

một

tuyết linh hồ thứ hai sao? Đúng là trẻ

nhỏ

không

biết." Liễu thừa tướng

đã

sớm nhìn Hiên Viên Cẩm

không

vừa mắt, còn tuổi

nhỏ, kiêu ngạo ương ngạnh, ức hϊếp hai cháu trai của

hắn, trước kia lo ngại hoàng thượng còn sủng ái nàng ta, cho nên

không

dám

nói

nhiều, hôm nay mượn cơ hội giáo huấn, cũng muốn để nàng thu liễm lại.

trên

mặt Nguyệt Như trong trẻo lạnh lùng bắt đầu xuất

hiện

vẻ

không

kiên nhẫn, ngón tay xoay vòng, vừa ra tay, kim tàm ti trong nháy mắt

đã

vòng lên cổ Hiên Viên Cẩm,

một

đầu kim tàm ti còn lại vòng lên cổ Hiên Viên Phấn

đang

run lẩy bẩy, răng va vào nhau.

Dùng sức lôi kéo, thân thể Hiên Viên Cẩm bay ra phía sau thành đường vòng cung, rồi ngã

trên

mặt đất.

"A!" Hiên Viên Cẩm từ

nhỏ

được nâng niu,

một

cú ngã này, nàng ta mới được nếm mùi đau đớn, cũng cảm thấy phi thường đau đớn.

Hiên Viên Phấn trời sinh nhát gan, sợ chết,

không

đợi Nguyệt Như kéo

đi,

hắn

liền chạy theo Nguyệt Nhi, giống động vật bị buộc,

hắn

cũng cảm thấy xấu hổ, chỉ cảm thấy có thể tránh thoát

một

kiếp này,

thật

là may mắn.

"Nguyệt Như, buộc bọn họ vào đuôi ngựa." Tiêu Diệc Nhiên thanh

âm

lạnh lùng

nói.

"Dạ, gia." Nguyệt Như đặt ngón tay vào trong miệng, huýt sáo vang dội,

một

con tuấn mã tiến vào.

Giữa cung yến, trừ Hiên Viên Cẩm kêu đau, Hiên Viên Lưu run sợ răng va vào nhau, còn lại

không

ái dám lên tiếng, đám văn võ có người cười chê giễu, cũng có người sợ hãi.

Các loại tư thái, các loại ánh mắt đều tập trung

trên

người Hiên Viên Cẩm và Hiên Viên Phấn, trải qua lúc này, Hiên Viên Phấn chẳng khác nào

một

hoàng tử phế vật,

một

quân cờ

không

tác dụng, ngai vàng Cửu Long cùng

hắn

không

duyên phận.

Liễu quý phi che miệng lại, nước mắt ào ào chảy ròng, Liễu thừa tướng há hốc mồm,

hắn

chỉ muốn giáo huấn

nhỏ,

không

nghĩ tới lại trừng phạt tàn khốc như vậy, cho dù

hắn

không

thích Hiên Viên Cẩm, nhưng đó cũng là cháu ngoại

hắn!

Kim tàm ti cố định đuôi ngựa, Nguyệt Như dùng sức đánh lên mông ngựa, con ngựa giật mình hí lên rồi chạy, Hiên Viên Cẩm cùng Hiên Viên Lưu sao có thể chạy cùng với ngựa? Mới chạy được vài bước

đã

bị kéo lê, đuôi ngựa kéo theo hai hài tử, cộng vào cũng hơn trăm cân, đuôi ngựa chịu đau, nó lại càng chạy nhanh hơn.

Hiên Viên Cẩm cùng Hiên Viên Phấn gào khóc, cổ bị kéo mạnh, đau đớn, bọn họ sắp hít thở

không

thông, thân thể va vào nền đá càng đau đớn, đầu ngón chân bật móng, đau đớn toàn thân giống như

đang

trong ngục luyện.

Ngón tay Tiêu Diệc Nhiên niết

nhẹ

tai hồ ly

nhỏ, lướt

nhẹ

nhàng

trên

mặt hồ ly, thương tiếc

nói: "Còn đau

không?"

Tai hồ ly

nhỏ

bị Hiên Viên Cẩm kéo nhiều lần,

nói

không

đau chính là gạt người, hồ ly

nhỏ

không

muốn nhớ lại, gật đầu, đau...

Tiêu Diệc Nhiên nhìn động tác của hồ ly

nhỏ, con ngươi đen sáng ngời,

một

sự

vui sướиɠ

không

tả xiết bắt đầu nảy sinh trong lòng, hồ ly này quả thực nghe hiểu được tiếng người.

Tử Lạc Vũ lúc này mới phát

hiện

ra ý đồ của Tiêu Diệc Nhiên, nó mất hứng cắm đầu vào lòng bàn tay Tiêu Diệc Nhiên, chổng mông ra ngoài, nhắm mắt làm ngơ,

một

cái đuôi nhung mềm dựng lên thẳng tắp, ra vẻ khinh thường.

Tiêu Diệc Nhiên biết hồ ly

nhỏ

thông minh cổ quái, lần này

không

vẫy đuôi mà dựng thẳng, tuyệt đối

không

có ý tốt, ngón tay

hắn

vuốt cái đuôi thẳng tắp

một

vòng,

nhẹ

nhàng

nói: "Lòng bàn chân ngươi bị thương, nằm xuống, để bổn vương giúp ngươi xoa dược."

Tử Lạc Vũ cảm thấy ấm áp, bỗng nhiên trong lòng như được chiếu sáng bao xung quanh nàng, đau đớn dường như biến mất.

Thân thể xoay chuyển, hồ ly

nhỏ

chớp ánh mắt, cẩn thận nhìn Tiêu Diệc Nhiên, nếu ở cổ đại này, có

một

mỹ nam phụ thân như vậy cũng tốt.

Trong mắt đen của hồ ly

nhỏ

đảo quanh, Tiêu Diệc Nhiên cảm thấy da đầu có chút tê dại? Nó muốn làm cái gì?

Aha! Nàng

hiện

tại là trẻ mới sinh, mà

hắn, là nam nhân đầu tiên nàng nhìn thấy từ khi sinh ra, trừ

hắn

ra, còn có ai thích hợp để làm phụ thân nàng? Ha Ha! Mỗ hồ gian trá cười hai tiếng..

Tiếng kêu thê lương thống khổ của Hiên Viên Cẩm cùng Hiên Viên Phấn truyền vào trong tai hồ ly

nhỏ, cẳm hồ ly đặt giữa khớp ngón tay Tiêu Diệc Nhiên, ngó nhìn xung quanh, đối với hình phạt của tiểu



nương cùng tên mập, nó

không

có gì thương hại, vừa rồi, nó cũng bị như vậy, bị bọn họ

một

đường kéo đến đây, lấy thân đền thân, hình phạt này quá thích hợp.

"Nhϊếp chính vương, Tiêu vương gia, cầu ngươi, tha cho hai đứa trẻ con ta! Bọn họ

sẽ

chết mất, bản cung cầu ngươi." Liễu quý phi quỳ phịch gối xuống trước mặt Tiêu Diệc Nhiên, vứt lại cái giá Quý phi cùng thân phận đau khổ cầu xin, lúc này, bất kể cái gì đều

không

quan trọng, thân phận địa vị cũng

không

quan trọng, nàng chỉ cần con mình mạnh khỏe vô

sự

là quá tốt rồi.